Trong tích tắc khi ngã vào trong nước, môi ta chạm phải 1 vật thể ấm áp! Theo tiềm thức ta dùng tay cản lại, nhưng lại đụng phải 1 thân thể nam nhân! Mà lúc này, chiếm lấy đôi môi của ta, chính là môi của hắn! Hắn theo tiềm thức địa hấp trụ môi ta, cướp lấy không khí bên trong miệng ta!
Nam nhân đó không hề có chút khí lực, cho dù ta đang bị đè xuống ôn tuyền, thẳng đến lúc này, ta mới tỉnh ngộ lại, xoay người, lôi hắn lên khỏi mặt nước! Hai tay để ấn vào trước ngực hắn, manh mẽ ấn xuống nhằm để tống ra hết lượng nước mà hắn uống phải trong ôn tuyền
Hắn khó nhọc thở từng ngụm từng ngụm, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt nhưng lại lấp lánh hữu thần (*), nhìn chằm chằm vào ta 1 lúc thật lâu, thật sâu. Trên gương mặt yêu mị nở 1 nụ cười, “Hạ Tuyết, ta thắng! Ta đã giết nó!” Hắn lúc này, tựa như một hài tử nóng lòng được người khác khen ngợi. Hắn liều mạng đấu với cự xà như vậy, chỉ vì đổi lấy nụ cười tán thưởng của ta!
Ta nhìn vào mắt hắn, biết rõ hắn chỉ là 1 quân cờ mà ta đã đánh cuộc với Đường Vấn Thiên, tâm như bị cái gì giáng mạnh vào, đột nhiên có chút đau đớn, ta nở 1 nụ cười chân thành với hắn, nói nhỏ, “Ta thấy được!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt, gục đầu xuống, nói nhỏ, “Như vậy thì tốt rồi!” Dứt lời, liền bất động, không còn động tĩnh gì nữa!
Cả người ta chấn động, kiểm tra hô hấp của hắn, lúc này mới yên lòng, xem ra, độc xà ở chân hắn đã phát tán! Bây giờ ta không mang theo ngân châm, muốn cứu hắn, chỉ có 1 biện pháp duy nhất đó chính là dùng miệng hút chất độc ra!
Ta dùng tay phong bế đạo huyệt ở 1 số chỗ trên người hắn, trèo lên khỏi ôn tuyền, thở dài, thoạt nhìn, lại phải thay quần áo rồi! Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện!
Lo lắng không biết nước ôn tuyền có thể rửa sạch độc xà trên chân hắn hay không, ta liền để hắn ngâm mình trong ôn tuyền 1 lúc. Vác đống quần áo ẩm ướt trên người tiến về phía căn phòng lúc nãy
Mấu chốt bây giờ là phải thay quần áo trên người!
Đường Vũ Hiên bình tĩnh nhìn ta , một hồi lâu sau, không nóng không lạnh vỗ tay.”Đặc sắc! Thật sự rất đặc sắc! Trong tình cảnh thế này mà mặt vẫn không biến sắc! Diệp Dược Nô, không hổ danh là đối thủ đáng gờm của Đường Vấn Thiên! Nàng, đủ tư cách rồi! Ta đồng ý hợp tác với nàng!”
Đường Vũ Hiên, ngươi thật giỏi, chuẩn bị một hồi lâu không ngờ ngươi lại muốn thử ta! Có thể thấy rõ được tính tình của hắn đa nghi đến mức nào!
Bên môi ta phiếm ý cười, nói với hắn, “Không ngờ là giết chết Tuyên Tuyết Tán rồi! Đáng tiếc!”
Hắn kinh ngạc. Cười nói, “Bản thân ta không cảm thấy có cái gì đáng tiếc! Không cần đến hắn thì trừ khử, vốn là một chuyện tốt!”
Ta mặc kệ hắn, trực tiếp tránh ra chỗ khác, thay quần áo khô, nhẹ nhàng thở dài. Trong tiếng thở dài tràn ngập sự nuối tiếc vô tận, tràn ngập sự thương cảm vô tận!
Hắn nói, “Nàng tiếc cái gì?”
Ta thắt chặt dây lưng, nói nhỏ, “Quốc sư đại nhân, ngài còn không biết sao? Tuyên Tuyết Tán đã giết chết cự xà, quốc sư đại nhân không thấy sao!” Trong thanh âm của ta tràn vẻ kinh ngạc, tràn ngập vẻ không tin, khơi gợi hứng thú thật sâu của hắn!
“Ta thấy được! Nhưng như vậy thì sao!” Hắn nghiêng đầu, nhìn về hướng hòn giả sơn
Ta bước theo hắn đến bên cửa số, nói nhỏ, “Linh thú đó, trên người ắt có bảo vật, bảo vật đó, có nó là có được thiên hạ! Không thể chỉ thống lĩnh được 14 nước, cũng có thể trường sinh bất lão, Tuyên Tuyết Tán vừa rồi mới lấy ra 1 viên bảo thạch màu đỏ từ trong miệng cự xà,và hắn đã nuốt vào trong bụng , ta vốn là muốn mổ bụng hắn mà lấy ra, chỉ là hắn đang trúng kịch độc, nếu dứt khoát lấy hồng bảo thạch ra, vừa không thể dùng được, vừa tổn thương đến tính mạng, cho nên, ta nói đáng tiếc!” Trong âm thanh của ta lộ ra vẻ tiếc nuối nồng đậm
Hắn bình tĩnh nhin ta , “Nàng không làm, ta làm!” Dứt làm, liền muốn cầm kiếm xông ra định mổ bụng Tuyên Tuyết Tán.
Ta thân hình bất động, trấn tĩnh nói, “Quốc sư không nghe ta nói sao?, Tuyên Tuyết Tán đã bị trúng độc xà. Nếu bây giờ mổ bụng lấy ra, ta chỉ sợ, linh vật đó sẽ biến thành ma vật. Khi đó có hối hận cũng không kịp, quốc sư đại nhân, hay là để bảo thạch đó cùng với Tuyên Tuyết Tán chôn vùi dưới lòng đất đi!”
Hắn nổi giận đùng đùng, quay đầu quát ta, “Ngươi chỉ là 1 ngoại nhân thì biết cái gì! Đây là quốc vật của Hoàng quốc! Làm sao có thể để nó chôn theo 1 người chết! Diệp Dược Nô! Việc này, không cần ngươi nhúng tay vào!” Dứt lời, liền xông ra ngoài với sức mạnh không ai cản được!
Ta nhìn bóng hắn lao ra ngoài, trong lòng thấy buồn cười. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ trầm trọng
Cho đến khi hắn kéo Tuyên Tuyết Tán lên bờ, ta mới phát hiện, trên mặt hắn, lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm! Nguyên lai! Cũng không phải hắn tin lời ta nói, mà là, hắn đối với Tuyên Tuyết Tám có l loại hảo tình khó nói! Tựa như lý do tại sao Tuyên Tuyết Tán bên trong ôn tuyền không thể di chuyển cũng giống như lý do hắn không thể giết Tuyên Tuyết Tán!
Chỉ là, hắn không muốn 1 người phụ nữ như ta nhìn thấu nhược điểm của hắn mà thôi! Ta rất muốn cười. Nhưng lại không sao cười nổi.
Rõ ràng 2 người có cùng 1 mục đích, nhưng lại không muốn cho đối phương biết hành động của bản thân! Ta cơ hồ có thể thấy sau khi hợp tác với hắn, tình hình càng trở nên quỷ dị
Lúc này, chỉ là xem người nào có thể kiềm chế được cơn giận lẫn hành động!
Quả nhiên, khi mũi kiếm chạm vào ngực Tuyên Tuyết Tán, không biết hắn nghĩ như thế nào mà nhẹ buông tay, thanh kiếm rơi xuống mặt đất! Hắn nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy tay của Tuyên Tuyết Tán, nói, “Rõ ràng còn sống! Rõ ràng, còn có thể cứu! Tại sao không cứu sống hắn?” Trong thanh âm của hắn mang theo nồng đậm sự bất đắc dĩ.
Ta thấy hắn mất khống chế, lúc này mới nói, “Độc xà này, không phải là khó giải. Chỉ là bây giờ trên người ta không có ngân châm cũng không có thuốc, chỉ có thể dùng 1 biện pháp nguyên thuỷ nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất để cứu hắn! Bất quá, đáng tiếc, vết thương của hắn lại nằm ở chân!” Lúc này, người nào muốn cứu sống hắn thì phải hút chất độc trong người hắn ra
Mặt hắn biến sắc đến tái nhợt, một hồi lâu mới nói, “Vì bảo thạch trong bụng hắn, ta làm!”
Dứt lời, dùng kim kiếm đâm thẳng xuống vết thương của Tuyên Tuyết Tán!