https://truyensachay.net

Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 14 - Thử thách

Trước Sau

đầu dòng
Đang hối hả chạy vội đi trốn Tề Hàn, thì trời xui đất khiến lại để Cao Mẫn bất ngờ chạm mặt hai vị trưởng bối của Tề gia và cả cô "chị dâu tương lai" Ciin. Sự xuất hiện của họ, làm cô lập tức trở nên kiêng dè, khép nép tiến tới gần.

"Ông và bác mới tới!" Cao Mẫn cúi đầu, lễ phép chào hỏi.

Nhưng có vẻ như tất thảy mọi người đều không mấy vui lòng khi nhìn thấy Cao Mẫn. Thậm chí, ông nội Tề còn bước tới và sẵn sàng giơ tay chuẩn bị ra tay đánh người.

Chát... Kết quả, Cao Mẫn vẫn bị tát.

Trong khi chưa biết rõ nguyên do bị đánh là gì, thì Tề Hàn đã xuất hiện ngay phía trước Cao Mẫn, thay cô đối đầu với uy lực đáng sợ của ông nội Tề.

Thấy anh hầm hầm sát khí, ánh mắt lãnh khốc như băng, nói không chừng còn sẵn sàng đánh trả lại. Ông nội Tề liền nhếch mép cười khẩy, rồi ung dung bỏ qua sofa ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Sao hả, vì một đứa trẻ con như nó mà chẳng nể mặt ông già này để dửng dưng rời khỏi bữa tiệc. Bây giờ định tiếp tục vì nó, ra tay với cả tôi luôn à?"

Nắm đấm trong tay Tề Hàn siết chặt. Người của anh, anh nuôi từ bé, đến một vết muỗi đốt anh còn xót, chứ nói chi bị người khác vô lý cho ăn bạt tay. Nhưng người ra tay là ông nội của anh, cơn giận này, nuốt như nào mới trôi đây?

Cao Mẫn có thể cảm nhận được mức độ nguy hiểm tỏa ra từ anh, nên liền rón rén dùng đôi tay của mình bao phủ lấy nắm đấm đang run lên bần bật vì phẫn uất ấy và khẽ nói:

"Em không sao, anh đừng giận."

Vừa được hôn, song liền ăn tát. Cái giá phải trả này, có đắt quá rồi không? Tuy rất đau, Cao Mẫn cũng nào dám tỏ ra ủy khuất. Nhưng không có nghĩa như vậy, là Tề Hàn sẽ im lặng bỏ qua.

"Ông vô lý đánh người, còn tự cho mình đúng, như vậy có đáng làm bậc trưởng bối không?" Anh gằng giọng.



"Từ bao giờ, mà lão Vương đánh chó phải nhìn mặt chủ vậy? Thật nực cười."

"Mẫn Mẫn là người của cháu, bất cứ ai cũng không có quyền động vào cô ấy. Kể cả ông, ông đừng để cháu phải mang tội bất kính."

"Người của cháu? Xem ra, anh không chỉ đơn giản xem cô ta là một đứa em gái."

Nói tới đây, tầm nhìn sắc lạnh của ông nội đã chuyển về phía Cao Mẫn đang rụt rè đứng phía sau Tề Hàn, trầm giọng hỏi tiếp:

"Còn cô, cô xem cháu trai tôi là gì? Một người anh trai không hơn không kém, hay phía sau mối quan hệ ấy còn có loại tình cảm đặc biệt nào khác?"

Được hỏi, Cao Mẫn liền bước ra đối diện. Chính Tề Hàn cũng đang hồi hộp với câu trả cô sắp nói. Tại sao, tại sao lại là tình cảnh này chứ?

Sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, Cao Mẫn đã can đảm đối mặt với ông ta và đưa ra câu hỏi:

"Câu trả lời này có thật sự quan trọng và cần thiết phải nói ra không ạ?"

"Tất nhiên. Nếu thật sự yêu Tề Hàn, tôi sẽ cho cô cơ hội ở lại, còn bằng không, cô buộc lòng phải rời khỏi đây, mãi mãi không được xuất hiện trong phạm vi thành phố này. Đương nhiên, sẽ có một số tiền hậu hĩnh, đủ để ăn sung mặc sướng suốt đời. Cứ từ từ suy nghĩ cho thật kỹ, rồi hẵng trả lời." Ông nội Tề cười nham nhở.

Tề Hưng bên cạnh im lặng quan sát tình hình. Ciin cũng thật muốn biết tình cảm giữa đôi anh trai em gái này rốt cuộc là gì, nên vẫn ngồi bên ông nội, âm thầm chờ đợi.

"Mẫn Mẫn, em lên phòng đi. Để mọi chuyện anh giải quyết."

Chợt nghe Tề Hàn lên tiếng, ông nội Tề lập tức bật cười thành tiếng, thái độ khinh khi ra mặt cùng lời châm biếm.

"Tề Hàn, anh đang sợ cô em gái bé nhỏ của anh tham tiền, rồi bỏ đi đấy à."



Nói sợ, chắc có lẽ anh sẽ không dám dõng dạc lên tiếng phủ nhận. Bởi vì, tồn tại trong lòng anh thật sự có một chút lo âu, lo rằng cô gái đơn thuần của anh sẽ rời đi.

Thà là ngu ngốc ôm lấy chấp niệm, nhưng ít ra còn được ở bên cô, bảo vệ cô. Vì rời xa anh rồi, chắc gì cô còn bảo toàn tính mạng...

Thế mà, Cao Mẫn vẫn cứ đứng đó. Thấy vậy, Tề Hàn lại gằng giọng ra lệnh.

"Mẫn Mẫn, em không nghe tôi nói gì à? Mau lên phòng."

"Tại sao em phải trốn tránh?" Cao Mẫn bất ngờ mạnh dạn đáp trả.

Cục diện dần trở nên căng thẳng, Tề Hàn cũng bị quát đến đứng hình vì lần đầu được nhìn thấy Cao Mẫn phản ứng gay gắt.

Nếu đã không thể cưỡng cầu, thì phải buông bỏ thật sao?

"Ông Tề, cháu biết trong mắt ông, Cao Mẫn cháu là đứa con gái chẳng đáng một xu, cũng chẳng xứng với anh Hàn. Thật ra thì dạo gần đây, có những giây phút bất chợt cháu cũng cảm thấy mình thật sự không xứng với anh ấy, cũng từng nghĩ đến chuyện rời đi để anh được tự do sống theo ý mình. Nhưng mà nói đến đây, cháu phải xin lỗi ông, vì bản thân cháu vừa tệ lại còn ích kỷ, tham lam.

Cháu ích kỷ không muốn rời xa Tề Hàn, tham lam thời gian được ở bên người đàn ông này. Cho nên, việc lấy tiền và rời khỏi đây, chắc nó sẽ không xảy ra đâu ạ! Trừ khi... trừ khi anh ấy nói không yêu Mẫn Mẫn."

Câu cuối cùng được thốt ra, cũng là lúc đôi mắt chứa đựng chút tình cảm đặc biệt của cô gái hướng về phía Tề Hàn. Anh đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy tất cả, nhưng sau đó liền mỉm cười trong vui sướng, nào dám chần chừ hành động nắm tay người thương.

Tề Hưng mặt không đổi sắc, riêng Ciin thoáng chút trầm tư trên gương mặt sắc xảo. Chỉ có ông nội Tề là đang cười nham hiểm, tâm tư khó lường.

"Yêu cũng được. Nhưng trước tiên phải vượt qua các tiêu chí do Tề gia đưa ra, cô có dám chấp nhận thử thách?"
alt
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc