Sau khi hội nghị kết thúc, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên tách ra tại công viên. Cô quay về chung cư thu thập hành lý còn Tưởng Bách Xuyên chạy qua công ty, anh cần xử lý một số chuyện trọng yếu.
Vừa đến chung cư, di động của Tô Dương vang lên, hai chữ “Cố Hằng” liên tục lấp lóe trên màn hình, cô đại khái đoán được anh gọi điện thoại vì chuyện gì.
Anh cùng Lục Duật Thành vốn nhìn Tưởng Bách Xuyên không vừa mắt, có lẽ sẽ lại càng không thích Tưởng Bách Xuyên vì chuyện cô chia sẻ ảnh chụp hôm nay.
Mười mấy giây sau, cô mới nhận cuộc gọi.
Tô Dương không mở miệng, Cố Hằng cũng không nói chuyện.
Anh đã không gọi điện thoại cho cô nhiều năm, không có số chỉ là một cái cớ, bởi vì cho dù có gọi, anh cũng không biết phải nói gì.
Tựa như hiện tại, rõ ràng điện thoại đã chuyển tiếp, cô cũng đang chăm chú lắng nghe, nhưng anh không rõ mình nên nói tiếp ra sao.
Tô Dương nói: “Tôi biết, có chuyện gì à?”
Cô triển khai kiểu nói chuyện máy móc, tóm vali qua kéo khóa.
Nghe được động tĩnh, Cố Hằng suy đoán hỏi: “Cậu muốn về nước à?”
“Không, tôi sẽ cùng đi Đức với Tưởng Bách Xuyên.” Tô Dương quét mắt qua quần áo trong vali, không có áo khoác dày, cô xoay người bước vào phòng giữ quần áo.
Tưởng Bách Xuyên thường sống ở bên này, bên trong có không ít quần áo của cô, bốn mùa đều có, phần lớn còn chưa cắt bỏ nhãn mác.
Cô ôm một chiếc áo lông dày đi ra, mấy ngày nay đang có tuyết rơi ở Đức.
Tô Dương mở loa ngoài của di động, đặt lên giường, bắt đầu gấp áo lông, cất kỹ áo lông xong, cô mới nhớ tới Cố Hằng vẫn không lên tiếng ở trong điện thoại.
“Cố Hằng?”
“Tôi đang nghe đây, cậu thu xếp hành lý trước đi.”
Lúc này, Cố Hằng đang ở trong phòng nghỉ, trên tay vẫn chơi đùa với nửa điếu thuốc kia.
Tô Dương: “Có chuyện gì thì cậu nói đi, đừng chậm trễ tôi sắp xếp hành lý.” Quét mắt thấy vali đã có đủ quần áo, cô bắt đầu thu thập hành lý cho Tưởng Bách Xuyên.
Cầm di động lên, lại quay về phòng giữ quần áo.
Cố Hằng nói: “Tôi sẽ hợp tác cùng cậu trong quảng cáo cho phát ngôn của nữ trang KING.”
Tô Dương: “Tôi biết.”
Cô kéo cửa tủ, áo sơmi của Tưởng Bách Xuyên treo thành hai hàng ngăn nắp, kiểu Mỹ, kiểu Ý, kiểu Anh cùng cách thức tiêu chuẩn, loại kiểu dáng nào cũng có.
Nhưng màu sắc đều rất đơn điệu, màu trắng, màu đen, màu xám chiếm phần lớn, có vài chiếc màu xanh đậm, còn có một chiếc màu đỏ thắm, là quà cô mua cho anh trong lúc tâm huyết nhất thời dâng trào.
Theo thói quen, cô trưng cầu ý kiến của Cố Hằng: “Đàm phán công việc buôn bán, mặc áo sơmi tiêu chuẩn tương đối phù hợp, đúng không?”
Trước đây, lúc còn đi học, khi quan hệ giữa ba người bọn họ còn chưa căng thẳng, so với Lục Duật Thành có chút du côn, cô ỷ lại Cố Hằng nhiều hơn một chút, rất nhiều chuyện đều thích để cho anh quyết định. Phần lớn thời gian, anh nói cái gì thì là cái đó.
Cố Hằng sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, cô đang sắp xếp quần áo công tác cho Tưởng Bách Xuyên.
Yên lặng một hồi, Cố Hằng “Ừ” một tiếng, anh không khỏi mạnh tay vuốt ve nửa điếu thuốc đã không còn hình dạng, sợi thuốc nho nhỏ rải rác khắp sàn nhà.
Tô Dương cầm một chiếc áo sơmi trắng cách thức tiêu chuẩn, hơi chần chừ, lại cầm thêm một chiếc màu xám.
Cô kéo ngăn tủ thứ hai, bên trong đều là khuy tay áo, cô nhìn áo sơmi, lấy một bộ khuy màu đen cùng một bộ màu bạc.
Kéo cửa tủ đựng âu phục, chọn hai bộ tương xứng với áo sơm rồi chọn thêm áo khoác.
Một tay Tô Dương ôm quần áo của Tưởng Bách Xuyên, một tay nâng di động: “Cậu chỉ muốn nói về chuyện quảng cáo với tôi thôi hả?”
Đi đến bên giường, cô thả quần áo trong ngực lên trên, lại giống như lúc trước, để di động ở một bên, bắt đầu gấp quần áo.
Không hiểu sao, Cố Hằng lại nói: “Bằng không thì thế nào?”
Tô Dương nhíu mày, đáp trả: “Là cậu gọi cho tôi trước, không muốn tôi cúp máy thì đừng có kỳ quái như vậy!”
Cô hòa hoãn lại, cố gắng khống chế tâm tình sắp kích động: “Cố Hằng, chuyện đi học lúc trước đã sớm qua rồi, cậu cùng Lục Duật Thành có thể đừng suốt ngày tìm tôi gây sự được không? Chẳng phải lúc trước tôi chỉ không nghe lời các cậu, không học hành tử tế rồi còn yêu sớm thôi sao… Có lẽ Tưởng Bách Xuyên từng có chút nặng lời với các cậu thật, song cũng là do là cậu cùng Lục Duật Thành ngứa mắt anh ấy trước mà…”
Cô thở một hơi: “Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, các cậu còn…”
Tô Dương cũng không biết phải diễn đạt ra sao, dù sao cô vẫn luôn cảm thấy giữa ba người bọn họ có gì đó là lạ, nhưng không thể nói rõ rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Hằng truyền đến từ loa phóng thanh: “Đúng vậy, đã nhiều năm như thế, tại sao cậu lại tuyệt giao cùng chúng tôi vì chuyện của hơn mười năm trước, ngay cả họp lớp cũng không tham gia.
Tô Dương đang gấp quần áo, đầu ngón tay không khỏi run lên.
Im lặng vài giây, Cố Hằng còn nói: “Đồng Đồng, tình cảm từ nhỏ tới lớn giữa ba người chúng ta, có phải cậu đã… Không cần nữa hay không?”
Hốc mắt Tô Dương nóng lên, trong giọng mang theo chút tức giận khó nén, không khỏi cao giọng: “Không phải thế!”
Cố Hằng theo sát mà nói: “Vậy năm nay cậu nhất định sẽ đi họp lớp, đúng không?”
Tô Dương: “…”
Trong lòng nhịn không được mà mắng lời thô tục!
Hóa ra là đã tính toán cả rồi!
Sau đó, Cố Hằng không hỏi cô chuyện ảnh chụp trên Weibo, mà dù có hỏi cũng rất buồn cười. Cô đăng ảnh chồng mình lên Weibo, anh lấy lập trường gì để tỏ vẻ không vừa lòng?
Trong đoạn thời gian tiếp theo, điện thoại lại rơi vào khoảng lặng, cô không còn là một Tô Dương nói không hết chuyện với anh như trước kia nữa.
Cho dù không còn lời nào để nói, anh vẫn không muốn kết thúc cuộc trò chuyện, bắt đầu ngồi tán gẫu: “Lục Duật Thành có liên hệ với cậu không?”
Tô Dương: “Giữa trưa vừa gọi điện thoại cho tôi, uống rượu lái xe, bị phạt tiền, hỏi vay tiền của tôi.”
Cố Hằng: “…”
Tô Dương bắt đầu xếp quần áo đã gấp xong vào vali, cô đặt di động lên sàn nhà, “Đúng rồi, nếu cậu tình cờ gặp cậu ta thì nhớ nhắc cậu ta trả tiền cho tôi nhé.”
Cố Hằng nghẹn lời, sau nửa ngày cũng không lên tiếng.
Tô Dương có điện thoại công việc, cô vội vàng kết thúc cuộc gọi với Cố Hằng.
Cố Hằng suy tư nhìn màn hình vừa tối xuống, đoạn gọi vào dãy số của Lục Duật Thành.
Sau khi Lục Duật Thành trở về từ phòng cảnh sát trực ban, tinh thần hắn phấn khởi, không tài nào ngủ nổi. Hắn chạy 3km trên máy chạy bộ, toàn thân đổ mồ hôi, cả tóc cũng ướt sũng, đang chuẩn bị đi tắm, điện thoại của Cố Hằng liền đến.
“Gọi để tra xét tôi à?” Lục Duật Thành chưa bao giờ nói chuyện đứng đắn với Cố Hằng.
Cố Hằng chẳng quan tâm tới trò đùa của hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Lục Duật Thành, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Vẫn còn chơi trò khổ nhục kế cơ à?”
Lục Duật Thành nghe, hai mắt mê mang, “Cậu uống lộn thuốc à?”
Cố Hằng: “Say rượu lái xe, tự mình báo cảnh sát, lại gọi điện cho Đồng Đồng để giành giật đồng tình, đúng chưa?”
Lục Duật Thành: “…” Đầu lưỡi hắn lướt qua hàm răng, thuận tay cầm chén nước ở bên cạnh uống mấy ngụm, kiên quyết không thừa nhận: “Không phải… Cậu nghe ai nói linh tinh thế?”
Cố Hằng: “Đồng Đồng.”
Lục Duật Thành bị sặc, liên tục ho khan: “Cô ấy nói với cậu như thế sao?”
Cố Hằng: “Cô ấy chỉ nói cậu lái xe lúc say rượu, bị kiểm tra.”
Lục Duật Thành “A” một tiếng, ngập tràn vẻ khinh thường: “Nửa đêm cậu quấy rầy tôi, chính để khoe cho tôi biết việc cô ấy gọi điện thoại cho cậu sao?”
Cố Hằng rất thản nhiên: “Phải.”
Lục Duật Thành: “…”
Vì tìm lý do để gọi cho cô, hắn điên cuồng khiến mình bị bắt vào đồn cảnh sát, kết quả hắn nhận được là giọng nói lạnh như băng, không kiên nhẫn của cô, song Cố Hằng chẳng cần làm gì, cô cũng sẽ chủ động nói chuyện.
Hắn trực tiếp cúp điện thoại, nhìn màn hình tối tăm, hắn quyết định muốn viết kịch bản, chính hắn sẽ diễn vai nam chính, lại để Cố Hằng diễn vai nam phụ khổ tình mà không được yêu thương!
Hành hạ cậu ta tới chết thì thôi!
*
Khi Tưởng Bách Xuyên trở lại chung cư, Tô Dương đang xem video trong máy ảnh. Trong video, anh đang nói chuyện, chính là câu: “Bảo bối, rót cho anh cốc nước.”
Nhìn quá say mê, Tưởng Bách Xuyên đứng ở sau lưng cô mà Tô Dương vẫn hồn nhiên không biết.
Khóe miệng vương ý cười chưa dứt, trong lòng cũng ngọt như mật.
Cô chỉ nói được một chữ, toàn bộ những thứ khác đều đầu lưỡi anh đẩy về.
Tô Dương không quên cất kỹ máy ảnh, đưa tay vòng qua cổ anh, cô chợt kéo mạnh một cái, Tưởng Bách Xuyên không đứng vững, ôm cô cùng ngã lên ghế sô pha.
Tưởng Bách Xuyên vùi mặt vào cần cổ, ngửi mùi hương nhàn nhạt thơm ngát trên người cô, “Em vừa tắm à?”
“Ừ.” Sợ mình không thể ngủ ngon trên máy bay nên cô đã nhắm mắt ngủ hai tiếng, sau khi tỉnh dậy tiện thể vọt đi tắm.
Cô cố ý trêu chọc anh: “Có phải là rất thơm không?”
Hỏi xong cũng tự mình cười.
Tưởng Bách Xuyên ngẩng đầu, chiếm lấy tầm mắt của cô, “Anh còn chưa ăn, không biết có thơm hay không.”
Tay anh đã đi lên, men theo bắp đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tô Dương không kiềm lòng nổi, thân thể không khỏi cong lên, tiến vào lòng anh, cô ngửa đầu muốn hôn anh, nhưng Tưởng Bách Xuyên cố ý chơi xấu, quay mặt qua chỗ khác, khiến cô không hôn được.
Cô bất mãn hừ một tiếng, một giây sau, thân thể run rẩy một hồi dưới đầu ngón tay anh.
Không hôn được anh, Tô Dương cũng không biết phải phát tiết kích thích được mang đến trên thân thể như thế nào, hai tay cô lôi áo sơmi của anh ra khỏi quần, với tay vào trong vạt áo.
Thân thể Tô Dương đạt tới cao trào, trên bụng Tưởng Bách Xuyên đều là vết cào của cô, nhìn từng vết mà giật mình.
Tưởng Bách Xuyên đau tới mức nhíu mày, cũng biết là cô vô thức, chỉ là khi thân thể đạt tới mức độ cao trào nhất định, cô sẽ phóng thích theo bản năng.
Từ lần đầu tiên bọn họ ở chung một chỗ, lần nào cô cũng lưu lại vết cào, trên người, trên bụng, trên lưng anh. Sau này, cùng với sự dung túng của anh, cô lại càng không cố kỵ gì, có đôi khi trên cổ anh cũng không may mắn tránh khỏi.
Tô Dương xụi lơ ở trong ngực anh, thân thể lại trống rỗng đến đòi mạng, cô ngẩng đầu hôn lên yết hầu của người nọ, vừa định nói “Em muốn”, Tưởng Bách Xuyên đã cởi bỏ thắt lưng, buông mi nhìn cô, “Bụng cũng bị cào rồi, lát nữa không được cào lên lưng anh đâu đấy.”
Anh tách đùi cô ra, khi chen vào thân thể cô, Tô Dương không tự chủ đặt tay lên bờ vai anh, cô ghé vào bên tai anh: “Không cào cũng được, đến lúc em không chịu nổi thì sẽ cắn bả vai anh.”
Tưởng Bách Xuyên: “… Em vẫn cào anh thì hơn.”
Cắn càng thêm đau.
Tô Dương cười, ánh mắt mang vẻ được như nguyện ý, liếc anh một cái.
Sau đó… Cô khóc…
Trên đường đi tới sân bay, Tô Dương lấy chiếc gương nhỏ ra xem, ánh mắt có chút hồng, không nhìn kỹ sẽ không thấy dấu vết khóc, chỉ là cổ họng khàn khàn, đến bây giờ vẫn còn mang cảm giác bỏng rát mơ hồ.
Nghĩ đến việc Tưởng Bách Xuyên ép buộc cô đủ kiểu trong chung cư, Tô Dương lại phẫn hận quay đầu trừng anh.
Tưởng Bách Xuyên cầm bình giữ nhiệt, mở nắp đưa cho cô.
Tô Dương không nhận, liếc mắt, mặt không đổi sắc, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Tưởng Bách Xuyên bật cười không tiếng động, tự mình uống.
Lúc này, di động ở trong túi anh rung lên, anh lấy ra, là Kiều Cẩn gửi tin nhắn cho anh: [Ngày mai mình sẽ tới New York để theo kịp một buổi thông báo, tại địa bàn của cậu, phải mời mình ăn cơm!]
Xem xong, anh cũng không trả lời, trực tiếp xóa.
Sau khi bỏ di động vào trong túi quần một lần nữa, Tưởng Bách Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Anh biết Kiều Cẩn sẽ không từ bỏ ý đồ, người nhà họ Kiều lại càng là thế.
Suy nghĩ một lát, anh lại lấy di động ra, gửi cho chú năm Tưởng Mộ Tranh một tin nhắn: [Nếu vẫn còn đang thở thì lập tức gọi điện thoại cho cháu sau khi thấy tin nhắn này!]
Tưởng Mộ Tranh nhanh chóng hồi âm: [Vốn muốn xuống địa ngục dạo chơi, lại luyến tiếc cháu, sợ cháu bị anh cả cùng anh hai khi dễ nên đã liều mạng bò trở về, thế nào? Nhớ chú à?] Kèm theo biểu cảm cười đểu.
Tưởng Bách Xuyên không có tâm tư đùa với anh ta: [Ba ngày sau cháu sẽ về nước tìm chú, gần đây chú nhìn chằm chằm vào nhà họ Kiều giúp cháu, đừng để bọn họ làm ra chuyện gì ở trên mạng.]
Tưởng Mộ Tranh: [Cũng không phải là không thể giúp cháu nhìn chằm chằm vào nhà họ Kiều, nhưng người lười như chú đều là không có lợi thì không dậy sớm Tưởng Bách Xuyên, bằng quan hệ máu mủ giữa hai chúng ta, nếu nói chuyện tiền nong thì quá tổn thương tình cảm, cháu nói có đúng không? Nhưng nói về chuyện tình cảm, cháu không biết tiền bạc chính là sự phản bội lớn nhất sao! Cái loại chuyện phản bội này, chú không thể làm! Thiếu đạo đức!]
Tưởng Bách Xuyên: [Tưởng Mộ Tranh, chú không có biển số xe, vượt đèn đỏ, còn chặn nữ cảnh sát nhà người ta, việc này… Hình như ông bà vẫn chưa biết.]
Tưởng Mộ Tranh: [Chú suy nghĩ lại rồi, Tưởng Bách Xuyên, chú cảm thấy chúng ta phải quay về lúc cháu gửi tin nhắn thứ nhất, bầu không khí mới tương đối hòa hợp.]
Tưởng Bách Xuyên: [?]
Tin nhắn thứ nhất mà anh gửi đi, không phải là hỏi chú năm còn thở hay không sao?
Tưởng Mộ Tranh: [Chú đã tắt thở rồi, cháu đừng tới tới quấy rầy chú nữa! Hẹn gặp lại!]
Tưởng Bách Xuyên: […]
Lại gửi một tin nhắn căn dặn anh: [Kiều Cẩn có một người em họ, không phải là đèn cạn dầu đâu, chú ý tới cậu ta một chút!]
Đến sân bay, Tưởng Bách Xuyên đẩy vali của mình cùng Tô Dương, mấy năm nay, bất kể là đi công tác ở đâu, anh đều có thói quen tự cầm vali, trừ khi có tình huống đặc biệt, anh rất ít khi làm phiền thư ký.
Bởi hiện đang đi công tác, Tô Dương cũng không quá mức thân mật với anh, trên lưng đeo ba lô, theo sát phía sau anh.
Không thấy được những người khác, cô nhìn thoáng qua phía sau, thư ký, trợ lý và hai vị cán bộ cấp cao của công ty cùng vài hộ vệ, đều cố ý giữ vững khoảng cách với hai người bọn họ.
Tưởng Bách Xuyên nghiêng mặt hỏi cô: “Em đang nhìn gì thế?”
Tô Dương quay đầu lại, “Có phải em không nên tùy hứng cùng anh qua đây không?”
“Hả?” Tưởng Bách Xuyên không quá hiểu ý của cô.
Tô Dương lặng lẽ chỉ chỉ phía sau: “Em thấy hình như bọn họ không quen với việc này.”
Tưởng Bách Xuyên nheo mắt nhìn cô: “Yên tâm đi, bọn họ còn ước được đi cùng em ấy chứ.”
Tô Dương: “…”
Sau khi phản ứng kịp, cô không nhịn được bật cười, “A, thì ra anh vẫn còn tự mình biết mình, nếu đã biết nhân viên muốn tránh anh cũng không kịp, sao anh không nhẹ nhàng một chút?”
Cả ngày lạnh như băng, khí thế áp bách người khác, trong công việc lại nghiền ép người, chẳng có người nào bằng lòng thân cận với anh.
Chỉ khổ cho thư ký Giang Phàm.
Tưởng Bách Xuyên liếc xéo cô, “Nếu tính tình của anh quá tốt, em cảm thấy nhân viên nữ ở trong công ty còn có tâm tư đi làm sao?”
Tô Dương: “…”
Có thể có mặt mũi hơn không?
Sau khi đăng ký nửa tiếng, chỗ ngồi của Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên liền kề nhau.
Vừa lên máy bay, Tưởng Bách Xuyên lập tức mở laptop, bắt đầu công tác.
Tô Dương biết, dự án thu mua của anh đang gặp phiền phức khó giải quyết, dường như không thể khinh thường đối thủ cạnh tranh nên cô không quấy rầy anh.
Trận vận động trước đó gần như tiêu hao toàn bộ thể lực của cô, hiện tại dựa lên ghế ngồi, cô mệt tới mức muốn ngủ.
Tưởng Bách Xuyên cầm cho cô một chiếc chăn lông, lại cho cô uống hết một ly nước ấm, “Em ngủ một chút đi.”
Tô Dương nghiêng người, đưa lưng về phía Tưởng Bách Xuyên, đắp chăn lông lên người, nhắm mắt lại, cảm xúc buồn ngủ bắt đầu nổi lên.
Nhưng có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế[1], không phải ở trên giường trong nhà, lại không cầm tay Tưởng Bách Xuyên, hơn 20 phút sau cô vẫn không ngủ được.
[1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (obsessive-compulsive disorder): Là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Như Tô Dương, phải ngủ giường quen mới được.
Cô lại nghiêng người đối mặt với Tưởng Bách Xuyên, lặng lẽ mở một mắt, liếc về phía Tưởng Bách Xuyên ở bên kia.
Anh đang gõ bàn phím, có lẽ là đang sửa đổi kế hoạch, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh vài giây, cô lại nhắm mắt.
Không quá một phút đồng hồ, tay của cô bị Tưởng Bách Xuyên cầm lên, cô mở mắt, Tưởng Bách Xuyên đang cởi khuy trên cổ áo sơmi, cởi ba cái, xương quai xanh tinh xảo của anh cũng lộ ra.
“Anh làm gì thế?”
Tưởng Bách Xuyên không trả lời cô, đặt tay cô lên cổ anh, “Em nắm cổ áo của anh mà ngủ.”
Anh lại bắt đầu gõ bàn phím.
Trong lòng Tô Dương run rẩy, cô nhẹ nhàng giữ cổ áo anh.
Tư thế như vậy không ảnh hưởng đến tầm mắt của anh, cũng không khiến tay anh vướng víu, mà cánh tay cô lại khoác trên tay vịn ghế, cũng sẽ không bị mỏi.
Cảm giác thứ nóng ẩm trong hốc mắt muốn chảy ra, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.