https://truyensachay.net

Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 147: Kết cục – Phần 11-12

Trước Sau

đầu dòng
Hắn cau mày nhìn chằm chằm vào mắt ta, nửa ngày mới nói “Ngươi có quan hệ gì với nàng? Tại sao có cảm giác ngươi rất giống nàng!”

“Ta là a di của nàng, đương nhiên là giống! Đường Vấn Thiên! Ngươi nhất định phải đối tốt với nàng, không thể để người ta khi dễ nàng, biết không?”

Hắn nghiêng đầu “Có nhiều bằng hữu cùng nhau chiếu cố như vậy, ta tin cuộc sống của nàng sẽ không quá tệ! thân phận địa vị của bọn họ cũng không giống người thường!”

“Mà ngươi! Nhất định phải đặc biệt chiếu cố!” Bởi vì nàng là nữ nhi của ngươi. Ta vỗ vỗ cái đầu đau đớn, thật sự hận không thể lập tức độn thổ cho rồi. Tên Đường Vấn Thiên này không phải cũng đã sớm biết Tuyên Tuyết Dung vốn là nữ nhi của hắn rồi đó chứ? Cho nên, mới có thể bảo vệ nàng như vậy! Đầu đau quá! Sắp mất đi nhận thức rồi

“Ta có chỗ nào không tốt? Không bằng, ngươi chờ ta lớn lên! Chờ ta trưởng thành, ta sẽ lấy ngươi, được không?” Hắn nghiêng đầu cưới nói. Nụ cười bên môi hắn vô cùng đáng ghét, giống hệt bộ dáng của hắn 20 năm sau

Ta 1 chưởng đánh vào đầu hắn “Ngươi muốn thành thân với ta, phải không? 8 năm sau, đến Phượng Hoàng cốc tìm ta! Nhớ kỹ, ta tên là Diệp Dược Nô!”

Ta không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ đi tìm ta! Tiểu hài tử nói như thế, hôm nay nói, ngày mai sẽ quên ngay! Khóe môi ta phiếm nụ cười chán ghét

Nửa ngày mới giương giọng nói “Lâu Nhạc Khanh! Ngươi nghe kỹ cho ta, nhớ kỹ tên Diệp Dược Nô này! Nếu như tương lai có người thành danh hơn ngươi thì người đó chính là nàng! Ha ha!”

Đường Vấn Thiên cau mày “Ngươi cũng là đại phu? Như vậy, ngươi có thể chữa bệnh cho nhị đệ của ta không?”

Vấn Hiên? “Ngươi nói phụ hoàng của ngươi đến Phượng Hoàng cốc tìm Diệp thần y. Nói là theo lời của Diệp Dược Nô, làm cho hắn đến chữa bệnh cho nhị đệ ngươi. Nếu có thể kéo dài được vài chục năm, khi đó liền sẽ có người tiếp tục kéo dài mạng sống cho hắn!”

Ta nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói “Đường Vấn Thiên! Hảo hảo chiếu cố…!” Ta 1 hơi nghẹn ngào trong cổ họng, nửa ngày mới nói “Hảo hảo chiếu cố Tuyên Tuyết Dung!” Kim Long thần ngọc trong lòng nổi lên gió lốc, ta lập tức biến mất ở trong gió

Ta đương nhiên cái cách ta biến mất này vốn kinh ngạc đến cỡ nào, nhưng là, ta không rảnh mà quan tâm bọn họ đang suy nghĩ cái gì! Trong đầu ta có 1 nơi quan trọng hơn muốn đi

“Diệp tiểu thư! Ngươi rốt cục phát hiện rồi! Duyên phận của ngươi và Đường Vấn Thiên vốn xuất phát từ nữ nhi thân sinh của các ngươi!” Ngân Long lạnh nhạt nói

Ta lắc đầu, “Ta như thế nào cũng không nghĩ rằng kết quả sẽ như thế này! Ngân Long thần! Nguyên lai, ta vẫn hận, người mình hận đến mức muốn đào mộ cư nhiên lại là nữ nhi của chính mình. Một nữ nhi tính tình giống ta, dung mạo cũng giống ta! Tại sao có thể như vậy!” Ta tới bây giờ, ta vẫn bị vây giữa sự khiếp sợ

Hắn cười lắc đầu, “Đó là thiên duyên của nữ nhi ngươi! Nàng nhất định phải được ngươi cứu, sống ở thời không khác, được chủ nhân Tuyên thành nuôi dưỡng, bởi vì không thể ở thế giới của ngươi, cho nên, nhất định cũng sẽ phải vì Tuyên thành mà chết! Căn nguyên duyên diệt! Nữ tử này cho ngươi chính tay cứu ra, cũng sẽ do ngươi chính ta giết chết! Mặc dù đối với ngươi mà nói là rất tàn nhẫn, nhưng là, nếu như lúc đầu Diệp tiểu thư không cứu nàng từ chiến trường thì sẽ không có tai họa sau này! Nhưng là, nếu Diệp tiểu thư sớm biết kết kết quả thì vẫn sẽ đi cứu nàng, phải không?”

Ta gật đầu. Không sai! May là ngày đó tại Tuyên thành, bọn họ đủ nghĩa khí, không nói ra chỗ mộ của nàng! Nếu không, ta đã thật sự đem thi thể của nàng nấu lên rồi, bảo sao bây giờ ta có thể gánh vác nổi! Chuyện này quá mức quỷ dị, đến nỗi ta căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều

“Ngân Long! Ta muốn đi Phượng Hoàng cốc, ta muốn nói cho Diệp Dược Nô, nhất định phải cứu Dung nhi! Nhất định không thể cho nàng độc dược!” Nói đến chỗ này, nước mắt ta liền rơi xuống!

Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Vốn là không cậy người, cần gì cưỡng cầu nữa đây! Nàng nhất định phải do chính tay ngươi giết chết! Hết thảy nhân kiếp số đều do trời cao quyết định. Vốn nên cùng Đường Vấn Thiên tài tử giai nhân, ông trời tác hợp cho các ngươi ân ái đến già, mà bây giờ, 2 người các ngươi lại chỉ có đoán nghi, đố kỵ. Mê muội thế nhân, ta, sao lại chưa từng nếm trải. Thôi, Diệp tiểu thư muốn thế nào thì cứ làm đi! Cố gắng hết sức của ngươi, đi thay đổi số phận của nàng đi! Cố gắng hết sức của người cứu sống Đường Vấn Hiên đi! Chúc ngươi thành công!” Hắn dứt lời, liền phi thân lên, trong chốc lát liền chỉ để lại bóng dáng đuôi rồng

Không phải nói Thần Long không thấy đuôi sao? Tại sao hắn lại trái ngược? Ta lắc lắc đầu, lúc này mới cầm Long Thần ngọc bằng 2 tay, mắt khép hờ, trong chốc lát d8a4 tới bên ngoài Phượng Hoàng cốc! Lúc này mới biết phát hiện, nguyên lai trong tay ta còn đang cầm quần áo của Đường Vấn Thiên! Nguyên lai vừa rồi chỉ lo nói chuyện với hắn, căn bản đã quên trong tay còn có bộ quần áo này! Như vậy, Đường Vấn Thiên phải làm sao bây giờ?

Lúc này, mẫu thân hẳn còn chưa mất! Trong lòng ta có chút chua xót

Các muội muội cũng đang rất khỏe mạnh. Đang lúc này, liền thấy 1 thanh niên tóc trắng, trên lưng là 1 hòm thuốc rất to, đang dìu 1 người phụ nữ bụng rất to chậm rãi bước đi

Ta híp mắt, người thanh niên này nhìn rất quen mắt. Hai người bọn họ, ta tuyệt đối không nhận sai, là phụ thân và mẫu thân của ta. Ta nhìn vào bụng mẫu thân, có chút sợ run, trong bụng mẫu thân là ai?

Ta từ trong lòng lấy ra sa mạn màu đỏ, đeo vào trước mặt, lúc này mới chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ

“Diệp thần y, Diệp phu nhân, nhi vị có khỏe không?” ta chắp tay với hai người, cuối nửa người, sống mũi có chút cay cay. Như thế nào cũng không ngờ rằng ta cư nhiên còn có thể gặp lại 2 người họ. Đây hẳn là thiên duyên của Dung nhi đây? Đối với phụ thân, ta vẫn rất áy náy, ngay cả cơ hội để nói với người 1 tiếng xin lỗi ta cũng không có. Bây giờ, 2 người bọn họ lại đang ở trước mặt ta, bảo ta có thể nào không chua xót trong lòng đây?

Mẫu thân lạnh lùng nói “Ngươi là ai? Nếu tới đây ắt là có việc cầu [nhờ] phu quân ta, vì sao phải che mặt? Sợ người nào nhận ra sao?”

Phụ thân ôn hòa nói “Phu nhân! Tâm bình khí hòa! Cẩn thận cái bụng! Tiểu thư đây có phải có thân nhân cần chữa bệnh?”

Ta đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm mẫu thân. Nếu không có cái bụng to kia, mẫu thân vốn là 1 nữ nhân rất xinh đẹp. Nguyên lai, dung mạo của ta giống mẫu thân! Trong lòng ta thầm nghĩ. Phụ thân ấm thuận đứng ở kế bên, như là muốn đem toàn bộ thế giới giao cho nàng. A! Nguyên lai, nữ tử tính cách giống ta cũng có thể có hạnh phúc. Lúc này, đột nhiên ta bắt đầu cảm thấy hâm mộ mẫu thân! Mặc dù trong ấn tượng của ta, người một mực sinh hài tử cho phụ thân, nhưng là, tình yêu của phụ thân dành cho người là không thể nghi ngờ!”

Người là vì sinh hài tử cho phụ thân mà chết, nhưng là, người lại cam tâm tình nguyện

“Nảy giờ không nói gì! Vốn là muốn làm gì!” Mẫu thân lạnh lùng hừ 1 tiếng “Không nên chậm trễ hành trình của bọn ta! Không thấy sau lưng tướng công của ta là cái hòm thuốc lớn sao? Rất mệt a!”

Hảo hoài niệm à! Ta còn nhớ, lúc còn nhỏ, mẫu thân ngày ngày nói với ta… “Diệp phu nhân sắp sinh rồi? Bây giờ rong nhà đã có bao nhiêu hài tử?”

Phụ thân nói, “Hai người bọn ta vốn muốn đi tìm cao dược tốt nhất. Hài tử trong bụng nhà [ý là thê tử] ta vẫn bất hảo. Ngươi biết không? Đứa nhỏ này nếu không sinh ra thì lại càng bất hảo rồi!”

Ta cau mày “Sắp sinh rồi tại sao lại còn mang nàng ra ngoài, giao cho Diệp Dược Nô chăm sóc không tốt hơn sao?”

Phụ thân nghiêng đầu, nửa ngày mới nói “Ai là Diệp Dược Nô? A! Nhưng tên này thật sự rất dễ nghe! Dược Nô! Bất quá, đây là tên của 1 nữ oan, ta kết luận bào thai này vốn là 1 bé trai!”

Ta thoáng giật mình , xem ra, ta còn chưa được sinh ra “Là song thai! Diệp thần y, bào thai nay của phu nhân vốn là song thai!” Ta cười

“Ngươi như thế nào biết!” Mẫu thân kinh hỉ nói, “Ta vốn đã nói, ta thích nữ nhi! Ta muốn nữ nhi! Nhà ta cứ phản đối! Bây giờ lại muốn ra ngoài hái thuốc, lại sợ ta ở nhà 1 mình đột nhiên trở dạ, liền chỉ có thể mang ta ra ngoài!”

Thì ra là thế! “tiểu nữ tử cũng biết chút y lý, cả gan phiền phu nhân cho tiểu nữ xem mạch, để cho tiểu nữ xem thượng nhất mạch của người, xem xem bào thai này là nam hay là nữ!”

Phụ thân sắc mặt hổ thẹn, nửa ngày mới nói “Rõ ràng là nam! Có gì mà phải chẩn mạch!”

Nhưng mẫu thân lại nói “Chẩn mạch thì chẩn mạch chứ có làm sao? Như thế nào? Sợ hủy hoại thanh danh thần y của chàng?”

Phụ thân ngập ngừng rồi nửa ngày mới nói, “Ta đây hái thuốc làm sao bây giờ?”

Ta lắc đầu, “Không cần phải đi hái! Phu nhân hội tự nhiên trở dạ!”

Ta bắt mạch cho mẫu thân, tinh tế chẩn đoán, nửa ngày mới nói “Chúc mừng Diệp thần y, là song thai nữ nhi! Rất đẹp! rất thông minh!”

Mẫu thân nắm lấy tay ta, vội vàng nói “Thật vậy chăng? A! Ta thật là cao hứng a! Kiếm! Ta thật rất cao hứng! Kiếm! Chàng có nghe không?”

