Thời cha giờ mới biết được nguyên nhân, nhìn nữ nhi: Niếp Niếp ngươi đi ra ngoài trước đi, cha muốn nói vài lời với Diệp Trì. Thời Tiêu hơi chần chờ đứng lên rời đi, Diệp Trì trông mong nhìn qua, ngóng trông vợ hắn liếc hắn một cái chẳng hạn, cho hắn biết, nàng không có tức giận hắn như vậy.
Mà trên thực tế, vợ hắn ngay cả khóe mắt cũng không cho hắn, cứ như vậy rời đi, Diệp Trì rầu quá sức, Thời cha thấy hắn như vậy nhịn không được cười một tiếng, lại làm dấy lên ho khan, Diệp Trì vội vàng vừa vỗ sau lưng vừa xoa ngực cho lão nhạc phụ, khó khăn lắm mới hoà hoãn lại, vội vàng đưa trà tới, bảo lão nhạc phụ uống hai phần mới để xuống, Thời cha nhìn hắn thở dài.
Thời Tiêu ngồi ở trên ghế hành lang, nhìn qua cửa sổ ngẩn người, trong phòng cha nàng và Diệp Trì nói cái gì, căn bản nghe không rõ ràng, nàng cũng không có tâm tư nghe, trong đầu nàng đều là con chim gáy cầm trong tay Diệp Trì, năm ấy lúc Minh Chương cho nàng, thật là vật đính ước, mặc dù sau khi nương mất, cha con các nàng cho dù khó khăn chồng chất, nhưng nàng tình nguyện chịu đói chứ không nỡ vứt bỏ.
Khi đó, nàng cảm thấy đây là tưởng niệm duy nhất của nàng, cho dù đã từ hôn với Minh Chương, nàng vẫn giữ lại, thỉnh thoảng lấy ra xem, sẽ nhớ tới dáng vẻ của Minh Chương, khi đó nàng cho rằng đời này chính là vợ Minh Chương, lại không nghĩ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Minh Chương đã trở thành cửu phò mã, mình thì gả cho Diệp Trì.
Cùng với mấy chuyện của Minh Chương, thật sự đã quên hết, phải nói rằng cùng nhau khắc cốt ghi tâm đều là nói dối, gả cho Diệp Trì không lâu, Minh Chương với nàng, chỉ là hình ảnh mờ nhạt trong trí nhớ mà thôi, dù cho lúc trước thề non hẹn biển, hữu duyên vô phận cũng là kết quả cuối cùng của nàng.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ cùng với Minh Chương như thế nào, thậm chí cho rằng, Minh Chương đã không còn quan trọng như vậy nữa, nhưng sau khi thành hôn, bởi vì Minh Chương, Diệp Trì cãi nhau với nàng quá nhiều, nàng một lần lại một lần giải thích, lần lượt nói rõ, Minh Chương cơ hồ đã trở thành rồi cấm kỵ giữa hai người bọn họ, không thể nói, không thể đụng vào, thậm chí, chuyện có chút liên quan tới Minh Chương, cũng phải tận lực tránh đi.
Dù vậy, bởi vì ở Tây Uyển một lần vô tình gặp gỡ, bởi vì trong tay Diệp Trì cầm một con chim gáy bằng thanh ngọc, vẫn cãi nhau như cũ, mà lần này lại liên quan đến cha nàng, nàng hao tâm tổn trí giấu giếm chuyện này, lại bị Diệp Trì ồn ào lộ ra, người như cha nàng, sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy, vốn bệnh đã không tốt, nếu có gì vạn nhất, nàng nên oán trách mình, hay là nên oán trách Diệp Trì, hoặc là nàng vốn không nên gả cho hắn.
Lần này cho dù giải thích rõ ràng, sau này thì sao đây? Minh Chương ở trong triều làm quan, lại gọi công công nàng một tiếng ân sư, huống chi, sau khi thành hôn với cửu công chúa, chính là phò mã gia rồi, cùng thuộc hoàng tộc, ngày tết đều sẽ chạm mặt nhau nhiều hơn, nếu như lại có cái gì giải thích không rõ, thì phải làm sao đây, như vậy tiếp tục làm vợ chồng bất hoà có gì khác nhau, nàng nên thừa dịp lần này mà suy nghĩ thật kỹ mới được.
Diệp Trì đi ra, Thời Tiêu cũng không có hỏi cha nàng và hắn nói cái gì, đến lúc này, nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa, nhưng vẫn là vì để cho cha nàng an tâm, cho nên nàng vẫn sẽ sống tốt với Diệp Trì, nhưng thực tế là vừa ra khỏi cửa, liền không nói với với Diệp Trì câu nào.
Cáp Lộc Tán mang theo vương hậu An Bình quận chúa và muội tử hắn rời đi, việc cần Diệp Trì làm cũng coi như xong rồi, vốn còn muốn dọn ra, cùng vợ hắn ở trong biệt viện một thời gian, hôm nay vừa vặn rất tốt, đừng nói đi biệt viện, vợ hắn căn bản cũng không quay về vương phủ, mà ở nhà mẹ đẻ ở phố nhỏ Tỉnh Thủy, hơn nữa cũng không cho hắn ở cùng.
Ban ngày ở trước giường lão nhạc phụ, ngược lại là giả bộ có sắc có hương, như một đôi phu thê ân ái, vừa ra khỏi cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm nghị, lòng người lạnh lẽo cũng phải run lên.
Diệp Trì hiện tại cũng không dám nghĩ gì khác, chỉ ngóng trông lão trời mở mắt, bệnh này của lão nhạc phụ tốt lên, nếu lão nhạc phụ thật không xong, vợ hắn không chừng sẽ đổ mọi sai lầm lên trên người hắn, Hứa Minh Chương đây chính là vết xe đổ, đừng nhìn vợ hắn mềm mại yếu ớt, vững tâm lắm, nếu thật muốn phân ra, cho dù bao nhiêu tình cảm trước kia cũng không có tác dụng.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Trì cũng hiểu rõ, hắn và nàng dâu mà phân ra, so với vợ hắn và Hứa Minh Chương năm ấy còn kém xa, vợ hắn còn có thể cắn răng tách ra khỏi Hứa Minh Chương, hắn thì cũng khỏi cần phải nói.
Vì vậy, chiếu cố lão nhạc phụ, Diệp Trì so với vợ hắn còn dụng tâm hơn, một ít dược liệu quý hiếm có bạc cũng không mua được, đều được đưa tới phố nhỏ Tỉnh Thủy, bất kể lão nhạc phụ có ăn được hay không, dù sao cứ chuẩn bị trước, Khâu thái y thì mỗi ngày đến một chuyến, xem bệnh cho Thời cha, ăn uống của lão nhạc phụ Diệp Trì cũng bao hết, căn bản không đồng ý mượn tay người khác, ban đêm vợ hắn không để cho hắn qua, hắn dựa vào giường gạch bên ngoài phòng lão nhạc phụ trông coi.
Nhưng mặc dù như vậy, Thời cha cũng chỉ cầm cự được bảy ngày, đêm ngày thứ tám thì mất, tuy nói là bệnh phổi, lúc đi cũng xem như bình thản, xử lý rối ren xong, chuẩn bị đỡ linh cữu hồi hương.
Đây là ý của Thời Tiêu, sau khi Diệp Trì hỏi qua liền đi an bài, Thời Tiêu cũng không hỏi đi như thế nào, ở nơi nào dừng lại, tất cả giao hết cho Diệp Trì, Diệp Trì ngược lại nhẹ nhàng thở ra, lúc đầu trong lòng còn sợ lão nhạc phụ vừa đi, vợ hắn sẽ hận hắn, ý tứ này vẫn còn cho hắn là con rể Thời Gia, nên càng thêm ra sức, mọi chuyện đều tận lực ra sức thu xếp thỏa đáng.
Vương Phủ bên kia, lúc Thời cha không được tốt, vương gia đến xem qua, người đi rồi, vương phi tới đây nhìn Thời Tiêu, lúc này sắp khiêng linh cữu đi rồi, lão vương phi lại tới đây dặn dò Thời Tiêu: Đừng thương tâm, hảo hảo đưa cha ngươi trở về, chuyện trong phủ này cũng đừng lo lắng, đợi trở về rồi tính.
Mặc kệ trong lòng có oán Diệp Trì hay không, cha mẹ chồng thái bà bà như vậy, cũng thực làm cho Thời Tiêu cảm động, chọn ngày, hai vợ chồng đỡ linh cửu Thời cha lên thuyền, một đường xuôi nam.
Sáng sớm Diệp Trì bảo Đắc Lộc sai người đi trước một bước, đi thu thập tòa nhà bị cháy của Thời gia, tuy nói không thể lập tức dựng lại, tốt xấu gì cũng dọn dẹp sạch sẽ như ban đầu, dựng linh đường, cho phép người phúng viếng.
Đắc Lộc tất nhiên là hiểu rõ tâm tư gia nhà hắn, thời điểm năm ấy tiểu vương phi từ trong nhà ra đi, tình cảnh này không cần nghĩ cũng biết, gia sản phòng ở đều cháy rụi, thân thích không có một người đi lên giúp dỡ, nương lại mất, cha cũng bệnh, bỏ mặt mũi đến cửa cầu vị hôn phu, bị người nương vô lương tâm của Hứa Minh Chương buộc phải lui hôn, không làm sao hơn mới phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn này.
Hôm nay đỡ linh cửu hồi hương, sao cũng phải làm ra một chút động tĩnh lớn mới được, Đắc Lộc làm cái này là giỏi nhất, không cần hắn phải tốn công, cũng không đi huyện nha, trực tiếp đến nha môn tri phủ, đưa tên của tiểu vương gia ra, tri phủ đại nhân hấp tấp ra đón.
Không tới hai ngày, linh đường, lán linh cữu đều dựng xong, có thể đủ cho các quan lại trước kia đến viếng, nếu không phải Đắc Lộc không cho phép, cũng hận không thể đốt giấy để tang, ngắn ngủn vài ngày, ngay cả phần mộ tổ tiên của Thời Gia cũng được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, chỉ còn chờ hai vợ chồng tiểu vương gia đến, nở mày nở mặt xử lý tang lễ.
Người đến phúng viếng, Thời Tiêu một người cũng không nhận ra, ngược lại là mấy thân thích, Thời Tiêu cùng các nàng nói vài lời, những thân thích kia vốn đang sợ Thời Tiêu khó xử các nàng, lúc trước Thời Gia bị cháy, bởi vì sợ Chu thị, lại nghĩ Thời Gia cháy rồi, nương Thời Tiêu cũng chết, trong nhà ngay cả nhi tử lập hộ cũng không có, chỉ còn lại hai cha con nàng, đời này khỏi phải nghĩ đến đông sơn tái khởi, cứu tế các nàng có tác dụng gì, nguyên một đám co đầu rụt cổ, trở mặt, nhưng ai có thể nghĩ tới, Thời Tiêu một bé gái mồ côi nghèo túng không gốc không lá như vậy, có thể gả vào Định thân vương phủ, lại không phải làm thiếp, mà là tiểu vương phi hàng thật giá thật, đây cũng không thể nói là một bước lên trời, đây phải gọi là một bước liền biến thành vương mẫu nương nương a.
