Nguyễn Nhược Khê vừa khẩn trương lấy tay che miệng của hắn lại, vừa đưa lổ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng mà rất kỳ quái, bên ngoài rõ ràng rất nhiều tiếng nói, nhưng lại không có ai tiến vào trong này.
” Ngươi có thể buông ra, bọn họ sẽ không vào đây.” Tây Môn Lãnh Liệt đẩy tay của nàng ra, lạnh lùng cất tiếng nói.
” A, vậy thì được.” Nguyễn Nhược Khê thở ra một hơi thật dài, đột nhiên khẩn trương nhìn hắn:
“Làm sao ngươi lại biết bọn họ sẽ không vào đây?”
Không đợi hắn nói chuyện, nàng liền tự mình nghĩ đến câu trả lời:
” Ngươi cũng trốn vào đây à.” Một người đứng ở cái nơi tối tăm không thấy năm ngón tay này, có thể có gì.
” Ngươi là thích khách?” Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày, giọng nói rõ ràng mang theo nghi vấn, thích khách ngu ngốc như vậy sao có thể xông vào trong hoàng cung này?
” Thích khách, cho ta mười cái mạng ta cũng không dám giết người.” Nguyễn Nhược Khê trả lời. Nàng là người đến từ thế giới văn minh, tương lai, huống hồ chi nàng không có thù oán với ai hết, nàng đến ám sát ai chứ.
” Vậy ngươi………..” Không phải thích khách, canh ba nửa đêm, nàng trốn cái gì? Sao lại dám tiến vào trong này? Vừa định mở miệng liền bị nàng đánh gảy.
” Ơ nơi này là chỗ nào, ngươi biết không?” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hưng phấn hỏi.
” Biết.” Hắn đương nhiên là biết, bởi vì nơi này chính là nhà của hắn, hắn không biết thì ai biết đây.
” Thật sao? Như vậy tốt quá, vậy ngươi có thể mang ta cùng ra ngoài được không?” Nguyễn Nhược Khê giữ chặt cánh tay hắn trong bóng đêm dụ dỗ.
Chân mày của Tây Môn Lãnh Liệt trong bóng đêm khẽ nhăn lại, nàng nói cái gì? Rời đi? Vậy chẳng phải nói nàng không phải từ bên ngoài vào sao?
” Vì sao phải rời khỏi đây?” Hắn sống cho đến bây giờ cũng không biết có người còn muốn rời khỏi nơi này.
” Ta nói nhỏ cho ngươi nghe nha, trong này thật là đáng sợ, cũng rất quỷ dị, có một con sói hút máu người nha.” Nguyễn Nhược Khê nói lên suy nghĩ của mình, còn không kiềm chế được sợ hãi mà run rẩy, may mắn là nó không ăn thịt mình.
Sói? Đôi mắt đen hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt trở nên âm ngoan, độc ác, lạnh lẽo. Hắn biết nàng là ai.
” Ngươi không phải cũng sợ hãi sao? Ta và ngươi cùng nhau chạy trốn đi, thoát ra khỏi nơi này.” Nguyễn Nhược Khê thấy hắn không nói lời nào, khẩn trương đề nghị.
” Ngươi là ai?” Vừa nghe đến ba chữ Vũ Khuynh Thành, Nguyễn Nhược Khê lập tức buông ra hắn, đề phòng lui về phía sau vài bước.
“ Rẹt…” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay liền kéo miếng vải đen trên bàn, một viên dạ minh châu lớn lập tức toả ra, chiếu sáng khắp phòng.
” Nhìn rõ chưa?” Tây Môn Lãnh Liệt ánh mắt lạnh như băng chứa đầy thù hận nhìn nàng.
” Là ngươi.” Nguyễn Nhược Khê toàn thân chấn động, nàng không phải kẻ ngốc, nàng có thể cảm nhận được cả người hắn phát ra hàn khí cùng ánh mắt mang đầy hận ý.
” Vũ Khuynh Thành ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi cự nhiên dám bỏ trốn.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ra bóp lấy cổ của nàng.
” Buông….. Tay……” Cổ Nguyễn Nhược Khê bị hắn bóp sắc mặt trở nên đỏ bừng, cố hết sức phản kháng, ánh mắt hung hăng trừng trừng, nhìn vào mắt hắn, tay dùng sức đánh hắn, cũng không làm cho hắn giảm bớt một chút sức lực nào trên cánh tay, tâm quýnh lên, liền duỗi thẳng chân đã vào hắn.
” Ngươi thật bản lĩnh đấy, còn muốn chạy khỏi hoàng cung, không phải quá ngây thơ chứ.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng châm biếm nói, thân thể lui về phía sau, tránh khỏi một cước của nàng, sau đó tay cũng buông nàng ra.
” Hộc… hộc………” Đột nhiên không khí tràn vào, làm nàng nhịn không được ho khan kịch liệt, qua một lúc lâu sau mới điều hoà trở lại, đưa tay chỉ vào hắn, ánh mắt xinh đẹp hung hăng nhìn về phía hắn, quát lên:
” Ngươi bị bệnh tâm thần sao, Vũ Khuynh Thành với ngươi có ân oán gì? Về phần ngươi? Đối với một nữ nhân nhu nhược động tay động chân, ngươi có phải là nam nhân không?”