Tạ Nhan nhất thời còn chưa hiểu gì, cậu xoa xoa mắt, "A" một tiếng, hỏi: "Phó Ca lúc nào lén tặng em hoa hồng hả?"
Cậu lúc thường từ trạng thái ngủ say đến triệt để tỉnh táo chỉ cần thời gian rất ngắn, nhưng mà có lẽ bởi vì biết người ở bên cạnh là Phó Thanh, đoạn thời gian nửa ngủ nửa tỉnh này, trạng thái mơ mơ màng màng kéo dài hồi lâu.
Phó Thanh tay trái ôm lấy hoa hồng, liền cúi người, dùng tay phải mò lên eo Tạ Nhan. Tạ Nhan eo rất nhỏ, khí lực Phó Thanh lại lớn, dễ dàng liền đem bạn nhỏ của mình ôm vào lòng, anh cúi đầu, đôi môi kề sát thái dương Tạ Nhan, tựa hồ là muốn hôn cậu một chút, nhưng vẫn ngừng lại.
Tạ Nhan có thể cảm giác được có cánh hoa hồng mềm mại rơi vào trên mặt của chính mình, như là thay Phó Thanh hôn môi.
Sắc trời bên ngoài rất mờ, rèm cửa sổ nửa khép nửa mở, trong phòng mờ mờ ảo ảo, Tạ Nhan không thấy rõ mặt Phó Thanh. Nhưng hai người họ ở rất gần, Tạ Nhan cảm nhận được cảm giác mát mẻ như có như không trên người Phó Thanh, còn có mùi thuốc lá dày đặc.
Cậu có thể mơ hồ đoán được, Phó Thanh ước chừng ở ban công một hồi lâu.
Phó Thanh trầm mặc chốc lát, rốt cục mở miệng nói: "Không có lén lút, là quang minh chính đại. Chính là lần kia ở trường quay, anh tặng hoa hồng cho em."
Anh nói tới đây thì im bặt đi, toàn bộ âm thanh biến mất, xung quanh bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh, Tạ Nhan nghe thấy Phó Thanh nói tiếp: "Còn có tấm chi phiếu kia."
Tạ Nhan tỉnh táo lại.
Cậu cơ hồ là trong nháy mắt liền nghĩ rõ ràng. Từ ban đầu fan điện ảnh kia đầu tư 60 triệu* mà không có bất kỳ yêu cầu gì, lại tới phong ba chi phiếu kia, cuối cùng là weibo thật dài ngày đó.
*Tui nhớ là 70 mà
Toàn bộ là Phó ca của cậu.
Tạ Nhan nghĩ, thì ra từ sớm như vậy, Phó ca đã thích mình.
Cậu nhẹ nhàng vùng vẫy một hồi, cánh tay Phó Thanh cứng đờ, nhưng vẫn lập tức buông Tạ Nhan ra.
Phó Thanh không nói thêm lời thừa thãi. Bạn nhỏ tính cách đáng yêu, nhưng mà chuyện hoa hồng không có gì để giải thích, chuyện chi phiếu cũng không thể cãi lại, chuyện này nguyên nhân chính là anh bị váng đầu, không khắc chế dục vọng, không biết miệng người đáng sợ, mới làm ra chuyện sai lầm.
Cho dù sau này đền bù, cũng không có thể coi như chưa từng xảy ra.
Phó Thanh nghe thấy ngữ khí của bạn nhỏ vẫn là rất bình tĩnh, cậu hỏi: "Hoa hồng là Phó ca đưa, chi phiếu kia là ai?"
Tạ Nhan xưa nay không nghĩ tới Phó Thanh sẽ hiểu sai về mình, cũng không nghĩ tới anh sẽ thương tổn tới mình.
Hoa hồng là yêu thích, thì không cách nào khắc chế yêu thương, nhưng mà chi phiếu không phải, Phó Thanh cho dù là muốn đầu tư thêm, cũng sẽ không dùng cách như vậy.
Phó Thanh ngẩn người.
Anh trở về hồi lâu. Từ lúc nhìn thấy bó hoa hồng kia liền quyết định không thể lại tiếp tục giấu diếm chuyện kia, ở ban công hút thuốc một hồi, suy nghĩ nên nói như thế nào, Tạ Nhan sẽ có phản ứng như thế nào. Sau đó đơn giản không nghĩ nữa, vào trong nhà nhìn Tạ Nhan ngủ say là đủ rồi.
Phó Thanh đã nghĩ qua rất nhiều loại phản ứng cùng trả lời của Tạ Nhan, chỉ không nghĩ tới loại này.
