Cây đấm bóp to lớn đang ở trong hoa huyệt, to tới mức Lô Vỹ Tinh lúc này chỉ biết há miệng mà không thể thốt nên lời nào.
Trong mắt cô đầy sự vui thích cùng đau khổ hoà lẫn với nhau. Từng mảnh từng mảnh hồng nhuận hiện lên trên da thịt trắng muốt.
Toàn thân Lô Vỹ Tinh căng cứng cong lưng lên, miệng nhỏ phía dưới cố gắng mở lớn hết mức mà vẫn chỉ có thể thấy một vòng tròn hình chữ O đang cắn mút chặt lấy cây đấm bóp, Lô Vỹ Tinh tự cảm nhận được nhục thịt đang co bóp dữ dội.
Ninh Kiến Thần nhìn Lô Vỹ Tinh khẽ cười tà, bàn tay cầm lấy chuôi cây đấm bóp mà đút vào rồi lại rút ra cắm vào, kèm với tiếng nước dinh dính nhèm nhẹp là tiếng rên rỉ đứt quãng của Lô Vỹ Tinh.
Ngón tay Lô Vỹ Tinh bấu chặt vào ga trải giường, nhăn nhúm. Ngón chân co quắp lại, muốn khép chặt hai chân nhưng lại bị trói ở chân giường nên chỉ có thể cựa quậy trong bất lực.
Đầu lưỡi thô ráp của Ninh Kiến Thần liếm láp nụ hoa mẫn cảm trước ngực Lô Vỹ Tinh, liếm lên từng tấc da thịt khiến cả người cô từ cổ đến hai bầu ngực trở nên ướt đẫm.
Khoái cảm từ đâu tới, từ từ tăng lên và lan toả khắp toàn thân khiến cho cả người cô xó cảm giác bứt rứt như kiến cắn, vừa đau khổ lại vừa khoái lạc muốn hơn nữa.
" A...ưm... Không cần...aa..." Lô Vỹ Tinh chịu không nổi lắc lắc đầu, ngón tay càng siết chặt lấy ga trải giường.
Như thế này sẽ chết mất. Cô sẽ chết mất.
Không cần, thật sự không cần..
Nhưng hắn dường như không nghe mà càng liếm láp càn quấy hơn, há miệng cắn nhẹ từng tí từng tí một, bàn tay cầm lấy cây đấm bóp vẫn đều đặn cắm vào rút ra. Cô cảm thấy tiểu huyệt co rút lại, ôm chặt lấy thân cây đấm bóp như là không muốn nó động thêm bên trong cô nữa.
Khoái cảm quá bức người, cô khó nhịn vặn vẹo cặp mông đầy đặn: "Làm ơn.. Á... đừng động nữa... huhu.. xin anh... huhuhu... đừng mà...á... không được... cầu xin anh không được... aaa..."
" Em như thế này là đang bảo tôi hãy chà đạp em hơn nữa sao."" Hắn ngẩng đầu lên: "Nơi này của em đang bóp rất chặt đấy. Cây đấm bóp khó động rồi."
" Quả nhiên là chỉ như thế này thôi thì hẳn sẽ không thể thỏa mãn được em nhỉ." Nói xong Ninh Kiến Thần đứng lên, cảm nhận được dị vật to lớn bên dưới không còn động thì Lô Vỹ Tinh mờ nhạt thở ra một hơi, hốc mắt lúc này đã ướt át.
Nhưng không biết từ đâu trong tay hắn đã có thêm một đống thứ linh tinh.
"Trước khi ăn món chính thì chúng ta ăn điểm tâm đã chứ?"
"Điểm... điểm tâm?" Đầu óc Lô Vỹ Tinh mơ hồ.
"Đúng vậy bảo bối. Chơi SM một lúc nhé?!"
***
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi dâm mỹ
Không khí, gió và tiếng rên rỉ trầm thấp hoà quyện với nhau như một bản giao hưởng tự nhiên đẹp đẽ.Trên giường...
Hai thân thể trần truồng, một to lớn mạnh mẽ với làn da màu đồng và những cơ bắp săn chắc, một mảnh mai thanh thoát với làn da trắng mịn tràn ngập những dấu vết đỏ tím trên da thịt.
Người đân ông kia bước lại bên giường, trên tay cầm đủ thứ kỳ lạ: "Bảo bối, chơi SM một lúc nhé?" Hắn cười, cười đến vô tội.
"Không... không... không..." Lô Vỹ Tinh hét lên khi thấy Ninh Kiến Thần đang cầm một cây nến và đốt cháy nó.
Hắn định làm gì?
Trong lòng Lô Vỹ Tinh đột nhiên sợ hãi.
Một giọt nhỉ xuống.
"Áaaaaa...." Lô Vỹ Tinh hét lớn, cong người lại khi giọt nến chảy ra vì nóng đổ xuống trên bắp đùi của mình.
Nóng rát. Toàn bộ xúc giác lúc này như tụ lại một chỗ duy nhất là nơi mà giọt nến vừa rơi xuống.
Một tiếng "ưm" phát ra từ miệng của Lô Vỹ Tinh đã khiến Ninh Kiến Thần dừng tay.
Lúc này cả chính bản thân Lô Vỹ Tinh cũng ngơ ngác khi bị hành hạ mà cô lại có thể rên lên khoái cảm.
"Ồ... hoá ta em thích kiểu này." Hắn cười, nụ cười gian tà đến rợn gáy: "Vậy thì tôi còn nhiều thứ hay ho cho em lắm."
Sau khi từng giọt từng giọt nến nóng chảy rơi xuốnh hết khắp toàn thân Lô Vỹ Tinh và giọng nói của cô cũng đã lạc đi vì thét lớn.
Cô khép hờ hai mắt, thở dốc như kẻ sắp chết vì kiệt quệ sức lực.
Bỗng cô nghe thấy tiếng "rì rì" nho nhỏ của máy móc vang lên.
Hai mắt Lô Vỹ Tinh sẹt qua tia sợ hãi khi nhìn thấy một thứ gì đó giống như cái đó của đàn ông, độ lớn gần bằng với Ninh Kiến Thần đang ngọ nguậy uốn éo.