Nhớ tới những chuyện trước kia Thời Tiêu tới cửa cầu tình, các thân thích làm sao ngồi được, nhưng tốt xấu gì cũng là thân thích, năm ấy lúc đó cũng không phải có chỗ khó sao, vả lại, oan có đầu nợ có chủ, năm ấy trận hỏa hoạn kia của Thời Gia, là Cữu gia của Hứa gia làm mà, vì mấy bức họa tổ truyền của Thời Gia, không phải đã chết ở trong đại lao sao, chuyện cũng coi như qua đi, tục ngữ nói đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, dù sao cũng là thân thích, đến phúng viếng cũng không thể đuổi ra. Nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút giả dối, đợi gặp được Thời Tiêu, Thời Tiêu cùng các nàng không nói chuyện thân thiện, nhưng cũng không lãnh đạm, mới thả lỏng trái tim.
Thời Tiêu cũng không phải người để bụng như vậy, nhưng nghĩ đến, hôm nay cha mẹ đều đã mất, còn nhớ những thứ kia làm gì, nói cho cùng, nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, cũng là lẽ thường tình, thù hận nhiều như vậy, cuối cùng cũng rũ bỏ đất vàng mà đi, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi trơ trọi trên đời này, các nàng có thể tới dập đầu cho cha nàng, có lẽ cũng là cha muốn gặp.
Cho dù thấy Minh Chương, trong lòng Thời Tiêu cũng không có chút chấn động, nhưng Diệp Trì có chút khẩn trương, Hứa Thời hai nhà là thân thích, Minh Chương đến viếng tất nhiên là không thể tránh, nhưng Diệp Trì vẫm mong hắn đừng nên đến mới tốt, nếu không phải quái điểu chết tiệt của hắn ta, Tiêu Tiêu cũng không đến mức hôm nay cũng không để ý tới hắn, hắn thì hay lắm, còn không biết xấu hổ.
Lòng Diệp Trì dạ hẹp hòi, đối với Hứa Minh Chương tự nhiên không có hoà nhã, thật ra hắn không biết, trong lòng Minh Chương còn đố kị với hắn có thể đi theo Thời Tiêu quỳ gối bên cạnh linh đường, điều này nói rõ hắn là trượng phu Tiêu Tiêu, con rể Thời Gia.
Minh Chương vẫn cho rằng đây là vị trí của mình, nhưng hôm nay Diệp Trì lại quỳ ở nơi đó, không có lúc nào Minh chương hiểu rõ như lúc này, Tiêu Tiêu không thuộc về hắn, nàng thuộc về một người đàn ông khác, mà hắn chỉ có thể chúc phúc sau đó rời đi.
Nhập thổ vi an, tang lễ qua đi, linh cữu Thời cha vào phần mộ tổ tiên của Thời Gia, chôn cất cùng một chỗ với nương Thời Tiêu, Diệp Trì sợ thân thể vợ hắn chống đỡ không nổi, giao chuyện kết thúc này cho Đắc Lộc, đồng thời nhắc chuyện hồi kinh với Thời Tiêu.
Diệp Trì vốn nghĩ thật tốt, vô luận như thế nào cũng phải về kinh trước, vợ hắn hiện đang không để ý tới hắn, cùng lắm thì, hắn bỏ xuống mặt mũi dỗ dành, dù sao cũng là nàng dâu của mình, dù thế nào cũng không tính là mất mặt, vả lại, đóng cửa ai mà biết.
Thật không nghĩ đến vợ hắn lại không cho hắn cơ hội này, cũng không có ầm ĩ với, chỉ nhàn nhạt nói một câu: Ta muốn giữ đạo hiếu cho ta cha.
Giữ đạo hiếu, được thôi, nên giữ, đừng nói giữ một năm mười năm đều được, nhưng cũng không cần phải ở chỗ này trông coi, ý của vợ hắn là không quay về, trách không được nàng lui tới với mấy cái thân thích, đây là đã sớm nghĩ kỹ a.
Tuy nói Diệp Trì ở trước mặt vợ hắn trước sau như một không còn cách nào khác, thế nhưng chuyện phải phân ra, vợ hắn nếu như có suy nghĩ muốn tách ra với hắn, chẳng lẽ cũng phải nghe theo nàng.
Nghĩ đến đây, không khỏi phiền muộn: Ý của nàng là sẽ không theo gia trở về, muốn ở trước mộ phần cha nàng trông coi, vậy nàng nói cho gia nghe xem, nàng dự định canh giữ bao nhiêu ngày, mười ngày, một tháng, hay là nói nàng sẽ không trở về, nàng cũng đừng quên, nàng mặc dù là khuê nữ của cha nàng, nhưng cũng là nàng dâu của Diệp gia ta.
Thời Tiêu bình tĩnh nhìn hắn sau nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: Nếu như sớm biết hôm nay, lúc trước ta cần gì phải gả cho huynh, nếu không phải gả cho huynh, cha ta nói không chính chừng sẽ không đi sớm như vậy.
Thực đúng như hắn đoán, nàng thật sự đem cái chết của Lão nhạc phụ đổ lên đầu hắn, bởi vì cha nàng đi, nàng liền hận mình, cho nên không thể không ở lại chỗ này, Diệp Trì tức giận cũng run run, mình tội gì phải khổ như thế chứ, cầu xin, dỗ dành, yêu thích, cẩn thận, cưới nàng cũng không phải là cưới nàng dâu, so với tổ tông còn khó hầu hạ hơn, không ngờ như thế, mình làm chuyện như vậy, cũng uổng phí, nàng một chút không để trong lòng, nàng nhớ cũng là cái không tốt của mình, nàng liền không suy nghĩ, nếu không phải trong lòng nàng nghĩ tới Hứa Minh Chương, như thế nào lại gây ra những chuyện này, đến lúc này lại quật ngược lại, oán hận mình.
Càng nghĩ càng phiền muộn, tính tình trổi dậy, mặt trầm xuống nói: Được, nàng không cam tâm tình nguyện hồi kinh thì thôi, tốt nhất cả đời nàng cũng đừng trở về, trông coi phần mộ của cha mẹ nàng đi, tiểu gia trở về lấy mười tám người trái ôm phải ấp càng khoái hoạt, bớt cả ngày còn phải nhìn sắc mặt của nàng. Nói xong từ trong tay áo ném ra con quái điểu của Hứa Minh Chương, dùng sức ném xuống đất: Còn có một điều, nàng đến chết cũng là người của Diệp gia ta, muốn cùng người khác sao, cho dù trong lòng có muốn, đời này cũng đừng hòng. Nói xong xoay người lại nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đắc Lộc nhìn nhìn tiểu vương phi, nhanh chóng chà xát tay, thầm nghĩ, sao lúc đầu không cãi nhau đi, bây giờ tang sự xong xuôi lại náo ầm ĩ như vậy làm chi không biết nữa, lúc này một người không giữ lại, một người thì đùng đùng trở về kinh, vương gia vương phi hỏi tới, mình làm sao trả lời đây.
Có lòng khuyên giải, nhưng thấy tiểu vương phi như vậy, lại nhìn sắc mặt của gia, thôi được rồi, trước đi theo gia rồi tính tiếp, tiểu vương phi ở đây có bà tử hầu hạ, cũng không có chuyện gì.
Phổi Diệp Trì đều muốn tức điên, cũng không ngồi xe, đi ra ngoài lên ngựa liền chạy trên quan đạo, một mạch chạy đến trời tối đen, mới dừng lại, chừng một canh giờ, phía sau Đắc Lộc mang người thở không ra hơi đuổi theo tới.
Đắc Lộc nhảy xuống ngựa, hai cái đùi cũng run lên, chạy như vậy một ngày, không chừng lúc này hai cái đùi đều phải phế đi, thấy gia không đi, cũng không nói tiếng nào, ngẩng đầu thấy đằng trước là một tòa tiểu thành, liền khuyên gia tối hôm nay tìm khách sạn ngủ lại trong thành.
Một đêm này Đắc Lộc cũng không ngủ được, cứ nghĩ trở về làm sao bây giờ, khi đến là hai vợ chồng son cùng nhau đến, lúc trở về lại thiếu một người, đây là chuyện gì đang xảy ra vậy.
Vả lại, không phải xem thường hắn tiểu gia nhà hắn, tiểu gia nhà hắn thật sự nhẫn tâm nhất đao lưỡng đoạn như vậy sao, lúc tiểu vương phi chưa vào cửa vương phủ cũng không phải không có náo qua, náo dữ dội là đằng khác, tiểu gia phải thề thốt đủ điều, không nghĩ đến không có tiểu vương phi sau này sẽ như như thế nào, dỗ dành hay là lừa gạt, ngược lại tiểu vương phi nhà bọn họ, nếu kiên quyết quyết tâm, nói không chừng thực tách ra với tiểu gia nhà bọn họ.
Càng nghĩ càng phát sầu, mắt nhìn trời đã sáng, mới mơ mơ màng màng liền ngủ mất, nhưng hắn vừa ngủ thì bị Diệp Trì lay tỉnh: Nhanh lấy thức dậy trở về với gia.
Đắc Lộc xoa xoa mắt, trong lòng nói, cũng biết là kết quả như vậy, bất tận giày vò ra sao, sáng sớm, lại đường cũ trở về, nhưng đã qua một ngày một đêm, trở về nữa, liền không thấy người.
Thời Gia bị cháy, tất nhiên là không thể ở, cũng may ở chỗ này Cẩm Thành có một tòa nhà, trong lúc tang sự liền ở tại chỗ này của Cẩm Thành, tòa nhà mua lại mấy năm, chỉnh đốn cũng thoả đáng, chính là ít người, Cẩm Thành cũng chưa từng tới, chỉ lưu lại người coi cửa, ngay cả hạ nhân sai khiến cũng không có.
Diệp Trì cũng không muốn ở lâu, người mang tới cũng đủ rồi, liền cũng không thêm người, sáng sớm hôm qua hắn và nàng dâu ầm ĩ một trận, chạy đi ra, người bên cạnh đều mang đi, bên cạnh vợ hắn chỉ còn lại hai bà tử hầu hạ, cộng thêm người canh cổng trước kia, tòa nhà to như vậy tổng cộng chỉ có ba hạ nhân.
Lúc Diệp Trì trở lại, trời đã tối đen, gọi cả buổi cửa cũng không có ai ra mở cửa, vội cho người phá cửa, thẳng đến vào phòng vợ hắn, thấy tình cảnh trong nhà, trái tim Diệp tiểu gia cũng lạnh lẽo.
Hai bà tử và người canh cổng bị bịt miệng, trói quanh chân bàn, lại không thấy vợ hắn, tiến lên một chút giật vải bố ra khỏi miệng bọn họ: Tiểu vương phi đâu?
Bà tử vội nói: Hôm qua tiểu vương gia vừa rời đi không lâu thì có đến một bà tử ăn xin, nói là thân thích của tiểu vương phi, người canh cổng liền dẫn vào, chính là Phan quả phụ của cửa hàng thợ may, không biết sao tìm đến nơi này, tiểu vương phi thấy bà ta đáng thương, liền thu nhận bà ta, không nghĩ tới ban đêm, bà ta hạ thuốc hôn mê mấy người chúng ta, chờ chúng ta tỉnh lại, tiểu vương phi và Phan quả phụ chẳng biết đã đi đâu.
Diệp Trì nghe xong, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suýt nữa cắm xuống đất, khuê nữ của Phan quả phụ này thế nhưng là bị tên đao phủ hành hạ chết, sau đó Phan quả phụ này không biết đi đâu, Diệp Trì cũng không để ý, nghĩ một phụ nhân như bà ta có thể như thế nào, lại không nghĩ chính mình sơ sẩy, ngược lại làm hại vợ hắn.
