Thời Tiêu mở mắt ra phát hiện mình bị cột ở trên cây, địa điểm hình như là một khu rừng hoang, mặc dù trời tối nhưng cũng may có ánh trăng sáng nên không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón tay, nhưng một hồi gió đêm thổi qua, thanh âm xào xạc cùng với bóng cây, Thời Tiêu sợ hãi nhịn không được nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt lại vẫn có thể nghe thấy tiếng gió, đêm nay gió thật lớn, xào xạc ô ô làm nàng nghĩ tới quỷ tiếng khóc.
Thời Tiêu sợ hãi không ngừng run rẩy, sau đó khóc lên, nàng vừa khóc lại nghe thấy tiếng bước chân, Thời Tiêu vội vàng mở mắt ra phát hiện cách đó không xa mấy người có mấy người đang đứng, bởi vì thật sự hơi tối, bọn họ lại đứng hơi xa, Thời Tiêu không nhìn rõ được rốt cuộc có mấy người, trong lòng nàng càng sợ hãi, rồi lại nghĩ nàng sợ thì có tác dụng gì, sợ chẳng lẽ bọn họ có thể thả nàng ư, những người trói nàng lại này, tất nhiên cũng không phải người tốt, nàng thật ra rất muốn biết bọn họ vì sao trói nàng.
Nếu là bọn buôn người trói lại nữ hài nhi đem bán, chắc hẳn nàng không nên ở chỗ này, bọn họ khẳng định có mưu đồ khác, nghĩ đến đây, Thời Tiêu cố gắng ổn định lại tâm trạng, run lẩy bẩy mở miệng: Ngươi, các ngươi là ai? Chắc là bắt nhầm người rồi, ta với các ngươi không thù không oán, vì sao lại bắt ta tới đây.
Hồ Quân thực có chút bội phục nha đầu kia rồi, không thể phủ nhận là hắn cố ý, bởi vì nha đầu kia mà Diệp tiểu gia của bọn họ hai ngày nay sắp ngâm mình trong vạc rượu rồi, cho nàng chịu chút khổ sở cũng đáng, chính là muốn dọa nàng cho nên mới trói nàng trong khu rừng hoang vùng ngoại ô, nghĩ nàng vừa tỉnh lại, thấy mình ở trong vùng hoang vu thế này thì thế nào cũng sợ chết khiếp.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng nàng khóc nức nở, cũng làm cho Hồ Quân có chút không chịu được, nói như thế nào, một đại lão gia như hắn lại khi dễ một nữ nhân, nếu truyền ra ngoài không dễ nghe chút nào, còn có Diệp Trì, chuyện này chỉ sợ cuối cùng cũng không thể gạt được hắn, nếu hắn thấy tâm can trong lòng hắn khóc thế kia, nhất định sẽ không thèm quan tâm tình huynh đệ nữa, bản thân hắn chịu không nổi nắm đấm kia đâu.
Nói xa hơn, ngày nào đó nếu nha đầu kia gả vào Vương Phủ, chuyện này nếu rơi vào trên người 3 người bọn họ, so với lên trời còn khó hơn, nhưng Diệp Trì thì không giống vậy, cho dù đụng chạm đến thiên vương lão tử hắn cũng không quan tâm, nếu cha hắn có thể quản được hắn thì cũng không đến mức như vậy, cho nên nếu hắn liều chết nhất quyết lấy nha đầu kia, chỉ cần náo một trận, cuối cùng thế nào cũng có thể như ý.
Ngày nào đó nếu đúng như lời Diệp Trì nói, nếu nha đầu kia thật đi vào vương phủ, mấy người bọn hắn nhìn thấy thật sự phải hành lễ, không cần phải dập đầu quỳ lạy nhưng một tiếng chị dâu là trốn không thoát, tuy nói tiểu thúc tử (em trai của chồng) đùa giỡn tẩu xưa nay cũng có, nhưng ca nhà hắn lại không dễ chọc, vì vậy phải kiềm chế, tương lai cũng có thể lưu lại hai phần tình cảm.
Nghĩ đến đây, liền mang theo người đi tới, suy nghĩ vừa nhìn thấy có người, có lẽ nàng sẽ nín khóc, là nín khóc, còn trừng mắt hỏi hắn.
Hồ Quân suy nghĩ bộ nhìn hắn không giống kẻ xấu chút nào sao, nếu không thì tại sao hắn vừa thoáng qua một cái lá gan nàng liền lập tức lớn hơn, lo lắng đến sau này, duỗi thẳng cẳng đá người bên cạnh một cước, người bên cạnh là của gã sai vặt Bốn Sáu của hắn, cũng là lần đầu làm chuyện loại này, bị trúng một cước của gia, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhăn mặt.
Trước nắm lỗ mũi hắc hắc âm hiểm cười hai tiếng, mới nói: Gia là người nào chứ, sao có thể bắt lầm người, nếu như ngươi hỏi, cũng không ngại nói cho ngươi biết, gia bắt ngươi tới đây là vì cầu tài, chút tiền lẻ không đủ gia nhét kẽ răng, dù sao cũng phải kiếm kha khá mới được.
Thời Tiêu nói: Nếu như muốn kiếm tiền thì ngươi tìm sai người rồi, tiểu nữ chỉ là gia đình bần hàn, bình thường cũng chỉ đủ ăn mặc ấm, dù ngươi có muốn tính mạng của tiểu nữ, cũng không được mấy đồng tiền.
Một âm thanh kì dị cất tiếng nói: Lừa người sao, người nào không biết tiểu vương Gia Định thân vương phủ nhìn trúng ngươi, còn ở nhà của ngươi hết mấy ngày, nhà của ngươi không có bạc, nhưng trong tay tiểu vương gia lại có rất nhiều, chỉ bằng khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi, muốn nghìn tám cũng không quá đáng, các huynh đệ cũng có rượu uống.
Thời Tiêu sửng sốt một chút, náo cả buổi là vì Diệp Trì, đúng là kẻ xui xẻo mà, đã rời đi còn liên lụy tới nàng, nghĩ đến đây liền nói: Ngươi nói sai rồi, ta chẳng liên quan gì tới hắn hết, nếu như ngươi bắt ta là vì bức hiếp hắn, sợ rằng biện pháp này của ngươi sai rồi.
Bốn Sáu sững sờ, không nghĩ nha đầu kia lại ăn nói khéo léo như thế, làm cho hắn không biết ứng đối thế nào, vội vàng nhìn gia nhà hắn xin giúp đỡ, Hồ Quân trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng nói nô tài này thật vô dụng, nói hai câu cũng nói không xong, còn phải đợi hắn xuất mã, ho khan một tiếng, cố ý giả bộ khàn khàn, một ngón tay chỉ Thời Tiêu nói: Ngươi có nói gì cũng vô dụng, đã bắt ngươi tới đây thì chừng nào thấy tiền gia mới đi, ngươi tốt nhất hi vọng trong lòng của hắn còn nghĩ đến ngươi, cầm bạc đến chuộc ngươi, cái mạng nhỏ này của ngươi may ra còn giữ lại được, nếu như hắn không đến, hắc hắc, đây sẽ là chỗ chết của của ngươi, đừng có nghĩ mà kêu cứu, nơi này là vùng ngoại ô rừng hoang vắng, hơn mười dặm phía trước cũng không có người, phía sau chính là núi, trên núi bên cạnh còn có rất nhiều sói hoang, đừng có làm phiền gia, nếu không ta sai người quăng ngươi lên núi, thần không biết quỷ không hay, ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy.
Bốn Sáu nhìn gia nhà hắn, trong lòng nói, gia nhà hắn học mấy lời hung ác này ở đâu vậy nhỉ, nói ra y thật như vậy, lúc này bỗng có một cơn gió vù vù từ trong rừng thổi qua, mang theo tiếng vọng trở lại, phảng phất còn có tiếng sói tru, khuôn mặt Thời Tiêu bị doạ không còn chút máu.
Suy nghĩ nếu nàng thật sự rơi chết như thế này, cha nàng làm sao bây giờ, mộ phần của nương nàng còn chưa tu sửa, còn có Quyên Tử, đại tạp viện mười mấy tiểu tử, sau này chỉ còn lại một mình Quyên Tử, làm sao trông nom nổi đây, còn có, Minh Chương, nàng còn chưa gặp hắn được một lần mà.
Đến lúc này, Thời Tiêu mới phát hiện, trong lòng nàng còn có hắn, muốn gặp hắn, dù cho biết rõ có gặp hắn cũng chỉ tăng thêm thêm phiền muộn nhưng vẫn cứ muốn gặp, rốt cuộc nàng đối với Minh Chương vẫn còn tồn tại hy vọng xa vời, miệng tuy nói đoạn tuyệt, kiên cường, bất quá cũng chỉ là nữ nhân yếu đuối không chí khí mà thôi.
Nhưng chợt thấy một người áo đen chạy tới, ghé vào lỗ tai người đối diện nói câu gì, người nọ vội nói: Đến rồi đến rồi, mau đưa nha đầu kia tới trong hố phía sau đi, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương.
Nói xong Hồ Quân lại cảm giác bản thân hắn nói chuyện có vấn đề, vội vàng lại bồi thêm một câu: làm bị thương sẽ không còn giá tốt nữa.
Thời Tiêu còn chưa cảm nhận được cái gì thì bị người ta thả từ trên cây xuống, vừa định cẩn thận nhìn người đối diện một cái thì bị người mở trói đẩy một phát, Thời Tiêu không đứng vững té ra phía sau; thì ra phía sau nàng là một cái hố, cũng không biết là dùng làm gì, đào hơi sâu, nếu không phải trên lưng buộc sợi dây thừng, không chừng lần này có thể ngã chết.
Hồ Quân đạp một cước suýt tý nữa cũng đạp Bốn Sáu xuống dưới, nhỏ giọng nói: Đã bảo ngươi nhẹ một chút, ngươi muốn ngã chết nàng sao, ngươi biết nàng là ai không, một sợi tóc của nàng còn đáng giá hơn mười cái mạng của tiểu tử ngươi đấy.
Bốn Sáu oan không thể tả, tuy nói đi theo gia cũng đã từng làm chuyện này vài lần, nhưng bắt cóc thì vẫn là lần đầu, trói mà không cho chạm vào, đây đâu phải là bắt cóc mà phải gọi là hầu hạ tổ tông, vì thế nhỏ giọng lầm bầm một câu: : Không phải gia bảo ta ném nàng xuống dưới đấy sao.
Trúng một cước gia của mới chịu im miệng, Hồ Quân nói: Ít nói nhảm làm chính sự đi, tay hai tiểu tử ngươi nhanh nhẹn một chút, chút nữa gia vung tay lên, thì kéo dây lên cho ta, biết không, mau phủ cái hố lại, cũng không quên dặn dò, cô nãi nãi bên trong này mà xảy ra chuyện gì, gia nhà ngươi thế nhưng không thường nổi đâu, nhanh một chút, đừng lề mề nữa, vị tiểu gia kia sắp tới rồi đó. Đây thật là tâm can bảo bối phiền phức khó chịu của hắn, nhưng ban ngày ban mặt hắn lại uống thành vũng bùn như thế thì bao giờ mới chạy đến được đây.
Lời này mà thật không sai, bất kể trong lòng Diệp Trì bực bội cỡ nào, miệng nói bao nhiêu lời độc ác, đến cùng vẫn không bỏ được, nếu thật có thể bỏ thì cũng không đến mức ngày ngày mãi say như thế, mới có vài ngày mà bao nhiêu rượu ngon của Nhạn Lai Lâu đều bị vị gia này lãng phí hết.
Sáng sớm mỗi ngày sẽ tới, mấy người Hồ Quân Tả Hoành Phong Cẩm Thành thay phiên nhau uống với hắn. Nếu uống rượu vui vẻ thì cũng được đi, vấn đề là tiểu gia hắn còn nói, mà nếu có thể nói một chút chuyện mới mẻ thì cũng không thành vấn đề, mấy vị này cứ cho là hắn chán nghe tiểu khúc, đổi thành nghe đọc sách, nhưng tiểu gia hắn tới vòng vòng toàn là mấy chuyện xấu của vợ hắn, thật là một nha đầu nhẫn tâm..., cô nàng tuyệt tình..., gia ngược lại có chỗ nào không tốt, nàng sao lại không nhìn trúng gia, gia mặt dày nhào tới, nàng cũng đuổi gia ra ngoài, nàng nghĩ chỉ nàng mới có cốt khí thôi hả, gia cũng có cốt khí, từ hôm nay, gia không đi tìm nàng nữa, sẽ không đi, nếu như lại đi tìm nàng, sẽ tìm nàng…
Hai người Hồ Quân Tả Hoành nghe thế, còn đặc biệt thiếu đạo đức hỏi một câu: Nếu lại đi tìm thì thế nào hả? Sau đó Diệp tiểu gia nghểnh cổ, trừng mắt, nửa câu đằng trước còn oai phong lắm, nhưng nửa câu phía sau thì trực tiếp mềm nhũn: Nếu lại đi tìm, nàng cũng đừng ghét bỏ gia quá, cho dù không vui thì tốt xấu gì cũng cười với gia, gia cũng có thể dễ chịu một chút.
Lúc ấy cả Hồ Quân Tả Hoành đều muốn phun ra, còn tưởng là hắn có cốt khí đến mức nào, thì ra vẫn y như vậy, hai ngày nay Diệp tiểu gia sống mơ mơ màng màng, nhưng lại làm ba người bọn họ mệt muốn chết, đầu tiên là phái người đi canh chừng phố nhỏ Tỉnh Thủy, cho dù bắt người cũng phải chờ người xuất hiện, nhưng nha đầu kia hai ngày cũng không ra khỏi cửa, Hồ Quân và Cẩm Thành còn nói, nếu nha đầu kia mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa, kế hoạch của bọn họ kia cũng coi như hỏng bét.
Đến ngày thứ ba, nha đầu kia liền đi ra, Hồ Quân và Tả Hoành chịu trách nhiệm bắt người đi, Cẩm Thành ở Nhạn Lai Lâu cùng Diệp Trì uống rượu, thuốc mê này chỉ có tác dụng hai canh giờ, vừa ngay thời điểm Thời Tiêu đi ra, cũng không phải là đợi lúc này, đó là đón kiệu mềm, bà tử hầu hạ, cho tới trong biệt viện ngoại ô của Cẩm Thành, bảo lão mụ tử trông coi, lại đi ra khu rừng hoang phía sau đào hầm.
Chỉnh đốn thỏa đáng, Hồ Quân còn cố ý đi Nhạn Lai Lâu một chuyến, Diệp Trì khi đó sớm đã uống nhiều, Cẩm Thành trong phủ có chút việc gấp nên đi trước, Hồ Quân và Tả Hoành đưa Diệp Trì về phủ.
Đưa trở về, vừa để xuống giường gạch, người liền bất động, Hồ Quân và Tả Hoành hai người nhìn thoáng qua, còn nghĩ Cẩm Thành hôm nay sao không chịu để ý một chút, uống tới như vậy đi còn xiêu vẹo, còn có thể đi cứu người à.
Nhưng chuyện này không tin không được, cho dù uống thần trí không rõ, chỉ cần nhắc tới vợ hắn bị người ta trói, Diệp tiểu gia cọ người liền ngồi dậy, hỏi Đắc Lộc: Ngươi vừa nói cái gì?
Đắc Lộc hối hận a, nên âm thanh nhỏ hơn một chút, nhưng gia đã tỉnh dậy, giấu giếm cũng không gạt được, liền nói: Vừa nãy có tên tiểu tử để trên cửa một phong thơ, gia tự mình xem đi. Nói xong đưa một phong thơ xiêu vẹo sức sẹo qua.
Diệp Trì vừa nhìn, sắc mặt lập tức liền thay đổi, ở đâu còn có thể ngồi được, động ai không động lại động vợ hắn, đây chính là chán sống a, trong thư nói muốn một ngàn lượng bạc, chuyện này cũng làm cho Diệp Trì tức giận, nàng dâu nhỏ của hắn không ngờ chỉ giá trị một ngàn lượng như thế, Diệp tiểu gia lúc này một buồn bực hai hận, lên ngựa lao thẳng đến vùng ngoại ô.
Trong thư nói không cho dẫn theo người, liền một mình hắn đến, Diệp Trì thật sự không cho người đi theo, Đắc Lộc cũng bị hắn đuổi đi, hắn vừa mới vào rừng cây, Hồ Quân thật xa liền nhìn thấy hắn, chạy nhanh hơn người khác, trong lòng nói, cùng mấy vị ca ca cùng một chỗ lăn lộn hơn hai mươi năm, người nào không biết a, đừng nói mình che mặt, cho dù trùm lên mười tầng giống nhau vẫn nhận được, cho nên vẫn nên trốn xa một chút mới được.
Vì thế chạy ra phía sau mười bước, trốn phía sau một cây đại thụ, nhìn Diệp Trì từng bước đi về phía hố đất, trên cây phía trên hố đất treo một con rối, được làm dựa theo Thời Tiêu, ban ngày thì không sao nhưng buổi tối dưới ánh trăng nhìn lên quả thực rất dọa người.
Diệp Trì nhìn thấy trên cây treo vợ hắn, tức giận không chịu được, trong lòng nói dám treo ngược vợ hắn như vậy, cho dù hắn có lột da rút gân cũng không hết giận.
Vừa thấy vợ hắn, chỉ số thông minh của Diệp tiểu gia trực tiếp hạ xuống con số 0, căn bản không có cảm giác ra cái gì không đúng, đi qua muốn kéo vợ hắn xuống lập tức liền ngã lộn nhào tựa như con nghé.
Hồ Quân mắt nhìn thấy hắn ngã trước mặt, giơ tay, hai tên tiểu tử trốn nửa ngày ở hai bên, kéo dây thừng trong tay một phát, dây thừng nhảy dựng lên, Diệp tiểu gia thắng lại không được, ngã xuống phía trước, chợt nghe rặc rặc một tiếng, đè gãy nhánh cây đậy trên mặt hố, trực tiếp ngã vào trong hố...