Màn đêm thật mê người, cũng giống như nàng. Ta ẩn mình trong bóng đêm, trái tim giống như bị kiến gặm. Không nên mang nàng đến Hoàng quốc. Chỉ là, ta lại muốn để nàng gặp mặt muội muội. Đâu ngờ, mấy con người ngu ngốc đó cư nhiên đẩy nàng đến tử lộ
Ba năm. Đây là kỳ hạn mà bọn họ giao cho ta! Ta hận bọn họ! Rất không muốn nhìn thấy bọn họ! Bởi vì, ta và nàng chỉ có thời gian 3 năm. Mà nàng lại còn đứng về phe bọn họ! Không biết rằng ta vì việc này mà phải gánh chịu bao nhiêu áp lực! 3 năm
Sau 3 năm, bất luận thế nào, ta đều phải cứu nàng ra từ tay bọn họ. Cho nàng 1 con đường sống! Độc sát! Đối với nàng, chỉ có thể độc sát! Độc sát thần y! Là ta muốn nàng sống! Dù là nàng sẽ rời xa ta! Dù là ta sau này sẽ rất khó gặp lại nàng
Sa Hận Thiên biết tâm tư của ta cũng không nói nhiều, Lãnh Mạc cũng biết, tất cả bọn họ đều biết. Nhưng là, quốc chủ mỗi nước đều lựa chọn không lên tiếng! Bọn họ đang sợ hãi! Bọn họ sợ sẽ có 1 ngày bọn họ không giết hoàng hậu.
Lúc này, quốc chủ có vẻ mềm yếu vô lực. Ngược lại, quốc sư lại là người lớn nhất trên đời này. Bọn họ nắm giữ mệnh lệnh của trời cao, hoàng đế bọn ta chỉ là con người, mà bọn họ lại là thiên nhân
Trời biết, tất cả bọn họ đều xuất thân từ hoàng thất. Ở trong triều lại có thế lực của mình, trở thành đối thủ cường đại nhất trong hoàng thất. Chỉ cần 1 ngày nào đó hắn mất hứng, hắn có thể tùy thời kéo hoàng đế xuống long ỷ. Chỉ cần nói đó là ý chỉ của trời cao là được
Trái tim ta hận đến nhỏ máu. Làm hoàng đế thì có thế nào. Làm hoàng đế cũng không thể trên vạn người. Nhìn bề ngoài thì ta là lớn nhất, kỳ thật, vẫn là dưới trướng quốc sư. Loại tình huống này, trong mỗi nước đều giống nhau. Nhất định phải thay đổi cục diện này! Nhất định
Quyết không thể để cho cục diện này tiếp tục tiếp diễn. Thân làm hoàng đế mà ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ, không nên uy hiếp lợi dụ mới có thể đoạt được thời gian 3 năm của nàng. Hơn nữa, sau khi thành thân liền phải lập tức đưa nàng vào lãnh cung. Loại cảm giác bất lực này cơ hồ làm cho người ta phát điên mất
Nếu không phải các quốc chủ khác ra mặt giúp ta, xem ra, thời gian 3 năm của ta cũng không có. 3 năm. Cũng đủ để ta chuẩn bị tốt hết thảy mọi việc. Ta có thể nắm chắc rằng nàng sẽ không chết! chỉ là độc sát mà thôi! Diệp Dược Nô như thế nào có thể bị độc giết chết?
Nhưng là, Vũ Hiên lại nói rằng không có thuốc giải độc Xích Hoàng. Ta cười khổ, đúng vậy a! Độc Xích Hoàng, trên đời không có thuốc giải. Nhưng là, ta có thể nắm chắc, cho thời gian 3 năm, nàng tất hẳn có thể giải được
Nghĩ đến lúc 3 năm sau phải tách biệt nàng, nỗi đau trong lòng càng ngày càng rõ ràng! Ta hận bọn họ! Bọn họ vô thanh vô thức gây ra loại sự tình tình. Đưa nàng đưa vào tuyệt cảnh này
Nhưng là, ta không thể trách bọn họ! Trong lòng bọn họ, người lớn nhất trong hậu cung nhất định là hoàng hậu. Chỉ cần nàng làm hoàng hậu thì trong hậu cung rất ít người có thể làm khó nàng! Nhưng là… nhưng là…. Ta phẫn nộ, 1 chưởng đấm lên thân cây
Đáng chết! Đáng chết
“Hoàng thượng, ngài đang khổ sở vài gì! Mặc dù thiếp không trở thành hoàng hậu, nhưng trái tim của thiếp dành cho hoàng thượng vẫn không thay đổi. Hoàng thượng, không nên thương tâm, được không?” Tuyên Tuyết Nhi nhỏ giọng nói
Ta quay đầu lại, thấy nàng ta đứng ở trong bóng tối, ánh mắt giống hệt với Tuyên Tuyết Dung của ta! Trong lòng không khỏi bi ai, ôn tồn vuốt ve gương mặt nàng “Tuyết Nhi, nàng cũng muốn thật sao?”
Nàng cả kinh, vội vàng lắc đầu, “Tuyết nhi không muốn! Tuyết Nhi chỉ cần đi theo bên cạnh hoàng thượng là đã cảm thấy mỹ mãn rồi! Hoàng thượng!” Nàng nhỏ giọng nói
Trong lòng ta đau xót, 1 hồi lâu mới nói “Tuyết Nhi đáng thương! Tuyết Nhi! Nàng cũng biết, làm hoàng hậu thì sẽ bị cưu sát! 3 năm! Nàng ấy chỉ có 3 năm!” Nói đến chỗ này, ta cư nhiên nghẹn ngào nói không ra lời
“Tại sao! Tại sao lại cưu sát?” Tuyết Nhi kinh ngạc nói.
Ta đem chuyện 14 Phượng Hoàng nói cho nàng. Sau khi nàng nghe xong, liền suy nghĩ 1 lát, nói với ta “Hoàng thượng! Đó là thiên ý! Người Diệp gia có thể thật sự là 14 Phượng Hoàng trong truyền thuyết! Nếu ngôi vị hoàng hậu này để cho thiếp làm, chắc là quốc sư sẽ không cố chấp mà giết thiếp, phải không?”
Ta nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong đôi mắt lóe lên tia quỷ dị. Nguyên lai, đây là nguyên nhân chính thức của nàng, phải không? “Tuyết Nhi!”
Đôi mắt nàng lòe lòe tỏa sáng trong bóng tối, nhỏ giọng nói “Hoàng thượng! Ngài xem! Nếu như ngài phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của nàng ấy, có phải nàng ấy sẽ không chết hay không?”
Trong lòng ta đột nhiên rất lạnh. Nữ tử ngày căn bản không phải là Tuyên Tuyết Dung của ta. Tuyên Tuyết Dung của ta như thế nào cũng sẽ không tính kế Diệp Dược Nô! Tuyên Tuyết Dung của ta căn bản không phải là bộ dạng này. Chỉ trong nháy mắt này, ta như nhìn thấy hết thảy, trái tim cũng lạnh xuống theo
“Vậy thì, sau đó, ai sẽ làm hoàng hậu đây?” Ta ôn tồn cười nói
Nàng cúi đầu, “Hoàng thượng! Vì 2 thế lực của Tuyên thành và Tuyết thành, thiếp nghĩ…. Thiếp nghĩ… hoàng thượng đương nhiên sẽ có quyết định!” Dứt lời, liền che mặt rời đi
Ta nhìn bối cảnh của nàng, bên môi nở nụ cười “Ngươi đang nhắc nhở ta, nếu lập Diệp Dược Nô làm hậu, Tuyên thành và Tuyết thành sẽ gây khó khăn cho ta sao? Tuyết Nhi! Ngươi thật đúng là suy nghĩ cho ta!” Ta lạnh lùng cười. Một hồi lâu mới quay về phòng “Vốn định giữ ngươi lại, nhưng là, lòng dạ ngươi lại tham lam như vậy! cho dù nàng ấy có chết, ta cũng không cho phép ngươi mơ tưởng đến vị trí của nàng! Tuyết Nhi! Ngươi tuổi còn nhỏ mà lại mưu tính cho mình như vậy, ta như thế nào có thể lưu ngươi lại đây! Người Tuyên thành xem ta là cái gì? Hôn quân sao?
Nguyên lai, ngươi xem nàng là nữ nhi, nàng không nhất định có thể xem ngươi là phụ thân! Đúng vậy! Nữ nhi của ta đã sớm rời xa bọn ta rồi, ta như thế nào có thể tưởng rằng nàng là nữ nhi của ta đây? Như thế nào có thể sủng ái nàng ta đây? Diệp Dược Nô, trong lòng nàng có cảm thấy chua xót không? Giống như lúc ta thấy nàng và Vấn Hiên ở cùng 1 chỗ
Chỉ cần trong lòng nàng có chút chua xót, hết thảy mọi thứ ta làm đều đáng giá rồi. Chỉ là, ta không thể nào xác định được tâm ý của nàng
A! Đường Vấn Thiên! Ngươi gấp cái gì. Từ nay về sau, nàng sẽ làm người phụ nữ danh chính ngôn thuận của ngươi! Người chua xót trong lòng không phải là ta mà là Vấn Hiên. Bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ. Nhưng trong lòng lại thật chờ mong
Ta muốn vội vàng nói với nàng, ta sẽ dùng độc Xích Hoàng để giết nàng. Nàng chỉ có thời gian 3 năm. Chỉ có xác thực cái chết của chính mình thì mới có thể hảo hảo nghiên cứu Xích Hoàng độc
Ta muốn nàng sống! Ta muốn nàng cùng ta đầu bạc răng long. Trên đời này, người có thể cùng ta nắm tay đến bạc đầu chỉ có 1 mình Diệp Dược Nô
Cho dù là vì nàng mà từ bỏ giang sơn, ta cũng không tiếc. Ta âm thầm hạ quyết tâm. Tuyên Tuyết Nhi sao? Xem ra, ta không đi 1 chuyến thì không được
Nàng mang thai rồi! Ta không thể lại động tới nàng. Ta và nàng nếu gây gỗ thì sẽ bất lợi đến hài tử. Không thể thương tổn nàng, làm gì cũng vô cùng nhẹ tay, sợ nàng té ngã. Nghĩ đến hài tử trong bụng nàng, trên thế giới này, tất cả mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa rồi
Mấy ngày nay, ta cơ hồ như bước đi trên mây. Lúc này cảm thấy trên đời này đã có 1 gia đình thuộc về mình. Mặc dù nữ nhân đó tính tình mạnh mẽ hơn người khác 1 chút
Ta không đi tìm tới nàng, nhưng lại cơ hồ mỗi đêm đều lật giở miếng ngói, tận hưởng niềm vui thú này. Ta thậm chí còn cảm thấy cuộc sống bình yên, không ầm ĩ với nàng thật vô cùng hạnh phúc. Loại hạnh phúc bình yên khi ở bên nàng và hài tử
Vua của một nước rốt cục cũng phải hóa thân thành quân tử. Sau khi nàng ngủ, ta cơ hồ đều phải vào phòng nàng để nghỉ ngơi trong chốc lát. Gần gũi ngắm nhìn nàng, cảm giác này thật hạnh phúc. Đôi khi, trong lòng cũng có chút chua xót, căn bản không biết tại sao bản thân phải tách xa thê tử của chính mình như vậy
Lúc này, ta chỉ có thể đem miếng da dê nàng đưa ra, tinh tế viết từng con số. Nhưng là, nàng hoài thai, ta thật không muốn lại tính kế với nàng! Nhưng là… nhưng là! Nếu như không làm, vậy thì ta và nàng lúc nào mới có thể chính thức trải lòng với nhau?
Khẽ cắn môi, lại bắt đầu kế sách tiếp theo. Đôi khi suy nghĩ đến kiệt não. Thậm chí còn kêu bọn Vấn Hiên nêu chủ ý cho ta. Mấy nam nhân bọn ta đôi khi rất khổ cực mới có thể chiến thắng tiểu nữ nhân kia 1 lần! Nói ra thật sự rất buồn cười
Nhưng là, ta lại không ngờ rằng trong số bọn họ cư nhiên có hai người động tâm với nàng. Người mà ta không ngờ tới chính là Triệt cũng sẽ động tâm với nàng. Trong lòng ta không có cảm giác an toàn, không biết nàng rốt cuộc có thích ta hay không! Trong lòng bất an, nôn nóng, cả người cơ hồ phát điên mất rồi
Ta cố ý chọn ngày nàng sinh hài tử mà nạp Tuyết Nhi làm phi, muốn nhìn 1 chút xem nàng có sinh hài tử trong ngày này không? Chỉ cần nàng chọn ngày này để sinh hài tử, vậy thì trong lòng nàng tất hẳn là có ta. Ta nôn nóng đợi chờ. Nhưng lại chờ được Diệp Hàn Mai
Nàng đang sinh rồi. Ta cơ hồ nhảy dựng lên mà chạy đến chỗ nàng. Nàng thế nào rồi? Tại sao nàng lại sinh hài tử bên trong Xuất Vân điện? Trăm ngàn nghi vấn giống khi kim đâm vào lòng ta, phi thân đến Xuất Vân điện, nhưng nữ tử đáng chết kia không cho ta vào
Khó sinh rồi? Ta cơ hồ muốn ngất xỉu. Nàng không phải là thần y sao? Thần y sao có thể khó sinh? Tại sao lại như vậy? Thần y không phải có sức khỏe tốt lắm sao? Ta ôm đâu, xoay vòng vòng bên ngoài
“Xem ra cũng không phải là vô tình! Vậy thì hai người các ngươi làm như thế làm cái gì?” Quỷ Phong lạnh lùng nói
Ta cau mày, “Ai nói! Ai nói ta không vô tình! Ta đi!” Vừa nói như vậy, người nọ liền cười lạnh nói “Ngươi không muốn mạng của thái hậu và Tuyên Tuyết Nhi nữa?”
Ta gật đầu, “Cho nên, ta tại lo lắng cho hai người họ! Không liên quan đến nữ nhân bên trong!” Ta vừa nói vừa rướn cổ, muốn nhìn 1 chút xem bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Đang chết! Sao mà sinh lâu như vậy!
Quỷ Phong ở trước mặt ta không kích khí bật cười “Nguyên lai, ngươi lo lắng cho Thái hậu và Tuyên Tuyết Nhi sinh hài tử a! Được! Không cần giải thích với bọn ta! Bọn ta cũng không muốn nghe! Phu thế các ngươi muốn thế nào cũng không liên quan đến bọn ta!”
Ta bị hắn nói 1 hơi đến nỗi sắc mặt đỏ bừng! hắn đang nói cái quái gì! Cái gì mà bảo chuyện phu thê của bọn ta, hắn không muốn biết! Nói như thể hắn hình như đang giải thích cho ta! Ta không khỏi nhìn trộm Vấn Hiên, sắc môi hắn tái nhợt, ta biết, lần này ở nơi của hắn sinh hài tử, tất hẳn đã cắt đứt mọi hoài niệm trong lòng hắn
Khóe môi ta thoáng phiếm ý cười! Ta nguyện ý không để cho nàng sinh hài tử bên trong Xuất Vân điện, mà là lúc nàng sinh hài lại không cho ta biết, nhưng lại nói với Vấn Hiên! Vậy thì đầu tiên, Vấn Hiên sẽ hết hi vọng với nàng
Như vậy, ta liền thành công rồi! Chỉ là không ngờ rằng ta tính tới ngày hôm nay nàng sinh hài tử, nhưng lại không tính tới việc nàng cư nhiên không gọi Vấn Hiên, mà lại 1 mình sinh con trong tuyết
Nữ nhân này! Thật sự rất giỏi làm người khác phát hỏa. Mặc dù nàng làm như vậy, trong lòng ta có vui vẻ chút ít. Nhưng là, nàng không phải thần y sao? Tại sao nàng lại biến mình thành như vậy
Sinh con trong tuyết, bị nhiễm hàn khí, rất ít người có thể bảo toàn tính mạng. Nàng tưởng nàng là ai! Cư nhiên tưởng rằng chính mình có thể sống sót qua cửa ải này sao?
Ta cứ bất an nông nóng chờ đợi như vậy thật lâu. Cho đến khi tiếng khóc của hài nhi truyền đến, ta mới phát hiện chân mình cư nhiên đã bắt đầu nhũn ra! Hảo vô dụng a! Đường Vấn Thiên! Tại sao không đi đặng! Ta động đậy khóe môi, ngã xuống đất
Quỷ Phong vỗ vỗ mặt ta, cứu ta tỉnh lại, chau mày với ta “Đi nhìn nàng 1 chút đi! Sinh được 1 nam 1 nữ! Ta sẽ không đem chuyện ngươi té xỉu nói với người khác! Yên tâm!” Dứt lời, hắn nháy mắt với ta
Ta giật nhẹ khóe môi, dùng ánh mắt nói với hắn ta đã biết. Rồi chạy vội đi, nhìn hài nhi
Khi ôm Tuyệt Hoàng, ta mới biết được nguyên lai có 1 người thật giống với nữ nhi của ta, thật sự rất cao hứng! Tuyệt Hoàng rất nhỏ, nhưng lại rất đẹp. Dung hợp mọi ưu điểm của ta và nàng! Về phần Tuyệt Thế thì dường như giống ta nhiều hơn 1 chút! Ta đối với hắn tự nhiên có chút nghiêm khắc
2 người con, ta căn bản không cần nghĩ liền thích Tuyệt Hoàng hơn 1 chút! Ách! Không phải! Mà là thích hơn rất nhiều
Đem bọn chúng cho Tuyên Tuyết Nhi đó là đáp ứng câu nói kia của nàng, trải nghiệm nỗi khổ cốt nhục chia lìa. Mỗi ngày ta đều đến chỗ Tuyên Tuyết Nhi để xem Tuyệt Hoàng. Nếu nhi nàng biết được ta và nàng ta chưa từng ở cùng 1 chỗ, không biết nàng sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Ta rất yêu thương hài nhi. Cho đến 1 ngày ta từ nơi nàng đi ra, bế theo Tuyệt Hoàng, nó trúng độc rồi! Ta tức giận đến mức cả người phát run. Là Diệp Dược Nô! Nàng không muốn hài tử của ta cho nên đã động thủ với nó
Hổ dữ không ăn thịt hổ con, nhưng là, nàng lại không như vậy! Lúc trước có 1 lần nàng vào đây, muốn giết chết hai hài nhi, chỉ là không có động thủ mà thôi! Lần này, nàng lại tới nữa
Ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nàng vốn không muốn hài tử của ta và nàng, phải không? Ta hận đến mức cắn nát đầu lưỡi, 1 hơi chạy đến chỗ của nàng
Nói không ra lời, 1 hồi lâu sau, ta động thủ với nàng! 3 cái bạt tai! Ta cơ hồ đánh chết nàng! Nhưng là, nữ nhân này ngay cả hài tử của chính mình còn hạ độc thì có cái gì nàng không dám làm? Ta nhớ đến Tuyên Tuyết Dung! Tức giận đến mức cả người phát run. Không nhìn nàng, chạy vội đi
Loại tình cảnh này, ta vốn có thể xử nàng tội chết, nhưng là, ta như thế nào có thể! Đánh nàng, thật khó khăn với ta! Nàng ở trong phòng rơi lệ, ta ở trên nóc nhà rơi lệ
Ta nghĩ đến sự tình, cả người tức giận đến phát run, cơ hồ chết đi
Nàng động thủ với hài tử, đả kích này đã đánh bại ta! Liên tiếp mấy ngày, ta chỉ có thể nằm trên giường rơi lệ. Còn nữa, ta nhìn vào bàn tay mình đã đánh nàng! Đánh nặng như vậy!
Mà nàng lại đi tìm Vấn Hiên! Ta và nàng còn có tương lai sao? 3 cái tát này của ta đã đánh nát lòng nàng! Ta biết! tương lai hỗn độn không rõ làm cho ta cơ hồ chết ngất đi
Ta không đi đến chỗ nàng, ta sợ nàng sẽ có cơ hội hạ độc Tuyệt Hoàng. Cơ hồ mọi người trong cung đều biết hài nhi mà ta thích nhất là Tuyệt Hoàng. Nàng cũng biết rõ, nhưng vẫn muốn động thủ! Như vậy, biện pháp hữu hiệu nhất chính là rời xa nàng
Mỗi ngày mỗi đêm, ta đều nhung nhớ nàng. Nguyên lai cái khoảng cách này mới là khoảng cách xa nhất trên đời. Bây giờ ta không thể xuất hiện trước mặt nàng, nhưng lại không nhịn được mỗi buổi tối đi nhìn nàng. Sau đó, ta cũng mang hài tử đi nhìn nàng. Bọn nhỏ biết ta khổ tâm nên cũng không khóc nháo, cùng xem với ta. Như vậy, gần gũi, đứng nhìn nàng từ xa. Cảm nhận thấy niềm vui sướng 1 nhà 4 người đoàn tụ
Mặc dù giao bọn chúng cho Tuyên Tuyết Nhi, nhưng là, ta cũng sẽ không để cho tâm tưởng của bọn chúng ở chỗ Tuyên Tuyết Nhi. Làm bọn chúng nhận rõ mẫu thân của mình, dù là mẫu thân này muốn độc sát bọn chúng
Mùa đông ở Hoàng quốc rất lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng cái lạnh trong tâm
Trong biết làm như vậy có ý nghĩa gì. Mỗi ngày ta đều tự hỏi chính mình, nếu như nàng và Vấn Hiên ở cùng 1 chỗ, ta nên làm gì bây giờ. Ta làm những chuyện này, có ai hiểu. Cuối cùng, ta lười biếng, không suy nghĩ nữa
Nữ tử mà ta quan tâm, che chở đến cuối cùng cư nhiên rơi vào tay đệ đệ ta. Kết quả như vậy, ta như thế nào cũng không thể chấp nhận. Cách ly! Phong kín Xuất Vân điện. Ta không tin 2 người bọn họ còn có thể gặp mặt. Cho dù có gặp mặt cũng phải thông qua ta. Nếu như vậy mà còn không được, như vậy, ta không ngại đưa nhị đệ xuất cung
Cũng may mắn là hai người họ cho tới bây giờ cũng chưa từng vượt rào. Vì vậy, cuộc sống này lại bắt đầu rồi. Ta mỗi đêm đều nhi nhìn nàng, mà nàng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta biết, nàng rất không cam lòng! Sao ta lại không như thế! Cái khoảng cách vô hình làm cho người ta sinh tử cách xa này làm cho một số người gần như điên cuồng! Hận ta đi! Diệp Dược Nô! Hận ta đi! Ít nhất mà nói, nàng sẽ vui vẻ hơn ta 1 chút
Nàng bắt đầu hạ độc mọi người trong hoàng cung, mà ta thì phụ trách giải độc. Mặc dù không muốn nói, nhưng là, cuộc sống này hình như rất giống với trước đây. Nàng còn đang ở bên trong Phượng Hoàng cốc, mà ta luôn muốn lấy mọi cớ để vào trong Phượng Hoàng cốc quấy rồi. Cuối cùng 1 lần, nàng thiêu hủy nhà nàng. Cũng đem nàng bức ra khỏi Phượng Hoàng cốc. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, lần nọ ta đã không dùng ngưu trận. Nhưng là, bởi vì nàng sử dụng ngũ hành bát quái, khiến cho ta trong 1 thời gian rất dài không thể nào vào được Phượng Hoàng cốc, trong lòng thật sự nóng nảy nên mới dùng 1 chiêu này
Cuộc sống ta và nàng tranh đấu vô tân đột nhiên lại mất đi. Loại vui thú này, ngoại nhân không thể cảm nhận được. Nguyên lai, phu thê người khác thì nhiệt tình yêu thương, mà phu thê là lại dùng phương thức này để sống chung. Ta rất không muốn nghị đến 1 ngày đó, nhưng là, ngày đó vẫn đang tới
Nàng rốt cục đã hạ độc Tuyệt Hoàng rồi. Trong tâm ta rất lạnh. Ta một mực suy nghĩ xem lúc nàng nàng mới có thể hạ độc Tuyệt Hoàng, rất không hi vọng rằng ngày đó sẽ đến, nhưng là ngày này vẫn cứ tới
Tính toán thời gian, đã đến lúc nên cưu sát rồi. Nhưng là con số trên miếng da dê vẫn còn cách mục tiêu rất xa. Nàng sẽ không chết! ta tin như vậy! Trong thành đều là tường gạch 4 phía, nàng có thể đi nơi nào! 1 nhà 4 người ta có thể hãm hại nhau nhưng vẫn đang có thể ở cùng 1 chỗ
Nhưng là, ta sai lầm rồi! Nàng uống độc dược xong, nhưng lại mang Tuyệt Hoàng đi rồi. Nàng muốn Tuyệt Hoàng chết sao? Lòng ta đau đớn! ta phi thân đi! Tìm theo dấu chân trên đường đi của nàng, đúng là đi tới Xích sơn
Nàng mang theo Tuyệt Hoàng, đường đi càng lúc càng dốc, nhưng ta lại chỉ có thể ở phía sau bảo hộ nàng. Không thể! Nàng như thế nào có thể như thế
“Diệp Dược Nô! Nàng bỏ Tuyệt Hoàng xuống! Để nó ở lại, không tốt sao?” Thanh âm của ta bị gió tuyết thổi tản mát. Ta lạnh đến phát run, cảm giác chính mình sắp lạnh đến chết! Cái lạnh này là phát ra từ trong tim. Cảm giác sợ hãi trong lòng đúng là vô cùng rõ ràng. Nàng trúng độc rồi! Nàng như thế nào có thể bò lên vách núi Xích sơn cao như vậy. Cứ như vậy, nàng như thế nào có thể sống! Đáng chết! Tới đây để làm gì! Tại sao nàng muốn tới nơi này?
Đoạn đường ta bò lên trên, đôi khi, trong tay không còn chút khí lực, liền bị trượt xuống! sau đó, lại tiếp tục bò lên trên! Dược Nô! Đừng đi nữa! Còn đi nữa, nàng sẽ chết
Trên đường đi, ta cơ hồ tuyệt vọng đuổi theo nàng. Nhưng nàng lại không có phản ứng! Nàng không hề yêu ta! Phải không? Đúng vậy a! Nếu như là ta, ta cũng sẽ không yêu! Như thế nào có thể! Như thế nào còn đối với ta hữu tình
Lên đến đỉnh núi, ta thấy nàng đang tìm cái gì đó, lên trên này thì có thể tìm cái gì đây?
Ta vươn tay về phía nàng, nói giọng khàn khàn “Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!” Chỉ nói được 5 chữ này, ta cơ hồ nói không ra lời nữa. Nguyên lai, ta đúng là thương tâm như vậy
“Mụ mụ, phụ thân, Tuyệt Hoàng muốn cả hai người, oa!” Tuyệt Hoàng giương cái miệng nho nhỏ lên, oa oa khóc. Trong lòng ta đau đớn. Bảo bối của ta! Nàng cư nhiên không mặc thêm quần áo cho nó mà đã đem nó ra ngoài rồi
Sau đó, nàng phun ra 1 ngụm máu tươi, lòng ta ngẩn ra, bước từng bước về phía trước, đang muốn mở miệng như lại nhớ đến hành vi độc ác của nàng!
“Mụ mụ, mụ mụ! Người đừng lo! Người đừng chết! Mụ mụ! Ta không đi theo mụ mụ! Tuyệt Hoàng ở lại bên phụ thân, Tuyệt Hoàng chiếu cố đệ đệ! Mụ mụ lấy thủ cấp của ông bà ngoại rồi đi đi! Mụ mụ!” Tuyệt Hoàng khóc gọi
Chuyện sau đó, ta không còn nhớ kỹ nữa. Ta chỉ biết là, nàng nói với ta, nàng muốn đi đến bất cứ nơi nào không có ta. Ta chư chưa bao giờ biết, nguyên lai trong lòng nàng, ta đúng là đáng chán ghét như vậy
Ta không muốn để nàng đi! Lúc nàng, ý niệm đó trong lòng ta rõ ràng bất cứ cái gì khác! Ta không thể để nàng đi! Đừng đi Diệp Dược Nô! Đừng đi!
Ta đuổi theo thân ảnh nàng. Ta phải bắt được nàng. Ta không thể để nàng rời khỏi tay ta! Nhưng là, ta không hề biết, chính sự cố chấp này của ta cư nhiên hại nàng suýt chết
Nàng chạy đi thoát khỏi ta, ta thì cực lực muốn bắt nàng lại. Nàng bởi vì trúng độc nên bước chân chậm đi rất nhiều. Nhưng là, ta cũng bởi vì quá thương tâm, nên như thế nào cũng không bắt được nào
Nàng không chút lưu luyến nhảy xuống vách núi. Ta 1 bả nắm được tay nàng! Thiếu chút nữa là hỏng mất rồi! đang muốn kéo nàng lên nhưng nàng lại dùng chân ôm lấy hòn đá trên vách núi. Nàng vốn có chủ tâm không muốn sống
“Tại sao phải như vậy? Tại sao có chết cũng muốn rời xa ta!” Đôi mắt ta đỏ ngầu, thiếu chút nữa là rơi lệ
Nước mắt nàng chảy dài, nghẹn ngào nói “Đường Vấn Thiên, buông ta ra!”
“Ta không buông! Nàng đi lên đi! Cho dù là chết, ta cũng muốn nàng chết trong lòng ta! Ta không muốn nàng đi! Ta không nên dùng phương thức này đối với nàng! Bi thê [bi ai + thê lương] như vậy là rời đi! Diệp Dược Nô vốn là 1 nữ tử vừa cao ngạo vừa xinh đẹp, lúc nào cũng ngẩng cao đầu! Tại sao nhìn nàng lại bi thảm như vậy? Tại sao nàng muốn cứ tuyệt? Trên thế giới này, ai cũng có khả năng cự tuyệt, nhưng chỉ có Diệp Dược Nô là không thể! Nàng mau trở về!” Ta gào thét lớn.
“Ngươi buông ta ra!” Nàng lạnh lùng nói.
“Buông ta ra, ngươi mang theo Tuyệt Hoàng xuống núi đi! Tuyệt Thế đang chờ các ngươi trong hoàng cung!” Nàng lãnh đạm nói
“Tuyệt Thế chẳng những đang chờ bọn ta mà còn đang chờ nàng! Nàng trở về đi! Không nên cố chấp như vậy!” Tay ta dùng sức, nhưng nàng lại dùng chân ôm lấy mỏm đá trên vách núi
Ta kéo không nhúc nhích. Gương mặt đỏ ngầu
“Mụ mụ! Mụ mụ! Không phải rời khỏi tuyệt hoàng! Cho dù là đi thì cũng phải còn sống mà rời đi! Tuyệt Hoàng sẽ ở trong hoàng cung đợi người!” Tuyệt Hoàng hét lên
“Tuyệt hoàng. Mụ mụ, không chết, mụ mụ, chỉ là rời đi!”
Tuyệt Hoàng phi thân xuống, nàng dùng 1 đoản kiếm cắm vào vách núi, vươn tay ôm lấy ta, Tuyệt Hoàng vui vẻ nói “Mụ mụ! Mụ mụ! Tuyệt Hoàng biết mụ mụ sẽ tiếp được tá Mụ mụ! Tuyệt Hoàng không muốn rời khỏi người!”
Sắc mặt của ta trở nên rất khó coi, một hồi lâu mới nói “Nàng xem, nữ nhi đã nói như vậy rồi, nàng bỏ chân ra, đi lên đi!”
Nàng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ta. Lúc này bầu trời lại đổ tuyết, nàng đột nhiên cười ha ha! Một tay lấy Tuyệt Hoàng ném lên trên vách núi, lớn tiếng nói “Tuyệt Hoàng! Nhớ kỹ, mụ mụ yêu con! Hảo hảo sống! Hãy nhớ kỹ mặt nam nhân này! Là hắn đã hại mẹ con!”
Tuyệt Hoàng ở trên vách núi, oa 1 tiếng khóc lên
Nàng rút đoản kiếm cắm trên vách núi ra, nhìn ta mà cười “Tượng tuyền bích hạ xuống hoàng tuyền, chỉ mong đời đời kiếp kiếp không gặp lại!” Dứt lời, tay nâng, đao rơi, chặt đi bàn tay của chính mình, mỉm cười, rơi xuống
Ta cầm ban tay đã đứt của nàng, tuôn ra 1 tiếng rống to, muốn đuổi theo nàng, nhưng lại bị Tuyệt Hoàng kéo lại! Tuyệt Hoàng! Tuyệt Hoàng!