Ta điểm huyệt trên người mẫu thân, qua chốc lát, người liền kêu lên 1 tiếng, ngồi xổm xuống đất, nói là muốn sinh rồi. Bời vậy, làm cho phụ thân gấp đến mức đầu đầy mồ hồi

Ta bật cười, nói với mẫu thân “Bây giờ về cốc sinh thì vẫn còn kịp!”

Mẫu thân ta gật đầu. Phụ thân cúi xuống bế mẫu thân, chạy vội vào cốc. Ta cũng theo sát theo. Hôm này là ngày rất tốt để sinh hài tử

Lúc này Diệp gia chỉ là mấy gian phòng rách nát, trong lòng ta có chút chua xót, cũng khóc trách cả ngày phụ thân ra ngoài hái thuốc cũng mang mẫu thân theo, nơi này ngay cả 1 người làm thuê cũng không có. Ta từ trong lòng móc ra 1 thỏi vàng, vừa rồi tại Hoàng quốc lấy được vài thỏi từ Đường Vấn Thiên

Nghĩ đến đây, ta đột nhiên nhớ tới mấy bộ quần áo của hắn, không thể nói còn có thể tìm được mấy lượng bạch. Dù sao cũng không thể quay lại nữa, chi bằng làm cái khác

Ta đem quần áo của mấy người họ mở ra, nhìn thấy trong túi quần áo của họ cư nhiên có rất nhiều ngân phiếu! Hơn nữa còn là ngân phiếu của thời này. Cau này, ta không khách khí lấy hết số ngân phiếu đó. Cho tiền nhạc phụ nhạc mẫu vốn là nghĩa vụ của người con rể như hắn. Không cần phải khách khí với hắn

Bên trong phòng sinh truyền ra 2 tiếng trẻ con khóc. Ta kinh hỉ nâng mắt lên. Diệp Dược Nô và Diệp Dược Nhi được sinh ra rồi. Ta bỏ ngân phiếu vào trong hồng bao [phong bì đỏ], cầm ngân phiếu, đứng cách cánh cửa, giương giọng nói “Diệp thần y, có phải là 2 nữ nhi hay không? Có phải rất giống phu nhân không?”

Bên trong không có thanh âm, qua được chốc lát, phụ thân mở cửa, chán nản bước ra, nhẹ nhàng gật đầu “Đúng vậy! Ta hành y nhiều năm như vậy cũng không thể kết luận được mà nam hay nữ, xin hỏi vị tiểu thư này chẩn đoán bằng cách nào?”

Ta cười “Đây là bí mật bất truyền của ta!” Bản thân mình là nam hay nữ, đương nhiên là ta biết. Ta cầm hồng bao trong tay, 2 tay dâng lên “2 vị thiên kim này sẽ mang đến khí tức mới cho Phượng Hoàng cốc! Xin Diệp thần y nhận lấy chút tâm ý nho nhỏ của ta!”

Hắn thoáng giật mình , “Điều này sao?! Ta như thế nào không biết xấu hổ!”

Ta lắc đầu, “Tương lai thần y sẽ sinh được 16 tiểu hài nhi. 14 nữ nhi, 2 nam nhi. Cho nên, mấy gian phòng này vốn không đủ dùng. Xin tiên sinh nghĩ tới tương lai của hài nhi, tu sửa sương phòng của mình!”

Hắn thoáng giật mình, “Sinh nhiều như vậy sao? Hả! ” Hắn lùi ra sau 3 bước “Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại biết chuyện của ta nhất thanh nhị sở?”

Ta cười nói, “Diệp thần y thật muốn biết sao? A! ta đã quên, thần y vốn là bằng hữu của người nọ, đã nhìn thấy loại chuyện này còn nhiều hơn ta!” Ta nói xong, liền vén khăn che mặt, nhìn gương mặt khiếp sợ của hắn, cười nói “Phụ thân! Ta là nữ nhi mới ra đời của người! ta tên là Diệp Dược Nô! Ta sẽ thừa kế y thuật của người!”

Hắn sợ run nửa ngày, “Rất giống thê tử của ta! Nhưng là, ngươi có chứng cớ gì?”

Ta cười, tháo tóc ra, lộ ra 1 nốt ruồi nhỏ màu đen đằng sau gáy, ta quỳ rạp xuống đất, giương giọng nói “Xin phụ thân xem! Nơi này của ta có 1 nốt ruồi đen! Ngài vào xem đi, có phải sau ót của nữ nhi ngài cũng có 1 nốt ruồi đen giống như vậy!”

Hắn cau mày, vọt nhanh vào trong, qua chốc lát sau, lúc này mới kinh nghi bất định đi tới, nhỏ giọng nói “Nguyên lai, cư nhiên là thật!”

“Vậy sao ngươi có thể đến nơi này?” Hắn kinh ngạc nói

Ta cười, “Ta đến là muốn phụ thân đáp ứng ta vài chuyện!”

Hắn cau mày, “Nói!”

“Thứ nhất, khi mẫu thân hạ sinh lần thứ 7, xin phụ thân nhất định không thể rời khỏi nàng! Thứ hai, nói cho Diệp Dược Nô nếu Tuyên Tuyết Dung đến đây cầu y, nhất định phải dốc toàn lực cứu nàng!” Bởi vì ta biết chính mình tính tình cương liệt, nếu ta nói với chính ta tất hẳn sẽ phản tác dụng. cho nên, ta liền bày cho phụ thân

Phụ thân gật đầu, “Tuyên Tuyết Dung này ắt hẳn có quan hệ sâu xa với con! Hảo! Cho dù phụ thân gặp nàng thì cũng sẽ cứu nàng!”

Ta gật đầu, “Còn nữa! Phụ thân! Nếu trong hoàng thất Hoàng quốc, Đường Vấn Hiên cầu y, xin phụ thân nhất định phải cứu hắn. Cho dù không trị tận gốc được thì cũng xin điều trị cho hắn kéo dài mạng sống!”

Phụ thân gật đầu. Trái tim của ta lúc này mới bình tĩnh trở lại “Đã vậy, nữ nhi xin cáo từ!” Ta nóng lòng đi xem lúc nữ nhi đến trong cốc cầu y, có phải ta sẽ thật sự giết nàng hay không!

Hắn gật cầu. Ta chần chờ 1 chút, rồi chạy vội vào phòng. Quỳ rạp xuống trước mặt mẫu thân, dập đầu 3 cái. Lúc này mới đứng dậy, lưu luyến không rời tiêu sái đến tsan6 vườn trống trải, gió lốc màu vàng lại bắt đầu nổi lên, ta nói với phụ thân “Còn nữa! Phụ thân! Xin lỗi!”

Ta không nghe được tiếng hắn trả lời, nước mắt liền rơi xuống! Ba 1 tiếng, ta lại rời đi

Cứ như vậy có phải đã có thể rồi không? Ta thầm nghĩ! Long Thần ngọc lúc này lại hiện ra hình ảnh, Đường Vấn Thiên ôm Tuyên Tuyết Dung vào Phượng Hoàng cốc, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta cứu nàng

Trong mắt Tuyên Tuyết Dung mang theo nhu tình. Lúc này, nhìn thấy ánh mắt nàng, ta mới biết rằng nàng nguyên lai đã sớm biết rồi. Đường Vấn Thiên 1 mực che chở cho nàng! Tiểu Hạ oa oa khóc lớn. Ta nhìn thấy trong mắt mình lúc đó bừng lên ngọn lửa đố kỵ

Trong lòng ta cả kinh, nguyên lai, từ lúc kia, ta đã có cảm tình với Đường Vấn Thiên rồi sao? Sau đó, ta bưng ra 1 chén độc dược! Tuyên Tuyết Dung cười nhìn ta, muốn nói nhưng lại thôi, bên môi phiếm nụ cười, khóe mắt chảy lệ, rốt cuộc đem chén thuốc uống cạn

Tại sao? Tại sao ta không thể xuyên qua lúc này được? Tại sao ta chỉ có thể đứng nhìn tình cảnh lúc đó? Rõ ràng ta đã vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, tại sao vẫn không thay đổi được tâm ý của chính mình? Tại sao ta lại chính tay giết chết nàng? Chuyện này, sao ta có thể gánh vác nổi?

Đường Vấn Thiên ngửa mặt lên trời rống dài, hét lớn với ta “Diệp Dược Nô! Ngươi sẽ hối hận! ta cam đoan, ngươi sẽ hối hận!”

Ta lạnh lùng cười, làm động tác đuổi khách, hắn cuối xuống ôm lấy thi thể của nữ nhi, chậm rãi rời khỏi cốc. Nhìn thấy Dung nhi tắt thở ở trong lòng hắn, nước mắt ta cứ không ngừng rơi xuống! Nguyên lai… Nguyên lai…

“Diệp tiểu thư! Ngươi đã biết rồi! Nữ tử này mặc dù đã chết nhưng lại tích rất nhiều công đức! Hoàng quốc, Tuyên thành đã thoát khỏi tai họa lớn. Coi như là chết mà không nuối tiếc! thiên mệnh sở quy!” Ngân long thở dài nói

Ta che miệng, nhỏ giọng khóc “Nhưng là, nàng còn trẻ như vậy!”

Ngân long cười nói, “Đúng vậy! Thật sự còn rất trẻ! Xin tiểu thư xem!” Hắn vung tay, trước mắt liền xuất hiện vô số miếu điện, bên trong là tượng thần 1 nữ tử nho nhỏ! “Bây giờ, nàng nhận hết muôn vàn hương khói, được người đời thờ tụng. Đó là chưởng dược chi tiên, tên là Ti Dược! Đã trải qua đủ loại nhân thế, xin tiểu thư không nên quá thắc mắc thì tốt hơn!

Sống mũi ta cay cay, nước mắt chảy ròng. Ta tình nguyện không để nàng thành tiên! Ta tình nguyện để nàng đi theo bên cạnh ta, hảo hảo lớn lên, hảo hảo lập gia đỉnh! Nhưng là… nhưng là…

“Nguyên lai tiểu thư đã tìm được Kim Long rồi! thật sự rất đáng mừng! Như vậy, hành trình xuyên thời không của tiểu thư nên kết thúc rồi!” Hắn cười nói

Ta lắc đầu, “Ta không có tìm được Kim Long! Hắn ở nơi nào? Ta ngay cả 1 mảnh long lân [vảy rồng] cũng không tìm thấy!”

Ngân long cười, chỉ vào bên hông ta “Xin tiểu thư xem xem!”

Ta thoáng giật mình, lúc này mới cúi đầu xuống, nhìn thấy long bào nho nhỏ của Đường Vấn Thiên cư nhiên không biết dính vào trên người ta từ lúc này. Trên long bào có thêu hình Kim Long 5 ngón. Đôi mắt con rồng chớp chớp với ta, trong lòng ta cả kinh “Chính là cái này?”

Ngân Long cười nói “Diệp tiểu thư đã biết rồi! đúng vậy! chính là cái này! Tiểu thư rất ngoài ý muốn sao? Nếu Kim Long với hai người vô duyên, vậy thì sao lại gặp phải mà cứu Diệp tiểu thư 1 mạng đây?”

Ta nghiêm mặt gật đầu. Cầm Long Thần ngọc, cứu Kim Long, ta không còn dùng đến nó nữa. Nhưng là, ta vẫn còn muốn cứu Vấn Hiên

Nhìn Kim Long đáng thương nháy mắt với ta. Ta một tay thu nó vào trong lòng, nói với Ngân Long “ta còn muốn đi 1 chỗ! Chỉ cần làm xong việc này, ta liền cầm Long Thần ngọc tới cứu hắn!” Dứt lời, ta liền biến mất ở trước mặt hắn

Ta biết như vậy là không đúng! Nhưng là, ta sao có thể không cứu Vấn Hiên đây! Ta sao có thể đây! Nhắm mắt, ta muốn đi đến buổi hôn lễ trong Phượng Hoàng cốc để cứu Vấn Hiên, nhưng chờ đến khi mở mắt ra thì lại phát hiện ta cư nhiên đang ở trong hoàng cung. Người đang tắm rửa trước mặt ta không phải là Đường Vấn Thiên sao? Lúc này, hắn thoạt nhìn mới chỉ 12, 13 tuổi. Thấy ta từ trên trời rơi xuống, hắn dụi mắt, rồi lại dụi mắt

“Ngươi… nữ thân này! Rốt cục lại xuất hiện rồi! ngươi….ngươi… ngươi!” Hắn nói “Sao lần nào ngươi cũng xem ta tắm rửa?”

Ta chau mi, quay đầu đi “Ngươi tưởng ta muốn nhìn à? Ngươi có đối xử tốt với Tuyên Tuyết Dung không?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Ta đương nhiên đối xử không tồi với nàng! Nhờ có ta, nàng bây giờ đang ở trong Tuyên thành hô phong hoán vũ, làm ma làm quỷ. Thế nào? Ngươi không phục?” Phía sau truyền đến thanh âm mặc quần áo soạt soạt của hắn

Ta lạnh lùng cười, “Đây mới là hảo hài tử!”

“Ngươi đừng có gọi ta là hài tử! may mà ngươi còn chưa già! Ta sẽ nhanh trưởng thành thôi! Ngươi nghe kỹ cho ta! Ta sẽ nhanh cưới ngươi làm vợ, nhanh thôi!” Hắn ở phía sau ta tuyên thệ

Ta cau mày. Hừ lạnh nói, “Nhỏ như vậy mà đã muốn cưới ta? Thật đúng là quỷ nhỏ! Ngươi quên lời ta nói lúc trước rồi sao?”

Hắn mặc quần áo, lạnh lùng tiêu sái đến trước mặt ta, giọng đầy nghĩa khí, nghiêm chỉnh tuyên bố với ta “Đường Vấn Thiên ta nói chuyện làm việc cho tới bây giờ chưa lần nào hối hận! Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ta đã cho người điều tra, Tuyên Tuyết Dung căn bản không có a di nào hết. Cuối cùng, ta đến Tuyên phủ đưa hai mẫu tử họ về 1 trấn nhỏ ở Nguyên quốc, đôi phu thê chủ tiệm vàng đã chứng thực Tuyên Tuyết Dung không phải là nữ nhi của Uyển Dung, mà là 1 hồng y nữ tử [nữ tử áo đỏ]. Mà Tuyên Tuyết Dung dung mạo giống ngươi đến 7 phần, mà ngươi lại bảo vệ nàng như vậy. Mà bộ dáng lúc ngươi biến mất trông rất khả nghi, liền tìm đến quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân dùng Kim Long Thần ngọc giải đáp cho ta, nguyên lai, ngươi chính là Hoàng hậu tương lai của ta! Mà ngươi, vốn đến từ tương lai. Ta nói có đúng không? Diệp Dược Nô!” Bên môi hắn phiếm ý cười

Ta lạnh lùng nhìn hắn “Nếu đã dùng Kim Long Thần ngọc thì hẳn đã biết nguyên nhân ta muốn ngươi chiếu cố Tuyên Tuyết Dung!”

Hắn lắc đầu.”Ta không biết! Ta đang chờ ngươi nói cho ta biết!”

Ta lạnh lùng nói, “Vậy thì ngươi đoán xem!”

Hắn lắc đầu, “Ngươi không nói mối quan hệ giữa 2 người cho ta biết, ta như thế nào có thể hiểu được?” Hơn nữa, muốn 1 nữ thân thích ta hình như cũng không phải là quá khó khăn! Diệp Dược Nô, ngươi nói cho rõ ràng!”

Ta cau mày. Tuôn ra 1 tiếng rống to “Là nữ nhi của ngươi! Đáng chết! Đáng chết! ta không tin là ngươi không biết!”

Hắn cau mày. Nửa ngày mới nói, “Quả nhiên như thế!”

“Ngươi sớm đã đoán được, ngươi cao hứng rồi?” Ta tức giận đến chết khiếp.

Hắn cười lắc đầu, “Ngươi tới nơi này là muốn nói cho ta biết nàng ấy là nữ nhi của ta? Tất hẳn phải có việc gì thì mới đến! hay là, ngươi đặc biệt tới tìm ta để nói chuyện yêu đương?”

“Ta tương lai sẽ chính tay giết Tuyên Tuyết Dung!” Ta bình tĩnh nói. Đến lúc này, ta mới phát hiện mình vốn bất lực đến cỡ nào. Chính tay giết chết hài nhi của mình. Hài nhi ta trân ái nhất. Đôi mặt với tiểu Đường Vấn Thiên, ta cư nhiên đau lòng đến không thể khống chế chính mình! Xin lỗi! xin lỗi! Dung nhi! Dung nhi của ta!

Khóe môi hắn thoáng cái trắng bệch “Như thế nào có thể! Nguyên lai! Quốc sư nói nữ tử này không phải người làm, đúng là ám chỉ như vậy! Như thế nào có thể! Như thế nào có thể!”

Ta gật đầu, nhỏ giọng nói “Do ta đích thân cứu ra, do ta đích thân giết chết! Căn nguyên duyên diệt, thật buồn cười!” Mà ta, tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình! Ta vừa mới nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nàng vốn mang bao hi vọng, cầu xin ta! Nàng vốn biết ta chính là mẫu thân của nàng! Nhớ đến tiếng khóc của nàng, nhớ đến bộ dáng mong muốn gặp ta của nàng, trong lòng ta không khỏi đau đớn

Ta thậm chí từng muốn đào mộ phần của nàng. Ta là mẫu thân thế nào chứ? Đem người Tuyên gia dưỡng dục nàng giết sạch! Lại còn đem Tuyên thành đốt cháy! Ta là cái gì chứ? Ta là cái gì? Ta ôm đầu mình, nước mắt rơi xuống

“Ngươi rất thống khổ! Ngươi hẳn không biết nàng là nữ nhi của ngươi đi!” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy đầu ta

Ta tựa vào người hắn, nhỏ giọng nói “Đường Vấn Thiên! Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ! Ta phạm 1 sai lầm lớn như vậy, trời cao có trừng phạt ta ngàn lần, ta cũng khó thoát tội! Nhưng là, trời cao sẽ không trừng phạt ta! Ta làm sao bây giờ?”

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, nhỏ giọng nói “Người không biết không có tội. Nếu ngươi không biết thì để cho ta đến nói với ngươi lúc này!”

Ta lắc đầu, “Ngươi điên rồi! Nếu như ngươi nói, Diệp Dược Nô sẽ tin sao? Nàng là người vốn cậy mạnh, hơn nữa, chưa bao giờ tin vào quỷ thần, ngươi nói xem, ngươi như thế nào có thể thuyết phục nàng tin tưởng ngươi đây? Hơn nữa, kết cục đã định, nàng tương lai sẽ chết thì cũng có 1 nơi tốt. Nếu không có cách nào thay đổi, Đường Vấn Thiên, hai chúng ta làm 1 ước định, có được không?”

Hắn gật đầu, “Ngươi nói đi!”

“Không nên đưa Tuyên Tuyết Dung vào trong cốc! Nếu thật sự phải đi, nếu thật sự tấn bi kịch đó không thể ngăn cản được, vậy thì, ngươi từ ngày ấy bắt đầu tính kế ta. Tính kế để ta rút lui, tính kế để ta thụ nạn. Cũng có thể gọi người nhà, bằng hữu cùng trừng phạt ta! Lỗi lầm của ta, cho dù bị trừng phạt ngàn lần thì cũng đáng! Cho dù tương lai viễn cảnh có khó khăn thế nào, ngươi cũng không thể nói chân tướng cho ta biết! Nhất định phải để ta nếm hết mùi sinh ly tử biệt, cùng hài tử khổ sở chia lùa! Ông trời không phạt ta, vậy thì ngươi phạt ta! Được không?” Ta kiên định nói

Hắn thoáng giật mình , nửa ngày mới nói, “Như vậy, sau 1 ngàn lần thì sao? Ngươi định làm sao? Có thể cùng ta hạnh phúc vui sướng cùng 1 chỗ!”

Ta ngước hai mắt đẫm lệ, tinh tế nhìn hắn, nửa ngày mới nói “Không biết! Nhưng là, nếu như ngươi không trừng phạt ta 1000 lần, ta sợ ta thật sự sẽ chết! Phạt ta 1000 lần, nếu ngươi cũng giữ thân trong sạch, thì sẽ có cơ hội ở bên ta, nếu ngươi đụng vào nữ nhân khác, ta sẽ không ở cùng không ở cùng với ngươi! Thế nào? Ngươi và ta đập tay tuyên thệ, được không?”

Hắn sợ run nửa ngày, mới vươn tay ra, cùng ta đập tay vi thệ “Hảo! Diệp Dược Nô! Ta đáp ứng ngươi! Nếu có 1 ngày ngươi thật sự giết Tuyên Tuyết Dung, ta sẽ bắt đầu trừng phạt ngươi!”

Ta móc từ trong lòng ra 1 mảnh da dê, toàn bộ chữ viết trên đó đã biến mất rồi! ta cau mày, đưa miếng da dê đó cho Đường Vấn Thiên “Cái này, giao cho ngươi ghi chép, ghi ra số lần ngươi trừng phạt ta. Đợi đủ 1000 lần, ngươi mới được nói với ta! Biết không?”

Hắn gật đầu, lúc này cầm lấy miếng da dê, nhỏ giọng nói “Ngươi, có muốn gặp mặt Tuyên Tuyết Dung không?”

Ta cau mày. Nửa ngày mới lắc đầu, quyết tâm nói, “Không gặp!” Dứt lời, ta lại biến mất tại trước mắt hắn!

alt
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc