Xe đỗ vào khuôn viên rồi dừng lại, Đào Cẩn xuống trước, chu đáo mở cửa xe cho lần lượt từng người ngồi sau, nhưng Cao Mẫn lại vì hờn dỗi vu vơ mà không chịu bước xuống.
Người con gái này, căn bản đã được nuông chiều quá mức nên ngày càng sinh ra khó hầu, khó bảo. Nếu Tề Hàn không bắt đầu uốn nắn lại từ bây giờ, chỉ e rằng mai sau sẽ đổi tốt thành hại.
Thấy Cao Mẫn bướng bỉnh, Tề Hàn chỉ phất tay cho Đào Cẩn cùng vào nhà, trực tiếp bỏ mặc người ngồi trong xe. Biết bản thân bị bỏ rơi, cô liền xách ba lô chạy nhanh theo để cất giọng chất vấn.
"Tề Hàn, chú giận dỗi cái gì chứ? Em chỉ bảo vệ chính mình thì có gì sai? Cũng chưa đánh gãy tay, gãy chân bọn họ, càng không có gì sai."
"Ngay từ khi mở miệng gọi tôi bằng chú, là đã sai rồi." Tề Hàn cau mày trả lời.
Anh ngồi xuống sofa, tâm tình bực dọc nới lỏng cà vạt xong, liền rót ngay một ly rượu.
"Cao tiểu thư, cô lớn rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút đi. Lão đại bình thường đã bận trăm công nghìn việc, lại còn phải chạy đi thu dọn mấy chuyện chẳng đâu vào đâu của cô nữa. Mà hình như, cô chưa bao giờ để ý tới tâm trạng hay là sức khỏe của cậu ấy thì phải. Lỡ một ngày bị vứt bỏ, chắc cũng chẳng thể sống nổi."
Vì bất bình, Đào Cẩn đã lên tiếng. Thật ra, hắn cũng chẳng ưa gì Cao Mẫn, chỉ nể Tề Hàn mới chấp nhận ưu tiên bảo vệ cho cô suốt những năm vừa qua. Mà tất cả, đều có nguyên nhân uẩn khúc đằng sau.
Lúc này, sự uất ức trong lòng Cao Mẫn càng lớn. Bởi vì, cô cảm thấy mình chẳng sai gì cả, rõ ràng cô chỉ phòng vệ chính đáng, mà giờ trong mắt hai người họ lại giống như cô cố tình gây hấn. Tức, nhưng không nói, cô ấm ức bỏ lên phòng.
Tề Hàn cũng không nhìn theo, vì lòng dạ của anh cũng có tốt hơn là bao. Cảm giác mệt mỏi, áp lực đang vây quanh lấy thân xác lẫn tinh thần.
Đào Cẩn nói đúng. Giá mà Cao Mẫn có thể hiểu chuyện hơn một chút, thì anh đã đỡ phải lo. Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại, cô của bây giờ đều do anh quá đỗi cưng chiều mà ra.
Trước khi trách người, nên trách mình.
"Ông nội trở về, mà người của cậu thì vẫn như một đứa trẻ mãi không chịu lớn. Liệu chuyện này giấu được bao lâu nữa?" Đào Cẩn tỏ vẻ lo ngại.
"Không giấu được, thì không cần giấu nữa. Cứ để họ biết bên cạnh tôi đã có phụ nữ lại càng tốt."
"Cậu nghĩ ông nội sẽ chấp nhận một đứa trẻ con như Cao Mẫn trở thành một phần của Tề gia?" Đào Cẩn lại tỏ ra trào phúng khi nghĩ đến Cao Mẫn.
Tề Hàn lúc bấy giờ vẫn bình thản nhấp nháp ly rượu, ánh mắt sâu sắc, tâm tư bắt đầu toan tính.
"Không phải nghĩ, mà thực tế sẽ là như vậy. Hoặc chẳng cần ai chấp nhận."
...----------------...
Tối đến, Tề Hàn lại chủ động tìm sang phòng Cao Mẫn. Anh mang theo một phần bánh ngọt cô thích nhất, rồi trực tiếp mở cửa tiến vào trong.
Lúc này, Cao Mẫn đang ngoan ngoãn ngồi học bài, biết anh đi vào cũng mảy may chẳng quan tâm, cho tới khi đĩa bánh được đặt lên bàn và người ngồi xuống ngay bên cạnh, cô vẫn làm như không hề hay biết.
"Nếu một ngày nào đó không còn tôi bên cạnh, em sẽ đối mặt với chuyện đó bằng cách nào?" Tề Hàn trầm giọng lên tiếng.
"Đến chú cũng coi thường tôi." Cao Mẫn ấm ức trả lời.
"Nếu cảm thấy ai cũng đang coi thường mình, vậy sao không tự chứng minh bản thân cho người khác thấy một phiên bản hoàn toàn khác như họ nghĩ?"
Cao Mẫn im lặng. Bầu không khí chìm vào lắng đọng, đây cũng là khoảnh khắc đầu tiên chứa đầy cảm xúc và vấn đề phức tạp tồn tại giữa hai người.
"Em không có lỗi, lỗi tại tôi cho em một cuộc sống quá tốt suốt chín năm vừa qua. Khiến em chỉ thấy một màu hồng và vị ngọt, khiến em không nhận ra xung quanh ta còn có thứ gọi là nguy hiểm lẫn mất mát."
"Người thân của tôi mất hết rồi, bởi vậy làm sao biết được mùi vị đó nữa." Cao Mẫn cúi mặt, ký ức đau thương lại ùa về làm giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Mà người đàn ông cũng chợt hụt hẫng khi lắng nghe câu nói ấy, rồi khẽ hỏi:
"Thế, còn tôi thì sao? Tôi không phải người thân của em, nếu tôi biến mất cũng không có gì đáng buồn?"