https://truyensachay.net

Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 48 - Chương 48

Trước Sau

đầu dòng
Hứa gia lão gia đích thân đến, Thời Tiêu lại trốn tránh trong phòng có vẻ không thích hợp, đành phải đi ra chào Hứa Sĩ Xương, Hứa Sĩ Xương thở dài nói: Nha đầu chịu ủy khuất rồi, lúc nhà của con gặp chuyện không may, đúng lúc Hứa thúc ở bên ngoài không biết, đợi Hứa thúc về đến nhà thì đã trễ rồi, Hứa thúc xin lỗi con, nương Minh Chương hồ đồ, thế nhưng Thời nha đầu này, có thể nể mặt Hứa thúc hay không, đừng so đo nữa, Hứa thúc cam đoan với con, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hai năm qua Hứa thúc cũng đã nghĩ kỹ, chờ con và Minh Chương thành thân, ta liền tách ra, tuy chỉ có môt đứa con trai là Minh Chương, thân thể này của Hứa thúc vẫn còn rắn chắc lắm, sống còn lâu lắm, các ngươi chỉ cần sống cho tốt, ta và nương Minh Chương ở lại khu nhà cũ, ngày lễ ngày tết, vợ chồng son các ngươi trở về dập đầu với chúng ta, trong lòng Hứa thúc đã đủ rồi, về phần nương Minh Chương, con không cần lo lắng, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, chủ của Hứa gia vẫn còn là ta mà.

Nói xong giữ chặt tay của nàng, lại kéo Minh Chương, đem tay của hai người đặt chung một chỗ: Hai người các ngươi thanh mai trúc mã, phần duyên này khó có được, phải biết trân trọng, có những lúc gập ghềnh, vượt qua là tốt rồi, Hứa thúc không mong gì hết, chỉ mong hai người các ngươi hảo hảo mà sống, ngày nào đó cho Hứa thúc thêm tôn tử, như vậy là đủ rồi.

Một câu nói khiến Thời Tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt, bây giờ tránh về phòng quả thật không ổn, mà đứng ở chỗ này lại xấu hổ, ngược lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ ửng, tận đến cả cái cổ, nàng muốn rút tay về, không ngại Minh Chương cầm thật chặt: Tiêu Tiêu không cãi nhau nữa có được hay không, con cũng biết, đoạn đường này Minh Chương vội muốn chết luôn đó.

Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, Hứa thúc đích thân đến, Minh Chương lại như vậy, dường như trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện cũng đã khổ tận cam lai, trước kia nàng cho là hắn sau khi thi đậu sẽ xem thường nàng, cho rằng nhân duyên này đã đoạn, không ngờ còn có thể tiếp tục, lúc này có được tính là trong cái rủi có cái may hay không, lúc nàng cho rằng, đời này cũng không thể gặp nhau, lại có một kết quả viên mãn như thế, như là nằm mộng.

Minh Chương thấy nàng sững sờ nhìn mình không nói lời nào, rất sợ nàng không đồng ý, chợt nhớ tới những lời Diệp Trì nói hôm qua, vội vàng kéo nàng qua một bên hơi nhỏ giọng giải thích: chuyện Cửu công chúa kia...

Hắn mới mở miệng, ngược lại thực nhắc nhở Thời Tiêu, đúng vậy a, còn có Cửu công chúa, nàng mím môi nhìn hắn nói: Nếu như huynh cưới công chúa, có thể là phò mã rồi, từ đó về sau một bước lên mây, phú quý cả đời.

Minh Chương cắn răng nói: Tiêu Tiêu nàng là muốn bức ta chết sao, Minh Chương nếu có lòng này, bảo ta, bảo ta chết không tử tế, sau khi chết sẽ xuống mười tám tầng Địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh.

Thời Tiêu vội vươn tay che miệng của hắn nói: Ta chỉ nói như vậy mà thôi, cần gì phải thề như vậy. Nói xong lại vội vàng chắp tay trước ngực đối vái Thần Phật vái, cầu khẩn cả buổi.

