Bên ngực trái đau buốt, cảm giác như còn ướt nước, và mùi máu tanh nồng.
Là máu của cô đang chảy ra?
Tiếng động cơ xe và âm thanh rồ rồ, cộng thêm không gian tối đen chật hẹp xung quang nói rõ cho Lô Vỹ Tinh biết, cô đang bị nhốt trong mui xe ô tô.
Đầu óc cô lập tức nghĩ tới vì sao cô lại nằm ở đây. Mùi thảo hương, người đàn ông đóng cửa sổ, âm thanh hừ mũi trầm thấp ở phía trên đỉnh đầu cô.
Có chút quen. Dường như cô đã từng gặp qua ở đâu đó.
Nhưng là ai mới được!?
Bỗng chiếc xe đang chạy đâm vào ổ gà khiến xe xóc lên, động tới vết thương trước ngực, Lô Vỹ Tinh cắn chặt môi nhịn đau.
Lô Vỹ Tinh muốn ngồi dậy nhưng không gian trong mui xe quá chặt hẹp, hai tay cô lại đang bị trói khiến cô không thể cử động.
Mùi xăng xộc lên mũi, mùi xăng đặc quánh khó ngửi như muốn bóp nghẹt phổi của cô.
Là ai mới được? Rốt cuộc ai lại muốn hại cô chứ?
Chiếc xe dừng lại, cả người Lô Vỹ Tinh lúc này mới được thả lỏng, toàn thân đau nhức nhưng cô không có thời gian nghĩ về vấn đề đó.
Cô muốn rời khỏi đây. Nhưng làm cách nào?
Bỗng một vật thể lạnh lẽo bằng chạm vào ngón tay cô, sắc bén đến đau nhói đầu ngón tay.
Kim loại? Dao sao?
Không phải. Chỉ là một mảnh sắt vụn. Có lẽ là phụ tùng để sửa xe.
Hai mắt Lô Vỹ Tinh lúc này mới mở lớn. Cơ hội của cô đây rồi.
Bỗng có tiếng động, Lô Vỹ Tinh lập tức nhắm mắt, toàn thân bất động.
"Đại ca, con bé này ngất lâu như vậy có làm sao không?"
"Chúng ta chỉ làm theo lệnh, nó có làm sao cũng không liên quan đến tao." Giọng nói của ồm ồm của người đàn ông có chút sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bất cần.
"Hay là em mở mui xe một chút để cho nó thoáng khí nhé. Em sợ nó có mệnh hệ gì thật thì..."
"Tuỳ mày. Muốn làm gì thì làm." Âm thanh ồm ồm trong cuống họng của người đàn ông kia im bặt, sau đó là tiếng bước chân xa dần.
Lô Vỹ Tinh muốn mở mắt ra nhưng cảm nhận được sự có mặt của tên thứ hai vẫn chưa rời khỏi nên cô đành nín nhịn, cố gắng hít thở đều đặn.
Cổ tay phía sau vẫn đang di chuyển thật nhẹ nhàng và từ tốn hết mức để không phát ra tiếng động.
Cảm giác sợi dây bị bung ra. Cô đang nghĩ cách để chạy trốn khỏi hai tên đàn ông lực lưỡng trong khi mình lại bị thương, và hơn thế thì người này đang đứng chắn trước mặt cô.
Nếu như cô ngồi bật dậy lúc này, chắc chắn sẽ không thể thoát được dù chỉ là một bước chân.
Đang mông lung suy nghĩ thì cảm nhận được người đàn ông kia quay người nhìn chăm chú vào cô.
Không phải chứ? Đừng nói là hắn đã biêt cô tỉnh lại rồi nhé!
Nhổ ra một bãi nước bọt. Hắn ta lầm bầm nói: "Khốn khiếp. Tao đi đái, mày nằm yên đấy con khốn."
Nói xong liền dơ chân ra, dùng mũi giày đá vào mui xe một cái sau đó mới rời đi.Trong lòng Lô Vỹ Tinh mừng rơn.
Ông trời thật có mắt. Chọn đúng lúc sợi dây dã dứt hẳn mà để hắn đi vệ sinh. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Đây có lẽ là cơ hội duy nhât mà cô có thể chạy trốn.
Lô Vỹ Tinh hơi he he mắt ra. Không có ai.
Cô nhẹ nhàng bước xuống xe, khúm rúm đi men theo mép xe, cúi người thật thấp. Nhịp tim cô đập mạnh như trống liên hồi.
Làm ơn hãy để cô thoát khỏi đây. Làm ơn!
Rón rén... rón rén...
Cuối cùng cô cũng bước tới được cửa xe phía trước. Cửa đã bị khoá. Nhưng theo phân tích hiện tại thì cô không thể chạy được với tình trạng như này
Đành vậy.
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, dùng hết lực.
Bộp...
Không vỡ.
Thêm một lần nữa.
CHOANGGG!!!!
Tiếng kính ô tô vỡ vụn.
"Khốn kiếp. Nó tỉnh rồi."
"Con khốn đứng lại."
Làm như cô ngu mà đứng lại.
Lô Vỹ Tinh như con thiêu thân lao vào bên trong xe mặc dù cánh cửa kính không bị vỡ hết nên những mảnh thuỷ tinh đang cắm trên khe cửa sắc nhọn rạch sâu lên da thịt cô.
Lô Vỹ Tinh cắn chặt răng, máu chảy ra từ những vết rạch.
Vào được bên trong xe, Lô Vỹ Tinh còn không có thời gian để ngồi ngay ngắn, mà tay cô đã rút ra một thanh sắt nhỏ ở trong mui xe lúc nãy mà nhét vào ổ khoá.
Đây là chiếc xe cũ, có ổ khoá khá đơn giản nhưng để mở ra được cũng cần thời gian.
Loay hoay mãi, thanh sắt như trêu ngươi chọt mãi không vào, còn hai tên đàn ông kia lại đang như con báo tìm thấy mồi mà chạy như điên loạn về phía cô.
Cạch...
Vào rồi!
Lô Vỹ Tinh nổ máy. Tên đàn ông kia vừa kịp luac đứng trước mũi xe, một tên còn lại thì đang vươn tay vào bên trong thông qua cánh cửa xe bị vỡ.
Tim Lô Vỹ Tinh đập loạn xạ. Tựa hồ như đông cứng lại.