Trở về! Ta đương nhiên sẽ không nghe lời. Đây cứ như 1 loại ác tình tuần hoàn, mỗi khi đến sinh nhật, ta liền muốn rời nhà 1 lúc. Ta mờ mịt nhìn về phía chân trời, tôi, coi như ta cả đời si tình nhầm người, ta, không bao giờ quay về bên nữ tử kia nữa. Nàng thích Tuyết thành Tam công tử, vậy để cho nàng thích đi. Dựa vào cái gì mà nàng có thể yêu nam nhân khác, còn ta thì không thể yêu nữ nhân khác
Giang sơn đã không còn. Vì nữ nhân này, ta đem giang sơn ném sang 1 bên. Ta nói, ta không cần giang sơn. Nữ nhân thì cũng không có. Vì nữ nhân này, ta đem tất cả nữ nhân đẩy vào trong lòng Nhạc Khanh. Thiên hạ rộng lớn, ta có thể đi nơi nào? Nguyên lai, trên đời này, sinh mạng của ta đểu đặt trên người nữ nhân này. Cả đời này, hết thảy những gì ta làm cũng là vì nữ nhân này, nếu như nữ nhân này đột nhiên biến mất, vậy thì ta còn có thể làm cái gì? Đột nhiên tâm tàn ý lạnh. Cảm giác chính mình thật vô dụng. Nàng ít nhất còn có thể xem bệnh cho người ta, ta thì sao? Ta làm được cái gì!
Trông hài tử, lau nước tiểu. Buồn cười cho 1 người đứng đầu quốc gia như ta, làm loại chuyện này mà cư nhiên còn thấy thỏa mãn. Nhưng nàng đã hồi báo cho ta cái gì? Hàng năm đi liếc mắt nhìn Vấn Hiên 1 cái! Đáng chết! Nữ nhân này! Rõ ràng còn thích Vấn Hiên. Ta như thế nào có thể bại dưới tay 1 người đã chết
Mười ngày sau, Tuyết thành. Đây lần ta rời nhà lâu nhất. Không biết nàng có thương tâm hay không. Có sốt ruột hay không! Mặc kệ đi!
Ta tới đây chỗ làm gì? Ta không khỏi hỏi chính mình.
Dưới trà lâu, nam nhân cả người tuyết trắng ôn nhu vô hại nắm tay 1 tiểu nữ oa, chậm rãi bước đi. Ta chau mi! ta nhận ra hắn. Hắn chính là Tuyết thành Tam công tử. Hôm nay còn có Tuyết thành thành chủ. Không thể không thừa nhận hắn trông rất ôn nhu, đẹp mắt. So với Vấn Hiên năm đó không hề thua kém. Mà ta lại đã già. Ta không khỏi sờ lên mặt, khóe mắt ta đã xuất hiện nếp nhắn
Nô nhi thì sao? Nàng thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy. Đôi khi ta tình nguyện muốn nàng nhìn già đi 1 chút, ít nhất mà nói thì sẽ không bị nhiều nam nhân nhìn chằm chằm. Nghĩ đến đây! Đáng chết! ta âm thầm cắn răng! Nhiều hài tử như vậy, một mình nàng trông nom được sao? Ta không khỏi cau mày
Nữ nhân này cho tới bây giờ đều không rành gia sự, trước khi ta đi có thuê mấy nô bộc, sau khi ta đi, mặc dù cũng có mấy nô bộc, nhưng họ công việc bề bộn không xuể. Cho dù như vậy, nàng đều hàng nắm phải đến Tuyết thành 1 lúc
Bảo ta như thế nào có thể không để bụng! đáng chết! Ta cầm lấy ấm trà trên bàn, đổ xuống trên đầu nam nhân kia. Nam nhân phía dưới như không có cảm giác, vẫn cười ôn hòa. Lúc trên đầu hắn dính toàn nước trà, khóe môi hắn vẫn duy trì nụ cười, sau khí, lấy tay lau đi nước trà trên mặt. Thoáng cái ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta
Ta cầm ấm trà cười nói với hắn “Xin lỗi! Không thấy phía dưới có người!” Bởi vì ngươi căn bản không phải là người
Hắn lắc đầu “Không sai! Con người luôn có lúc lỡ tay!”
“Vậy thì không biết có thể lên đây cùng ta uống chén rượu không?” Ta cười, đề ra yêu cầu. Nam nhân này quả nhiên là Vấn Hiên. Chỉ có Vấn Hiên, người khác đổ nước trà lên đầu hắn, nói rõ là mình cố ý, mà hắn cũng không hề so đo! Đáng chết! đáng chết! đáng chết!
Trong lòng ta nôn nóng đến chết khiếp! tại sao! Tại sao lại có loại chuyện này phát sinh!
Hắn cười, gật đầu, tiểu nữ oa bên người khẽ nói “Phụ thân! Ngài không lau đầu sao?”
Hắn lắc đầu. Liền ôm tiểu nữ oa lên, chậm rãi bước lên trên lầu
Hắn quả nhiên là Vấn Hiên. Ta nhìn động tác của hắn, nhìn khí chất của hắn. Trong lòng không khỏi thấy khổ sở. Ta vẫn tưởng rằng hắn đã chết, nhưng không ngờ hắn bây giờ lại sống sờ sờ mà đứng trước mặt ta thế này! Đúng là thiên địch
Hắn ôm hài tử ngồi xuống trước mặt ta, chắp tay nói “Huynh đài từ đâu đến, sao lại trông quen mắt như thế! Có phải là bằng hữu của ta?”
Ta híp mắt nhìn nhìn. Từ vẻ mặt của hắn nhìn ra, hắn không giống như đang giả vờ. Đúng là đã quên chuyện cũ trước kia! Làm cái quái gì! Ta cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, lạnh nhạt nói “Công tử rất giống 1 vị cố nhân của ta, chĩ là công tử và hắn lại vô cùng giống nhau! Đây là hài tử của ngài?” Ta không khỏi bị tiểu nữ oa phấn trang ngọc mài [xinh đẹp như ngọc] trước mắt hấp dẫn
Hắn gật đầu, nhỏ giọng nói “Là hài nhi nhà ta! Ngọc nhi! Gọi thúc thúc đi!”
Tiểu nữ oa phấn nộn chợt mở to mắt nhìn về phía ta, nhỏ giọng nói “Thúc thúc, ngươi thật xấu! Cư nhiên đem trước trà đồ lên người cha ta! Hảo đáng chết! Cha ta không nói, nhưng ta lại không nhịn được mà nói rồi!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn ra, ấm ức nói
Ta cau mày. Tại sao ánh mắt của hài tử này lại giống Nô nhi như vậy. Không phải là … không phải là…. Không phải là hài tử của Nô nhi đấy chứ. Ta qua 3 năm mới tới Phượng Hoàng cốc. Nữ nhân này không phải đã thừa dịp ta không chú ý mà đem hài tử đưa cho hắn đấy chứ. Trong lòng ta như bị thiêu đốt. Hận không để bắt đứa nhỏ này lại mà xem xét kỹ càng
“Ngọc nhi! Không nên hồ đồ!” Hắn nghiêm mặt, cúi đầu khiển trách .
“Đúng vậy! Hài tử nói không sai! Không nên gọi ta thúc thúc! Ta không phải thúc thúc! Ta là đại bá [anh của cha]!” Ta không khỏi thốt ra
Hắn thoáng giật mình, cau mày nhìn chằm chằm ta “Cái gì đại bá? Vị huynh đài này! Có phải ngươi thật sự quen biết ta không?” Hắn duỗi tay qua bên bàn, túm lấy tay ta “Ngươi nhận ra ta, có đúng không? Trước đây, ta có phải là Tuyết thành Tam công tử không? Tất cả bọn họ đều bảo ta là Tam công tử! Nhưng là, ta biết, ta không phải. Mọi chuyện lúc trước, ta không còn nhớ rõ. Bọn họ nói, trước đây ta rất giỏi ngâm thơ đối chữ, nhưng là, sau khi ta tỉnh lại, ta lại tinh thông y lý. Hơn nữa, y thuật lại rất giống với Diệp Dược Nô! Ta chưa bao giờ gặp qua Diệp Dược Nô! Nhưng là, khi nghe thấy tên nàng, ta vẫn cứ đau lòng. Ngươi nói xem, rốt cuộc là tại sao? Phu nhân của ta không nói cho ta biết, tất cả mọi người đều không nói cho ta biết! Ta có thế nào cũng không tìm được đáp án! Nói cho ta biết đi! Huynh đài, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu! Van cầu ngươi!”
Ta thoáng giật mình , không nghĩ rằng sau khi đầu thai, hắn cư nhiên lại có nhiều khổ não như vậy. Nhưng là, ta như thế nào có thể dẫn dắt cho hắn nhớ lại đây! Hắn là thiên địch của ta! Trước đây, bởi vì hắn mà ta thương tâm đến gần chết. Thiếu chút nữa là tự tuyệt hậu thế. Ta như thế nào có thể quên đây
Nhưng là! Hắn là của ta đệ đệ a! Là đệ đệ ta yêu thương nhất. Ta như thế nào có thể vứt bỏ hắn đây!
Đệ đệ ta yêu thương nhất a “Ngươi muốn biết thân thế của ngươi?”
Hắn hấp tấp gật đầu “Đúng vậy!”
“Dù là, hết thảy chuyện này đều là giả. Bây giờ ngươi có được hạnh phúc hội phi yên diệt, dù là người ngươi yêu đã cách xa ngươi! Ngươi cũng nguyện ý sao?” Ta khổ sở nói
Hắn gật đầu “Đúng vậy! Ta nguyện ý! Ta phải biết được bóng dáng trong đầu kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại có cảm giác hư không này! Ta rất khổ sở! Thật sự, xem như, ta cầu xin ngươi!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cơ hồ muốn rơi lệ
Nguyên lai, thống khổ không chỉ có ta và Diệp Dược Nô, còn có hắn a! So với việc 3 người cùng đau đớn, chi bằng chỉ 1 mình ta đau! Ít nhất mà nói, sau này, bọn họ cũng sẽ nhớ đến ta!
“Hảo! Ta nói cho ngươi!” Ta cười khổ nói.
“Ngươi là đệ đệ của ta! Là Hoàng quốc Thái thượng hoàng!” Ta một hơi dứt lời, cảm giác như mình bị rút hết khí lực. Tựa vào trên bàn, không nói lời nào
“Ta là đệ đệ của ngài? Thái thượng hoàng?” Hắn híp mắt “Là thật sao? Có phải là thật không? Ta quả nhiên không phải là Tuyết thành thành chủ! Ta họ Đường!” Hắn ôm đầu, cau mày nói “Rất quen thuộc, nhưng là, không biết có phải hay không! Đáng chết!”
“Đó là bởi vì ngươi căn bản không phải! Ngươi rõ ràng chính là Tuyết thành Tam công tử, Hoàng quốc Thái thượng hoàng đã chết rồi. Ngươi nói ngươi có thể không?” 1 giọng nữ cất lên, 1 thân lụa mỏng màu đỏ, xinh xắn đứng phía sau ta, Nô nhi sao?
Ta tham luyến mà nhìn nàng, nàng tới rồi! Nàng tới rồi! Nàng vì ai mà đến! Là Vấn Hiên, phải không? Ta có thể nhìn thấy vẻ nghi hoặc, khiếp sợ trên mặt Vấn Hiên
Nàng không lên tiếng, ngồi vào bên cạnh ta. Cười nói với hắn “Xin lỗi thành chủ, phu quân vô lễ rồi! Diệp Dược Nô xin bồi tội cho ngài!” Dứt lời, nàng liền vái chào hắn
Hắn giật mình, không lên tiếng, 1 hồi lâu mới nói “nguyên lai, nguyên lai ngươi là Diệp Dược Nô! Ta trước đây đã gặp ngươi! Cư nhiên lại không nhận ra!”
Nàng lắc đầu, âm thầm duỗi tay lại đây, kiên định nắm lấy tay ta, trấn an ta “Dược Nô cho tới bây giờ đều nghe nói Tuyết thành Tam công tử y thuật cao minh, sớm đã nghĩ đến. Lâu nay gia phụ [cha] bỏ nhà rời đi, ta nghĩ, trước hết hẳn phải đến Tuyết Thành, chưa biết chừng lại thu ngài làm đồ đệ! Ta đến đây là muốn nghe ngóng tin tức của gia phụ!”
Hắn thoáng giật mình, nhìn chằm chằm vào nàng, 1 hồi lâu mới nói “Ngài nói là, Diệp Kiếm nổi tiếng khắp y giới từng có thể là sư phụ của ta? Nếu như vậy thì điều đó giải thích tại sao y thuật của ta lại tương đồng với ngươi! Hơn nữa, tất nhiên cũng là từ trong miệng hắn nghe thấy tên ngươi mới có thể cảm thấy đau lòng!” Hắn gật đầu
Tay nàng không kìm được mà run rẩy! Trái tim ta thoáng cái cực lạnh. Nàng vẫn bị hắn ảnh hưởng! Ta đang ngu ngốc cái gì!
“Không phải! Lời nàng nói toàn bộ là nói dối! Ngươi thật sự là Thái thượng hoàng! Người trước mặt vốn từng là thê tử của ngươi! Lại còn sinh cho ngươi 2 hài nhi! Đáng chết! đáng chết! Tại sao phải gạt hắn! rõ ràng chính là…!” Ta tức giận nói
Nàng chau mi, khóe môi mỉm cười, 1 hồi lâu mới nói “Phu quân ta không hài lòng với việc ta trước đây từng gả cho đệ đệ hắn, lần trước rời nhà, gặp người khác toàn nói loại chuyện này! Tuyết Tam công tử, không nên để ý thì hơn!”
Nói cách khác, nàng đem ta trở thành người điên! Đáng chết!
“Diệp Dược Nô! Ta là người điên khi nào!” Ta lớn tiếng quát
Thanh âm của ta rất lớn, tiểu hài tử đó liền ô ô khóc lên. Tuyết Tam công tử liền vội vàng dỗ dành tiểu hài tử, không rảnh mà nghe bọn ta nói chuyện
“Cha! Hai người kia thật kỳ quái! Chúng ta đi rồi! Ta không muốn ở chỗ này! Ta chén ghét bọn họ! Ô ô!” Hài tử mặc dù đang khóc nhưng sau lưng hắn, nó lại làm mặt quỷ với hai bọn ta. Đúng là tiểu quỷ. Xem ta để con mình đến thu phục ngươi, một ngày đánh 3 bữa.
Hắn nói với 2 người bọn ta “Hảo hảo! Ta mang con đi!” Hắn quay đầu xin lỗi, chắp tay nói với bọn ta “Không bằng hôm nay mời nhị vị đến nhà nghỉ chân, đến tối rồi nói rõ ràng mọi chuyện, được không?”
Ta đang định đáp ứng, nhưng Nô nhi lại nói “Không được rồi! 2 bọn ta có chuyện quan trọng phải làm! Không tiện ở đây lâu! Hài tử còn đang chờ chúng ta trở về!” Dứt lời, nàng liền kéo lấy ta, bước ra ngoài
Ta đang định nói chuyện, lại bị nàng dùng 1 ánh mắt giết người đe dọa. Lúc này phỏng chừng không thể nói gì rồi! Ta không tình nguyện mà ngậm miệng
Tuyết thành Tam công tử đó nói “Như vậy, ngày khác rảnh rỗi, ta sẽ đến Phượng Hoàng cốc tìm gặp nhị vị, chuyện hôm nay phải làm cho rõ ràng mới được!”
Nàng bật cười, không quay đầu lại, 1 hồi lâu mới nói “Tam công tử, khuyên ngài 1 câu: không nên tin lời đồn, quý trọng người trước mắt!” Dứt lời, liền nắm tay ta, không quay đầu lại mà bước vào trong xe ngựa. Ta quay đầu lại, nhìn thấy vị Tam công tử đó như đang suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm theo bóng lưng của bọn ta, chăm chú nhìn
Ta bật cười với hắn, cảm thấy mình như 1 đứa ngốc
“Nàng còn tới tìm ta làm gì? Tại sao không cho ta nói rõ ràng?” Ta lạnh giọng nói
Nàng buồn cười, lấy ta vuốt ve cằm ta “Mấy ngày không gặp, trên cằm chàng đều là râu mép! Làm gì còn Vấn Thiên lúc trước a! Nhưng là, làm sao bây giờ! Trong hai người, ta cũng đã lựa chọn, chàng còn muốn ta thế nào hả? hơn nữa, hắn có cuộc sống của hắn, ta dùng vinh hoa phú quý nửa đời sau của chúng ta để đổi lấy cuộc sống vô lo này cho hắn. Chàng nói xem, ta có áy náy với hắn sao?” Nàng nháy mắt với ta
Hả? Nguyên lai nàng vốn nghĩ như vậy sao? “Tại sao không nói sớm cho ta biết! Làm ta chẳng hay biết gì!”
“Sau khi biết, chàng sẽ thế nào?” Nàng nhìn chằm chằm vào ta, cười nói
Ta giật nhẹ khóe môi, một hồi lâu mới nói, “Ta, ta đương nhiên sẽ…” Sẽ lại rời nhà
“Chàng đã biết đáo án rồi! Ta cũng không thích sống chung với nam nhân tính tình như trẻ con, đụng cái là bỏ nhà rời đi!” Khóe môi của nàng phiếm nụ cười! Đúng là nụ cười hạnh phúc. Chưa bao giờ ta nhìn kỹ nụ cười này của nàng, chẳng lẽ, nàng ở cùng ta vốn là hạnh phúc?
“Chàng ở cùng ta, từ bò giang sơn, chàng hạnh phúc không? Vấn Thiên, chàng có từng hối hận không?” Nàng cau mày hỏi. Ta có thể cảm thấy thân thể nàng đang căng cứng
Ta chau mi lạnh lùng cười “Đương nhiên là hối hận, ta như thế nào có thể đem 1 giang sơn tốt như vậy, còn có nhiều mĩ nhân như vậy, tất cả đều đưa cho người khác! Nhưng lại còn không đổi lấy được 1 danh phận tối thiểu! Hối hận muốn chết!” Ta không khỏi kêu to lên
Nàng nhào tới trong lòng ta “Hối hận? Muộn rồi!” Dứt lời, liền kéo đầu ta xuống. A! Nguyên lai đây chính là cảm giác hối hận. Ta thích cái cảm giác này! Rầm 1 tiếng, hai người bọn ta ngả xuống tấm thảm gấm trên xe ngựa
Đang định giục ngựa vào vườn hoa [ngụ ý là cái đó đó :3], ta đột nhiên tỉnh giác “Không được! Như vậy sẽ lại mang thai! Ta không nên để nàng sinh hài tử! sinh nhiều hài tử như vậy, làm sao bây giờ!”
Nàng nhỏ giọng nói “Lúc này còn nói cái gì? Có nghẹn cũng không thể không ăn!” Dứt lời, nàng liền động thân tiến vào. Ta thoáng giật mình, nhưng cũng không nhịn được, tìm mấy nô bộc trông nom hài tử cũng được
Bắt đầu từ ngày mai, ta phải nghiên cứu phương pháp hạn chế sinh hài tử. Cứ sinh nhiều con như vậy cũng không phải cách tốt
Đợi đến khi bọn ta lên đỉnh, động tác mới buông lỏng ra
***
“Không phải đã gặp Vấn Hiên rồi sao, nàng còn ở lại Tuyết thành làm gì?” Ta cau mày bất mãn nói. Bọn nhỏ lâu rồi chưa gặp ta, ta cũng nhớ bọn chúng vô cùng
Nàng cau mày “Ai nói cho chàng là ta tới gặp Vấn Hiên? Ta là đi bắt tên phu quân bỏ trốn về! còn nữa, hằng năm ta đều đến Tuyết thành 1 lúc, không phải là muốn gặp hắn. Chàng thật là….” Dứt lời, nàng liền dí tay vào trán ta “Còn nghĩ như vậy, ta sẽ ném chàng xuống ngựa!”
“Vậy nàng làm cái gì?” Ta lớn tiếng nói
“Diệp tiểu thư! Tuyết bảo ngài muốn năm nay rốt cục cũng thành rồi! Ngài xem!” 1 thương nhân bộ dáng thành thật đang cầm 1 củ nhân sâm tuyết trắng hình người đưa cho Nô nhi. Nô nhi vui vẻ nói “Hảo! cảm ơn lão bản!” Dứt lời liền đưa tay nhận lấy, yêu thích không buông tay
“Đây là cái gì?” Bọn ta mỗi ngày đều đến nơi này. Chờ đợi mấy ngày. Không phải là nàng đến đây để chờ món đồ này chứ?
“Không nói cho chàng!” Nàng cười thần bí với ta
Ta cầm củ nhân sâm tuyết trắng trong tay, thở vắn than dài. Ta nghĩ, ta cũng vậy. Cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy phẩm loại nhân sâm này. Nàng lấy thứ này để làm gì? Ta không khỏi lắc đầu thở dài
Ta rốt cục đã biết, nàng vào Tuyết thành là bởi vì muốn tìm cái này. Cái này chỉ có ở Tuyết thành. Hàng năm cũng chỉ vào mùa này mới có. Chẳng trách nàng ở lại đây đến mấy ngày. Tuyết thành Tam công tử đó cũng đang tìm món đồ này, cho nên mới có thể lần nữa chạm mặt
Ta hừ lạnh. Sớm biết như vậy, ta không cần phải ăn nhiều dấm chua [ghen] như vậy. Mấy ngày này rời nhà, tâm tình của ta vô cùng bi thương a! Khiến cho mọi người trên đời này như thể đều có lỗi với ta. Nguyên lai, mọi người trên đời này có lỗi với ta, ta cũng không để ý, chỉ cần nữ nhân đó để ý đến ta, ta liền chẳng khác nào có được toàn bộ thế giới
Nói lại, nàng đến bây giờ cư nhiên vẫn chưa cho ta danh phận. Lại còn cây ngay không sợ chết đứng mà nói “Cho chàng danh phận? Không được!”
“Tại sao không được? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi! Hài tử cũng lớn như vậy rồi, có thể thành thân rồi! Hơn nữa, sau khi sinh nhiều hài tử như vậy, nàng còn nói không được?” Ta lớn tiếng nói
“Ta nói, không được!” Nàng nói như đinh đóng cột
“Nàng không nạp ta làm chính phu, thì nạp ta làm thứ phu cũng được!” Ta không thể không nhường bước
Nàng cau mày, “Chàng cho ta đi tìm 1 chính phu?”
“Cái này đương nhiên là không được! đáng chết! Nàng vẫn không cho hài tử gọi ta là cha! Ta rất bất đắc dĩ!” Ta mệt mỏi nói
Nàng cười, nâng cằm ta lên “Vấn Thiên! Trong lòng ta thừa nhận chàng là được rồi! Chàng cũng muốn, trước đây chàng đối đãi với ta như thế nào, cơ hồ toàn bộ mọi người trên giang hồ đều biết rồi! Nếu như ta cho chàng danh phận, không phải là rất mất mặt sao? Rất dọa người!”
“Diệp! Dược! Nô! Nàng nhớ kỹ cho ta! Cái gì mà mất mặt? Hài tử không có cha mới thật sự là mất mặt. Tất cả mọi người đều nghĩ là nàng vụng trộm! Đáng chết! Mặc dù trong lòng ta biết, nhưng là, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng rất vui vẻ?”
Nàng cười, bẹo má ta, nhỏ giọng nói “Đúng vậy! Ta rất thích! Ta chưa bao giờ muốn hạ thấp mình, chàng không biết sao? Có thể kiêu ngạo bao nhiêu thì kiêu ngạo bấy nhiêu! Vấn Thiên a! Sao chàng có thể nghĩ không thông như vậy! Lại đây! Hôn 1 cái!” Dứt lời, nàng liền hôn 1 cái lại đây
“Củ sâm này rốt cuộc có ích lợi gì?” Ta cầm tuyết sâm trong tay, nói. Rõ ràng không cho ta danh phận, nhưng hằng đêm lại muốn chiếm lấy thân thể của ta! Ta thật khổ!
Nàng cười, cầm lấy củ tuyết sâm, ha ha cười “Thứ này là tuyết sâm ta 1 mực tìm kiếm! Nhâm sâm có rất nhiều phẩm loại, Sí quốc có long sâm, Tuyết thành có tuyết sâm! Chỉ là, phẩm loại này rất khó tìm, người bình thường vốn không tìm được! Hình dnag1 củ tuyết sâm này không khác con người là bao, chàng xem xem! Có mũi, có mắt. Mà rất có linh tính! Nó thường lui tới những nơi không ai tới được! hơn hữ, hằng năm chỉ có 3 ngày này mới xuất hiện 1 lúc, Ta đã tới nhiều năm mà chỉ có được 1 củ. Chàng xem! Có phải rất đáng yêu không?”
Củ tuyết sâm này làm ta nhớ đến hài tử mới sinh của ta. Trong tâm không khỏi chua xót “Nô nhi! Ta phải đi về thôi! Ta mặc kệ! Ta phải đi về! Ta nhớ hài tử rồi! Bọn chúng lâu như vậy không nhìn thấy ta, sẽ khổ sở cỡ nào!” Ta vội vàng nói. Lúc này, không gì có thể ngăn trở ta trở vềbên cạnh bọn chúng
Nàng chau mi, nhẹ nhàng nói “Nhưng là! Làm sao bây giờ! Ta bây giờ không muốn về nhà!” Nàng nháy mắt với ta
“Nàng không muốn về nhà! Vậy nàng muốn làm cái gì! Nàng nói xem! Nàng muốn làm cái gì?” Nữ nhân này như thế nào có thể không cần hài tử đây! Đáng chết!
“Ta phải đi chú mừng sinh nhật Tiểu Hạ! Trước đây không cho muội ấy ăn được cái gì, bây giờ có rồi! chàng xem!” Nàng bắt tay vào làm tuyết sâm
Khóe môi ta không khỏi co quắp “Nàng hàng năm đều đến nơi đây 1 chuyến là để chờ thứ đồ này, là để cho muội muội nàng ăn no? Diệp Dược Nô! Nàng làm cái quái gì!” Ta tức giận đến mức cả người phát run! Lại là thiên địch Diệp Tiểu Hạ này! Ta đến bây giờ còn chưa thể tha thứ cho nàng ta! Nhưng là, nàng lại cứ suốt ngày ăn ăn như vậy! đáng chết! Lại còn nháo ra chuyện phong ba lớn như vậy
Nàng cười nói “Chàng có biết, ở Viêm quốc có 1 ngày lễ, nếu như ta nhớ không sai, ngày lễ này sắp tới gần rồi! Trong ngày lễ này có rất nhiều người tìm kiếm nhiều loại sâm để đem đi thi đấu, sau đó, nữ tử cũng có thể tham gia dự thi sắc đẹp, người nào đăng ngôi hoa khôi thì có thể yêu cầu Viêm hoàng làm bất cứ 1 việc gì! Năm đó, muội muội của ta đã thắng 2 lần a!”
Ta hét lớn “Nàng bao nhiêu tuổi rồi! Hài nhi của nàng cũng có thể tham gia thi đấu rồi! Nàng không phải là muốn tham gia đấy chứ! Nàng đã già rồi! Người như nàng có rơi rớt trên đường, người ta cũng không nhặt về. Hi sinh cho ta 1 chút đi! Nàng đừng đi dọa người, có được không?” Người khác mà nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của nàng…! Đáng chết! Ta không muốn nàng bị người khác nhìn thấy! đáng chết!
Bên môi nàng nở nụ cười như hoa, một hồi lâu mới nói “Chàng đang ghen sao? Không phải chứ! Chúng ta chỉ làm khán giả thôi, người tham gia là người khác, không nên kích động như vậy có được không?”
Ta thoáng giật mình, trong lòng đột nhiên có 1 dự cảm bất hảo. Cái gì gọi là khán giả. Như vậy, cái người tham gia kia tất hẳn là người mà bọn ta quen biết! Nàng muốn đẩy người nào đi tuyển hoa khôi! Sẽ không như ta nghĩ chứ! Cả người ta lạnh đến phát run
Nàng cười với ta, nói “Vấn Thiên! Chàng làm sao vậy? Lạnh sao? Lạnh thì có thể ôm ta a!”
Lòng ta không khỏi nóng lên. Ôm lấy nàng! Nữ nhân này! Nữ nhân đáng chết! Nữ nhân làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận
“Vấn Thiên! Ta đối với chàng cũng giống nhau!” Nàng nhỏ giọng nói
Ta thoáng giật mình , “Cái gì đối với ta cũng giống nhau!”
“Tình cảm chàng dành cho ta thế nào, thì tình cảm ta dành cho chàng cũng thế ấy! Tính tình của 2 chúng ta hình như rất tương đồng!” Nàng khẽ cười nói
Vừa yêu lại vừa hận? vừa hận lại vừa yêu? Hay là chỉ có yêu, hoặc là chỉ có hận? Ta trầm mặc 1 hồi lâu, rốt cục quyết định “Thật tốt quá! Nguyên lai là vừa yêu vừa hận a!”
Nàng 1 tay đẩy ta ra “Cút sang 1 bên chơi đi!”
Nàng đang tức giận, hay là nàng không phải đối với ta vừa yêu lại vừa hận sao? Không phải chứ!
Hay là, nàng đối với ta căn bản không có yêu, cũng không có hận? Không có phải không? Vậy thì tại sao nàng đẩy ta sang 1 bên! Chết tiệt! Nàng rốt cục đang tức giận cái gì!
Viêm quốc, lần trước đến đây, hai bọn ta vẫn đang ở trong giai đoạn khốn khổ. Ta vẫn không nghĩ ra, tại sao 2 vợ chồng bọn ta lại không thể hảo hảo ở chung
Rùng mình. Ta cẩn thận nhìn chằm chằm chằm 1 bên mặt của nàng! Những năm gần đây, thời gian đúng là đặc biệt chiếu cố đến nàng, nàng 1 chút cũng không hề già đi
Nữ nhân này, bộ dáng thoạt nhìn như tuổi 20. Ta giật nhẹ khóe môi. Chung quy cảm thấy không chân thật. Ban đêm, hai người bọn ta lại nhiệt hỏa gấp bội
Cứ như thế này, không bao lâu nàng sẽ lại mang thai rồi. Ta cũng không nôn nóng muốn nàng mang thai như trước. Dù sao cũng không danh không phận. Hăng say làm cái gì
Nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy chán đời. Tại sao ta vẫn cứ không danh không phận
“Đây là nàng nói chúng ta đến xem cuộc thi hoa khôi? Diệp Dược Nô! Nàng làm cái quái gì?” Ta ở trong đám người lớn tiếng nói. Nàng 1 thân y phục màu đỏ, đứng ở trong đám người, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh. Người hoa khôi đứng ở trên đài kia, nếu như ta không nhìn nhầm, thì đúng là Tuyệt Hoàng của ta. Làm cái quái gì! Nữ nhi đáng thương của ta! Lúc này, nàng đang 1 thân hồng y, mỉm cười đứng đó. Thật có phong thái của 1 quốc mẫu
Ách! Đây không phải là chuyện mấu chốt. Mấu chốt nằm ở chỗ tại sao Tuyệt Hoàng lại đồng ý tham gia thi hoa khôi! Đáng chết, thật đáng chết! Làm 1 quốc chủ không tốt sao? A! A! A!
“Nó thua cược với ta!” Diệp Dược Nô cười nói, khóe môi co quắp biểu lộ tâm tình kích động của nàng
“Nàng rốt cuộc đang mưu tính cái gì? Diệp Dược Nô! Đây không phải tính cách của nàng! Có đẹp hay không luôn không liên quan đến nàng! Hôm nay vì sao nàng tới đây tranh giành cái danh tiếng này? Nàng nói thật cho ta a!” Ta cau mày
Nàng liếc mắt nhìn ta 1 cái “Hư danh sao? Được rồi! Chúng ta tập trung đi, đừng mượn cớ nói chuyện với ta!” Dứt lời. nàng liền lướt qua đám người, đưa tuyết sâm trong tay cho Tuyệt Hoàng
Tuyệt Hoàng nhìn củ tuyết sâm, lại nhìn nàng, khóe môi rủ xuống. Xem ra, lần này đến đây, nàng cũng không phải là cam tâm tình nguyện. Ách, nói lại, nàng đem củ tuyết sâm kia tới làm gì? Không phải vốn đã xinh đẹp hơn bất cứ người nào khác sao? Bởi vậy, ai còn quan tâm cái gì mà hoa với không hoa, chỉ cần củ tuyết sâm trong tay nàng là đủ rồi
Quả nhiên không ngoài dự liệu, nàng đúng là đã chiến thắng, trở thành tân hoa khôi, sau đó, ta nghĩ ta ước chừng đã biết chuyện gì phát sinh rồi. Danh tiếng này rất có quyền uy, chỉ cần nàng nói thứ này đẹp thì thứ đó đẹp. Mà món đồ đó nếu như có liên quan đến đồ ăn thì càng tốt
Diệp Tiểu Hạ. Khóe môi ta co quắp. Cái này mà gọi là thi hoa khôi gì? Không bằng để mọi người khoe lễ vật
Ta không khỏi nhìn chằm chằm 1 bên mặt Nô nhi. Khóe môi Nô nhi thấp thoáng nụ cười, vô thanh vô thức. Quả nhiên đã sắp xếp chu đáp rồi. Xem ra Sa Hận Thiên sẽ lại bi thảm. Ta không khỏi có chút hả hê
“Yêu cầu của ta là: ta muốn Diệp Tiểu Hạ!” Tuyệt Hoàng chỉ ngón tay nhỏ bé, cằm ta thiếu chút nữa là rơi xuống
Khóe môi Sa Hận Thiên thoáng cái co quắp, nửa ngày mới lớn tiếng nói “Ngươi làm cái gì? Không được! Cho dù là hoa khôi cũng không để chiếm đoạt thê tử của người khác!”
Tuyệt Hoàng nghiêng cầu “Không phải nói rằng hoa khôi có thể yêu cầu Viêm Hoàng thực hiện bất cứ 1 nguyện vọng nào sao? Tại sao ngày này năm nay lại không được? Không nên! Ta muốn Diệp Tiểu Hạ!”
“Chiếm đoạt thê tử của người khác đương nhiên là không được! Nào có như vậy! Hủy hoại phu thê người khác, người làm cái gì!” Mọi người lắc đầu nhìn nàng
Nàng lạnh lùng cười “Sa Hận Thiên! Ta hôm nay chỉ muốn Diệp Tiểu Hạ! Thế nào? Ngươi khổ sở? Vậy thì cứ gặp nhau trên chiến trường!” Dứt lời, nàng liền phẩy tay áo, rời đi
“A! A! A! Không thể nào! Tuyệt Hoàng! Không nên như vậy! Di di [dì] đi theo con là được!” Diệp tiểu Hạ chạy vội về phía nàng. Sa Hận Thiên sắc mặt xanh mét, mấy người bọn họ liền phi thân lại đây. Nhìn thấy 2 bọn ta, liền ngẩn người! Khóe môi Nô nhi khẽ mở, một đám người lúc này mới hạo hạo đãng đãng đi vào Kim Ngọc lâu
“Ngươi muốn Diệp Tiểu Hạ là muốn mời nàng ăn 1 bữa cơm này?” Sắc mặt Sa Hận Thiên rất khó nhìn. Cảm thấy chính mình hoàn toàn bị vui đùa
Đâu chỉ là hắn! Ngay cả ta cũng bị vui đùa rồi! Ta không khỏi thở vắn than dài. Ta nói tại sao nữ nhi lại đột nhiên muốn Diệp Tiểu Hạ của hắn, cho dù muốn người thì cũng cũng nên muốn Diệp Thiên Thiên, hoặc là Diệp Nhạc Nhạc. Hai người kia dáng mạo cũng không tồi, đầu óc cũng không tệ! Vừa xứng đáng với nữ nhi của ta!
Nô nhi lại nói bất hảo, bởi vì như vậy là thành thân trong vòng 3 đời, căn bản là không được! Mặc dù ta không phải là không nhận ra, bất quá, nếu nàng đã nói như vậy, thì cứ như vậy
Nô nhi lại nói bất hảo, bởi vì cứ như vậy, đó là ba đời trong vòng thành thân, căn bản không được! Mặc dù ta không phải rất nhận thức đồng, bất quá, nếu nàng nói như vậy rồi, liền thành!
“Nếu không thì ta muốn Tiểu Hạ a di làm gì? Mang về cho đệ đệ muội muội, nhân tiện cho mẫu thân và phụ thân ăn sao?” Tuyệt Hoàng ranh mãnh cười nói
“Các ngươi tốt nhất nên lấy thứ tốt nhất ra, nếu không, ta sẽ không tha cho các ngươi!” Sa Hận Thiên giọng căm hận nói
“Đương nhiên là có! Tuyệt Hoàng nhà ta không được sao?” ta cười nói
“Không nên lắm mồm! 1 nam nhân không danh không phận như ngươi không có tư cách nói chuyện!” Sa Hận Thiên cười lạnh nói. Thiếu chút nữa làm cho ta tức chết ở chỗ này
“Ai nói hắn không có tư cách nói chuyện! Hắn đã bước vào gia môn của ta thì chính là phu quân của ta! Muội phu [chồng của em gái] hình như đã quên! Tiểu Hạ, muội nhắc nhở hắn 1 chút đi!” Nô Nhi lạnh lùng nói
Diệp Tiểu Hạ ha ha cười nói, 1 tay kéo đầu Sa Hận Thiên xuống, nói gì đó bên tai hắn. Sa Hận Thiên lúc thì cau mày, lúc thì phì cười
Bất quá, điều đó cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là: Nô nhi nói ta đã bước vào gia môn của nàng, ta là phu quân của nàng!
“Thật vậy chăng? Có phải thật không? Nô nhi! Nàng nghĩ vậy thật sao? Nguyên lai ta không phải là vô danh vô phận, nguyên lai nàng không chịu tái hôn với ta là bởi vì chúng ta đã từng thành thân, phải không?” Ta kích động nói
Nàng gật đầu “Ta còn muốn nhìn xem chàng phải mất bao lâu mới có thể thông suốt đạo lý này! Trước đây chàng đã từng hưu ta sao?”
Ta lắc đầu “Không có! Oa ha ha! Nguyên lai ta đã sớm là phu quân của Diệp Dược Nô rồi! Ta cư nhiên còn đang ghen tuông, cư nhiên còn không tự biết! Nữ nhân chết tiệt! Tại sao vẫn không nói ra! Đáng chết, thật đáng chết!” Ta nắm thắt lưng của nàng, nhớ đến sự chua xót mấy năm qua, không khỏi chôn mặt trên vai nàng, nhỏ giọng nức nở
Nàng vỗ vỗ vai ta, nhỏ giọng nói “Được rồi, được rồi! đừng khóc a! Vấn Thiên ngoan, ở đây có nhiều người như vậy, đừng khóc a!” [ôi, ta chết cười đoạn này =))]
Ta 1 tay đẩy nàng ra “Nữ nhân! Chỉ thế thôi sao? Nàng nói ta có danh phận thì ta có danh phận rồi sao? Đáng chết! ta muốn có cảnh tượng ta đem nàng rước vào cửa! Mặc kệ thế nào cũng không thể để nữ nhân chủ đạo việc này!” Ta thể với trời
Nàng thở dài “Chàng muốn như vậy sao?”
Ta gật đầu. Cho nàng 1 màn cầu hôn oanh oanh liệt liệt. sau đó là 1 hôn lễ oanh oanh liệt liệt. Đây là Đường Vấn Thiên ta nợ nàng! Sau này, ta sẽ hảo hảo đền bù cho nàng! Vừa mới nghĩ như vậy, bao nhiêu ủy khuất, thống khổ, bất an liền bị quét sạch. Không khỏi trở nên hào tình tráng chí
Nô nhi không lên tiếng, từ bên trong chén lấy ra 1 đóa hoa củ cải, đột nhiên quỳ 1 gối xuống, lớn tiếng tuyên bố “Đường Vấn Thiên, ta quyết định gả cho chàng! Từ nay về sau, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, củng nhau nghiên cứu y thuật, cùng nhau sinh nhi dục nữ [nuôi con dưỡng cái]. Không cãi nhau, không nghi kỵ, cho dù sống chết cũng ở bên nhau, chàng có bằng lòng không?”
Ta giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời! Nàng! Nàng! Nàng! Nàng cư nhiên ra tay trước ta! Chuyện này hẳn phải để nam nhân làm! Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng! Một hồi lâu mới nhận lấy bông hoa trong tay nàng, lớn tiếng nói “Ta đáp ứng nào!” Dứt lời, liền ngậm bông hoa vào miệng, cúi xuống ôm nàng dậy
Quay đầu lại, Diệp Tiểu Hạ cư nhiên đang bày ra 1 bức tranh tương tự, cầu hôn với Sa Hận Thiên. Sa Hận Thiên sắc mặt xanh mét, nói là đã sớm thành thân rồi, không cần phải như vậy!