Minh Chương chưa phát giác ra mỉm cười, Tiêu Tiêu của hắn cuối cùng cũng không nỡ bỏ hắn, kéo tay của nàng, Minh Chương sâu sắc nhẹ nhàng thở ra: Tiêu Tiêu nàng nhìn ánh bình minh kìa.

Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, ánh nắng ban mai dịu xuống, lúc này bầu trời ngập tràn ánh sáng, như gấm đỏ dệt kim, giống như màn trướng màu đỏ mỏng manh ngăn cách với mặt trời. Rốt cuộc nàng không phải là sát tinh, còn có thể kết quả như vậy với Minh Chương, đây là điều Thời Tiêu tuyệt đối không nghĩ tới.

Cha con Thời Tiêu cũng không có dọn đi đến chỗ của Minh Chương, một là Minh Chương mặc dù là trạng nguyên nhưng chưa có chức vụ thật sự, chỗ ở cũng chỉ là nơi dừng chân tạm thời, vị hôn thê như Thời Tiêu vào ở quả thật không thích hợp, hai là, Thời Tiêu quả thực không nỡ bỏ Quyên Tử và đám tiểu tử đại tạp viện, nhớ ngày đó, lúc cha con nàng vào kinh, nếu không phải gặp được Phổ chưởng quỹ Phúc Hưng cư tâm tính tốt, lại gặp gỡ Quyên Tử và mười mấy tiểu tử này giúp đỡ, không biết đã thành cái dạng gì rồi.

Nghĩ đến đây, Thời Tiêu không khỏi nghĩ đến Diệp Trì, bất kể người ngoài nói hắn hoàn khố như thế nào, ở trong mắt Thời Tiêu, ngược lại không giống nhau, đặc biệt là mấy chuyện gần đây, hắn như là ân nhân cứu mạng của nàng! Nếu không có hắn, nàng gặp Quách Đại Bảo ác nhân như vậy, làm sao có thể dễ dàng thoát thân, nếu không có hắn, lần trước vùng ngoại ô nói không chừng sẽ mất mạng.

Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà ngói mới, nhớ tới hắn đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ xoay người lại nhe răng cười cười với nàng, nhịn không được thở dài, nàng không muốn đi trêu chọc hắn, cũng thủy chung không có giả vờ với hắn, nghĩ đến những chuyện này lại lại cảm thấy tựa như mắc nợ hắn.

Minh Chương hôm qua đến nói với nàng, vạn tuế gia chỉ lưu hắn lại Hàn Lâm viện giữ chức thị giảng, đồng thời cũng xin hôn chỉ, Hoàng Thượng đặc biệt ban thuởng tòa nhà một tòa ở thành đông, sau khi thành hôn bọn họ liền vào ở, đang sai người chỉnh đốn, nói xong quay đầu lại mang nàng đi xem thử, chỗ nào cần mua thêm thứ gì thì sớm sớm nên đặt mua.

Trong lòng Thời Tiêu hiểu, Hàn Lâm viện thị giảng, mặc dù chỉ là chức quan ngũ phẩm , nhưng là ngự tiền, chỉ cần ở ngự tiền, cho dù là tiểu quan như hạt đậu hạt vừng hạt đậu xanh, đều là có tiền đồ nhất, Minh Chương vừa mới trúng tuyển liền được ở lại ngự tiền, có thể thấy được thánh ý, huống chi, còn ban cho nơi ở, đủ thấy ân sủng có thừa, trách không được lúc Minh Chương vừa tới, lại có phong thái toả sáng như vậy.

Thời Tiêu rất biết rõ hắn, biết rõ hoài bão của hắn, hắn chưa bao giờ là một nam tử tầm thường, chỉ có điều cưới nàng, ngược lại không giúp ích được gì cho hắn, nàng có thể làm cái gì, lưỡng tình tương duyệt, nở hoa kết quả, đợi thành hôn xong, nàng liền ở phía sau hậu trạch giúp chồng dạy con, phu quý thê vinh.

Trước kia Thời Tiêu hướng tới cuộc sống này, khi đó nàng được nuôi dưỡng ở khuê trong không biết thói đời gian nan, nhân tình ấm lạnh, lại càng không biết, ở bên ngoài khuê phòng, còn có một thế giới lớn như vậy, hai năm qua mặc dù chịu khổ, hôm nay hồi tưởng lại, Thời lại cảm thấy hết sức trân quý.

Có đôi khi nàng nghĩ, nếu như nàng là nam nhân thì tốt rồi, có thể đi ra ngoài nhìn một chút, nhìn cẩm tú giang sơn Đại Yến một chút, đáng tiếc nàng là nữ nhân, nghĩ đến đây, Thời Tiêu không khỏi lắc đầu, nàng đây là thế nào, chẳng lẽ là bởi vì kết quả quá viên mãn, lại sinh ra những ý niệm bừa bãi lộn xộn trong đầu.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng, Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, thả việc trên tay xuống, vừa muốn đi ra ngoài, cửa phòng đã bị đá văng từ bên ngoài, Diệp Trì xông vào.

Lúc này Diệp Trì có vài phần chật vật, quần áo bên ngoài cũng không mặc được, trên đầu cũng không đội mũ, Thời Tiêu thậm chí hoài nghi, hắn phải phải đã vài ngày không chải đầu rồi hay không, nhìn rối tung cả lên, sắc mặt có hơi tiều tụy, nhưng trong mắt tràn ngập lửa giận, ánh lửa kia bập bùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu cháy.

Diệp Trì Như vậy không chỉ có chật vật, còn làm cho Thời Tiêu sợ hãi, Thời Tiêu vô thức bước về sau một bước nói: Sao ngươi lại tới đây?

Ta làm sao tới rồi hả? Nàng ước gì ta không bao giờ đến nữa có đúng hay không? Diệp Trì lúc này chỉ muốn bóp chết nàng, ngày đó nói như thế nào, nói từ hôn, từ nay về sau không can hệ nữa, mình mới trở về Vương Phủ, mới ba ngày, lão tử nhốt hắn ba ngày, thời điểm thả hắn ra nói cho hắn biết, Trạng Nguyên Lang muốn thành hôn, Hoàng Thượng ban thuởng tòa nhà, chọn ngày lành tháng tốt thành lễ, trạng nguyên phu nhân chính là Thời Gia cô nương, người ta là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, hôm nay trăm năm hảo hợp, chính là kết quả viên mãn, bảo hắn sớm chết tâm đi, cũng nói cho hắn biết, để tránh cho việc quấy rối nàng, ngày mai sẽ ban thánh chỉ tứ hôn, tiểu vương phi Định thân vương phủ chính là thiên kim Cẩm Phong của Trấn Viễn Hầu phủ, không vừa ý cũng phải chấp nhận, chuyện này không phải do hắn muốn mà được.

Diệp Trì ở đâu quản cái gì Phong Cẩm Phong, nghe xong vợ hắn phải thành hôn với Hứa Minh Chương, chỉ muốn đi giết người, giống như điên chạy từ Vương Phủ thẳng đến phố nhỏ Tỉnh Thủy.

Ánh mắt Diệp Trì đảo qua giá y Thời Tiêu đặt trên giường gạch, màu đỏ màu của hồng nhan càng kích thích hắn, hắn cầm lấy nói: Không phải nàng nói từ hôn với hắn sao? Nàng nói không liên quan với hắn sao? đây là cái gì? Đây là cái gì?

Ta, ta... Thời Tiêu hoảng hốt, ta cả buổi, cũng không biết nên giải thích thế nào, rồi lại nghĩ, nàng giải thích cái gì với hắn, hắn lại dựa vào cái gì đến chất vấn nàng, giữa bọn họ căn bản cái gì cũng không phải.

Nghĩ đến đây, Thời Tiêu đáp qua loa: Đây là giá y của ta, ta sắp thành thân rồi, tiểu vương gia nếu như rỗi rãnh, đến lúc đó đến uống một ly rượu mừng nhé...

Thời Tiêu chưa nói xong, thì bị Diệp Trì nắm cổ, hai mắt Diệp Trì đỏ lừ: Uống rượu mừng, nàng cho tiểu gia là cái gì? nàng không thể đùa bỡn ta như thế, tiểu gia muốn nàng, nàng là của tiểu gia, ai cũng ngăn không được, vốn tiểu gia còn muốn tốt với nàng, nàng đã không lĩnh tình, tiểu gia hà tất phí công, giá y này nàng làm tốt lắm, hôm nay tiểu gia liền động phòng.

Nói xong đặt nàng trên giường gạch, nhào tới xé rách quần áo Thời Tiêu, Thời Tiêu sợ hãi, dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao chống lại được khí lực của Diệp Trì , Diệp Trì lúc này đã mất đi lý trí, vừa nghĩ tới nàng dâu hắn tâm tâm niệm niệm sẽ gả cho tiểu tử Hứa Minh Chương kia, hắn liền chịu không được, nàng là của hắn, ai cũng đừng đoạt.

Hí...iiiiii rồi một tiếng, quần áo Thời Tiêu bị hắn xé rách, Thời Tiêu cảm giác mình toàn thân không có chút khí lực, chỉ cần hắn muốn, nàng không có khả năng phản kháng, Thời Tiêu nhắm mắt lại nước mắt rơi xuống, có lẽ, nàng thật sự không rõ, nếu không sao lại trêu chọc tới hắn.

Bờ môi Diệp Trì rơi xuống, hôn ở trên mặt nàng, nhưng nếm đến hương vị mặn mặn, Diệp Trì sững sờ, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt nhắm tịt, cắn môi, nhưng nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, làm ướt khuôn mặt nàng, cũng làm ướt môi của hắn, càng làm tâm của hắn mềm nhũn.

Diệp Trì vậy mà không muốn, không muốn nàng rơi lệ, trông thấy nước mắt của nàng, trong lòng Diệp Trì tựa như bị dao đâm vào, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng như bị đâm từng nhát vô cùng đau đớn.

Hắn dừng lại động tác, vươn tay chạm vào khuôn mặt nàng, Thời Tiêu co rúm lại , trong lòng Diệp Trì một hồi khổ sở trầm thấp nói: Sao lại chán ghét ta như vậy? Ngay cả ta chạm vào nàng cũng ghét bỏ...

Thời Tiêu chỉ khóc, nàng không dám mở mắt, nàng sợ, nhưng giọng nói của hắn nhưng dường như không bạo ngược như hồi nãy nữa, hiện ra vài phần trống vắng, hắn bỗng nhiên gắt gao ôm nàng vào trong ngực: Đừng sợ, ta chỉ là quá tức giận, vừa nghĩ tới nàng muốn gả cho người khác, ta liền khống chế không được, ta không phải muốn làm cái gì đâu, ta chính là thích nàng, muốn cùng nàng ở cùng một chỗ, dù cho nàng đánh ta mắng ta cũng được, chỉ cần đừng rời khỏi ta...

Diệp Trì nói liên miên cằn nhằn, Thời Tiêu hơi lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra còn chưa kịp đẩy hắn ra, đã nhìn thấy Minh Chương, cho dù tính tình Minh Chương tốt, thấy tình cảnh này cũng chịu không nổi, đi lên túm Diệp Trì đánh một quyền.

Diệp Trì không có phòng bị bị đánh một cái, đứng lên, phát hiện là đầu sỏ gây nên, có thể coi là tìm được người, bổ nhào qua Hứa Minh Chương đánh nhau, quyền cước luyện ngày thường cũng đều không sử dụng, hoàn toàn chính là đánh nhau.

Minh Chương tuy nói văn nhược, nhưng rốt cuộc cũng là nam tử chính trực, lúc này liều mạng, cũng chống đỡ được vài cái, cuối cùng cũng không tránh được hết, trúng vài quyền của Diệp Trì, nếu không phải Tả Hoành và Cẩm Thành Hồ Quân ba người kịp thời chạy tới, chắc cái mạng này của Hứa Minh Chương hôm nay coi như xong.

Diệp tiểu gia lúc này đánh xong một trận , ngược lại thanh tỉnh, biết rõ lúc này không thể đùa được nữa, trơ mắt nhìn vợ hắn gả cho tiểu tử này, trừ phi hắn chết, cho nên phải nghĩ cách mới được.

Từ phố nhỏ Tỉnh Thủy đi ra, chỗ nào cũng không đi mà đi thẳng vào cung, Sùng Nhân đế nhìn dấu nắm đấm xanh đen trên mặt hắn, nhịn không được xùy cười một tiếng: Tiểu Bá Vương của chúng ta cũng có lúc bị đánh, mau nói cho trẫm nghe, ai có bản lĩnh lớn như vậy.

Diệp Trì bịch một tiếng quỳ trên đất, dập đầu nói: Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, lúc trước đã đáp ứng thần đệ, nếu như thần đệ nhìn trúng ai, bất kể là cô nương nhà ai, cũng đều tứ hôn cho thần đệ.

Sùng Nhân đế trừng mắt nói: Trẫm đáp ứng với ngươi khi nào? Sao trẫm không nhớ?

Diệp Trì nói: Hoàng Thượng không thể quỵt nợ, lần trước cùng thần đệ khoa tay múa chân quyền cước, thần đệ thắng, hoàng thượng đồng ý.

Sùng Nhân đế không khỏi tràn ngập hứng thú nói: Thực nhìn trúng à, nhà ai vậy, vụ này mới à nha, trẫm còn tưởng tiểu tử ngươi đời này hồ đồ luôn chứ.

Diệp Trì nói: Gia đình bình thường, cô nương thư hương môn đệ, họ Thời khuê danh một chữ Tiêu, cái khác người không cần quan tâm, chỉ cần ban hôn là được.

Một câu làm Sùng Nhân đế có chút tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái nói: Ngươi tùy tiện làm thánh chỉ là được à. Diệp Trì cũng không đồng ý, mè nheo quấn chặt lấy hoàng thượng bắt hắn đồng ý.

Cuối cùng, Sùng Nhân đế không có cách nào đành phải nói: Tứ hôn cũng phải ngày mai, tôn thất hoàng tộc lấy phi, nào có tùy tiện như thế, ngươi về trước đi, sáng sớm mai trẫm hạ chỉ là được. Khuyên can mãi mới dỗ dành được tiểu tử nàytrở về.

Diệp Trì vừa đi không đầy một lát, ngay sau đó Hứa Minh Chương thỉnh chỉ yết kiến, Sùng Nhân đế trong lòng thực thích Trạng Nguyên Lang này, tài văn chương tuấn tú, diện mạo bất phàm, kinh luân đầy bụng, đợi một thời gian tất có thành tích, vì vậy, Sùng Nhân đế đối với Hứa Minh Chương đặc biệt coi trọng , liền cũng truyền hắn đi vào.

Đợi hắn đi vào, nhìn thấy khuôn mặt đọng máu, Sùng Nhân đế không khỏi nhớ tới Diệp Trì, suy nghĩ giữa hai người này có liên hệ gì, đang nghĩ ngợi, Hứa Minh Chương đã quỳ xuống, tháo mũ quan trên xuống nâng trong lòng bàn tay nói: Xin bệ hạ ân chuẩn, thần từ quan về quê.
alt
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc