Trong lúc Ciin vẫn đang nhìn Cao Mẫn, thì ông nội và ông Tề cùng Tề Hàn cũng đã di chuyển tầm nhìn về phía người thiếu nữ ấy. Riêng cô, cô dè dặt quay lại đối diện với họ bằng một cái cúi đầu lễ phép, rồi mới từ từ di chuyển tới.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi ấy cũng đã đứng dậy và tiến về phía cô gái bé nhỏ của mình, mà dõng dạc giới thiệu.
"Mẫn Mẫn là em gái nuôi của tôi, cô ấy sống ở đây cũng gần mười năm rồi."
Nói với mọi người xong, Tề Hàn lại nhìn qua Cao Mẫn, tiếp tục giới thiệu: "Còn họ là ba và ông nội của anh, những nhân vật mà em luôn muốn gặp mặt một lần cho biết."
Cao Mẫn hơi ngẩng mặt, dùng đôi mắt long lanh, đơn thuần, kính trọng nhìn họ, cho tới khi tầm nhìn rơi đến vị trí của Ciin, thì tia lửa điện lập tức trỗi dậy. Dự cảm cho thấy, đây là người phụ nữ sẽ mang đến phong ba bão tố cho tương lai mình sắp tới, nên không thể nào lan tỏa sự thân thiện được.
"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Ông nội Tề gắt gao gặng hỏi.
Trong khi đó, chính ông Tề Hưng cũng đang hết sức bàng hoàng khi chạm mặt Cao Mẫn. Sự hiện diện của cô khi ở đây, rõ ràng ông đã biết từ rất lâu về trước, chỉ là mới mấy năm không trực tiếp đối mặt, vậy mà giờ đối diện lại khiến ông quá đỗi kinh ngạc.
Bởi vì, Cao Mẫn thật sự rất có nét giống Cao Tư Tồn và Phùng Tuyết, đôi vợ chồng đã bị sát hại cách đây mười năm.
"Ba nhìn chằm chằm như vậy, đang làm Mẫn Mẫn sợ đấy."
Thấy tình hình dần căng thẳng, Tề Hàn liền lên tiếng. Nhờ vậy mới giúp Cao Mẫn thoát khỏi tầm mắt sắc bén của ông Tề Hưng.
Quay lại nhìn ba mình, ông Tề kính cẩn trả lời:
"Cô gái này đúng thật là em gái nuôi của tiểu Hàn, thân thế là trẻ mồ côi, được nhận nuôi từ năm tám tuổi."
"Tự dưng lại nhận nuôi người ngoài làm gì? Các người chê chưa đủ chuyện để lo toan, gánh vác hay sao hả?" Ông nội Tề tức giận.
Cao Mẫn chỉ biết cúi gầm mặt xuống, những người khác cũng im lặng, cho tới khi ông nội Tề lại lên tiếng:
"Chuyện này ta sẽ nói sau, trước mắt phải đưa cô ta rời khỏi đây đã. Kẻo lại làm kì đà cản mũi chuyện tình cảm của người khác."
"Nếu Mẫn Mẫn bị buộc rời khỏi đây, thì cô ta cũng đừng hòng được nán lại căn nhà này thêm một phút nào nữa." Tề Hàn lạnh lùng tuyên bố, ngón tay trỏ không khoang nhượng còn chỉ thẳng vào mặt Ciin, khiến cục diện trở nên căng thẳng.
"Nghĩa là anh đang công khai chống đối tôi đó sao?" Ông nội Tề gằng giọng.
Tề Hàn ngược lại chẳng chút thỏa hiệp nào, vẫn ung dung đáp trả:
"Nếu đến một cô em gái nuôi, mà ông còn sợ cháu dâu mình chọn đấu không lại, thì người này bản lĩnh được bao nhiêu?"
"Đúng rồi đó ông, chỉ là một đứa trẻ mới lớn căn bản chẳng có gì phải lo ngại cả. Ông cứ để cô ta ở lại đây đi, đừng làm anh ấy khó xử." Ciin lại được dịp lên tiếng và đóng tròn vai diễn một thiếu nữ hiểu chuyện hơn người.
Cao Mẫn lúc này tuyệt nhiên phẫn uất, tức mà không dám hé môi vì sợ lại gây rắc rối cho Tề Hàn. Nhưng mà... không nói thì môi cô cứ bị ngứa ngáy không yên.
"Chị nói không sai, một đứa trẻ mới lớn thì có gì đáng lo. Mà nếu lỡ có thất bại trong tay một đứa trẻ, cũng không có mất mặt lắm đâu."
Dí dỏm nửa thật nửa đùa xong, cô liền quay qua hai vị trưởng bối, rồi hồn nhiên tiếp lời:
"Xin phép ông và bác, cho cháu lên phòng học bài. Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng ạ!"
Nói rồi, cô liền quay lưng, nhưng lại nhanh chóng quay đầu nói thêm một câu:
"Mọi người yên tâm, Mẫn Mẫn còn nhỏ, Mẫn Mẫn vẫn chưa biết yêu, nên không tranh với chị dâu tương lai đâu ạ!"
Hay cho câu "không tranh với chị dâu tương lai" của Cao Mẫn. Nhìn cô hồn nhiên bỏ đi, mà lòng dạ Tề Hàn héo hon. Anh cũng chẳng biết đang cố gắng bảo vệ cái gì và vì điều gì...
"Nếu không còn việc gì nữa, thì con xin phép lên phòng. Còn chỗ ngủ của cô ta, lát nữa sẽ có người sắp xếp." Tề Hàn lạnh lùng rời đi.
Ciin vẫn bình thản nhìn theo bóng lưng lịch lãm ấy, bằng tầm mắt kiêu kỳ, tựa chút ma mị.
"Đứa trẻ đó cần được theo dõi cẩn thận."
Ông nội Tề nói xong, lại nhìn qua Ciin với lời căn dặn: "Còn con, nhất định phải sớm ngày chiếm được lòng tin lẫn tình cảm của tiểu Hàn, biết chưa?"