Ngụy Vân La căn bản không biết Lục Thừa phát điên cái gì, nàng chỉ đang bị khoái cảm xa lạ này làm cho sợ hãi, nàng không thể tự do hành động, cho nên chỉ có thể dịch mông về mép giường, vừa đá chân vừa khóc lóc muốn lấy dị vật ra khỏi tiểu huyệt.
“Lục Thừa! Hức… ngươi mau lấy nó ra đi…nó đâm ta, rất khó chịu…aaaa…” Ngụy Vân La cực kỳ sợ hãi, hoa lê đái vũ cầu xin Lục Thừa.
Lục Thừa không dao động, lạnh lùng nhìn nàng khóc la. Hắn thật hối hận khi vừa rồi lại mềm lòng với nàng, chỉ vì hai từ “tướng công” mà hắn đã hôn môi với nàng.
Dâm phụ này vốn không cần người khác tôn trọng. Cho dù là nam nhân hay dương v*t, miễn là có thể thỏa mãn tiểu huyệt nàng, khiến nàng sướng là được.
Hắn rút viên giấy ra, rồi bịt tiểu huyệt Ngụy Vân La lại, đẩy người bò lên giường, tiếp theo hắn vén quần áo mình lên, cởi bỏ lưng quần, móc côn th*t đã cứng ngắc từ lâu, cưỡi lên mông nàng, thọc vào hoa huy*t ướt đầy dâm dịch: “Đồ dâm đãng! Chỉ như vậy là có thể làm ngươi vui, phải không?”
Lục Thừa đẩy mạnh hạ thể, quần áo rũ xuống che cả mông Ngụy Vân La.
côn th*t bị che khuất, lập tức phóng thích dục vọng ẩn sâu trong con người Lục thừa, hắn càng thêm ngông cuồng quất roi thịt lên người nữ nhân bên dưới.
Dưới sự xoắn bóp của huyệt thịt, dương v*t của hắn lớn hơn vài phần, gân xanh nổi rõ trên thân trụ, quy đầu quấy phá lung tung trong tiểu huyệt của Ngụy Vân La, khe hẹp trên đầu tiết ra dịch nhờn, nó còn dám hỗn xược đụng tới vách trong của nàng.
Lục Thừa chịch vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mỗi một lần đâm vào đều muốn giã chết người bên dưới. Chốc chốc, hắn lại đẩy hết cây côn th*t vào, để túi tinh hoàn và âm mao dính sát vào âm hộ, chọc trái thọc phải, dùng sức đánh một vòng, tựa như muốn ép khô nàng.
“A…ha…ưm….a!” Ngụy Vân La rên rỉ: “Đúng vậy…sướng…ư…”
Lục Thừa nghe thấy nàng rên, hắn càng thêm tức giận, bàn tay to lớn vươn cao đánh mạnh xuống mông nàng vang lên một tiếng “bốp”.
Hắn kéo chặt vải đang trói cánh tay của Ngụy Vân La, để nửa người trên của nàng ngẩng lên, hắn giao hoan giống như tư thế đang cưỡi ngựa, hai bầu ngực của Ngụy Vân La như muốn văng ra ngoài, núm vú sưng đỏ liên tục đập lên khăn trải giường.
“A….A….vú…vú ta….ưmmm!”
Lục Thừa đưa một tay mở ra lá thư đã ướt đầy d*m thủy, ném đến trước mặt Ngụy Vân La, hắn dán sát vào lưng Ngụy Vân La, giọng khàn đặc: “La Nhi, có muốn đọc xem trên thư này đang viết cái gì không?”
Ngụy Vân La bị chịch đến mức mụ mị đầu óc, sao có thể quan tâm đến yêu cầu của hắn, nàng ngưỡng chiếc cổ thon dài lên, rên rỉ: “Um…không đọc…ui…a….”
Lục Thừa buông tay nàng ra, lập tức Ngụy Vân La bị ngã về giường: “Ối, Lục…Thừa… đau!”
Lục Thừa mặc kệ nàng, hắn cố ý rút côn th*t ra từng chút một: “Nếu không đọc, ta không chịch nữa!”
“Đừng! Đừng rút!” Cả người Nguỵ Vân La nằm rạp xuống giường, cố gắng chổng mông lên, nàng phát hiện mình không đuổi kịp được tốc độ rút ra của dương v*t hắn, vì vậy nàng liều mạng khép chặt âm hộ lại.
Lục Thừa cảm giác được huyệt thịt trơn mềm đang cắn mút mình, suýt chút nữa hắn không kiềm chế được lại muốn “lao đầu” vào bên trong. Lục Thừa cắn chặt răng, thái dương hiện lên gân xanh, quyết tâm rút côn th*t ra, song hắn lại xấu xa chừa lại quy đầu bên trong.
“Đừng…” Nguỵ Vân La lắc mông: “A… ta đọc! Tên Lục Thừa khốn kiếp!”
Nghe vậy, Lục Thừa lập tức thúc hông vào tiểu huyệt ấm nóng, cũng nhẹ nhàng thở phào.
dương v*t hắn cắm vào trong huyệt vẫn không nhúc nhích, hắn đang tận hưởng cảm giác từng lớp thịt bên trong đang liếm mút như muốn lấy lòng hắn, vừa hay có thể đóng giả dáng vẻ nghiêm túc.
Lục Thừa đưa lá thư đến trước mặt Nguỵ Vân La: “Đọc!”. Đam Mỹ Cổ Đại
“A…ngươi… cũng động đi!” Nguỵ Vân La tự ưỡn mông mình vào hông hắn, sau đó lắp bắp đọc: “Thấy…thấy chữ như thấy người….lá thư này…ư…!”
Vốn dĩ, Nguỵ Vân La không biết mình đang đọc cái gì, đầu óc chỉ đặt ở dương v*t của Lục Thừa đang ra vô trong người mình.
Lục Thừa thấy nàng đọc thư của “tình nhân” trước mặt mình như một điều gì đó “hiển nhiên”, hắn càng khẳng định Nguỵ Vân La không xem hắn là phu quân, có lẽ, việc hắn có thể làm là chịch cho nàng sướng lên tận mây xanh.
Hắn cởi trường bào vướng víu đi, hung hăng đánh lên mông thê tử. Chiếc mông đẫy đà đầy vết đỏ của Nguỵ Vân La giờ đây trông càng đáng thương, bộ dạng bây giờ còn sưng hơn trước nhiều.
“Á…a…” Nguỵ Vân La kêu la thảm thiết: “Đau quá! A…Lục Thừa, ngươi nhẹ….nhẹ một chút…”
“Đánh nhẹ có thể làm ngươi sướng được sao! Đồ dâm đãng!” Lục Thừa dùng sức giã lên người nàng, hắn không quan tâm đến cảm giác của nàng, lực thúc mạnh như muốn đâm vào tới tử cung: “Sao ngươi lại có thể dâm như vậy? Khắp kinh thành này, động huyệt của kỹ nữ còn kém xa ngươi, có phải không?”
“A…ưm….” Nguỵ Vân La bị hắn chơi đến mất lý trí, nước miếng chảy từ miệng ra cũng không hay biết gì, chỉ biết há miệng rên rỉ.
Lục Thừa tận dụng hết từ ngữ thô tục để làm nhục thiên kim thừa tướng không coi ai ra gì: “Đồ dâm phụ! Đồ kỹ nữ ngàn năm! Mỗi ngày chỉ biết chảy nước để được chịch, một cây chày thịt không thể thoả mãn được ngươi, có phải sau này ngươi muốn tất cả nam nhân thay phiên nhau để chịch ngươi không? Hả? Nói chuyện đi!”
“A…umm…Không….đừng!” Nguỵ Vân La đang đê mê, dưới sự cầm tù của dục vọng, nàng chỉ có thể đáp lại nam nhân đang cưỡi mình theo bản năng mà thôi.
Lục Thừa không quan tâm nàng nói gì, hắn tiếp tục mắng: “Tình nhân hát xướng của ngươi có thể thoả mãn cho ngươi sao? dương v*t của hắn có bự hơn ta không? Hắn có chịch cho ngươi được đến cao trào không? Hả? Đồ kỹ nữ dâm loàng, thèm nam nhân chơi! Nói! Hắn là ai?”
“Ưmmmm…” Nguỵ Vân La bất lực lắc đầu: “Ta không biết…a….không ….không biết….ui….”
Thật ra, Lục Thừa biết tên của con hát kia, vì trước khi vào cửa hắn đã đọc xong lá thư kia rồi. Nhưng, câu trả lời của Nguỵ Vân La lúc này, giống như đang khiêu khích hắn, hắn cho rằng nàng đang có ý che chở cho tên “tình nhân” kia, cho nên hắn nổi trận lôi đình, đưa tay nhéo âm đế nàng: “Tiểu dâm đãng còn dám nói dối!”
“Không…ưmmmm….ư…” Nguỵ Vân La bị hắn véo liền sinh ra cảm giác sợ hãi, nước mắt nàng trào ra, lắc đầu lia lịa như muốn thoát khỏi cảm giác khủng bố này, nhưng không thể làm gì được.
“Ta…không có nói dối…ta thật sự không biết….hắn là….là…” Trong lúc hỗn loạn, nàng nhìn thấy cái tên ký ở phía dưới: “Là Bán Lâm!”
“Phụt…”
Đột nhiên, Lục Thừa bật cười thành tiếng, hắn dừng động tác trên người nàng lại.
Nguỵ Vân La không rõ nguyên do là gì, nhưng đối với hành động này của Lục Thừa khiến nàng cảm kích không thôi, nàng há miệng thở dốc, cảm thấy may mắn vì thoát chết trong gang tấc.
Đột nhiên, Lục Thừa cúi đầu, thì thầm bên tai nàng: “Tình nhân kia của ngươi tên là gì?”
Nguỵ Vân La tỉnh táo hơn chút, tuy rằng ban đầu nàng có ý định nhận nuôi sủng nam, nhưng nàng còn chưa bắt tay vào thực hiện, vì vậy vừa thở vừa nói: “Ta…ta còn chưa có tình nhân…a…”
“Được, ngươi không có,” Dường như tâm tình của Lục Thừa tốt lên được một chút, hắn vòng tay ra trước ngực nàng, bao phủ lấy bầu vú đã bị mình bỏ lơ, xoa nắn: “Vậy ngươi nói xem, hắn tên gì?”
“Ưm…” Nguỵ Vân La ưỡn ngực, cọ đầu v* vào lòng bàn tay của hắn: “Là Bán Lâm!”
“Hì,” Lục Thừa vùi đầu vào xương cánh bướm của nàng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hắn bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha!”
Lục Thừa dừng lại một chút, hắn hôn lên sống lưng ngọc ngà của nàng, nói: “Hai chữ kia đọc là “Mị Sâm”!”
“Thư sinh thối! Ngươi dám cười nhạo bổn tiểu thư! Ngươi cởi trói cho ta!” Nguỵ Vân La đỏ mặt, giãy giụa mạnh, khiến cánh tay bị thít chặt, hằn lên vết đỏ.
Lục Thừa tin nàng thật sự không có nhân tình, ngay cả tên người viết thư này nàng cũng đọc sai, thật sự ngốc đến mức đáng yêu.
Cuối cùng hắn tốt bụng cởi vải trói tay nàng ra, sau đó ôm vú nàng nâng lên, hai người cùng quỳ trên giường.
Lại một lần nữa, Lục Thừa nhét côn th*t vào, nhưng lần này hắn làm nhẹ hơn.
“Ư…a…” Bị hắn thọc vào, Nguỵ Vân La cảm thấy thoải mái, rất nhanh nàng đã quên mất xấu hổ vừa rồi, ưm a hưởng thụ khoái cảm mà Lục Thừa mang lại.
Nguỵ Vân La yếu ớt lảo đảo về phía trước, chỉ đành đưa tay giữ chặt màn giường. Lục Thừa đưa tay véo cặp vú bự của nàng, sau đó đặt ở eo thon: “Quỳ cho chắc nào!”
Vừa dứt lời, Lục Thừa bắt đầu thúc hông nhanh hơn, tinh hoàn thấm ướt dâm thuỷ đánh lên mông chi chít vết thương vang lên tiếng “bạch bạch…”
“A…sâu quá…..ưm…”
Ánh mặt trời của sáng sớm xuyên qua cửa sổ hé mở chiếu vào trong, hình bóng giao hợp của hai người in lên bình phong.
Lục Thừa nhìn bóng hai người trên bình phong, nửa bên dưới dán chặt không tách rời, còn nửa trên của Nguỵ Vân La hiện ra đường cong quyến rũ chết người.
Mỗi lần đâm vào, bầu vú của Nguỵ Vân La nảy lên cực kỳ dữ dội, Lục Thừa đã đùa bỡn với nó vô số lần, cho nên hắn biết bộ ngực đó dâm đãng như thế nào.
Mà thứ Lục Thừa không thể ngờ được là, hình dáng hai cái núm vú của Nguỵ Vân La vậy mà lại in rõ trên bình phong. Đôi núm vú của nàng bị chơi đùa sưng lên bằng đầu ngón tay, run rẩy nhô lên dựng thẳng. Theo lực thúc mạnh của hắn, núm vú và bầu vú nhảy nhót theo, hình ảnh dâm đãng như vậy kích thích dương v*t của hắn như muốn nổ tung.
Hơi thở nặng nề của Lục Thừa phả lên lưng Nguỵ Vân La, đôi tay hắn bắt lấy đôi vú đang nhảy nhót kia, dùng khe hở ngón tay để kẹp đầu v* đỏ đậm, giọng khàn đặc: “Vú bự này có nặng không? Phu quân xoa nó cho nàng được không?”
“Ưm….ư…được…tốt lắm…” Mười ngón tay Nguỵ Vân La nắm chặt vào rèm giường trước mặt, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng sợ một khi buông ra thì sẽ bị nam nhân phía sau chịch cho đến chết.
Lục Thừa không chịu được nữa, hắn thúc vào xương chậu. Đôi tay thô ráp xoa rồi lại xoa đôi vú trắng ngần, vừa bóp vừa miết, lúc thì ngắt, nhéo, vân vê cái núm vú, lúc thì ấn lún xuống quầng vú, hắn đùa nghịch đến mức dâm thuỷ của nàng văng khắp nơi, trợn mắt rên rỉ.
“Aaaaaa….”
Nguỵ Vân La kéo dài tiếng rên.
“Bạch…bạch….”
“Hự…”
Lại một lần nữa Lục Thừa tưới tinh dịch lên hoa huy*t nàng.
Lục Thừa thở hổn hển, một bên xoa nắn vú Nguỵ Vân La, một bên đè nàng dưới thân, đẩy dương v*t đang mềm xuống của mình vào, âm mao và tinh hoàn đều dính chất lỏng trắng đục, vừa là tinh dịch của hắn, vừa là dâm thuỷ bị đánh tạo bọt của nàng.
Nguỵ Vân La khép mắt lại, mặc cho Lục Thừa dở trò.
Nàng nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Lục Thừa thì thầm bên tai nàng.