Sự nhẫn nại giống như đã đến cực hạn, Lăng Chấn Vũ nhẹ bước đến gần, đứng bên cạnh Hướng Hải Lam cùng Lữ Tử Kì.
Thân ảnh cao ngất lập tức dựa vào sau lưng Hướng Hải Lam, hai bàn tay to lớn nháy mắt đã bò lên eo của cô, cũng hơi hơi dùng sức.
Hướng Hải Lam bị hành động đột ngột này gây kinh ngạc đến mức suýt kêu ra tiếng, nhưng một âm thanh trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai cô, khiến cô lập tức ngừng lại tiếng thét ngay trên môi.
“Đừng sợ, là anh.” Lăng Chấn Vũ mang theo chút trào phúng nói, khoé miệng lại gương lên một nụ cười lạnh lẽo, duy chỉ có khuôn mặt là vẫn hết sức ôn hoà nhìn không ra sự biến đổi gì.
Hướng Hải Lam vội ngẩng đầu lên, quả thực không dám tin người đứng sau mình là Lăng Chấn Vũ. “Anh…anh cũng đến xem triển lãm tranh ư?”Cô trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh. Không nghĩ tới anh cũng thích đến họa lang xem triển lãm, lại tình cờ đúng dịp gặp được anh, hôm nay thật đúng là có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn liên tục diễn ra.
Lữ Tử Kì đứng ở một bên lại kinh ngạc đến độ nói không ra lời. Người đàn ông cao ngất tuấn tú trước mặt này toàn thân tản ra một cỗ khí phách bất phàm, thâm trầm nội liễm cùng lãnh ngạo khiến kẻ khác không thể bỏ qua. Hơn nữa, ánh mắt bá đạo cùng hừng hực như lửa cháy, mãnh liệt xoáy vào thân ảnh của Hướng Hải Lam giống như biển thị quyền lợi của hắn đối với cô – cô là của hắn, bất luận là kẻ nào cũng không thể tới gần mà cướp được. (Momo: mới hiệp đầu đã thua thế ah, aizzz, anh giai vẫn là nên sớm giác ngộ đi^^)
“Hải Lam, người này là…” Lữ Tử Kì có chút mất tự nhiên, thanh âm khàn khàn phát ra từ yết hầu khô khốc.
Hướng Hải Lam lộ ra một nụ cười có chút ngây ngốc, vẻ mặt lại hơi ngượng ngùng đáp lại. “Anh ấy…anh ấy là chồng của em, Lăng Chấn Vũ.”
Câu trả lời của cô khiến cho thân thể Lữ Tử Kì hơi cứng lại, trong lòng xẹt qua một cơn khiếp sợ, thất vọng cùng cảm giác thất bại tràn ngập.
Không nghĩ tới đối tượng kết hôn của Hướng Hải Lam lại là người đàn ông xuất chúng chói mắt đến thế, anh lại còn tưởng rằng chỉ là một cậu công tử sinh ra đã ngậm cái thìa bạc trong miệng rồi chứ. Lữ Tử Kì trong lòng tự giễu chính mình nghĩ, đối phương so với bản thân xuất sắc hơn rất nhiều. Nguyên bản anh với Hướng Hải lam vẫn còn ôm một tia hi vọng cùng mong chờ, nhưng hiện tại chỉ còn cách từ bỏ ý niệm trong đầu mà thôi, hoàn toàn từ bỏ.
“Bảo bối, em không giới thiệu vị này với anh một chút sao?” Lăng Chấn Vũ cố tình dùng tư thế và giọng điệu thân mật nhất gọi Hướng Hải Lam, tiếng nói tuy mềm nhẹ như tơ nhưng tròng mắt đen nhánh lại toả ra cái nhìn sắc bén lạnh lẽo thấu xương, giờ phút này đang mãnh liệt nổi cơn giông bão.
“A…Thật xin lỗi, em quên!” Hướng Hải Lam sửng sốt một hồi lâu rồi mới vội vàng thốt ra, cô hoàn toàn bị hai chữ‘bảo bối’ kia của anh doạ cho ngây ngốc, anh chưa từng dùng giọng điệu ngọt ngào như vậy gọi cô lúc ở cạnh nhau, huống chi là khi có người ngoài cơ chứ.
“Ừm…Người này là học trưởng của em, Lữ Tử Kì.” Lấy lại tinh thần xong, cô nhanh chóng giới thiệu cho Lăng Chấn Vũ, trong lòng vẫn là nhớ đến vẻ mặt ôn nhu cùng hai từ‘bảo bối’ mà anh vừa mới gọi, không nhịn được cảm thấy có chút ngọt ngào cùng bất an lo lắng.
Nhưng mà, Lăng Chấn Vũ vừa nghe đến cái tên Lữ Tử Kì này, ánh mắt vốn đang u ám càng trở nên thâm trầm, ngọn lửa đố kỵ trong lòng càng thêm thiêu đốt mãnh liệt.
Thì ra người đàn ông nho nhã khí chất này chính là người mà cô từ lâu đã thầm mến, đem lòng ái mộ. Nghĩ đến đây, Lăng Chấn Vũ không khỏi nheo mắt lại lạnh lùng đánh giá Lữ Tử Kì, anh vẫn còn nhớ rõ cô từng ở trước mặt anh không ngừng khen ngợi người này, xoá bỏ mọi ưu điểm của anh, thì ra giờ phút này cô đang hẹn hò cùng với người đàn ông mình đã từ lâu ước hội!
Đáng giận! Anh hung hăng thầm mắng trong lòng, chỉ muốn kêu to bắt tên gia hoả trước mắt này cút đi, ánh mắt lợi hại không ngừng phóng ra những tia nhìn sắc bén mà lạnh buốt bắn thẳng đến Lữ Tử Kì, bàn tay nắm chặt eo nhỏ của Hướng Hải Lam cũng không tự giác siết chặt lại.
Đối mặt với ánh mắt rõ ràng có địch ý của Lăng Chấn Vũ, Lữ Tử Kì quả thực không thể chống đỡ được, ánh mắt người này giống như muốn đem anh hung hăng bổ nhào xuống đất vậy.
Lữ Tử Kì vội chuyển dời tầm mắt, vẻ mặt mất tự nhiên nói với Hướng Hải Lam: “Tôi còn có việc cần đi trước, hai người cứ ở lại chậm rãi xem đi!” Nói xong, anh ba bước nhập thành hai bước chạy khỏi cửa hoạ lang, như là kẻ bị lạc muốn tìm đường thoát vậy. (Momo: Bình dấm chua Lăng Chấn Vũ thắng òi, anh nì ăn ko nổi dấm của Vũ ca, há há~~~)
Đối với việc hai người đàn ông bên cạnh thi nhau âm thầm đối đầu, Hướng Hải Lam một chút cũng không phát hiện, thậm chí Lữ Tử Kì rời đi lúc nào cũng không biết bởi vì cô vẫn còn đắm chìm trong hai chữ khiến cho cô có cảm giác ngọt ngào ban nãy, trong mắt chỉ có sự tồn tại của Lăng Chấn Vũ, chứa không thêm được ai khác nữa.
Nhưng mà, sự tức giận đã ẩn nhẫn từ lâu của Lăng Chấn Vũ, ngay lúc này mới bắt đầu bốc lên!
Khuôn mặt tươi cười chậm rãi thu lại, thay bằng vẻ âm trầm, lãnh liệt và lạ lẫm, môi gắt gao mím lại, không nói lời nào kéo tay Hướng Hải Lam rời khỏi hoạ lang.
Lực đạo của znh không hề nhỏ, những ngón tay như sắt thép ấn sâu vào da thịt mềm mại của cô khiến cho cô đau đến nhíu lại đôi mi thanh tú, bước đi của người này cũng nhanh vô cùng đến nỗi cô cơ hồ đuổi theo không kịp, vừa đi vừa lảo đảo.
Hướng Hải Lam kinh ngạc nói không nên lời, cô không hiểu znh vì cái gì mà nháy mắt đã thay đổi bộ dáng – trở nên nộ khí đằng đằng, khói bốc mù mịt, cô căn bản phản ứng không kịp, cũng không biết nên làm thế nào.
“Anh làm em đau!” Cơn đau đớn nóng bỏng từ cánh tay nơi anh cầm làm cho cô rốt cục nhịn không được mở miệng.
Nhưng anh hiển nhiên không thèm nhìn đến sự kháng nghị của cô, càng thêm nặng tay hơn, sắc mặt cũng trở nên âm kinh khốc lãnh(âm hiểm+kinh hoàng+khốc liệt+lạnh lùng~~bà con đừng có cười, nguyên văn cv đấy^^), bước chân cũng không hề chậm lại.
Anh không nói một câu nào, ánh mắt như chim ưng lợi hại và hung mãnh làm cho trong lòng Hướng Hải Lam dâng lên một sự sợ hãi đến mức bản thân không tự chủ được phát run lên, mặc dù giờ này là tháng tám, trời cực nóng nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được hơi lạnh trực tiếp xuyên qua người, từ lòng bàn chân cho đến tận trong tim.
Cô chưa bao giờ gặp qua anh phẫn nộ như thế, bộ dạng âm trầm, bản năng mách bảo cô phải thoát khỏi anh. “Anh…anh làm em đau, em không muốn đi nữa!” Cô cao giọng la hét, hơn nữa cước bộ thật sự dừng lại không đi tiếp nữa.
Nơi này là đường cái, anh chắc sẽ không dám đối xử hung ác với cô đi?! Hướng Hải Lam trong lòng cố cấp cho mình một chút dũng khí trấn an.
Nhưng cô tựa hồ đã xem nhẹ sự cuồng nộ cùng khí phách của Lăng Chấn Vũ. (Momo: Khí phách cái chi, nghĩ đến việc từ nay về sau anh í ngược chị Hải Lam là ta muốn cho anh cái bụp _ _!)
“Em không đi phải không?! Anh không ngại lập tức khiêng em lên xe.” Anh mỉm cười ôn nhu nói, nhưng ánh mắt sắc bén lại phảng phất những tia nhìn lạnh như băng.
Nhìn thấy biểu tình âm lãnh của anh, Hướng Hải Lam hiểu rõ anh nói được là sẽ làm được. Cô hết sức đáng thương khẽ gật đầu, sau đó lại bắt đầu đi về phía trước! Thế nhưng nước mắt đã sớm vòng quanh khuôn mặt, cô cảm thấy mình thật vô tội, người đàn ông này vì cái gì lại vô duyên vô cớ nổi giận giống như con hổ đói cuồng bạo như thế chứ!
Anh phẫn nộ đem cô nhét vào trong xe, sau đó chính mình cũng ngồi vào rồi dùng sức đóng cửa lại, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hướng Hải Lam biết điều ngồi yên bảo trì trầm mặc, miễn cho càng thêm chọc tức anh, nhưng cô thuỷ chung vẫn không hiểu rõ vì sao anh tức giận, cho dù là phán cô tội tử hình thì cũng cần có một tội danh chứ!
“Có thể hay không…nói cho em biết, anh…anh vì sao lại tức giận được không?” Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí hỏi, nhưng thanh âm vẫn vỡ vụn ngắt quãng thành từng mảnh nhỏ.
Lăng Chấn Vũ không lập tức trả lời cô mà chỉ phân phó tài xế lái xe đi, sau đó nhấn nút khởi động tấm màn, làm cho nó mở ra ngăn cách giữa tài xế và hai người.
Trong xe nhất thời một mảng trầm mặc, không khí buộc chặt, tĩnh mịch cơ hồ khiến kẻ khác phải nín thở. Hướng Hải Lam không biết chính mình còn chịu đựng được bao lâu.
Lăng Chấn Vũ bỗng dưng quay đầu nhìn cô chằm chằm, hơi thở thô suyễn, giống như đang cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, nhưng rồi lại không thể làm được.
Hướng Hải Lam đoán không ra anh muốn làm gì, nhưng cô lại có cảm giác điều không may sắp đến.
Đột nhiên anh đập mạnh vào cửa kính xe, phát ra tiếng vang kinh người, Hướng Hải Lam sợ tới mức co rụt hai vai, giống con thỏ nhỏ tuỳ lúc có thể nhảy dựng lên vì kinh hãi.
“Đáng giận!” Lăng Chấn Vũ cắn răng mắng một tiếng, mắt lộ hung quang trừng mắt nhìn cô. “Em còn dám hỏi tôi vì sao tức giận?!”
Hướng Hải Lam lên tiếng tranh cãi. “Anh…anh không nói thì em làm sao biết được? Cho dù anh muốn đánh em đi chăng nữa thì cũng phải cho em biết nguyên nhân chứ.” Bộ dáng cô hết sức vô tội đáng thương, u sầu nói. Tiếp theo cái miệng nhỏ nhắn liền mím lại, giống như sắp khóc. “Em…em không muốn bị đánh đập không rõ lí do như thế!”
Lăng Chấn Vũ vốn đang tức giận, nộ khí ngất trời, đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn cùng những lời ai oán hết sức ‘nghiêm trọng’ của cô, nỗi bực bội nhất thời tiêu giảm không ít, trong lòng chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, anh giống kẻ hay đánh phụ nữ lắm hay sao?
“Tôi có nói qua sẽ đánh em, mắng mỏ em sao?” Anh nghiêm mặt hỏi.
“Thật sự? Anh không phải đang muốn đánh em, mắng em?” Vẻ mặt cô hoài nghi, khiếp sợ nhìn anh, nước mắt vòng quanh nơi khoé mi, trong suốt lưu chuyển, giống như một con sơn dương vô tội.
Lăng Chấn Vũ bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng hết sức buồn bực, vì cái gì mỗi lần đối cô phát tiết tình tình đều trở nên như thế, thật là…
“Vậy anh vì cái gì mà đối với em hung dữ như thế?” Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm anh.
Nhắc tới chuyện này, cơn giận của Lăng Chấn Vũ lại bốc lên đỉnh đầu, yết hầu mãnh liệt hô hấp vì tức tối.
“Nói đi! Em ở sau lưng anh lén lút gặp gỡ học trưởng cũ của mình, hai người đã từng cùngnhau hò hẹn, đúng không? Hai người đã đi đâu? Làm chuyện gì?” Anh híp mắt trừng cô, một hơi phun ra tất cả mọi chuyện.
Hướng Hải Lam sửng sốt trong chốc lắt, sau đó chợt giật mình giống như đã hiểu ra gì đó, nở một nụ cười thần bí vô cùng.
“Anh đang ăn dấm chua sao?” Cô một bên hỏi, một bên phát ra thanh âm khanh khách của tiếng cười. (Momo: Chị đừng có cười, anh ấy là mẫu người thẹn quá sẽ thành giận, giận rồi là nộ khí xung thiên, thế là tiêu đấy =.=)
Lăng Chấn Vũ đỏ bừng mặt, tức giận quát: “Ngừng cái nụ cười ngốc nghếch kia của em lại, đừng có mơ mộng giữa ban ngày!” Anh quả thật ăn dấm chua, lại còn ghen tị đến phát cuồng, nhưng vô luận như thế nào, anh có chết cũng sẽ không thừa nhận. (điểm này anh ấy giống cha TT_TT)
“Ách! Anh không phải đang ăn dấm chua sao?” Hướng Hải Lam cảm thấy có chút thất vọng. Cô yêu anh như thế, bình thường còn luôn cố gắng làm cho anh vui vẻ, mà anh thế nhưng một chút cũng không hề thương cô, thật sự là bi ai ah!
“Em còn chưa có trả lời vấn đề của tôi!” Lăng Chấn Vũ chưa từ bỏ ý định truy vấn của mình.
Hướng Hải Lam chỉ cảm thấy chua xót khổ sở, miễn cưỡng trả lời: “Em không có cùng anh ấy hẹn hò, hôm nay chẳng qua là trùng hợp gặp nhau ở mỹ thuật quán, sau đó cùng nhau xem triển lãm, ăn cơm trưa, anh ấy bảo muốn dẫn em đi hoạ lang mở mang kiến thức, thế nên em mới đi thôi!”
“Thật sự chỉ có như vậy?! Em không có gạt tôi?!” Anh vẫn hoài nghi hỏi, trong đầu hiện lên hình ảnh cô ngồi sau lưng Lữ Tử Kì ôm lấy hắn, ngọn lửa đố kị trong lòng chưa tàn hết lại cháy càng mạnh.
“Thật sự chỉ có như vậy thôi!” Cô bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, anh luôn quản cô gắt gao như vậy, cô không được làm cái này, không được làm cái kia, không được làm trái ý tứ của anh? Anh muốn cô chỉ có thể nhìn anh, chỉ có thể nghĩ đến anh, cô đều làm được, vậy còn anh thì sao?
Luôn đối với cô lúc gần lúc xa, khi lạnh khi nóng, ba ngày thì hai ngày đều không ở nhà, càng đừng nói đến có bao giờ anh thử thích cô, tìm hiểu cô hay yêu thương cô hay không!
“Vậy vì sao tôi nhìn thấy em cùng hắn ngồi chung một xe máy, em còn gắt gao thân mật ôm hắn nữa!” Lăng Chấn Vũ tiếp tục ép hỏi, khuôn mặt tuấn tú tức giận tới gần gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Hướng Hải Lam mặc kệ bộ dáng của anh, không chút để ý trả lời: “Em không ôm anh ấy, em chỉ bám vào quần áo của anh ấy mà thôi, này cũng được gọi là chuyện bé xé ra to đi?!” Chẳng lẽ anh không nhìn ra cô đã muốn có chút tâm tro ý lạnh hay sao?
Lăng Chấn Vũ nhíu mi, tò mò đánh giá cô, cô luôn luôn ôn nhu nhu thuận lại nghe lời anh vô cùng, hôm nay tại sao ngữ khí lại không kiên nhẫn, sắc mặt còn không thèm để tâm như thế?
“Quay lại nhìn tôi nói!” Anh không vừa lòng ra lệnh, một tay nắm lấy cằm của cô, để cô quay lại đối mặt với anh.
Ai ngờ, Hướng Hải Lam cũng không có phản kháng, ngược lại còn chằm chằm dò xét anh.
Đôi mắt sáng trong đẹp đẽ như làn nước nhu tình, đánh động thật sâu vào trong lòng anh, ánh nhìn như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, nhưng câu nói thốt không nên lời, Lăng Chấn Vũ không khỏi cảm thấy ngây người, hồn nhiên quên mất chính mình vì sao lại tức giận.
Được một lúc lâu, cô nhẹ giọng hỏi anh. “Anh có thể thích em hay không?” Cô là cô gái có tâm tư đơn thuần lại trực tiếp, nghĩ cái gì đều nói cái đó, bởi vì cô thích anh, yêu thương anh, cho nên cũng hy vọng anh có thể thích cô, yêu thương cô!
Tuy hai người chỉ là quan hệ trên hợp đồng, nhưng cô phát hiện, tình yêu của cô đối với anh đã vượt qua mong muốn đi Ý du học rất xa rồi! Cô chỉ nghĩ muốn nếm thử tư vị của tình yêu, là thứ cô từ nhỏ đến giờ chưa từng trải qua, cũng là thứ cô vô cùng khát vọng.
Vấn đề của cô làm cho Lăng Chấn Vũ bỗng dưng ngây ngẩn cả người, anh có thích cô không? Không…Anh cười khổ trong lòng, quả nhiên anh đã thích cô, quả thực muốn yêu thương cô! Sự ngọt ngào, thuần thực của cô sớm đã từng giọt từng giọt thẩm thấu tiến vào tâm anh, làm ấm trái tim đã sớm đóng băng với thế giới này.
Nhưng anh không thể thừa nhận cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì lòng anh không cam chịu, hợp đồng giữa anh và cô khi ấy chỉ để chứng minh với cha anh Lăng Trường Thanh rằng anh nhất định không chịu sự khống chế của ông, hơn nữa vĩnh viễn cũng không nghe lệnh ông nữa! Anh tuyệt sẽ không để mọi chuyện thuận theo ông sắp đặt, như ý ông, tuỳ ý ông an bài như cũ, người cha này đã cho anh một tuổi thơ khó quên như vậy, hợp đồng này nhất định sẽ cho ông ta một đòn đả kích lớn.
Mà cô là điểm mấu chốt có lực phản kích vô cùng trọng yếu, cho nên anh phải đối xử với cô thật tàn khốc, hợp đồng giữa bọn họ nhất định phải tiến hành như đã liệu.
“Tôi đã nói rồi, đừng vọng tưởng những thứ khác. Em sẽ không quên hợp đồng giữa hai chúng ta khi đó đâu nhỉ?” Anh lạnh lùng nhắc nhở cô.
Lời nói vô tình mà đạm mạc của hắn làm lòng của cô, nguyên bản còn một tia chờ mong đều bị huỷ diệt hầu như không còn, tâm cũng vì thế mà vỡ vụn theo! Cô chỉ mong đợi một chút tình yêu mà cũng không thể có được, chẳng lẽ ông trời nhất định bắt cô cô độc một mình hay sao?
Một khi đã như vậy, cô làm sao còn có thể tiếp tục hiệp nghị kia được nữa. Cô buông tha cho cuộc hôn nhân này, trả lại cho anh tự do. Chẳng lẽ còn để đến lúc bị chồng ruồng bỏ rồi mới tỉnh ngộ hay sao?
“Chúng ta li hôn đi! Đừng nhắc đến hợp đồng kia nữa, anh đã có được vị trí chủ tích tập đoàn Lăng thị, li hôn là có thể có được tự do, cũng không còn phải chịu sự áp chế của Lăng bá bá nữa, đối với anh chỉ có lợi mà không có hại.” Cô từ tốn đạm mạc nói, thái độ trên khuôn mặt trong nháy mắt trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Lời của cô làm cho anh kinh ngạc không thôi… Cũng làm cho anh cực kì không hài lòng, trong lòng giống như bị thứ gì đó chèn ép, bức bách mình khó chịu vậy. Khiếp sợ một lúc, lửa giận của anh cũng theo đó mà ngùn ngụt bốc lên.
“Em đã quên nguyện vọng muốn đi Ý du học rồi hay sao?” Anh cực lực kiềm chế cơn giận giữ nhắc nhở cô.
Hướng Hải Lam nhún vai, trả lời mà chẳng thèm bận tâm: “Có thể đi thì đi, không thể đi thì thôi, em cũng không miễn cưỡng chính mình, bán đứng bản thân.” Trước kia không yêu thương anh, cô có thể không bận tâm mọi thứ mà sảng khoái hạ bút dùng một bản hợp đồng để thực hiện nguyện vọng cùng giấc mộng của mình, nhưng bây giờ thì khác. Cô đã yêu thương anh, điều này không giống như lúc xưa, cô không thể tiếp tục hợp đồng lúc trước được nữa.
“Sinh đứa nhỏ cho tôi, em cảm thấy miễn cưỡng chính mình, cảm thấy bán đứng bản thân?!” Lăng Chấn Vũ nheo mắt, bắn ra hai ánh nhìn nguy hiểm vào cô, lời nói như băng châu gằn từng tiếng thốt lên.
Hướng Hải Lam không nói gì, cô chỉ nhíu hai hàng lông mày, vẻ mặt thiểu não nhìn lại anh.
Ai! Anh làm sao có thể hiểu được lòng của cô? Hướng Hải Lam khẽ thở dài trong bụng.
Sự trầm mặc của cô càng làm cho anh tức giận. “Người lập ra quy tắc trò chơi là tôi, không cho phép em tự ý từ bỏ giữa chừng.” Anh thô bạo rít gào, cũng vươn tay nắm lấy cằm, hung tợn nhìn thẳng vào cô.
“Vậy…vậy phải làm thế nào anh mới bằng lòng buông tay?” Cô thấp giọng hỏi anh, trong lòng thật sợ hãi bộ dáng anh tức giận giống như phải ăn sạch cô mới cam.
Anh chăm chú nhìn cô thật sâu, sau đó trả lời: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần em giúp tôi có một đứa con, chẳng những có được tự do, còn có thể một nét bút hưởng không vô số tiền tài cùng danh vọng.”
“Vì sao anh cố chấp đến thế, làm như vậy có ý nghĩa sao, anh rốt cuộc đang muốn chứng tỏ điều gì cơ chứ?” Cô nhịn không được muốn hỏi cho rõ ràng.
Sắc mặt Lăng Chấn Vũ trở nên âm trầm hơn, anh phiết miệng nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu nói khẽ. “Nói cho em cũng chẳng hề gì, tôi là muốn cho lão già kia biết rằng, mệnh lệnh cùng sự an bài của lão đối với tôi không hề có tác dụng nào hết, bằng thế lực của tôi sớm đã đủ để tiếp quản Lăng thị. Lão nếu dám lấy hôn nhân của tôi ra để uy hiếp, tôi liền cho ông ta biết, ai cũng không thể làm chúa tể của tôi, khống chế tôi được!”
Hướng Hải Lam khó tin nhìn anh, cô không hề nghĩ tới thì ra quan hệ cha con của Lăng Chấn Vũ cùng Lăng bá bá lại khúc mắc cùng nghiêm trọng như vậy.
“Anh…anh rất không phân rõ phải trái, em thấy cha là thực lòng quan tâm anh, cũng rất yêu thương anh, ông chỉ không nói ra mà thôi!” Đây là những lời nói thật tình của cô. Từ sau khi đến Lăng gia, cô thường xuyên có cơ hội tiếp xúc với Lăng Trường Thanh, ông tuy không hay cười, nhưng không vì thế mà mất đi sự ôn ái. Giữa những buổi nhàn tản tán gẫu với nhau, cô thường nghe ông nói đến Lăng Chấn Vũ, lời nói tràn ngập sự kiêu ngạo cùng tự hào của một người cha dành cho đứa con trai tài giỏi của mình.
“Ông ta yêu thương tôi? Hừ!” Anh trào phúng cười khẽ, bộ dáng cuồng ngạo không cho là đúng, giống như chuyện cô nói đến vừa rồi là một trò cười vậy.
“Đó không gọi là yêu. Ông ta chỉ muốn thể hiện uy quyền của người làm cha đối với tôi, thừa nhận tôi cũng chỉ bởi vì tôi là người thừa kế duy nhất của lão, có thể tiếp nhận giang sơn từ tay ông ta không cho nó đổ bể đi xuống, vì không muốn cho bất kì người ngoài nào nhòm ngó đến nhúng chàm vương quốc một tay ông ta gây dựng nên, ông ta mới miễn cưỡng thừa nhận đứa con như tôi mà thôi!” Anh căm hận nói, ngữ khí oán giận giấu không ít sự chua xót bên trong.
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ như vậy của anh, tâm của Hải Lam cũng thấy khổ sở theo. “Em không hiểu lắm những hiềm khích từ ngày xưa giữa anh và cha, nhưng em thật sự có thể cảm giác được tình yêu thật lòng cha dành cho anh, chẳng qua phương thức biểu đạt của ông có đôi chút không giống với bình thường mà thôi!” Cô yêu anh, vì vậy hi vọng anh có thể cởi bỏ mọi oán hận trong lòng, không cần làm cho bản thân thống khổ thêm nữa.
Nhưng những lời nói thật lòng của cô chỉ đổi lại tiếng cười khinh miệt của Lăng Chấn Vũ. “Hừ…Em thì biết cái gì?”
Hướng Hải Lam trầm mặc trong chốc lát, sau đó hít một hơi, sâu kín nói: “Có một số người không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể cho anh cảm giác được yêu thương. Phải, chính là như thế! Cha của em rất ít khi mắng em, quản thúc em, giống như đã quên đi sự tồn tại của em vậy, ông làm cho em có được cảm giác người căn bản không hề thương em!”
Nói đến đây, cô đột nhiên tạm dừng một chút, mở to đôi mắt sáng nhìn anh. “Cha có lẽ hơi nghiêm khắc, độc tài, chuyên quyền với anh, quản giáo chặt chẽ, nhưng điều này chứng tỏ là ông không thương anh sao? Anh đối với ông, trừ bỏ hận thù, chẳng lẽ không thể tồn tại thứ tình cảm khác được ư?”
Lời của cô đánh động thật sâu vào tâm hồn, làm cho anh kinh ngạc, đúng là cái nhìn của anh từ trước đến nay đối với cha hoàn toàn chỉ có căm hận, chưa từng có tình cảm của người con dành cho cha, mà ông cũng chưa từng cho anh những thứ tình cảm ôn nhu như vậy. Những năm gần đây, ông đối với anh chỉ có yêu cầu, mệnh lệnh cùng sự phục tùng tuyệt đối, chẳng có lấy một lời khen ngợi hay những câu nói nhẹ nhàng, ấm áp.
Tất cả những điều này luôn canh cánh ở trong lòng Lăng Chấn Vũ, càng khiến anh không thể tha thứ cho cha mình, cũng càng thêm…hận ông!
Mà sự dây dưa trong lòng nhiều năm nay lại bị một cô bé kém anh tám tuổi, khờ dại không hề hiểu được nhân tình thế thái này một câu đem nó hoàn toàn phá bỏ.
Khiếp sợ, phiền lòng, ảo não, đủ loại cảm xúc không ngừng trào lên trong nội tâm, luân phiên nhau làm anh tâm phiền ý loạn, thầm nghĩ cách phát tiết nó ra ngoài.
“Đừng có nói với tôi một đống đạo lí như thế, tôi không có hứng thú! Tóm lại, hợp đồng không được phép huỷ bỏ, em nhất định phải hoàn thành chuyện lúc trước cả hai đã bàn luận, không có đường sống khác đâu!” Anh lãnh khốc tuyên bố.
Hướng Hải Lam không thể tin được, khiếp khiếp hỏi: “Nếu muốn sinh thì chỉ cần đàn bà là được rồi, cũng có thể em sinh không được—”
Anh thô bạo hôn, đánh gãy lời của cô, khiêu mở hai hàm răng rồi mạnh bạo đi vào trong miệng, điên cuồng hoành hành bên trong, cường hãn hấp thụ cái lưỡi ngọt ngào cùng mềm mại…
Một lúc lâu sau, anh mới rời khỏi môi cô, nhưng vẫn chôn mặt ở hõm vai của cô, hơi thở nóng rực phe phẩy nhẹ lướt trên làn da mềm mại đã ửng hồng.
“Vấn đề của em, chỉ còn một cách có thể chứng minh.” Anh tà ác nhíu mi nói. “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thật nghiêm túc chấp hành trách nhiệm của mình, một tháng sau, chúng ta sẽ biết được ngay em có thể sinh con được hay không, về phần thể lực của tôi, em có thể hoàn toàn yên tâm, bác sĩ đã xác nhận qua nó chắc chắc không có vấn đề gì rồi!”
Nói xong, xe đã tiến vào biệt thự Lăng gia.
Hai người vừa xuống xe, Lăng Chấn Vũ đột nhiên ôm lấy Hướng Hải Lam, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người làm mà hướng phòng đi đến.
Hướng Hải Lam kinh hãi hô: “Anh…anh định làm gì? Mau bỏ em xuống dưới!”
Anh không thèm để ý đến những tiến kêu kháng nghị của cô, ôm chặt lấy một đường đi vào phòng ngủ của hai người. Đem cô vứt lên giường xong, anh bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình.
Hướng Hải Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của anh, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nói được một câu. “Anh…anh muốn làm cái gì?” (Momo: Chị không thấy câu này thật muộn hay sao? _ _lll)
Anh thoát nốt món đồ cuối cùng trên người, thân thể trần trụi giấu không được vẻ cường tráng rắn rỏi hiên ngang đứng trước mặt cô. “Chuyện này còn cần phải hỏi hay sao? Đương nhiên là muốn cùng em bắt đầu chế tạo em bé của chúng ta rồi!” Anh mặt dày nhỏ giọng nói, thanh âm thô dát khàn khàn không thôi.
Hướng Hải Lam mở to mắt, thân mình đang nằm thẳng trên giường vội vàng bật dậy. “Anh điên rồi, bây giờ rõ ràng đang là ban ngày mà!”
Lăng Chấn Vũ chỉ nhếch miệng cười, bước đến bắt lấy thân hình mềm mại đang giãy dụa của cô: “Ai quy định ban ngày thì không thể làm chuyện yêu đương?” Bằng hai ba động tác nhanh gọn, anh đã cởi hết quần áo trên người cô.
“Nếu em còn có thời gian để mà cùng tình nhân hẹn hò ở hoạ lang, không bằng ở lại đây chuyên tâm cùng anh tạo em bé thì hơn!” Hai tay của anh bò lên thân thể mềm mại thơm hương của cô, bắt đầu vô tận thăm dò, bờ môi nóng rực cũng hôn lên hai cánh môi anh đào vẫn còn hé mở vì kinh ngạc kia.
Hướng Hải Lam cố đẩy anh ra, nhưng tay chân anh cường tráng gắt gao khoá chặt cô, làm cho cô không thể động đậy. Thân hình nóng rực như bếp lò dán chặt vào cơ thể trắng noãn của cô không một khe hở, giây lát sau cả hai bắt đầu bị cuốn vào làn sóng tình triều cuồng nhiệt, lửa dục tình không ngừng thiêu đốt! Ngọn lửa này bốc cháy thật lâu, thật lâu, tựa hồ như vĩnh viễn không bao giờ tắt…
Tối nay, anh thậm chí còn không để cô ra ngoài ăn bữa tối cùng mọi người.