“Đại, đại, đại!” Tuyên Tuyết Băng trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời! Tuyên Tuyết Hạo thì nheo mắt lại, hơi giật mình nhìn chằm chằm ta. Tựa hồ như đang nhìn xem ta có phải là người phụ nữ hắn đã gặp khi trước không!
Tuyên Tuyết Tán thoạt đầu im lặng 1 chút, sau đó sắc mặt thoáng cái trở nên đỏ bừng! Rất nhanh rời khỏi người ta, dùng chăn mền che mặt ta lại, quay đầu lại quát 2 người kia, “Còn không mau đi ra ngoài!”
Hắn hai người rõ ràng sợ hãi đến run rẩy, lúc này mới ý thức được tình cảnh lúc này ngượng ngập đến thế nào
Tuyên Tuyết Băng kinh ngạc nói, “Cái kia! Các ngươi tiếp tục, chúng ta ra ngoài!” Dứt lời, liền kéo Tuyên Tuyết Hạo ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại!
Đúng lúc thật! Ta thầm nghĩ. Không đến lúc nào lại lựa ngay lúc này, hoàn toàn phá hư chuyện tốt của ta, ta còn chưa nếm được mùi vị của hắn thì đã bị 2 người kia xông đến phá hỏng. 1 cảm giác thất bại nồng đậm dâng lên! Ta không cam lòng liền chế trụ môi hắn, hắn hiển nhiên không lường trước được tình huống này, không ngờ ta dám có hành động như thế này, ngây cả người, hắn dùng tay đẩy ta ra!
Hắn chật vật nói, “Tuyết Băng và Tuyết Hạo còn đang bên ngoài!” Hắn than nhẹ. Trong thanh âm mang theo vẻ không cam lòng!
Ta đứng dậy chỉnh đốn quần áo, nói với hắn, “Bên ngoài thì làm sao? Dù gì bọn họ cũng không nhìn thấy được, bây giờ nếu không cùng ta ở 1 chỗ (*), ngươi sẽ hối hận cả đời!” Trong giọng nói của ta mang theo sự uy hiếp nồng đậm. Điều ta nói là thật, qua hôm nay, ta sẽ không đậm tâm với Tuyên Tuyết Tán!
Hắn cổ quái nhìn chằm chằm vào mắt ra, “Ta sợ sẽ phá huỷ danh tiết của nàng!” Hắn nói nhỏ. Trong thanh âm không che giấu được vẻ ôn nhu!
Lòng ta khẽ rúng động, nam nhân này, phải ôn nhu như thế mới được sao? Chỉ là, ôn nhu của hắn cũng không níu kéo được ta! Bởi vì, sẽ có một ngày, khi sự thật bị vạch trần, ôn nhu của hắn sẽ trở thành 1 lưỡi dao sắc bén chém giết các tỉ muội của ta! Hắn chỉ là 1 quân cờ mà ta đã đánh cuộc với Đường Vấn Thiên! 1 người làm sao có thể động tâm với quân cờ?
Ta quay đầu, nói nhỏ, “Ngươi còn đang nghĩ đến Thuỵ Nhạc Mai, phải không?”
Hắn im lặng 1 lúc lâu.
Trong khoảng thời gian trầm mặc ấy, trái tim của ta trở nên lạnh giá! Bên môi nở 1 nụ cười hẽ, ta nói, “Thôi! Hôm nay là Hạ Tuyết ta đã dụ hoặc ngài, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn ! Tuyên thành chủ, ngươi thắng! Ngươi mau thành thân với Thuỵ Nhạc Mai! Hạ Tuyết, sẽ không trở lại Tuyên Thành!” Dứt lời, đứng dậy định chạy đi! Cổ tay bị hắn kéo lại
Ta nhanh chóng quay đầu lại, thấy trong ánh mắt cua hắn hiện lên tia uỷ khuất, như là hài tử bị phạm lỗi! Trong đôi mắt đen có 1 tầng hơi nước!
Thở dài, ta nói, “Ngươi muốn thế nào!”
Hắn nói nhỏ, “Đừng đi! Trải qua đêm qua, trải qua hôm nay, danh tiết của nàng là do ta phụ trách!” Hắn nói, như là một loại hứa hẹn, hoặc như là một loại cam đoan. Làm cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm. Được Tuyên thành thành chủ đem lòng yêu thương, có thể mong ước của toàn bộ nữ nhi ở Hoàng Quốc, nhưng là, ta lại không giống như vậy! Ta và hắn, có 1 mối huyết hải thâm cừu (**)! Nếu như lý trí hơn một chút, ta hẳn là đã làm cho Tuyên thành “người không còn sống, cỏ cây đều chết”, chỉ là, nhìn gương mặt chờ mong chân thành cả hắn, ta lại không nỡ mà tàn nhẫn làm vậy!
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mà, nói theo chiều hướng ngược lại thì cũng giống nhau [ý là mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng]
Thở dài, nói với hắn, “Tuyên thành chủ, ngươi đã quên, cái ta muốn, là trở thành duy nhất! Không phải chính thê, cũng không làm tiểu thiếp! Ngài hiểu rõ. Ta là nữ nhi của 1 người trên giang hồ, có phải đó là người phụ nữ ngươi muốn hay không! Giữ ta ở lại, là 1 nỗ lực rất lớn!”
Hắn vẫn không buông tay, kéo tay ngồi xuống. Nói nhỏ ở bên tai ta, “Nếu ta đã ở 1 chỗ với nàng, ta sẽ chịu trách nhiệm! Hạ Tuyết, nàng sau này sẽ là thê tử của ta”
Lời hắn nói, lọt vào tai ta nghe thật êm đềm, hắn, lẽ ra không nên nói những lời êm ái như vậy
Ta nhanh chóng đẩy hắn ra, nói nhỏ, “Là 1 người đứng đầu Tuyên thành, làm thế nào mà lại không giữ chữ tín, chuyện thối hôn đó, nếu truyền ra ngoài, sẽ liền trở thành trò cười rồi?”
Hắn ngẩn người, vùi mặt vào cần cổ ta, nói nhỏ, “Trải qua đêm qua, ta làm sao có thể nghĩ đến nữ nhân nào khác nữa? Nàng không biết sao? Hạ Tuyết, nàng chính là yêu tinh trong Mai lâm, thuỷ thần của ôn tuyền!” Hơi thở của hắn phả vào cần cổ ta như có như không
Ta hưởng thụ cảm giác ấm áp ngắn ngủi này. Không thể phủ nhận, đối với nam nhân này, ta nổi lên lòng tham! Ta nghĩ muốn hắn! Nhưng ta lại không muốn giống như trong giấc mộng kia. Trong mộng hắn dùng kiếm đâm ta, nếu có 1 ngày, khi biết được sự thật, hắn nổi giận, thì các muội muội của ta phải làm sao? Công phu của hắn, Dược Nhi và Nhận Hỉ e rằng không thể đấu lại!
Ta tuyệt không thể mạo hiểm như vậy! Nam nhân như quần áo, cái này không được, có thể tìm cái khác, nếu không tìm được thì cả đời không lấy chồng, cũng là quá tốt rồi. Tỷ muội như tay chân, tay chân nếu mất đi thì không thể nào thay thế được!
Nghĩ đến đây, ta kiên quyết đẩy ra hắn, nói nhỏ, “Ta sợ, ngươi sẽ bị Thụy thái y và toàn bộ người dân Hoàng quốc xem thường! Sẽ bị người dân Tuyên thành xem thường! Thôi! Vì ngươi, Tuyết Tán, ta có 1 biện pháp!” Mà biện pháp này, sẽ đáp ứng được 1 trong những yêu cầu của Đường Vấn Thiên!
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói nhỏ, “Biện pháp gì? Ta sẽ không để nàng phải chịu uỷ khuất!” Hắn như là một hài tử đang đòi kẹo!”Giúp ta đem quần áo đến đây, mặc quần áo xong, chúng ta bàn lại!”
Ta nhìn vào ngăn tủ, quần áo trong phòng này đã bị ta đốt sạch chỉ để lại một bộ! Hơn nữa, đây là nữ trang! Bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, ta gật nhẹ đầu, cầm quần áo trong tay, đi đến chỗ cách cửa ra vào 3 bước chân, quay đầu nói với hắn, “Xin lỗi, Tuyết Tán! Ta không thể ở bên ngươi!” Dứt lời, liền mở cửa chạy nhanh ra ngoài!
Không để ý tới tiếng kêu của hắn ở phía sai, ta dùng khinh công bay nhanh lướt qua Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo lúc này đang cứng đơ cả lưỡi, nước mắt rơi xuống, vừa lúc để cho bọn họ thấy được!
Xác định rõ vị trí của toà thành, liền bay nhanh đến đó!
Ta bay nhanh lên đỉnh thành. Lúc này, trong Tuyên thành kẻ qua người lại, phi phàm náo nhiệt! Ta đứng chỗ cao nhất của thành lâu, không để đến bọn lính gác đang kinh hô, thương tâm nhìn xuống Tuyên Thành. Yên tâm thoải mái chờ Tuyên Tuyết Tán xuất hiện
Ở phía xa vang lên tiếng vó ngựa, xuyên qua đám bụi đất, ta thấy Tuyên Tuyết Tán với sắc mặt xanh mét đang thúc ngựa lao nhanh đến đây! Lúc này, quần áo trên người hắn lung tung, thắt lưng buộc hờ hững! Tóc bay phần phật, trên mặt là chiếc mặt nạ bạc, quần áo không nghiêm chỉnh như vậy làm người khác không sao nhìn ra vẻ uy nghiêm của Tuyên thành thành chu!
Thấy ta đứng ở đỉnh thành lâu, khoé môi hắn co rút, kéo cương ngựa, “Hạ Tuyết! Nàng làm gì! Nơi đó rất cao, mau xuống đi!” Hắn hướng về phía ta, rồng to. Thanh âm khàn khàn. Hiển nhiên là đã rống lên 1 lúc lâu rồi.
Ta bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, đứng xuôi hướng gió, nói với hắn, “Ngươi đừng lên! Nếu đã mất lễ rồi, không thể trở thành thê tử ở bên ngươi, như vậy, hãy để ta chết ở đây! Ta sinh ra là người của ngươi, chết đi sẽ làm quỷ của ngươi!” Dứt lời, liền gieo mình nhảy xuống!
Chú thích:
(*)Ở cùng 1 chỗ: Chỉ việc ân ái, XXOO =.=
(**)Huyết hải thâm cừu: Chỉ mối hận làm 2 ngươi bị chia cắt xa nhau như biển cả