Phan quả phụ có thể đến nơi này, còn thừa dịp hôm qua lúc mình đi ra, nhất định là từ kinh thành tới, trốn ở một nơi bí mật gần đó tùy thời mà hành động, hôm qua mình vừa đi, vừa vặn cho bà ta lợi dụng thời cơ, nếu như nàng dâu có vạn nhất. . . Diệp Trì cũng không dám nghĩ, không, không thể, vợ hắn phúc lớn mạng lớn, mình phải tìm được nàng.
Cho Đắc Lộc đi phủ nha, trên quan đạo bố trí trạm kiểm tra, tự mình xông ra ngoài, ở phụ cận tìm nửa đêm, nhưng một chút bóng dáng cũng không có, nghĩ vậy trở về hỏi lại bà tử, nhưng lại bị Hứa Minh Chương ngăn cản ở cửa thành.
Cút, đừng làm phiền chuyện của gia, gia lúc này không có thì giờ nói lý với ngươi. Lòng Diệp Trì đang nóng như lửa, tự nhiên không nói được lời tốt, nhưng Minh Chương cũng không để bụng: Vừa nãy ta đã hỏi người canh giữ thành rồi, hôm trước có đến mấy người ngoại tộc, buổi tối hôm qua, cũng là một đám bọn họ ra khỏi thành, đi theo bọn họ còn có bà tử quần áo tả tơi.
Diệp Trì nghe xong một phát túm cổ áo của hắn: Ngoại tộc? ngoại tộc gì? người ở đâu?
Đắc Lộc vội vàng tiến lên kéo gia ra, trong lòng nói, mặc dù xem người ta không vừa mắt, bây giờ người ta đang giúp mình, cứ như vậy sẽ không có phúc hậu.
Diệp Trì buông Hứa Minh Chương ra, Minh Chương nói: Người canh giữ thành nói với ta, những người kia mặc đồ đen mang mặt nạ bảo hộ, thấy không rõ khuôn mặt, ánh mắt lại là màu xanh, bộ dạng mà người canh giữ thành thấy, thì là người cáp Bắc Quốc.
Diệp Trì nghe xong, không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, Cáp Bắc Quốc nam nhiều nữ ít, ngược lại có một số người mua bán người, bọn buôn người lừa gạt nữ nhân bán cho Cáp Bắc Quốc, nhiều có thể bán cái giá tốt, nhưng người Cáp Bắc Quốc cũng không dám đến Đại Yến lừa gạt người, cho dù có gan lớn, cũng chỉ ở Bắc Địa bên kia thôi, tuyệt không dám tới nơi này.
Như vậy, những kẻ cáp Bắc Quốc này đến tột cùng là những người nào, cùng Cáp Lộc Tán mới vừa đi không bao lâu có liên quan gì, Diệp Trì chợt nhớ tới Cáp Lộc Tán từng nói với hắn: Nữ nhân, kim ngân, tiền tài cho tới bây giờ chỉ có thể là người cư trú, vì quốc gia của ta thượng võ. Ý kia chính là, nhìn trúng cái gì, liền không phải của ta cũng phải đoạt.
Lại nghĩ tới vợ hắn ngày đó hoảng sợ, ánh mắt Cáp Lộc Tán nhìn vợ hắn, lúc ấy bởi vì Tháp Na, mình cũng không để ý, hôm nay nghĩ lại, kia chính là một đầu sói, chẳng lẽ là hắn? Nghĩ đến đây, gân trên trán Diệp Trì cũng nhảy mấy nhảy, cắn răng nói: Cáp Lộc Tán nếu thật là ngươi nổi lên lòng xấu xa, tiểu gia sẽ san bằng hang ổ cáp Bắc Quốc ngươi.