Anh nhìn Tạ Nhan, nhẹ giọng nói: "Chi phiếu là một người bạn của anh đưa. Chuyện này anh không có đứng ra, giao cho hắn làm, hắn nghĩ đến em ở công ty bị bắt nạt, liền muốn dùng biện pháp như thế để người khác biết em có bối cảnh."
Tạ Nhan không quá hiểu logic của người bạn kia, bất quá cũng coi như là rõ ràng.
Mà không chỉ là chuyện này, còn có chuyện ở phố cũ, Phó Thanh cứ tỏ ra nghề nghiệp là phố bá, tất cả đều là giả.
Hơn nữa Tạ Nhan hiện tại không thể không nghĩ tới những chuyện chính mình đã làm, bao gồm chuyện nhất định phải giúp Phó Thanh trả tiền nợ.
Đời này cậu chưa từng làm chuyện gì xấu hổ như vậy.
Nhớ tới liền nóng mặt.
Tạ Nhan nhăn mày, cậu khàn tiếng nói với Phó Thanh đối diện: "Vậy, chuyện khác cũng là lừa người sao? Chính là chuyện từ trước tới giờ."
Phó Thanh nghiêng đầu đi, bỏ qua ánh mắt Tạ Nhan, đại khái là do chột dạ: "Không lừa em, anh đúng là có mấy năm đòi nợ, cũng vẫn luôn là phố bá, nhưng mà không phải là cái loại luôn dắt theo mười mấy người không tiện ra cửa kia."
Anh liền thêm một câu: "Xin lỗi, giấu diếm em lâu như vậy."
Tạ Nhan tỉ mỉ nhớ lại chuyện trước giờ, kỳ thực Phó Thanh cũng không chính mình thừa nhận thân phận phố bá, hình như vẫn luôn là cậu lầm tưởng, bất quá Phó Thanh cũng không giải thích.
Cậu không nói gì nãy giờ, Phó Thanh không nhịn được bỏ hoa hồng xuống, bàn tay rắn chắc thô ráp vỗ lên hai má Tạ Nhan, anh hỏi: "Anh làm tiểu Tạ giận sao?"
Tạ Nhan cúi thấp đầu, cũng không từ chối Phó Thanh xoa xoa, đến nửa ngày mới mở miệng, cậu rất nghiêm túc mà nói: "Nếu như là người khác gạt em như thế, không nói thật, vậy em nhất định sẽ tức giận."
Phó Thanh nghe được câu này, tâm lý ngược lại buông lỏng, Tạ Nhan giận thật, cũng tốt hơn so với thái độ nửa vời.
Tạ Nhan lại dừng một chút, tiếng nói bỗng nhiên trở nên mềm nhũn: "Nhưng Phó ca không phải là người khác."
Điểm mấu chốt của Tạ Nhan vẫn luôn rất thấp.
Cậu đối với chuyện yêu thích, luôn luôn là đem hết toàn lực, không kiêng dè gì mà đuổi theo, mà đối với người mình thích, thật giống như giới hạn lại thấp hơn chút.
Trừ phi người này khiến cậu không yêu thích nữa. Mà Tạ Nhan không cách nào tưởng tượng có thời điểm nào mình có thể không thích Phó Thanh.
Cậu kề sát vào Phó Thanh, như là kể chuyện cười, thực ra là thật tâm thật lòng: "Anh là bạn trai của em, em hai mươi tuổi đã yêu đương, cho nên nhất định sẽ bao dung một chút bạn trai lớn* 32 tuổi mới lần đầu hẹn hò."
*Chỗ này bé ngoan gọi anh là "bạn trai lớn" giống như anh hay gọi em là "bạn nhỏ" ý, không phải "lớn 32 tuổi nha"
Phó Thanh cười cười, giơ tay che nửa bên mặt, biểu tình dường như rất bất đắc dĩ: "Tiểu Tạ thực sự là... Kỳ thực vừa nãy anh có chút sợ sệt, sợ e, tức giận, không biết dỗ thế nào, vậy phải làm sao đây?"
Anh sống ba mươi hai năm trên cõi đời này, cũng từng trải qua sinh tử, cho là cả đời này cũng sẽ xem thường sợ sệt. Nhưng tiểu Tạ một bạn nhỏ hai mươi tuổi, vẻ ngoài đẹp đẽ, tính cách đáng yêu, chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng khiến người yêu thích, là người đầu tiên anh không nỡ dứt bỏ trên đời này.
Cậu luôn cho là Phó Ca là không gì không làm được, nhưng thực không phải.
Tạ Nhan cũng không để ý sự yêu thích của người khác, nhưng vừa nghĩ tới người đã từng cho là là fan, thực tế lại là Phó Thanh.
"Em đuổi theo ánh sáng, anh theo đuổi em."
Tình cảm trong đó quá mức nóng rực động nhân, đến tính tình Tạ Nhan lãnh đạm như vậy, cũng không khỏi ghi ở trong lòng.
Đó là suy nghĩ chân thật của Phó ca sao? Nếu như không phải, cũng sẽ không ở tình huống lúc đó làm ra chuyện như vậy.
Phó Thanh cũng sẽ giãy dụa, cũng sẽ do dự, cũng sẽ lui bước, chỉ là sẽ không biểu hiện ra trước mặt người khác.
Ở đoạn thời gian thầm mến ngắn ngủi kia, những tâm tình này Tạ Nhan đều cảm nhận qua.
Cậu không nghĩ lại để cho Phó Thanh cũng cảm nhận được những thứ kia.
Tạ Nhan từ bó hoa trong ngực Phó Thanh rút ra một cành, đặt ở trên tủ đầu giường, cậu nhảy xuống giường, nói với Phó Thanh: "Em đi tắm."
Phó Thanh gật đầu một cái.
Tạ Nhan trước giờ luôn tắm rất nhanh, ngày hôm nay lại tẩy rửa rất lâu. Cậu tỉ mỉ đem khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tẩy một lần, cuối cùng từ trong bồn tắm bò ra, khắp toàn thân đều ướt đẫm, nước vẫn chảy xuống.
Trên gương tràn đầy hơi nước, mơ mơ hồ hồ, mơ hồ phản chiếu thân thể trần trụi Tạ của Nhan.
Tạ Nhan vẫn cảm thấy chính mình sống rất tốt, tiêu tiêu sái sái, mà nói thật, cậu xác thực không biết mình có cái gì tốt khiến người khác yêu thích.
Tính tình cậu rất xấu, tính cách không nhu thuận, một con đường đi thẳng tới dù đụng phải tường nam cũng sẽ không quay đầu lại, không biết cách nói chuyện, động thủ đánh nhau ngược lại là rất lưu loát.
Tạ Nhan nhìn chính mình trong gương, cậu trừng mắt nhìn, trong lòng nghĩ, đại khái chính là cũng coi như thật sự rất đẹp.
Từ góc độ của người khác, cậu có thể tìm ra một trăm lý do để không thích mình.
Nhưng yêu thích là không cần lý do, giống như là cậu yêu thích Phó Thanh, cũng cảm thấy đối phương không có gì không tốt, chỗ nào cũng tốt.
Phó Thanh cầm bó hoa hồng kia cẩn thận bỏ vào bình hoa trong phòng khách, lúc anh đi về phòng ngủ, Tạ Nhan vừa vặn từ trong phòng tắm đi ra, cậu khoác lên một cái áo tắm, rất tùy ý bao bọc thân thể, đi tới trên giường.
Phó Thanh nửa nằm trên giường, anh thấy Tạ Nhan nhảy tới, khóa ngồi ở trên đùi của mình, đầu gối lại thoáng dùng lực, không đem toàn bộ trọng lượng đè lên.
Cậu cúi lưng, nhìn Phó Thanh, khóe mắt lộ ra một tầng hồng, khẽ mím đôi môi, tròng mắt ướt nhẹp, bên trong lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ý đồ rất mịt mờ, nhưng lại là hành động rõ ràng nhất Tạ Nhan có thể làm ra, cậu là đang rất thành kính dâng lên chính mình cho Phó Thanh.
Phó Thanh sửng sốt một phút chốc, mới ôm vai Tạ Nhan, đặt ở đầu giường, đôi môi ấn xuống, hôn thái dương của cậu, âm thanh vừa thấp vừa khàn khàn: "Bé ngoan thật ngoan, nghỉ sớm một chút."
Anh rất rõ ràng, lại nghĩ, bây giờ còn quá sớm, mới hẹn hò ngày thứ hai. Thời cơ cũng không đúng, tiểu Tạ ngày mai hoàn phải dành thời gian xem kịch bản.
*
Chính là, không thích hợp.
Hoa hồng lơ lững trên không trung, mấy giọt nước trên cánh hoa không cẩn thận chảy xuống, nặng trình trịch, tựa hồ sắp rơi xuống xuống.
Hai người bọn họ ngủ ở trên một cái giường, đắp một cái chăn, gần gũi lẫn nhau, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Sau khi tắt đèn, Tạ Nhan biết Phó Thanh chưa có ngủ, cậu đến gần, đôi môi mềm mại kề sát ở bên lỗ tai Phó Thanh, những lời kế tiếp chỉ nói cho một mình anh nghe.
Cậu nói: "Em, Phó Ca theo đuổi được rồi. Ánh sáng, cũng chia anh một nửa."