Hắn dựa vào cái gì mà dám tiến vào phòng vị hôn thê của Tuyên Tuyết Tán? Hắn sẽ không thể tiến vào! Lòng ta vẫn bình tĩnh, ít nhất mà nói, cho dù là thái tử, cũng không thể tiến vào phòng của khuê nữ!
Nhưng, ý nghĩ và cách làm của hắn, ta cuối cùng vẫn là không đoán được. Hắn không nghênh ngang tiến vào, mà là mang theo 2 người hầu phía sau. Hắn đi phía trước, trên người là bộ y phục đen thêu hình kim long, thể hiện rõ thân phận của hắn, bên hông là thắt lưng màu vàng, tóc dài được búi cao bằng hoàng kim quan, lộ ra chiều vầng trán rộng, yêu mị mà phong lưu, nước đa hơi ngăm đen, cho thấy hắn không phải chỉ là ở trong cung hưởng thụ mà không hề biết đến mùi vị khốn khố của nhân gian, dáng người đầy hiên ngang, cao cao tại tại! Cả người mơ hồ toát lên khí chất vương giả. Người này, chính là Đường Vấn Thiên?
Ta ngây cả người. Nguyên lai, hắn không biết diện mạo thật của ta, ta cũng không biết diện mạo thật của hắn! Đấu với hắn nhiều năm như vậy, đến giờ này mới nhìn thấy diện mạo thật của hắn, nghĩ đến thấy thật buồn cười.
2 nam tử phía sau, một người mặc thiết giáp màu đen, tóc tùy ý dùng một sợi dây da buộc chặt, mắt phượng, môi mỏng cho thấy người này cũng là 1 người tính tình lạnh lùng. Lúc này, hắn biểu hiện hứng thú nhìn ta chằm chằm. Một nam tử khác mặc hồng y thiết giáp, thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn, mái tóc dài đen như mực dùng một sợi dây để cố định, nếu lớn lên chút nữa thì chỉ có thể dùng 2 chữ ‘xinh đẹp’ để hình dung.
Xem ra, 2 người này, là huynh đệ Tuyên gia, Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo rồi, 3 người này vừa đến, liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, làm người khác phải loá mắt
Tuyên phu nhân thấy hắn đến, lập tức đứng dậy, nghênh đón, nói, “Thái tử điện hạ cũng tới! Ai da! Tuyết Băng, Tuyết Hạo, các sao các con lại mang thái tử điện hạ đến đây?” Trong lời nói trong không phải không có trách cứ ý. Thoạt nhìn, sự xuất hiện của ta, làm vị phu nhân này mất hứng
Hắc y nam tử lãnh đạm nói, “Tỉnh dậy, cứ tới đây xem một chút.” Hắn đảo đôi mắt đen nhưng không nhìn ta. Chỉ là đánh giá bốn phía. Như thể tiến vào khuê phòng của ta là 1 loại ban ơn
Nam tử hồng y thì cao hứng nói, “Tiểu nô đã nói cho tất cả mọi người biết rồi! Ta xem, trong Tuyên thành, mọi người không ai là không biết vị hôn thê của đại ca đã từ quỷ môn quan trở về!” Bên môi hắn có ý cười, nụ cười của hắn, giống hệt như ánh mặt trời.
Đường Vấn Thiên không nói, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, một hồi lâu nói, “Về y học, ta có am hiểu một ít. Cho nên, liền đến đây xem mạch giúp vị hôn thê của Tuyên đại thiếu gia!” Dứt lời, liền vươn tay ra.
Ta im lặng 1 lúc, biết là không thể không lên tiếng. Liền cúi đầu, hai tay chống vào mép giường, hành lễ với 3 người bọn hắn, “Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến nhị vị tướng quân.” Ta có chủ tâm giữ chặt tay, đó là ko muốn hắn bắt mạch cho ta, nhưng cách nói chuyện và làm việc của Đường Vấn Thiên, đều không thể dựa theo lẽ thường mà suy đúng, nhưng không ngờ, trong lúc ta cúi đầu, bắt lấy tay ta, hơi dùng sức, đem ta đỡ lên.”Cô nương có thương tích trong người, không nên đa lễ như vậy. Mau đứng lên đi
Ta bị hắn nhấc lên, đành phải đứng dậy, vì thế mà lại chạm vào vết thương, ta khẽ xuýt xoa một tiếng, ngước mắt lên thì thấy trong đôi mắt đen của hắn phảng phất ý cười. Nam nhân này, rõ ràng là cố ý! Ta oán hận nghĩ thầm. Đang muốn rút tay về, làm thế nào cũng không rút ra được, hắn nghiêng người ngồi bên mép giường, đặt tay lên mạch của ta giúp ta xem mạch!
Nam nhân đáng chết này! Lại xem mạch cho ta! Mạch của Diệp Dược Nô ta mà cần hắn xem? Thật muốn một chưởng đánh thẳng vào cái bản mặt của hắn!
Không thể! Không thể đánh hắn! Nếu ra tay, hắn sẽ đoán ra được thân phận của ta! Nhất định phải cẩn thận cẩn thận, người này, bản tính đa nghi, tất nhiên sẽ không tin vào 1 nữ tử không biết từ đâu xuất hiện, hắn đối với ta có nhiều hành vi dò xét là điều bình thường
Đôi mắt của hắn, vốn là 1 đôi mắt như thế nào?! Lại mê người đến vậy, yêu mị đến vậy, sâu đến mức không thể nhìn thấu. Ta đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.! Tay hắn rất lớn, cũng rất ấm, tay của ta, chậm rãi đổ mồ hôi.
Hắn nhìn ta 1 cách cổ quái, đối với ta lộ ra một nụ cười tà mị.
Một hồi lâu, hắn buông ra tay của ta, quay đầu lại nói, “Xem ra đã bảo toàn được tính mạng! Lần này Tuyên Tuyết Tán thật may mắn , bởi vì có thể lấy 1 lần lấy 2!” Dứt lời, bên môi nổi lên ý cười. Ta thề! Hắn nhất định đang cười trộm!
Một lần lấy hai! Nguyên lai, ta đã xuất hiện không đúng thời điểm
“Chỉ là Mai nhi, chưa chắc đồng ý 2 nữ chung 1 chồng đâu! Tính tình của Thuỵ thái y, ngươi cũng không phải không biết! Nếu làm hắn mất hứng, sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền toái!” Tuyên phu nhân nói nhỏ.
Hồng y nam tử cười ha ha, ” Biết là vậy nhưng không có cách nào! Đây là cha khi còn sống định ra a, đại ca nhất nghe cha nói, tất nhiên sẽ lấy vị cô nương này! Có phải hay không, thái tử điện hạ!” Hắn cười xấu xa hỏi Đường Vấn Thiên.
Đường Vấn Thiên nhân lúc ta không phòng bị, ta bị hắn đẩy ngã xuống giường, thoáng cái hắn nhào đến bên người ta, ta bất chấp đau đớn, liều mạng đẩy hắn ra. Sắc mặt vì tức giận mà đỏ bừng. Hắn nhìn ta, hít 1 hơi thật sâu! Khẽ chỉnh lại tư thế, đôi môi cố ý lướt qua 2 gò má của ta! Người này! Hắn tuyệt đối là cố ý! Ta còn tưởng rằng hắn trọng tình trọng nghĩa, không nghĩ tới, hắn lại là 1 tên nam nhân háo sắc! Nắm chặt tay, ta không khống chế được, tát thẳng vào mặt hắn!