“Ngươi như thế nào có thể! Ngươi như thế nào có thể!” thanh âm của ta có chút nghẹn ngào
Hắn cổ quái nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói, “Ngươi có thể kêu lớn 1 chút. Làm cho người nhà Tuyên gia ghé qua xem thái tử điện hạ ta đã xé rách quần áo của ngươi và đang giúp ngươi bôi thuốc!”
Nghe hắn nói, ta im bặt, không lên tiếng. Ta hung hăng nhìn vào mắt hắn, nếu hắn dám làm gì khinh bạc đến ta, ta sẽ lập tức đánh chết hắn!
Hắn bôi kim sang dược vào vết thương của ta. Vết thương đau đớn mấy ngày nay mà hắn còn mạnh tay như vậy, cư nhiên làm ta cảm thấy vô cùng ủy khuất! Lệ quang trong mắt ngày càng nồng đậm. Cảm giác như nước mắt sắp trào ra. Ta hít hít mũi, liều mạng chịu đựng, có chết cũng ko khóc trước mặt Đường Vấn Thiên!
Hắn như được tâm tư của ta, không nói nhiều, chỉ yên lặng giúp ta xử lý vết thương. Thấy dấu vết ong đốt trên cổ ta, hắn hơi nhíu mày. Bình tĩnh nhìn ta . Một lúc sau, lấy từ trong hòm thuốc ra 1 hộp dược cao, mở hộp, lấy ra 1 ít, tinh tế giúp ta xử lý vết thương. Tay hắn như có ma lực, nhẹ nhàng lướt trên cổ của ta.
Hắn nghĩ hắn đang làm xiếc sao? Ta oán hận nghĩ thầm.
Đột nhiên, hắn thu tay về, ấn xuống môi ta 1 nụ hôn, ở ngay trước môi ta, nói nhỏ, “Mặt nạ da người của ngươi đc làm thật tốt! Tốt đến nỗi ngay cả ta cũng bị lừa! Lúc mặt đỏ, mặt nạ cũng có thể đỏ theo! Ta xem thường ngươi rồi! Diệp Dược Nô!”
Đã bị hắn nhìn ra rồi! Ta hận đến cắn răng.”Ngươi còn dám lại đây? Đầu lưỡi hết đau rồi sao?”
Hắn cười nhẹ . Rời môi ta, lui ra phía sau vài bước, nói, “Ta thiếu chút nữa đã quên!” Dứt lời, giơ tay làm tư thế đầu hàng.
“Giải huyệt cho ta!” Ta cắn răng nói.
Hắn cổ quái nhìn chằm chằm vào mắt ta, “Giải huyệt cho ngươi, thật ko muốn chút nào! Ngươi đã ko cho ta thấy dung mạo thật của ngươi, như vậy, ta không cần phải phụ trách rồi! Mới vừa rồi bị ngươi làm kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh! Nói như vậy, ngươi hài lòng chứ?” Bên môi hắn mang theo ý cười.
Ta bật cười thật to, tỏ vẻ ta đích xác rất hài lòng! Có thể dọa cho hắn ra mồ hôi lạnh, chết cũng không tiếc!
Hắn thở dài, dùng 2 ngón tay giải huyệt cho ta. Quay đầu đi cho ta mặc lại quần áo
“Bây giờ mới nghĩ đến việc tránh đi, không phải hơi muộn rồi sao?” Ta oán hận nói.
Hắn nhẹ lắc đầu.”Vĩnh viễn cũng không muộn! Mới vừa rồi ta đâu có thấy thân thể của Diệp Dược Nô, thứ ta xem, chỉ là thân thể của 1 nữ tử giả mạo, hơn nữa, 2 người chúng ta cũng sẽ hoàn toàn quên chuyện này. Không phải sao?” Hắn khẽ cười nói.
Đích xác! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta có muốn làm người cũng không làm được! Thân thể Diệp Dược Nô ta đã bị hắn nhìn thấy hết! Nếu cổ hủ 1 chút, ta buộc phải gả cho Đường Vấn Thiên?, nhưng nếu không lấy chồng, thì sẽ đi tố cáo, nam nhân kia sẽ bị trói lại là đem đi thiên táng ! Đó là đối với nữ tử không phải là nô lệ! Nữ nô, có thể bất chấp tất cả để ở cùng 1 chỗ với nam tử nàng ta thích, mà 1 nữ tử đoan chính, là không thể nào!
Gả cho Đường Vấn Thiên, ta cả đời cũng không nghĩ tới! Cũng quả quyết sẽ không đi tố cáo! Ta từng xem qua thiên táng, 1 người sống bị thiêu đến chết, điên cuồng kêu la thảm thiết, thịt người bị hỏa thiêu bay mùi khét rất khó chịu, ta cả đời này cũng không quên cảnh tượng đó! Cho nên, quên chuyện này, là giải giải pháp tốt nhất! Ta, chỉ có thể chấp nhận!
Nghĩ đến việc phải thoả thiệp với Đường Vấn Thiện, ta hận đến cắn răng!
Xác định ta đã thay đồ xong, hắn quay đầu, ngồi xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói nhỏ, “Ta phải về cung!”
Ta cả kinh, ngẩng đầu lên, thật tâm nở nụ cười, “Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió. Tốt nhất là đừng để ta phải gặp lại nữa!”
Bên môi hắn nổi lên ý cười cổ quái, cái cảm giác của thợ săn khi nhìn thấy con mồi đã trở về! Hắn muốn làm gì! Lòng ta đột nhiên thấy bất an. Hắn, lại sắp ra chiêu rồi!
“Có chuyện gì, ngươi nói đi!” Ta cắn răng nói.
Hắn bình tĩnh nhìn ta . Cười một trận, nói, “Ngươi quả thật thông minh. Tại sao, chúng ta không thể trở thành bằng hữu đây?” Hắn giống như đang hỏi ta, càng giống đang hỏi chính mình. Tại sao? Ta thiếu chút bật cười, hắn cư nhiên hỏi ta tại sao!
“Ngươi đã quên sao? Như vậy ta nhắc cho ngươi nhớ! Bởi vì lúc ngươi ôm Tuyên Tuyết Nhi đến nhờ ta cứu chữa, ta không chịu cứu nàng, để nàng phải chết! Nhanh như vậy đã quên rồi sao, hay là ngươi thấy nàng không đáng ?!” Ta lạnh lùng nói.
Một hồi lâu mới nói, “Ta có trong tay tung tích Diệp Hàn Mai, Diệp Hàn tuyết, còn có Diệp thần y hiện đang lưu lạc bên ngoài!” Khẩu khí của hắn, hệt như đang chơi đùa. Nhưng lại doạ ta kinh hãi đến mức nhảy dựng lên! Hắn có bản lãnh, ta luôn luôn biết điều đó! Chỉ là ta không nghĩ tới, hắn lại dùng cách này!
Cố gắng khống chế để thanh âm của mình không run rẩy, ta cắn răng nói, “Bọn họ, bây giờ ở nơi nào?”
Hắn cổ quái địa nhìn chằm chằm vào mắt ta, “Không bằng, chúng ta đến đánh cuộc, nếu ngươi thắng 1 lần, ta sẽ nói cho ngươi tung tích của 1 người!”
Cả người ta run rẩy, Hàn Mai và Hàn Tuyết, nếu không phải vì ta chăm sóc không chu toàn, thì sẽ không mất tích. Ta tìm các nàng tám năm mà không có chút tin tức nào! Bây giờ, để biết các nàng đang ở đâu, bằng mọi giá nào ta cũng sẽ đánh cuộc!
“Hảo!” Ta kiên định gật đầu.”Ngươi nói đi!”
“Làm cho Tuyên Tuyết Tán yêu ngươi, và ngươi phải bảo hắn làm 3 việc, thứ nhất, làm cho hắn đánh đích thân ra tay đánh Tuyên phu nhân, đánh 1 cách cam tâm tình nguyện. Thứ hai, làm cho hắn ở trước mặt toàn dân Tuyên thành bày tỏ tình cảm với ngươi,. Thứ ba, làm cho hắn thoái hôn với nữ nhi của Thụy thái y. Hai tháng sau bọn họ đã thành thân rồi. 3 việc này, ngươi, chỉ có hai tháng!” Trên mặt hắn lộ ra ý cười xấu xa.
“Nếu là ta làm không được?” Nam nhân này quả thật xấu xa! Nói là nếu ta thắng 1 lần sẽ cho ta biết tung tích 1 người, nhưng lại bao hàm đến 3 việc. 3 việc, mới có được tin tức của 1 người! Nam nhân này! Nếu là lúc này trong tay ta có đao, sẽ trực tiếp giết chết hắn!
“Ngươi chỉ có thể làm được! Nếu làm không được, liền theo ta về cung, làm nô phi của ta!” Dứt lời, liền cười ha ha đứng lên.