Lần anh này trở về trên người cũng không có thêm vết thương vết thương, dường như rất dễ dàng. Ngày hôm sau ra ngoài một chuyến, mang về một cái máy vi tính, thuận tiện cũng nối xong giây điện.
Anh nói với Tạ Nhan: "Không thể thường xuyên xem đi phim cùng Tiểu Tạ, cũng không yên lòng để em đi một mình. Nếu thích thì xem trong máy vi tính, có được không?"
Tạ Nhan không hiểu rõ, cậu chỉ ở tạm, vì sao lại vì cậu mua máy vi tính chứ, vì sao lại đối với cậu tốt như vậy.
Mà cậu vẫn gật đầu, không có gì không thể.
Phó Thanh đang mở máy vi tính, nghiêng đầu cười cười với Tạ Nhan: "Thật ngoan."
Làm được một nửa, Chu Chân gõ cửa, tìm Phó Thanh có việc.
Phó Thanh dừng lại động tác trên tay, vỗ đầu Tạ Nhan một cái: "Chờ anh trở về."
Sau khi anh rời đi một hồi lâu, Tạ Nhan mới phản ứng được, đưa tay sờ sờ chỗ Phó Thanh vừa vỗ.
Hình như là nóng hơn so với những chỗ khác.
*
Bọn họ đi tới dưới tàng cây hoè ở cửa Phó gia, Chu Chân mở hộp thuốc lá, đưa cho Phó Thanh một điếu, lại thuần thục đốt thuốc giúp anh, ngữ khí mang theo chút khuyên giải: "Hứa Nhị còn đang cáu kỉnh, hiện tại ở quán bar uống rượu, ai cũng không khuyên nổi, vẫn là anh đi nói hắn đi. Hắn luôn chỉ nghe lời của anh."
Phó Thanh dựa vào trên cây, ngoẹo cổ, đem tàn thuốc ghé vào bật lửa, thờ ơ nói: "Gia đình hắn có già có trẻ có em trai có ba người phải nuôi, tôi dỗ dành cái gì chứ?"
Chu Chân sững sờ, không biết kế tiếp nên làm sao mở miệng.
Hiện tại cục diện này đều là bởi vì chuyện ngày hôm qua.
Đám người bọn họ làm một vụ làm ăn lớn, lúc trở về chia tiền Phó Thanh cầm nhiều hơn chút so với trước đây. Bọn họ chia tiền bình thường đều chiếu theo nhân khẩu trong nhà, phải nuôi nhiều người thì lấy nhiều tiền, phải nuôi ít thì lấy ít một chút.
Hứa Nhị liền hỏi: "Phó Ca lần này lấy nhiều như vậy a?"
Trong nhà Phó Thanh chỉ có hai người, Phó gia gia thân thể khỏe mạnh, tiêu không hết bao nhiêu tiền. Mà Phó Thanh hút thuốc uống rượu đều là loại rẻ, làm nhiều chuyện nhất, lại luôn lấy ít tiền nhất.
Phó Thanh giải thích một câu: "Trong nhà có thêm đứa nhỏ, mua cho nó chút quà."
Lần kia đến Hải Khê Hứa Nhị cũng đi, hắn tựa hồ rất khó hiểu: "Tạ Nhan cũng không phải người phố cũ, Phó Ca đưa nó về không được sao? Nếu như anh không thể trở về, tùy tiện tìm đường nào đó không đi qua Hải Khê không được sao? Dựa vào cái gì chứ?"
Phó Thanh không trả lời dựa vào cái gì, cũng không giảng đạo lý, nắm cổ áo Hứa Nhị đập lên tường.
Người ở chỗ này toàn bộ ngây ngẩn cả người, không phản ứng lại là chuyện gì xảy ra.
Trên thực tế Phó Thanh tính khí cũng không ra sao, người có tính khí ôn hòa tính cách người thiện lương không làm được loại công việc này, chỉ là anh đối với người ngoài ra tay tàn nhẫn, nhưng thủy chung che chở người phố cũ, lâu dần, tất cả mọi người thật giống đều cảm thấy được anh là người tốt tính.
