Lô Vỹ Tinh cảm thấy toàn thân đau nhức. Mùi đồ ăn thơm phức xộc vài mũi khiến cái bụng rỗng của cô khẽ lên tiếng.
Mi mắt hơi động. Còn chưa kịp mở mắt ra, chiếc chăn trên người Lô Vỹ Tinh đã bị lật tung, cả người nằm gọn trong vòng tay của Ninh Kiến Thần.
Cô hơi rụt vai lại, ái ngại nhìn hắn.
Còn hắn thì rất ung dung ôm cô trong vòm ngực, bước vào trong nhà tắm.
Bồn tắm đã được xả đầy nước, còn rải hoa hồng nổi trên mặt nước. Hương hoa thoang thoảng bay vào mũi, Lô Vỹ Tinh nhịn không được thầm thân một tiếng “thật dễ chịu”.
Cơ thể cô được Ninh Kiến Thần đặt vào trong bồn tắm. Làn nước trong veo thơm phức mùi sữa tắm và hoa hồng trộn và nhau, bám lấy da thịt trắng nõn của cô.
Đôi ngực tròn trịa qua lớp nước càng phô rõ những đường cong tinh tế của tạo hoá.
Ninh Kiến Thần nuốt ực một ngụm nước miếng, đánh mắt đi chỗ khác.
Aizzz…
Vừa trải qua một trận cuồng hoan xong, hắn là sợ cô không chịu nổi mất.
Ninh Kiến Thần mang khuôn mặt không được tự nhiên bước ra khỏi phòng tắm, để lại câu nói: “Tôi cho em hai mươi phút tiếng. Đúng hai mươi phút sau có mặt tại phòng ăn.”
Lô Vỹ Tinh ngơ ngác. Sau đó bĩu môi thở dài.
Cô đi xin việc làm mà lại gặp phải đại boss bá đạo kiểu này. Thật không có tương lai mà.
Bỗng mắt cô ánh lên một tia loé sáng, đôi mâu xinh đẹp hiện lên vẻ tinh nghịch.
Đúng rồi. Cô có thể nghỉ việc mà. Cô vốn thích tự do hơn là bị giam cầm. Không thể cứ ngày ngày ở bên cạnh hắn như con mèo nhỏ bị xích cổ lại được.
Gật đầu một cái như thể đã quyết định.
Được rồi. Lát nữa phải trao đổi với đại boss về vấn đề xin nghỉ việc mới được.
*****
“Được thôi. Vậy bây giờ em muốn làm gì?”
Lô Vỹ Tinh mở lớn hai mắt nhìn Ninh Kiến Thần vẫn thản nhiên dùng dao cắt miếng bít tết trong dĩa.
Ô?
Sao đại boss của cô lại dễ dàng chấp nhận cho cô nghỉ việc như vậy? Không hề có ý định ngăn cản luôn? Hay là…
Hắn đã nghĩ tới việc sẽ đuổi việc cô từ trước rồi?
Lô Vỹ Tinh nheo nheo mắt nhìn Ninh Kiến Thần.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ muốn nuông chiều người phụ nữ của tôi một chút thôi.” Ninh Kiến Thần ngước mắt, nhìn Lô Vỹ Tinh cười tà mị: “Chiều chuộng em để buổi tối em còn có tinh thần mà vận động.”
Lô Vỹ Tinh chết lặng, một mực cúi mặt ngồi ăn, không dám nói thêm gì. Chỉ là cô đang tưởng tượng miếng bít tết trong dĩa là Ninh Kiến Thần mà dùng dao nĩa xâu xé tận lực.
Ninh tổng đại Boss à. Anh thật vô sỉ. Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ… cô đã tự niệm một nghìn lẻ một lần.
Ninh Kiến Thần buông dao nĩa xuống, khoé miệng co giật nhìn cô đang tức giận vì xấu hổ.
Hắn than thầm trong bụng, may quá, hắn không phải là miếng bít tết đó.
Ninh Kiến Thần dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, hơi hơi mím môi, giọng nói trầm trầm mang theo ý tứ dò hỏi: “Vậy em muốn làm gì sau khi nghỉ việc ở Ninh Ba?”
Lô Vỹ Tinh nghe đến đây mới như chợt phát hiện ra thế giới mới, cô im lặng hai giây, sau đó cười giả lả, nói: “Em đã nộp hồ sơ tuyển chọn diễn viên cho bộ phim ‘Hoa tuyết ly biệt’ rồi?”
Aizzz… đây là bộ phim cô rất thích. Lô Vỹ Tinh đã phải từng canh từng giây đồng hồ để đợi tới giờ phát sóng mà xem. Nhưng cái kết của nó chưa làm cô thấy thoả mãn.
Nghe nói đã có kịch bản cho phần hai của bộ phim nhưng nữ chính của phần một đột nhiên bị thương, mà nhà sản xuất muốn tạo cơ hội cho những người muốn diễn suất không chuyên. Nên đã tạo ra một cuộc tuyển chọn cho vai nữ chính.
Aaaaa…
Cô muốn đi thử. Cô không thể đợi phim ra mắt, cô muốn biết trước kết cục của hai người ra sao.