Trong cửa hàng Phan quả phụ, một người bận rộn không ngừng chỉ ước gì có thể sinh ra tám tay tám chân, các loại khăn tay khăn lau mồ hôi vứt lộn xộn cả lên, việc thì làm không hết mà nữ nhi của bà thì không giúp được gì, đâu như cô nương, nàng dâu nhà người ta, ngày thường ở nhà rảnh rỗi còn thêu vài ba cái khăn đến đây đổi ít tiền.
Cuộc sống dài như vậy, được mấy người kiên định như thế đâu, Thời Tiêu là một người như thế, mỗi lần nhìn thấy Thời Tiêu trở lại, trong lòng Phan quả phụ vô cùng hâm mộ, không nói dáng vẻ, chỉ nói tay nghề thêu khăn thôi, sau này đến nhà ai mà không được, tay chân chịu khó, dịu dàng hoà nhã, bà không có nhi tử, nếu như có nhi tử, bà sẽ đi kiếm bà mối liền, lấy nàng về làm nàng dâu trong nhà, cuộc sống gia đình trôi qua nhất định vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì trong đầu thích Thời Tiêu, gặp nàngcũng sẽ không khi dễ nàng, trả tiền cho nàng rất sòng phẳng, lúc này đi ra thấy nàng, trong lòng không khỏi so sánh nàng và nữ nhi của mình, chỉ có thể thở dài, đây chính là con gà tức nhau tiếng gáy(1) mà, sao mình lại không may mắn được làm cha mẹ của nàng ấy chứ, mà lại là nha đầu khốn nạn kia.
(1) Nguyên là: “人比人得死, 货比货得扔” – “nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”. Câu đầy đủ nó là: “人比人, 比死人; 货比货, 货得扔” – “nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân; hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng”. Trên baike giải thích thế này: Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã chết thì so gì?
Thời Tiêu thấy bà đi ra, trước chào rồi nói: Dạo này thẩm vẫn khoẻ chứ, đây là may xiêm y sao? Phan quả phụ nói: Cũng không phải, mấy ngày nữa là mừng thọ của Lưu lão thái thái ở con phố phía sau, đặc biệt gọi ta qua đo kích thước, muốn làm hai bộ y phục cho người, hôm qua mới đem vải qua, ta nghĩ công việc đòi hỏi phải có thời gian, liền thừa dịp hôm nay cửa hàng không có khách, cắt vải trước, buổi tối ráng thức hai đêm làm một bộ trước rồi cầm qua cho lão thái thái xem, nếu như không hợp ý còn có thể sớm sửa cho kịp, ai ôi!!!, bận rộn quá làm ta quên mất bàn ủi mới đốt xong, không dùng sẽ nguội mất, nếu trong nhà con không có chuyện gì thì chờ ta một lát, chờ ta ủi đống vải này cho thẳng đã, rồi hai ta nói tiếp nhé.
Thời Tiêu vội nói: Con có thể có chuyện gì chứ, thẩm cứ làm việc của thẩm đi. Nói chuyện mà thấy Phan quả phụ một tay cầm bàn ủi, một tay trải tấm vải không dễ dàng gì, liền đi qua giúp trải tấm vải.
Có Thời Tiêu hỗ trợ, không bao lâu sau liền xong, Phan quả phụ duỗi eo lau mồ hôi nói: May mà có con ở đây, bằng không thì một mình ta không biết làm đến bao giờ mới xong.
Thời Tiêu thấy đầu bà đổ đầy mồ hôi, liền đi qua bàn rót chén nước đưa cho bà nói: Tú nương tỷ tỷ không có ở nhà sao?
Phan quả phụ nghe xong hừ một tiếng nói: Tỷ tỷ con là một đứa vô tích sự, chưa bao giờ giúp ta làm mấy chuyện lặt vặt này, cả ngày chỉ biết mặc quần áo, cũng không thông cảm cho nương nó có bao nhiêu vất vả.
Đôi mắt Thời Tiêu đảo lòng vòng, tuy nói không gặp được mấy lần, nhưng cũng biết nữ nhi của Phan quả phụ là một người được chiều chuông sinh hư, gần hai mươi còn chưa mai mối được nhà chồng, liền không nói gì nữa, từ trong giỏ trúc lấy ra mấy cái khăn thêu nói: Mấy ngày nay chỉ toàn bận rộn với mấy tên tiểu tử, ngược lại không có nhiều thời gian thêu thùa may vá, mấy cái khăn này là tháng trước con thêu, thẩm thử nhìn màu sắc và hoa văn này xem có thể phối với xiêm y trong cửa hàng hay không.
Phan quả phụ chỉ liếc một cái liền nói: Tay nghề thêu thùa của con tốt như vậy còn xoi mói gì nữa chứ, ai cũng được như con thì thẩm cũng bớt lo rồi. Nói qua liền hướng qua hộp đựng tiền bên cạnh bĩu môi nổi giận: Tự mình lấy đi, ta đây không ra tay đâu.
Thời Tiêu đáp lại một tiếng, đi qua mở hộp ra, căn cứ vào số khăn mà lấy tiền, cẩn thận cất trong hầu bao, đang muốn cáo từ thì Phan quả phụ nói: Con khoan đi đã, hôm kia ta nghĩ đến mấy đứa nhỏ chỗ con và Quyên Tử, quần áo thì vẫn còn tốt, dù sao cũng mới ba năm, đồ cũ có gì thì còn có thể may may vá vá lại được, chỉ có giày dưới chân là không được, những tiểu tử kia lại nghịch ngợm, cả ngày trèo lên trèo xuống mấy bậc thang cao không nhàn rỗi, không tới mấy ngày đế giày sẽ bị mài hỏng.
Thời Tiêu gật gật đầu: Đúng rồi đó, mấy tiểu tử này quả thực chính là Tôn hầu tử đầu thai, cả ngày bận rộn trong quán rượu, về đến nhà cũng không thấy nhàn rỗi, cứ chạy lòng vòng trong sân, hai ngày trước lúc con đang nấu cơm không để ý, ba đứa nhóc liền leo lên cây, với tay hái hoa hoè, nói là muốn hái xuống để con làm bánh hoa hòe cho bọn chúng, hái được mấy giỏ cũng đủ làm bánh cho tụi nhỏ ăn đỡ thèm, nhưng cũng làm giày hư mất, con nói nếu hôm nay trời đẹp sẽ đến đây xin ít vải về làm đế giầy.
Phan quả phụ nói: May quá, hôm qua ta mới thu dọn được một ít vải vụn con cầm lấy đi! Nói xong với tay lấy ra một bao quần áo đưa cho nàng.
Thời Tiêu vội cầm lấy nói: Thiệt thòi cho thẩm quá, cứ cho mấy tên tiểu tử đó, cũng không có gì báo đáp, ngược lại càng thấy ngại ngùng.
Phan quả phụ cười nói: Nếu như con cảm thấy ngại, không bằng làm cho ta đôi giày, ta đây không có thời gian, đôi đang mang trên chân này là từ năm ngoái rồi, mang riết lỏng luôn rồi, không còn vừa chân nữa, khuê nữ của ta lại không nhờ được, tháng sau cô nương nhà sát vách xuất giá, thế nào cũng bận rộn hai ngày, mang đôi giày này đi sẽ khiến người ta chê cười.
Thời Tiêu vội nói: Cái này thì có gì đâu, sau này nếu thẩm có việc gì cứ nói với con, chỉ cần thẩm không chê đồ của con xấu xí là được. Nói xong liền từ trong tay áo rút ra một sợi dây buộc tóc, ngồi xổm xuống đo chân cho Phan quả phụ, rồi thắt nút con dò (nút buộc có thể tháo cởi ra dễ dàng), nhét vào trong tay áo.
Phan quả phụ nói: Đồ của con mà xấu, thì trong kinh thành này không có ai thêu đẹp nữa, con chờ ta tháo mũi giày đưa cho con. Nói xong vội vàng đi làm.
Thời Tiêu vừa mở bao quần áo mở ra, tìm được một khối vải bố màu đen dày nói: Thẩm không cần lấy mũi giày ra đâu, người nhìn miếng vải này đi, chất vải dày, vừa vặn làm mũi giày.
Phan quả phụ nhìn nàng cười nói: Nha đầu này, không biết nhà ai may mắn cưới được con, à ta cũng quên hỏi, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà đã đính hôn chưa?
Thời Tiêu cúi đầu xuống sau nửa ngày mới nói: qua tết là 17 rồi, lúc nhỏ đã từng định hôn, sau khi nhà của con bị cháy, nhà cháy, nương mất, cha cũng bị bệnh, nhà kia ngại mạng của con không tốt, liền huỷ hôn ước.
Phan quả phụ không ngờ còn có một đoạn như vậy, trong lòng thầm hối hận tự mình vạch áo cho người xem lưng, hiện nay có rất nhiều gia đình có kiến thức hạn hẹp, chỉ nhìn lợi ích trước mắt, liền không suy nghĩ định ra việc cưới xin, đến lúc đổi ý, tiểu tử nhà hắn ngược lại không có việc gì, nhưng con gái nhà người ta làm sao tìm nhà chồng đây, làm chuyện thất đức như thế cũng không sợ thiên lôi đánh xuống.
Nghĩ đến đây, Phan quả phụ trấn an nàng nói: Nhà kia quả thật không có phúc, như vậy cũng tốt, chỉ bằng dáng vẻ này của con, tính tình, ngày khác nhất định sẽ tìm được nhà tốt hơn, cho tức chết nhà hắn luôn.
Nhắc tới chuyện xưa, Thời Tiêu vốn có chút khổ sở, nhưng nghe Phan quả phụ nói nhịn không được phù một tiếng bật cười, hai người lại tán gẫu hai ba câu, Thời Tiêu mới rời khỏi cửa hàng Phan gia.
Nàng không biết, trong góc ngõ hẻm, Diệp Trì chịu hết nổi rồi, nếu nàng không ra, nói không chừng hắn liền xông vào, sốt ruột chờ đợi, cứ một hồi lại hỏi Đắc Lộc một câu: Đi ra chưa?
Đắc Lộc rốt cuộc cũng phải thở dài nói: Tiểu gia người gấp như thế làm cái gì, cho dù có đi ra, chẳng phải lúc đó người cũng phải đi theo ở phía sau ư, nhìn bảng hiệu kia là biết đây là một cửa hàng may quần áo, ngài không biết đó chứ, cô nương may xiêm y phiền toái lắm.
Diệp Trì liếc mắt nói: Sao cái gì ngươi cũng biết thế. Đắc Lộc cười hắc hắc nói : Tuy nô tài chưa cưới vợ, nhưng trong phủ nha đầu nhiều như thế, Vương Phi lại rộng lượng, một năm bốn mùa mỗi người hai bộ xiêm y, đều là đo kích thước rồi mới làm, với những gã sai vặt như chúng ta, số lượng đẹp xấu thế nào, chỉ cần có thể mặc lên người là được, người không biết những nha đầu kia đâu, cái gì tay áo á..., kích thước lưng áo á..., váy á..., phiền toái lắm, đây là trong phủ phát cho đó, nếu các nàng tự mình bỏ tiền ra may, còn phiền toái hơn, bóp eo như thế nào, mép váy cuốn thành cái dạng gì, phối với khăn màu gì, chải kiểu tóc gì, ai ôi!!!, may xong một kiện xiêmy cũng có thể khiến Ngọc Hoàng đại đế phiền chết.
Nói xong khiến Diệp Trì nhịn không được bật cười, đưa tay vỗ hắn một cái: Có thể thấy được ngươi chung chạ với không ít nha đầu, ngay cả chuyện người ta may xiêm y mà ngươi cũng nghe ngóng rõ ràng như vậy.
Đắc Lộc nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy Thời Tiêu đi ra, trong tay ngoại trừ giỏ trúc ban đầu, còn thấy thêm mấy bao vải xanh cũ.
Thấy nàng nhìn qua, vội vàng rút đầu về, nhỏ giọng nói: Gia, ra rồi ra rồi.
Nhìn Thời Tiêu rẽ vào phố nhỏ, ngược lại Diệp Trì không có tiếp tục đi theo, nghĩ ở đây cách Tỉnh Thủy cũng không xa, nếu mình đi theo, nha đầu kia nói không chừng lại càng không không chào đón mình.
Nhắc đến việc này, Diệp Trì liền phiền muộn, cho dù hắn có mê chơi một chút, ở bên ngoài còn có danh hào Tiểu Bá Vương, nhưng cùng với Quách Đại Bảo hạ lưu thì không cùng một loại, sao trong mắt nha đầu kia lại thành một loại mặt hàng rồi, nha đầu này ánh mắt nhỏ quá mà, Diệp Trì ngẫm lại càng thêm phiền muộn.
Suy nghĩ làm sao chuyển biến hình tượng một chút, để nha đầu kia biết rõ, mình tuy có hơi bá đạo một chút, nhưng trên cơ bản cũng là một người tốt đó.
Lời này là một mình hắn nói thôi, nếu như nói ngay trước mặt mấy vị ca ca, có lẽ Phong Cẩm Thành còn có một chút kềm chế, chỉ cười một tiếng thôi, còn hai người còn lại, không chừng có thể cười hơn nửa tháng, nhất định sẽ nói: Ca ca, nếu huynh là người tốt, vậy trên đời này sẽ không đồ bại hoại nữa.
Nhưng Diệp Trì không cảm thấy, hắn chỉ cảm thấy mình rất tốt, đặc biệt đối với nha đầu kia, hận không thể ôm vào lòng sủng ái, ngày kia lấy về nhà, mỗi ngày hắn đều sẽ ôm nàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền đắc ý, lại sợ nha đầu kia gặp chuyện gì, liền sai gã sai vặt lặng lẽ theo ở phía sau, mình thì mang theo Đắc Lộc quay lại cửa hàng Phan quả phụ.
Phan quả phụ vừa động cây kéo cắt đồ, chỉ thấy rèm cửa vén lên, đi vào là một đôi chủ tớ, Phan quả phụ tốt xấu gì cũng từ trong cung ra, có chút kiến thức, ngước mắt nhìn lên, liền biết vị này nhất định là vị tiểu gia nào đó trong tôn thất, không nói gì khác, chỉ cần nhìn vải xiêm y trên người hắn cũng không phải là thứ có thể thấy trên thị trường, là hàng dệt kim Giang Ninh cung cấp, ngoại trừ vạn tuế gia và mấy nương nương trong cung, người có thể mặc lên cũng chỉ có thể là chủ tử trong tôn thất.
Vị tiểu gia cao quý như thế chạy vào trong cửa hàng này của bà làm cái gì, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không dám chậm trễ, thả cây kéo trên tay xuống, cười nói: Vị tiểu gia này đến may xiêm y phải không? Lời này nói ra, Phan quả phụ cũng thấy buồn cười, đừng nói nơi này của mình, sợ là Vân Chức Phường trong kinh, vị tiểu gia này cũng nhìn vào mắt đấy chứ.
Diệp Trì nhìn xung quanh, không nói chuyện, Đắc Lộc nói: tiểu gia chúng ta muốn hỏi vị cô nương vừa mới vào đây một chút, nàng ấy tới đây để làm gì vậy?
Mí mắt Phan quả phụ giựt giựt, trong lòng tự nhủ không có việc gì đâu, chắc không phải nha đầu kia trêu chọc mấy người này đâu, mà nếu thật như thế cũng không phải là việc tốt, nhưng cũng không dám gạt: Nàng đưa khăn tay tới đây đổi tiền.
Diệp Trì nghe xong đôi mắt phát sáng, Đắc Lộc nhìn ý tứ của Gia, làm sao không hiểu được chứ, khẽ vươn tay nói: Lấy khăn của cô nương kia ra đây, bao nhiêu tiền ngươi ra giá đi, tiểu gia nhà chúng ta lấy hết.