Lục Thừa chưa kịp trấn an Nguỵ Vân La, nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, không bị hao tổn gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến ôm chặt nàng vào ngực.
“La Nhi! Thật may là nàng không bị làm sao!”
Nguỵ Vân La khó hiểu, nhưng tay vẫn vỗ về lưng Lục Thừa: “Ta thì có thể gặp chuyện gì được? Nhưng còn ngươi, sao lại đi cùng với Bạch Lê Quân?”
Ánh mắt Lục Thừa trầm xuống, lúc này mới có thời gian nhìn về phía nam nhân ở trên mặt đất: “La Nhi về phòng trước đi, ta xử lý bọn họ xong rồi đi mua điểm tâm cho nàng!”
“Ây da, mua điểm tâm gì mà mua! Trộm đã vào đến phủ, chàng mau nhìn hắn xem có quen biết không, nếu không quen biết thì ta cho người đi nha môn báo quan!” Vân La chỉ vào Lý Phong rồi nói.
Lục Thừa ôm eo nàng, nhìn Lý Phong đang bị trói gô cổ và Bạch Lê Quân đang bị gia đinh trong phủ giữ lại, hắn lạnh lùng nói: “Ném hai người này vào hầm cho ta, tra rõ xem nam nhân này vào phủ bằng cách nào, với mục đích gì? Hỏi xong rồi giải lên quan phủ!”
“Vâng!” Hạ nhân răm rắp nghe theo, đẩy Bạch Lê Quân và kéo Lý Phong ra ngoài.
“Không….không! A Thừa! Lục Thừa! Lục Thừa! Đệ hãy nghe ta giải thích!” Bạch Lê Quân không ngờ Lục Thừa lại “dám nói dám làm” như vậy, đến cả biểu tỷ như nàng cũng không khoan nhượng: “Không liên quan đến ta! Tất cả đều là do hắn! Đều do Lý Phong!”
Lý Phong nghe được lời này, khoé mắt trợn to nhìn nàng, đầu lắc lia lịa, cố gắng “ưm …ưm” trong miệng.
Sắc mặt Lục Thừa không đổi: “Sự tình rốt cuộc là thế nào, cứ tách ra hỏi cho ra nhẽ!”
Sau khi mọi người lui ra hết, Nguỵ Vân La mới phát hiện: “Tên trộm kia là hôn phu của Bạch Lê Quân sao?”
Lục Thừa ôm nàng đến ghế thái sư ngồi, hai tay ôm eo nàng, thấp giọng ừ một tiếng.
Nguỵ Vân La ngồi trong lòng ngực hắn, nhíu mày: “Hắn lén lút trèo tường vào Lục phủ để làm gì? Chẳng lẽ hắn ta thông đồng với địch thủ trên triều của chàng sao? Cho nên hắn đến phủ để hại chàng? Không đúng, hắn chỉ là một tên nuôi heo thôi!”
“Được rồi, đừng nghĩ đến những điều đó nữa, mất công tâm lại phiền,” Lục Thừa nắm tay nàng cười cười, sau đó hôn lên má Vân La một cái: “Thừa Tướng đại nhân bảo ta lần sau phải đưa nàng hồi phủ!”
Sắc mặt Nguỵ Vân La liền thay đổi, nàng biết, lần này mình lặng lẽ chuồn ra khỏi phủ Thừa tướng, nhất định sẽ khiến phụ thân vô cùng tức giận, lúc này nàng cảm thấy sợ quay về.
Lục Thừa vừa nhìn đã biết nàng nghĩ cái gì, hắn trấn an nàng: “Thừa Tướng đại nhân trước giờ luôn yêu thương nàng, ngay cả tìm phu quân cho nàng ngài cũng làm, huống hồ có ta và thừa tướng phu nhân chống lưng, không sao đâu!”
Nguỵ Vân La vẫn cảm thấy lo lắng, song lại miễn cưỡng đồng ý.
——
Ngày hôm sau, Nguỵ Vân La trở về phủ Thừa Tướng, Ngụy Thừa tướng nhìn thấy nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói gì cả, lão quay đầu bàn với Lục Thừa một số chuyện chính sự.
Nguỵ Vân La thở phào nhẹ nhõm. Ngụy phu nhân nhẹ nhàng đi tới, ý bảo nàng đi theo ra hậu viện cùng bà.
Nguỵ Vân La ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn đi theo mẫu thân.
Đến khi hai người đi xa một đoạn, Nguỵ Phu nhân mới kéo Vân La vào đình bát giác, nói: “La Nhi, con thế này là đã chịu yên phận rồi phải không?”
Nguỵ Vân La kéo góc áo, mặt hơi đỏ, làm bộ miễn cưỡng: “Cứ cho là vậy đi, Lục Thừa cũng tạm ổn!”
Nguỵ phu nhân vỗ vỗ tay nàng: “Chúng ta cũng cảm thấy tiểu tử họ Lục kia cũng không đến nỗi tệ, lần này lập công lớn, sợ là sau này sẽ càng thăng tiến!”
“Nếu con đã chịu yên phận thì mẫu thân cũng nói luôn,” Ngụy phu nhân nhích sát vào một chút, thấp giọng nói: “Cung thế tử đã theo Vