https://truyensachay.net

Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 64 - Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng

Trước Sau

đầu dòng
Tô Dương không ngờ chính bố Tưởng lại tự tới đón cô và Tưởng Bách Xuyên về nhà, cảm thấy có phần thụ sủng nhược kinh.

Bởi vì chuẩn bị ở lại bên nhà bố mẹ chồng vài ngày, sau khi giải quyết bữa sáng, Tô Dương bắt đầu thu xếp quần áo để thay và đồ ngủ của hai vợ chồng. Thu xếp xong xuôi, cô bèn xuống phòng bếp ở tầng dưới để tìm Tưởng Bách Xuyên.

Mới sáng sớm mà anh đã bận bịu trong phòng bếp, nói sẽ làm mứt dâu cho cô, nay đã thất bại ba lần liên tiếp.

Tưởng Bách Xuyên đang nếm thử món mứt, nghe thấy tiếng động, anh xoay người: Em sắp xong quần áo rồi hả?

Anh đang rửa dâu tây, tuy đã tiêu diệt phần dâu được rửa sạch lúc trước nhưng vẫn chưa thành công làm ra mứt ngon. Cả ba lần thất bại đều là vì không canh chuẩn lửa, dẫn đến cháy nồi.

Tô Dương Ừ một tiếng, ôm lấy anh từ phía sau. Cô nhẹ nhàng cọ lên lưng anh, nói: Anh đừng làm nữa, em không ăn được nhiều vậy đâu, ăn dâu cũng giống như thế mà.

Tuy rằng dâu tây không chua chua ngọt ngọt và ngon miệng như mứt dâu, nhưng cô thật sự không muốn thấy anh thất vọng. Mà trong lòng Tưởng Bách Xuyên buồn bực không thôi, không ngờ làm mứt dâu còn khó hơn cả làm nghiệp vụ IPO!

Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: Dù sao về sớm cũng không có việc gì làm, chúng ta chỉ cần theo kịp bữa trưa là được.

Tô Dương siết chặt vòng tay, chợt ngẩng đầu, nhìn sườn mặt anh nói: Hay là chúng ta về sớm một chút được không, về rồi có thể giúp mẹ chuyện lặt vặt.

Tưởng Bách Xuyên: Em ngửi mùi dầu mỡ trong phòng bếp là lại buồn nôn, có về cũng chẳng giúp được gì đâu.

Sau khi rửa sạch dâu tây, anh vỗ vỗ tay cô: Thả anh ra chút, để anh ướp đường lên dâu.

Tô Dương buông tay, nhưng vẫn nắm tạp dề của anh, cùng anh đi tới phía bên kia bàn bếp. Cô tựa vào bệ bếp, nhìn anh chăm chú làm khâu chuẩn bị.

Ướp xong dâu tây, Tưởng Bách Xuyên lại vào phòng khách tách quả óc chó cho cô. Kể từ khi mang thai, ngày nào cô cũng ăn mấy quả.

Tưởng Bách Xuyên ngồi trước bàn ăn, đặt thùng rác trước mặt, bắt đầu quá trình tách vỏ. Tô Dương ngồi sát bên người anh, thỉnh thoảng, ngón trỏ và ngón giữa của cô lại trèo từ tay lên vai, sau đó lại tiếp tục leo lên mặt và sống mũi của người nào đó.

Tưởng Bách Xuyên bật cười, bất đắc dĩ nói: Đừng quấy nữa.

Rồi anh bảo, Nếu em thấy chán thì đi đọc sách đi.

Ngập ngừng một chút: Hoặc là nói chuyện với anh cũng được.

Tô Dương bèn hỏi anh về dự án hợp tác giữa LACA cùng Phương Vinh.

Tưởng Bách Xuyên nói: Hôm qua Dung tổng cũng có mặt tại Hồng Kông, ba người bọn anh gặp mặt, đạt được thỏa thuận ban đầu, lấy tên di động là R129.

Tô Dương kinh ngạc: R129?

129, một con số rất nhạy cảm.

Tưởng Bách Xuyên tiếp tục tách quả óc chó, hơi gật đầu: Đúng như em đoán đấy.

Tô Dương cười: Có liên quan tới 129 chiếc máy ảnh phải không anh?

Tưởng Bách Xuyên: Ừ, sau khi xem một số cảnh ngoài lề mà em quay về quảng cáo lần trước từ di động của tổng giám đốc LACA, Dung tổng rất xúc động với tường camera kia. Sau khi thương lượng, bọn anh mới quyết định chọn cái tên đấy.

Tô Dương kích động hồi lâu, sau lại hỏi thời điểm di động được tung ra thị trường.

Tưởng Bách Xuyên nói: Ngày 29 tháng 7.

Tô Dương đứng dậy, in một nụ hôn lên mặt anh. Anh còn nói, đến lúc đó cô có thể tới buổi họp báo để cổ động.

Tưởng Bách Xuyên đưa quả óc chó đã được tách vỏ vào miệng Tô Dương, cô nằm sấp trên bàn, vừa nhai kỹ óc chó vừa lẳng lặng nhìn anh. Dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc này của anh khiến cô không khỏi động tâm, vô thức muốn chạm lên ấn đường của anh.

Chợt, cô ngồi dậy: Em muốn tựa lên lưng anh.

Cái ghế Tưởng Bách Xuyên đang ngồi là ghế dựa, không tiện cho việc này. Anh nói: Em tìm ghế băng ra đây.

Tô Dương ra ban công, cầm một chiếc ghế gỗ tròn vào thay cho cái ghế anh đang ngồi. Cô ngồi trên ghế, ôm anh từ phía sau, sườn mặt dán lên lưng anh.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên hai bóng hình.

Giờ khắc này, thời gian dần trôi, năm tháng tĩnh lặng.

Chẳng bao lâu sau, ánh nắng đã sưởi ấm lưng của Tô Dương. Cô híp mắt lại, ngáp một cái.

Tưởng Bách Xuyên hỏi: Lại buồn ngủ hả?

Tô Dương siết chặt eo anh: Không phải, chỉ là thấy buồn ngủ khi tựa lên lưng anh thôi.

Tưởng Bách Xuyên: ...

Sau đó, anh bắt đầu kể câu chuyện tiếng Đức đã được kể vô số lần kia. Mới kể được một nửa, di động trong túi tạp dề rung lên. Tưởng Bách Xuyên rút di động ra, là bố Tưởng gọi đến.

Anh nhận cuộc gọi: A lô, bố ạ.

Bố Tưởng: Bố có việc cần xử lý gần chỗ hai đứa, nửa tiếng sau sẽ xong, vừa khéo tiện đường qua đón hai đứa luôn, đỡ phải lái xe đi lại.

Tưởng Bách Xuyên: Bây giờ đang là Tết, bố còn bận gì thế ạ?

Bố Tưởng nghẹn lời, lạnh lùng nói: Chuyện của người lớn, mấy đứa trẻ các con bớt hỏi đi!

Tưởng Bách Xuyên cười, không lật tẩy ông, nhưng anh cũng rất bất ngờ khi biết ông sẽ tự đến đón bọn họ.

Có lẽ là vì Tô Dương khuyên được anh về nhà nên mới khiến ông càng nhường nhịn hơn.

Anh nói: Vâng, khi nào gần đến nơi thì bố gọi cho con nhé.

Tô Dương nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, trong lòng vừa cảm động lại vừa cảm khái, càng thêm thấu hiểu tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ.

Tại nhà họ Tưởng.

Sau bữa trưa, khi Tưởng Bách Xuyên vừa định đưa Tô Dương lên tầng nghỉ ngơi, mẹ Tưởng bảo hai người chờ, bà có quà cho Tô Dương. Cô còn đang tò mò không biết đó là món quà gì, bà đã lấy ra một hộp quà được đóng gói rất đẹp từ phòng sách rồi đưa cho cô: Mấy hôm trước bố con vừa mang thứ này từ nước ngoài về cho con đấy, mở ra xem có thích không.

Bố Tưởng: ...

Ông mua quà cho Tô Dương từ bao giờ?

Chính ông còn đang tò mò về món quà trong chiếc hộp lớn ấy đây!

Vừa nghe mẹ Tưởng nói đây là đồ bố Tưởng tặng, Tưởng Bách Xuyên không khỏi nghĩ đó là album ảnh, vội vàng cầm hộp quà trong tay Tô Dương: Bây giờ em đang mang thai, không thể cầm vật nặng.

Tô Dương không hiểu rõ sự phức tạp trong chuyện này, chỉ nhìn anh với ánh mắt ấm áp.

Anh không mở quà ngay tại chỗ mà dắt Tô Dương lên tầng. Hai vợ chồng vừa khuất bóng, bố Tưởng không nhịn được hỏi: Trong đấy là cái gì thế?

Mẹ Tưởng: Máy ảnh.

Bố Tưởng nhìn bà thật lâu, cố gắng điều tiết tâm trạng: Bản thân bà tự tay mua đồ mà sao lại còn bảo là tôi tặng!

Rõ ràng ý nghĩa của món quà này chính là cho phép Tô Dương tiếp tục sự nghiệp chụp ảnh, nhưng ông nào có ủng hộ việc này. Không đúng, phải là tuyệt đối không ủng hộ chứ!

Mẹ Tưởng cười nói: Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, nói là người nào đưa mà chẳng giống nhau. Hơn nữa, quà còn được mua bằng tiền của ông, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà tranh công chứ, đúng không ông xã?

Bố Tưởng hừ lạnh một tiếng, mẹ Tưởng thì cười thầm ở trong lòng.

Mà lúc này, ở tầng trên.

Vừa vào phòng ngủ, Tô Dương đã vội vàng muốn mở quà. Tưởng Bách Xuyên thương lượng với cô thật lâu, nói quà phải mở trong đêm giao thừa mới có ý nghĩa.

Tô Dương không chịu: Em muốn mở bây giờ cơ.

Bướng bỉnh tựa như một đứa trẻ.

Tưởng Bách Xuyên thở dài, ráng đấu tranh lần cuối: Sao em lại trẻ con thế.

Sau đó, anh cúi đầu hôn cô, hòng phân tán lực chú ý. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần cô không mở quà ngay bây giờ, anh có thể tráo thành món khác.

Chỉ cần không phải album là được.

Anh không chắc bên trong có phải album hay không, nếu chỉ dựa vào trọng lượng của hộp quà thì anh nhất thời không phân biệt được. Những cuốn album thời xưa đều rất nhẹ, không nặng trình trịch vì có trang bìa làm từ thủy tinh hoặc thủy tinh công nghiệp như album thời nay.

Tưởng Bách Xuyên hôn cô một hồi, giúp cô thay đồ ngủ: Em ngủ một lát đi.

Tô Dương vừa định mở miệng, ngay lập tức bị anh chặn lại.

Tưởng Bách Xuyên đặt cô nằm thẳng trên giường, hôn cô với sự kiên nhẫn và dịu dàng chưa từng có. Tô Dương có chút ý loạn tình mê, cũng bắt đầu đáp lại anh.

Mười mấy phút sau, Tưởng Bách Xuyên rời khỏi môi cô, đặt một nụ hôn lên vầng trán.

Tô Dương hỏi: Bây giờ em có thể mở quà được chưa?

Tưởng Bách Xuyên: ...

Anh không ngừng chớp chớp mắt.

Cuối cùng, món quà ấy vẫn được mở ra. Khi thấy bên trong là một chiếc máy ảnh, Tưởng Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

alt
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc