Âm thanh nồi cơm điện tắt vang lên, Nghiêm Kỳ ở bên trên vẫn còn đang siêng năng cày cấy.
Chu Y Y thật sự có chút đói bụng vậy nên cô không muốn tiếp tục thế này. Thật ra cô chỉ bị động thừa nhận Nghiêm Kỳ châm ngòi, muốn Nghiêm Kỳ mau bắn ra, cũng chỉ có thể kích thích anh thêm một chút.
Eo và lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Nghiêm Kỳ, đây là đêm qua cô mới phát hiện ra. Không đợi tự hỏi xong tay Chu Y Y đã vuốt ve ở eo Nghiêm Kỳ, đầu cũng nâng lên ghé vào bên tai Nghiêm Kỳ khẽ cắn.
Cứ lăn lộn như vậy một hồi lâu, mới làm Nghiêm Kỳ bắn ra. Sức chịu đựng của anh cũng quá mạnh rồi... Trong lòng Chu Y Y cảm thán.
Cô đẩy Nghiêm Kỳ đang nằm bò trên người ra, lập tức đi vào phòng bếp, chất lỏng nơi riêng tư cô cũng không dám lau nhằm làm cho hương vị của mình tồn tại lâu một chút.
Nếu bây giờ anh vẫn tỉnh táo thì cũng không cần thiết phải bê lên tầng ba. Hai người ở bàn ăn ăn cơm trưa, khi ăn xong Chu Y Y thu dọn phòng bếp một chút, lại đem vệt nước trên sô pha chà lau sạch sẽ, mới mang Nghiêm Kỳ trở về tầng ba.
Hai người nháo cả ngày cũng không phải chuyện hay, lên lầu ba Chu Y Y bảo anh trở về phòng tắm rửa sạch sẽ tiếp theo muốn vẽ tranh hay kéo đàn thì tùy anh. Cô cũng chuẩn bị trở về ngủ trưa, "Vận động" cả buổi sáng đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của cô.
"Không cần, anh muốn ở bên em." Nghiêm Kỳ lập tức cự tuyệt.
"A... Buổi tối em đi tìm anh được không." Chu Y Y nhẹ giọng dỗ dành.
"Buổi tối anh sẽ không nhìn thấy em." Nghiêm Kỳ có chút mất mát, anh sợ không ngửi thấy mùi hương sẽ không nhìn thấy Chu Y Y.
"Thấy được mà, buổi tối sẽ có mùi hương." đúng là cảm thấy xấu hổ...
"Thật sao?" Nghiêm Kỳ lại không thấy mất mát như trước nữa...
"Thật mà, buổi tối anh tắm xong em sẽ đi tìm anh."
Nghiêm Kỳ nhận được bảo đảm, lúc này mới đi ba bước quay đầu một lần, đi vào phòng.
Trong phòng đã không còn hương vị của Chu Y Y, Nghiêm Kỳ lại trở về thế giới chỉ thuộc về mình, anh thuần thục đi về thư phòng tiếp tục vẽ tranh.
*Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*
Bên này Chu Y Y trở về phòng thì tắm một cái sau đó đem vỏ chăn gối điên cuồng đêm qua toàn bộ cho vào máy giặt, còn có cả quần áo của hai người.
Tưởng tượng đến quần áo... Ừ... Bộ quần áo đang mặc trên người Nghiêm Kỳ cũng giặt. Chu Y Y xoay người đi đến phòng Nghiêm Kỳ nhưng cô lại lập tức thở dài ra tiếng.
Ban ngày không phải thời gian tắm của Nghiêm Kỳ, lại không có mùi hương đặc thù khiến anh tỉnh táo. Bởi vậy dựa theo thói quen làm việc nghỉ ngơi của anh lúc này chắc anh chỉ biết vẽ tranh hoặc kéo đàn.
Một người con trai nửa người trên mặc quần áo, nửa người dưới trần trụi ngồi trên ghế chân cao vẽ tranh, bên trên nhục côn giữa hai chân còn có thể nhìn thấy rõ ràng chất dịch trắng đục, bức tranh này dù chỉ tưởng tượng cũng khiến khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Chu Y Y nhận mệnh cầm khăn lông thay Nghiêm Kỳ lau đi, dù sao giờ phút này anh cũng không có phản ứng. Quần áo không có cách nào mặc giúp anh, chỉ có thể lấy áo tắm dài thay anh phủ lên, phòng ngừa anh bị cảm lạnh.
Buổi tối Chu Y Y tắm xong nằm trên giường. Cô có chút do dự lại có chút thẹn thùng trốn tránh, điều này khiến cô giả vờ như quên thời gian, ở trên giường lướt Weibo lướt đến tận 10 rưỡi.
Mắt nhìn đêm càng ngày càng đen, áy náy trong lòng Chu Y Y cũng nhiều thêm.
Nếu không vẫn đi xem thử, nếu anh ngủ rồi mình sẽ trở về. Chu Y Y âm thầm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
Âm thanh mở cửa chậm rãi vang lên trong bóng tối, Chu Y Y đi vào phòng, nương theo ánh đèn di động nhìn về phía giường.
Nghiêm Kỳ đã lên giường nằm, Chu Y Y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của anh, không thấy được mặt anh.
Chu Y Y thấy trên giường có người vốn đã định trở về, nhưng trong lòng cô lại có âm thanh nhắc nhở cô đi về phía mép giường.
Lại đi xác nhận một chút vậy. Chỉ cần nhìn thấy anh nhắm mắt, mình sẽ trở về!
Chu Y Y thuyết phục mình như thế.
Cuối cùng cũng đi đến mép giường Nghiêm Kỳ, lúc này Chu Y Y mới thấy rõ mặt Nghiêm Kỳ. Còn tưởng rằng anh đã ngủ nhưng cô không ngờ Nghiêm Kỳ vẫn đang mở to hai mắt.
Bình thường chín giờ anh đã ngủ sấm đánh cũng không động. Bây giờ anh lên giường lại mở to mắt trong lòng nhất định còn có điều chấp nhất...
Chu Y Y nghĩ đến mình lỡ hẹn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
"Nghiêm Kỳ? Anh tỉnh sao?"
Chu Y Y giơ tay lên ở trước mắt Nghiêm Kỳ quơ quơ, đáng tiếc Nghiêm Kỳ vẫn không hề có phản ứng.