Nụ hôn của cô mềm mại và ướt át, Quý Sở Yến cứng đờ, một hồi lâu mới rút ra được chút lý trí còn sót lại trong dục vọng, vòng tay qua vai cô, tách hai người ra một khoảng ngắn, khóe môi nhếch lên: “Em còn hôn nữa là anh không nhịn được đâu”
Giọng điệu hơi bất đắc dĩ.
Tô Điềm đỏ mặt nhìn anh, lông mi rung động, ánh mắt lấp lánh, thực sự rất giống như yêu tỉnh câu hồn đoạt phách con người.
Cô thở hổn hển, thì thầm: “Tại sao... Phải nhịn..."
Quý Sở Yến nghi ngờ cô cố ý, đũng quần của anh đã cứng đến mức sưng lên, anh nghiến răng nghiến lợi nói:"Bởi vì không có bao cao su."
Tô Điềm chớp chớp mất, do dự hai giây, sau đó nhỏ giọng thì thăm: “Nhưng mà... em có...”
Dưới cái nhìn như thiêu đốt của Quý Sở Yến, cô chậm rãi đi tới bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra. Bên rong có một cái túi màu đen, cô nhanh chóng lấy ra một hộp bao cao su, nằm trong lòng bàn tay.
Sau đó, Tô Điềm đi về phía Quý Sở Yến, nhét hộp bao cao su vào trong tay anh, nói giống như khoe khoang: “Anh không có, nhưng em có”
Trên thực tế, ngay cả bản thân Tô Điềm cũng không ngờ tới, ba hộp bao cao su mà bà Phương kín đáo đưa cho cô cuối cùng lại có cơ hội tỏa sáng thế này.
Quý Sở Yến nhìn vẻ mặt đắc ý của cô thì không nhịn được nhéo má cô một cái, khàn giọng nói: “Thế nên, ý của em là chúng ta... có thể?”
“Có thể cái gì?"
Tô Điềm ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên giường, chiếc dép lê dưới chân nhanh chóng rơi trên mặt đất, lộ ra đôi chân ngọc bóng loáng đáng yêu.
Quý Sở Yến đè lên người cô, nhanh chóng cởi cúc quần jean của cô. Mãi cho đến khi hai chân của cô lộ ra trong không khí Tô Điềm mới tỉnh lại khỏi mê loạn, vô thức vươn tay che đi nơi đó của mình.
“Đừng nhìn.."
Cô ngượng ngùng che đi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Quý Sở Yến nhanh chóng giữ tay cô đẩy sang một bên, co hai chân cô lên, âm hộ nhỏ nhắn bọc rong chiếc quần lót xinh xắn bị anh thu hết vào tầm mắt.
Trên quần của cô có một vệt nước, Quý Sở Yến âm thầm nuốt nước bọt, từ từ tiến lại gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đó.
“Ưm... A..."
Tô Điềm lập tức ngửa cổ ra sau, hai tay nắm chặt lấy ga giường, lồng ngực phập phồng.
Kích thích ập tới bất ngờ, khiến tiểu huyệt của cô. không ngừng trào ra địch mật.
“Nhiều nước quá..."
Ánh mắt của Quý Sở Yến càng lúc càng u ám, bụng dưới khô nóng khó chịu, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nại. Anh vỗ nhẹ lên mông Tô Điềm, cười nói: "Bảo bối, mau nằm sấp xuống.”
Hai má Tô Điềm đỏ bừng, cô nghe lời anh nằm sấp xuống. Cô vừa mới lật người lại thì Quý Sở Yến đã bóp chặt lấy eo cô, nhấc mông cô cao lên một chút.
Cô còn chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng thì đã cảm giác được hạ thân mát lạnh, quần lót của cô đã bị cởi ra đến đầu gối.
Quý Sở Yến chăm chú nhìn miệng huyệt không ngừng run lên trước mắt mình, khẽ cười thành tiếng: “Chỗ nào của bảo bối cũng rất đáng yêu”
“Ưm... Đừng mà... Anh đừng nhìn nơi đó...”
Tô Điềm đỏ bừng mặt, vươn tay ra phía sau, muốn ngăn cản ánh mắt của Quý Sở Yến. Nhưng anh lại ra tay trước cô một bước, lập tức chen một ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô.
“A... Ha... Ha..."
Cảm giác dị vật tiến vào khiến Tô Điềm yếu ớt chùng eo xuống, bắt đầu thở hổn hển.
Ngón tay của Quý Sở Yến mới chỉ đâm vào rút ra mấy lần mà Tô Điềm đã chảy không biết bao nhiêu d*m thủy. Thế là, anh chậm rãi rút ngón tay của mình ra, ôm lấy eo Tô Điềm, một tay cầm lấy dương v*t của mình, chĩa tới miệng huyệt của cô.
"Bảo bối, kiên nhẫn một chút, anh muốn đi vào”
Nói xong, anh ưỡn thẳng eo về phía trước, đút nửa dương v*t cứng ngắc vào trong cô.
Toàn thân Tô Điềm run lên, cô còn chưa kịp thích ứng với cảm giác ê ẩm kia thì hoa huy*t đã bị anh thô bạo lấp đầy, dương v*t cẩm sâu đến tận cùng.
“A... Trướng quá... To quá..."
Tô Điềm rên rỉ, giọng nói còn nức nở như sắp khóc.
Quý Sở Yến làm sao có thể chịu đựng được dáng vẻ này của cô, anh ôm lấy eo cô, bắt đầu di chuyển mạnh bạo.
Tô Điềm năm sấp trên giường, tư thế này giúp anh tiến vào dễ dàng hơn, mỗi cú thúc đều khiến Tô 'Điềm như lên mây.
“A! A! Sâu quá!"
Những cú đâm thúc liên tục khiến làn sóng khoái cảm càng thêm mãnh liệt. Tô Điềm cảm giác như mình sắp chết đuối, chỉ có thể há hốc miệng để thở đốc và rên rỉ, thân dưới ướt nhẹp không sao kiểm soát được. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng da thịt va chạm, và tiếng nước “bạch bạch bạch bạch” vô cùng dâm đãng.
Cuối cùng, sau khi không biết Tô Điềm đã lên đỉnh bao nhiêu lần, Quý Sở Yến mới bắt đầu chạy nước rút. Anh đâm sâu dương v*t vào trong tiểu huyệt chặt chẽ của cô, tỉnh dịch bản ra mãi không dứt.
Tô Điềm cứ tưởng sau khi anh bắn tinh xong thì mình có thể nghỉ ngơi, nhưng chỉ một lát sau là dương v*t của Quý Sở Yến lại một lần nữa ngóc đầu trở lại. Tô Điềm mở tròn hai mắt nhìn anh, đã thấy Quý Sở Yến lại đang xé vỏ một chiếc bao cao su nữa, mỉm cười với cô.