Phó Thanh đem đầu Hứa Nhị đập đến bầm đen, mới ung dung thong thả buông ra, mở miệng nói: "Vô luận Tạ Nhan từ đâu tới đây, em ấy hiện tại ở nhà tôi, chính là người tôi muốn nuôi, tiền này là tôi nên có được."
Câu nói này nói ra khỏi miệng, không có một người nào dám lắm miệng thêm câu nào.
Bởi vì xác thực như vậy, nếu như không có Phó Thanh, bọn họ chính là năm bè bảy mảng, không làm được như bây giờ.
*
Khi đó người quá nhiều, còn có câu nói Phó Thanh chưa nói, bất quá bây giờ chỉ có Chu Chân, anh nhả một vòng khói, rũ mắt, ngữ điệu rất bình thường, lại lộ ra lạnh nhạt: "Huống chi tiền kia tôi có thể không muốn, nhưng không ai có thể không đưa."
Chu Chân cả người lạnh lẽo, không thương lượng thêm, cũng không thể đáp lại: "Phó Ca nói đúng."
Hắn không còn dám nhắc chuyện này, thử chuyển đổi đề tài: "Bất quá Phó Ca đối đứa trẻ kia thật tốt, lúc nào cũng nghĩ tới nó."
Phó Thanh ngẩng đầu cười cười: "Tiểu Tạ ở nhà tôi, lại đã cứu mạng tôi, cũng không thể oan ức em ấy. Bạn nhỏ rất đáng yêu."
Mà thời điểm Tạ Nhan đi ra vừa vặn nghe được câu nói sau cùng này.
Cậu có chút muốn phản bác Phó Thanh, bởi vì cậu vừa không có ủy khuất, cũng không có rất đáng yêu.
Có mấy người sẽ nói cậu dễ nhìn, đẹp đẽ, nhưng chưa bao giờ có người khen cậu đáng yêu, Phó Thanh là người đầu tiên.
Hai tuần sau đó, Phó Thanh cùng Tạ Nhan đều không đề cập tới chuyện trở về Hải Khê.
Có một hôm buổi tối lúc mười hai giờ, Tạ Nhan còn mở máy vi tính xem phim, lực chú ý lại không toàn bộ ở trên nội dung phim, một cái lỗ tai còn đang nghe động tĩnh bên ngoài. Cậu nhận ra được có người mở cửa lớn liền lập tức tắt máy vi tính, quay người đem chăn trùm kín mít, đầu chôn ở trong gối, làm bộ ngủ say.
Trở về tựa hồ không chỉ là một mình Phó Thanh, còn có người khác, Tạ Nhan nghe được là Chu Chân, hắn thông báo vài câu mơ hồ liền đẩy cửa rời đi.
Bên ngoài đã không còn tiếng vang.
Tạ Nhan không có ngủ, cậu đợi rất lâu rồi, lại không đợi được Phó Thanh giống như trước đây, vào cửa thì đi nhìn mình trước rồi mới đi ngủ.
Cậu quyết định đi xem xem làm sao vậy.
Tạ Nhan vén chăn lên, bước chân thả rất nhẹ, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Phó Thanh nửa nằm ở trên ghế salông phòng khách, cánh tay che ở trước mắt, tựa hồ đang che đèn huỳnh quang trên trần nhà.
Cậu lại đến gần chút, đại khái hiểu là nguyên nhân gì.
Phó Thanh uống say.
Tạ Nhan mới mười tuổi, không xê dịch nổi Phó Thanh lớn như vậy, không thể làm gì khác hơn là làm một ít chuyện trong khả năng, tỷ như tắt đèn, vắt một cái khăn lông nóng lau mặt cho Phó Thanh, tay chân vụng về mà gọt một quả lê cắt thành miếng, chuẩn bị đút cho Phó Thanh ăn.
Phó Thanh thường thường sẽ ở bên ngoài uống rượu, anh không phải rất yêu thích chất cồn, nhưng ông chủ thì phải bồi, giữa huynh đệ giao lưu tình cảm cũng phải uống rượu. Tửu lượng của anh rất tốt, rất ít khi uống say, kỳ thực ngày hôm nay cũng không có thật say, ít nhất những chuyện Tạ Nhan làm anh đều rõ ràng, chính là quá mệt mỏi, không hề nhúc nhích.
Mãi đến khi Tạ Nhan đem một miếng lê nhét vào trong miệng của anh.
Phó Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, cắn nát miếng lê, nuốt xuống, anh tóm lấy Tạ Nhan tay, nở nụ cười, hỏi: "Tiểu Tạ đang làm gì?"
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có cửa sổ là mở, mơ hồ có thể nhìn thấy nửa mặt trăng trên trời, có ánh trăng chiếu vào, cũng không sáng hết xung quanh, hết thảy đều là mơ mơ hồ hồ.
Tạ Nhan cũng nhìn không rõ sắc mặt Phó Thanh, bị sợ hết hồn, có chút sốt sắng.
Cậu muốn thu hồi tay của mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Không có gì..."
Phó Thanh ngắt lời cậu: "Bạn nhỏ cũng không thể nói dối."
Anh đưa tay ra nắm hai má Tạ Nhan, hai má bạn nhỏ rất mềm, như kẹo bông, theo động tác của anh tùy ý biến thành các loại hình dáng: "Anh mỗi lần ở bên ngoài thấy phòng Tiểu Tạ đang sáng, đi sắp tới đèn liền lập tức tắt. Tiến vào nhìn, em giống như đã ngủ, nhưng mà CPU vẫn nóng."
Tạ Nhan hai má đều bị vò đỏ, cậu không phải loại tính cách mặc người xâm lược, cho dù biết đến giãy giụa vẫn thoát không được cũng sẽ không nhẫn nại, mà là ra sức giãy dụa, nhưng dù sao cũng bị Phó Thanh nhéo trở về, làm sao cũng không thoát khỏi.
Phó Thanh dừng một chút, nói rất chắc chắn: "Tiểu Tạ từ sáng tới tối đều đang chờ anh trở về."
Tạ Nhan cau mày, cậu không thích bị người khác đối xử như thế, mà chính mình không còn chút sức đánh trả nào.
Phó Thanh có lúc sẽ thích trêu đùa Tạ Nhan, bất quá đều là rất có chừng mực, sẽ không quá phận, đều là lướt qua liền thôi, ngày hôm nay có chút bất đồng, hình như chất cồn xông lên não.
Sau đó, anh nhìn thấy Tạ Nhan nhíu mày, viền mắt có chút hồng, đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy được chính mình mới vừa rồi có thể là uống say thật, mới sẽ làm khó dễ một đứa trẻ như vậy.
Anh buông tay ra, tựa hồ là muốn sờ đầu Tạ Nhan một chút, vẫn là nhịn được, rất trịnh trọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh chính là thật vui vẻ, trong nhà có một bạn nhỏ mỗi ngày chờ anh... Cũng không phải, là gọt lê cho anh ăn."
Tạ Nhan đỏ vành mắt, cũng không phải là bởi vì đau đớn hoặc là oan ức, mà là bởi vì người trước mắt là Phó Thanh, thật giống người này là ngoại lệ, anh không nên đối xử với mình như thế.
Bất quá sau khi cậu nghe thấy câu xin lỗi liền độ lượng tha thứ cho đối phương, gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Không phải, em mỗi ngày đều chờ anh trở về, chỉ là ngày hôm nay vừa đúng lúc gọt lê thôi."
Tác giả có lời muốn nói: đúng, mười tuổi chính là ngọt như vậy! Vui sướng dưỡng thành!