Lương Thần lười nhác quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo đang đứng cách đó không xa, mở miệng nói.
Thanh âm của hắn thật trầm thấp, Cảnh Hảo Hảo từ lúc chào đời tới nay chưa từng nghe qua giọng nói nào dễ nghe như vậy.
Ngữ điệu của hắn thật lạnh nhạt, không nhanh cũng không chậm, thanh thoát mát lạnh khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Chỉ tiếc, Cảnh Hảo Hảo vẫn còn chưa kịp thưởng thức thanh âm dễ nghe kia, thì đã bị lời nói của Lương Thần làm cho chấn kinh một phen, sau một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới hồi phục lại tinh thần, đối với người nam nhân trước mắt cất lời giải thích: “Tiên sinh...Ngài hiểu lầm...”
Lương Thần đứng trước cửa sổ to rộng, sau lưng là màn đêm tràn ngập ánh sao, xinh đẹp đến rối tinh rối mù.
Lời nói của Cảnh Hảo Hảo vẫn còn chưa kịp chấm dứt thì Lương Thần đã ngẩng đầu, giọng nói của cô trong phút chốc như đông cứng lại.
Hoá ra, trên thế giới này, thế nhưng có một loại người, lớn lên so với muôn vạn ánh sao trên bầu trời còn kinh diễm hơn.
Liền ở thời điểm Cảnh Hảo Hảo thất thần, Lương Thần bước từng bước dài, đi tới trước mặt cô.
Lúc Lương Thần tỉnh lại ở phòng tổng thống của khách sạn Giang Sơn xoa hoa nhất tại H thị đã là nửa đêm.
Cửa sổ không có rèm che, Lương Thần nhẹ nhàng nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy muôn vạn ánh đèn điện bên ngoài khung cửa, huy hoàng vô cùng.
Hắn theo thói quen lười biếng duỗi lưng một cái, cánh tay rắn chắc vô tình đụng trúng một mảnh mềm mại, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó mới chậm rãi xoay đầu, nhìn đến cô gái đang ngủ say trong vòng tay của mình.
Nữ nhân lớn lên thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng, chiếc cằm tinh xảo, lông mi thật dài tựa như hai cánh quạt, an tĩnh rũ trên mắt phượng, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn, lại vừa nhu lệ động lòng người.
Mặc dù không nhìn thấy được đôi mắt của cô, nhưng Lương Thần vẫn có thể cảm giác được, trên người cô gái này, tản ra một loại khí chất trong trẻo độc đáo.
Loại sạch sẽ này, là thứ mà một kẻ vẫn thường lăn lộn chém giết trong thương giới rất nhiều năm qua như hắn chưa bao giờ tiếp xúc đến.
Cũng có lẽ bởi vì như vậy, mới khiến cho hắn sau khi trở về phòng của chính mình đặt tại khách sạn Giang Sơn, nhìn thấy nhiều ra một người con gái, chẳng những không có gọi người ném cô ra ngoài, ngược lại còn bảo trợ lý bên người rời đi, cùng cô trải qua tình một đêm
Nghĩ đến đây, Lương Thần lười biếng đứng dậy, hơi mang vài phần hồi ức, suy nghĩ, cô gái trước mắt, rốt cuộc có đôi mắt như thế nào?!
Chỉ tiếc, tối hôm qua hắn chỉ qua loa nhìn lướt qua, ký ức có chút mơ hồ, đã có chút nhớ không rõ.
Tại thời điểm Lương Thần tự hỏi có nên đánh thức cô gái này để nhìn một chút hay không, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong không gian.
Lương Thần khẽ nhíu mày, có chút không vui xoay người, từ trên mặt đất nhặt lên điện thoại di động của chính mình, ấn phím nghe, còn chưa kịp mở miệng, bên kia đầu giây liền truyền đến một đám thanh âm lộn xộn, sau đó, một giọng nam vang lên: “Tôi nói, Lương đại thiếu gia, đều đã vài giờ, ngài như thế nào còn chưa tới?!”
Lương Thần lúc này mới nhớ tới, đêm nay hắn có hẹn cùng bạn bè tụ tập, nhanh chóng ấn phím kết thúc cuộc gọi, nhặt lên quần áo trên mặt đất, đem chính mình thu thập chỉnh tề, chuẩn bị rời đi.