Thời gian của Dương Tầm cũng không nhiều, cơm nước xong, y phục cũng khô, Tạ Nhan cùng hắn tạm biệt, mang tư liệu 《Đi đâu? 》 ngồi xe về nhà.
Tạ Nhan vọt vào tắm, rồi ngồi tựa đầu giường, mở tư liệu ra xem, thực tế trong lòng cậu không yên, một hồi lâu vẫn chưa lật sang trang kế.
Cậu một mực nghĩ đến câu Dương Tầm nói ra trong lúc vô tình kia.
Nam mang Quan Thế Âm, nữ mang Di Lặc.
Tạ Nhan đã từng thấy miếng ngọc của Phó Thanh, không giống với của cậu, mà là tượng Quan Thế Âm, chính là một đôi.
Phó gia gia chắc là không biết, nếu không sao lại đưa miếng ngọc này cho mình.
Nếu là biết, thì nên đưa cho em gái Phó Thanh, hoặc là...
Hoặc là vợ tương lai.
Tạ Nhan nghĩ đến khả năng này, ngón tay đang cầm ngọc run nhẹ một cái.
Hơn nữa, xác suất để cho vợ sẽ lớn hơn, vì không ai đoán chắc được mẹ Phó sẽ sinh tiếp một cô con gái, nhưng có thể xác định, Phó Thanh lớn lên sẽ lấy vợ sinh con.
Phó gia gia có biết hay không, đối với Tạ Nhan cũng không còn quan trọng.
Bởi vì nếu là như vậy, hiện tại đầy đầu cậu đều là Phó Thanh có biết hay không?
Anh biết hay không?
Trong lòng Tạ Nhan khó chịu, hô hấp dồn dập, thậm chí có cảm giác thở không ra hơi.
Cậu biểu diễn trước ống kính nhiều lần, cũng chưa từng có cảm giác như vậy
Là cực kỳ khẩn trương.
Cậu ngửa đầu nhìn ngọn đèn bên giường, ánh sáng thường ngày hiện tại chói mắt khiến cậu không thể nhìn thẳng.
Tạ Nhan hơi nhắm mắt, ấn tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập.
Trong nháy mắt, cậu muốn gọi điện hỏi Phó Thanh, lúc nhìn thấy miếng ngọc kia, anh có biết nó nghĩa là gì.
Đơn giản là điên dại.
Cậu không biết cậu luôn nghĩ đến chuyện này thì có ý nghĩa gì.
Dù cho phải hay không phải, biết hay không biết, đều là tâm ý đáng quý, có cái gì phải để tâm như thế.
Tạ Nhan tự thuyết phục chính mình, cậu xuống giường, đi tắm nước lạnh, cuối cùng hô hấp cũng bình ổn lại, nằm trở lại giường, bắt đầu xem tư liệu của 《 Đi đâu? 》.
Tư liệu công ty đưa rất đơn giản, chỉ là quy trình của tiết mục cùng các quy định phải tuân thủ.
Mà cái Dương Tầm đưa cho rõ ràng phong phú hơn nhiều, phân tích cặn kẽ về tiết mục, 《 Đi đâu? 》đã phát được sáu mùa rồi, nửa đầu mùa một không nóng không lạnh, nhưng tiêu chuẩn chế tác vẫn rất cao, phần cuối mùa một lại bạo phát, tỷ suất vượt qua 4. Mấy mùa tiếp theo tỷ suất càng cao, cuối cùng mới ổn định lại. Ngoại trừ tỷ suất, độ chú ý của quần chúng cũng rất cao, ngoài các fan nữ theo đuổi ngôi sao thông thường, độ thảo luận cũng cao, không chỉ nổi tiếng trong giới. Bởi vì dù hoàn cánh sinh tồn không quá gian khổ, nhưng cũng không giống mấy show tống nghệ, tiết mục cơn bản cũng không có kịch bản, xem như tương đối cứng rắn. Chủ yếu là, cái tiết mục này rất nâng người và kịch bản trò chơi thường không giống nhau. Một tuần chơi trò sinh tồn, một ngày quay suốt mười sáu tiếng, cho dù ngày thường diễn vẻ thân thiết, cũng rất khó duy trì.
Người đại diện của Dương Tầm thiết lập cho hắn vài tính cách hút fan, cơ bản đều thích hợp với tính cách vốn có của hắn, làm bật lên chút đáng yêu, cho dù làm không tốt cũng sẽ không bị gượng.
《 Đi đâu? 》có bốn MC cố định, mỗi kỳ mời bốn đến sáu khách mời, chia làm mấy nhóm, ở các địa điểm khác nhau sinh tồn dã ngoại, cuối cùng dựa vào mục tiêu ban đầu mà quyết định nhóm nào thắng lợi.
Tạ Nhan nhớ kỹ những điều này rồi lật sang trang kế. Bốn thành viên cố định chỉ có ba người là nam, một người là Uông Viễn, đại tiền bối kinh nghiệm làm MC hơn hai mươi năm, khả năng dẫn dắt thâm hậu, vô luận cục diện thế nào đều có thể cứu vãn, để lên tiết mục này, đã ở phòng tập thể hình suốt hai tháng, xem rất nhiều tiết mục và sách vở liên quan, vô cùng chuyên nghiệp. Hai người kia, một người là lão diễn viên Trần Mạch, một người là tiểu ca sĩ Từ Hoa Ý, đều không nóng không lạnh, trước khi tham gia tiết mục đều không có tiếng tăm gì.
Thành viên còn lại là một cô gái mới mười chín tuổi. Trong tài liệu nói, kỳ thực ban đầu tổ tiết mục lo lắng nhiều điều, muốn chọn một nam sinh đang nổi, mang lưu lượng cho tiết mục. Nhưng nam minh tinh này phần lớn thời gian đều phải quay phim, bản thân cũng không thể chịu khổ đi chương trình dã ngoại, mới quay xong một kỳ đã chạy. May là tin này còn chưa công bố ra ngoài, cho nên mới thay một người, thành nữ MC tuyến mười tám kia.
Cô tên Nguyễn An Ninh.
Tạ Nhan lật tới thông tin về Nguyễn An Ninh, nhìn ảnh chụp thì giật mình.
Nguyễn An Ninh nhỏ người, không tính là đại mỹ nhân, nhưng dáng dấp thanh tú, lúc cười còn có hai lúm đồng tiềng, rất dễ thương.
Tạ Nhan đối với mọi người, mọi chuyện đều không nhớ rõ, vì không cần phải quan tâm...
Nhưng Nguyễn An Ninh không giống.
Tạ Nhan thấy có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ nổi, người này đến tột cùng là ai.
Trang thứ nhất trên tư liệu viết về tác phẩm và sự kiện sau khi Nguyễn An Ninh vào giới. Cô không học qua trường lớp, mười sáu tuổi đi tìm việc làm, vì mồm mép lanh lợi, vô tình tiếp xúc được nghề MC này, lại làm rất tốt. Mặc dù Mặc dù không có bằng cấp, nhưng kinh nghiệm phong phú, đến Tinh Ngu dẫn dắt một chương trình vô danh trở nên nổi tiếng, sau lại đi 《 Đi đâu? 》cũng là tự đề cử mình với Mao Toại, nói là bốn người đàn ông có chút đơn điệu chán nản, không bằng để cô đi, có thể điều tiết không khí. Mới dầu nhà đài không đáp ứng, không dám đặt trọng trách lên người một tiểu cô nương, cho đến khi nam diễn viên kia bỏ chạy, nhất thời không tìm được ai thích hợp, mới nhớ tới Nguyễn An Ninh, thế nhưng có người nói điều khoản ký hợp đồng thập phần nghiêm ngặt.
Tạ Nhan vừa xem vừa nghĩ, người đại diện của Dương Tầm đúng là kinh nghiệm nhiều năm, mấy tin này mà cũng đào ra được.
Cậu lật trang kế tiếp, giống phía trước liệt kê một ít tính cách và thói quen, như vậy lúc tiếp xúc Dương Tầm cũng sẽ không vì sơ ý mà bị MC nhắm vào.
Ba nam nhân kia cũng không tệ lắm, không cần chú ý nhiều. Nhưng trong tài liệu của Nguyễn An Ninh lại có chút khác biệt, người đại diện ghi chú không nên cùng nhóm với cô, bởi vì hình như Nguyễn An Ninh rất ghét tiếp xúc với nam minh tinh.
Ánh mắt Tạ Nhan hư hư thực thực, tựa hồ nhớ ra cái gì, lên mạng tìm ảnh của Nguyễn An Ninh, nghiên cứu từng tấm từng tấm, rốt cục nhớ lại cô là ai.
Cô lớn lên rất khác so với lúc bé, nhưng mặt mày vẫn có mấy phần tương tự.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, buông tư liệu, không nhìn nữa.
Thời gian quay chụp cụ thể là một tuần sau. Vương Chúc Duy nhiều lần liên lạc với Tạ Nhan, Tần Hạo Thành vì chuyện lần trước không gượng dậy nổi, công ty cũng giải ước với cậu ta. Trên tay Vương Chúc Duy chỉ còn Tạ Nhan và một tiểu ca sĩ không có tiềm lực, mà Tạ Nhan trong khoản thời gian này có 《 Nhập sáo》 đại bạo, tuy rằng nhiệt độ không theo kịp lưu lượng, nhưng còn đỡ hơn không có tiếng tăm gì, fan chân ái không nhiều, fan qua đường cũng không ít. Hơn nữa ưu thế của cậu quá lớn, có ngoại hình, có diễn xuất, lại gặp may mắn, chỉ cần không gặp phải ngã rẽ gì, nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng.
Toàn bộ tâm tư Vương Chúc Duy bây giờ đều đặt lên Tạ Nhan, tự mình đưa cậu tới nơi ghi hình.
Tổ tiết mục tập hợp ở chân núi. Lúc Tạ Nhan đến ngoại trừ bốn người chủ trì, khách mời chỉ mới có hai người tới. Khoảng chừng mười phút sau, khách mời cuối cùng mới tới.
Tạ Nhan đi ra từ phòng hóa trang, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn An Ninh đứng ở không xa. Cô rất hoạt bát đang cùng một nữ khách mời đùa giỡn, chọc người ta vui vẻ ra mặt.
Mấy MC làm sinh động bầu không khí, mọi người đều tự giới thiệu mình.
Khách mời lần này, ngoại trừ Tạ Nhan còn có một đôi vợ chồng và một nam trung niên.
Nam trung niên kia trông rất chính phái, cùng Tạ Nhan bắt tay: "Tạ Nhan phải không, gần đầy diễn 《 Nhập sáo 》 rất tốt, hiện tại là thời điểm để diễn viên trẻ các cậu phát triển, ha ha, chắc chắn vượt qua mấy lão nhân này."
Hắn gọi Vương Trọng Đạo, rất nổi danh trong giới truyền hình, thường đóng phim về cuộc sống, tỷ suất cũng rất cao, nhưng Tạ Nhan không xem qua phim truyền hình, phần lớn đều xem điện ảnh, kỳ thực không quen thuộc với Vương Trọng Đạo.
Bất quá Tạ Nhan thấy người này rất phiền, từ một khắc hắn cùng cậu bắt tay.
Bởi vì cách Vương Trọng Đạo nắm tay quá thân mật cũng quá dùng sức. Sau khi cậu nhìn thấy, cúi đầu nở nụ cười, nghiên thân thể tựa hồ để phối hợp với Vương Trọng Đạo, kỳ thực để che khuất ống kính, dùng sức bóp vào hổ khẩu(1), khiến đối phương biến sắc, bất đắc dĩ thả tay cậu ra.
Tạ Nhan hơi nhếch môi, thờ ơ cười.
Ngoài ra đối với đôi phu thê kia lại rất niềm nở, người chồng tên Ngô Vân, là một đạo diễn thể loại huyền huyễn, thu được rất nhiều giải thưởng, cô vợ là một người mẫu lai, tên Rebekka, vóc người cao gầy, dáng dấp đẹp, dù lớn lên ở nước ngoài, nhưng nói tiếng Trung rất tốt.
Tạ Nhan chào hỏi từng người, cuối cùng là Nguyễn An Ninh
Cậu bước về phía Nguyễn An Ninh, đưa lưng với ống kính, bắt tay với cô, nói: "Xin chào, tôi là Tạ Nhan."
Nguyễn An Ninh không ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: "Xin chào, tôi là Nguyễn An Ninh."
Sau khi làm quen xong, đạo diễn từ phía sau đi tới, nói ra địa điểm lần này, là ở trên đỉnh ngọn núi này. Lần này không quá khác người, nhưng yêu cầu cũng tương đối nghiêm khắc, ngoại trừ túi du lịch mà tổ tiết mục đưa, không thể mang cái gì khác, điện thoại cũng không được. Sau khi lên núi, nếu như xuất hiện bệnh trạng sẽ lập tức rời khỏi, chuyển thành người quan sát. Tám người chia làm ba nhóm, Ngô Vân và Rebekka vốn là vợ chồng sẽ ở chung nhóm, người còn lại rút thăm quyết định, nhiệm vụ mỗi ngày là hái quả, bắt thú, bảy ngày sau nhóm nào dư được nhiều nhất thì chiến thắng. Sẽ dùng danh nghĩa đội chiến thắng đầu tư tám mươi tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng (888.888) cho một trường tiểu học ở một thôn gần núi, dùng làm bữa trưa.
Đầu tiên là phân nhóm.
Cũng không biết là vận khí gì, Tạ Nhan, Nguyễn An Ninh, Từ Ý Hoa cùng một nhóm. Hai nhóm còn lại theo thứ tự là Uông Viễn, Vương Trọng Đạo, và vợ chồng Ngô Vân, Trần Mạch.
Nguyễn An Ninh nghe được kết quả này, tựa hồ sửng sốt một chút, rất nhanh lại bình thường, nở nụ cười, lúm đồng tiền lộ ra, bộ dáng khả ái: "Bảy ngày tiếp theo, phiền Tạ ca chăm sóc."
Tạ Nhan gật đầu. Cậu biết Nguyễn An Ninh vẫn không nhìn mình, liếc mắt cũng không có.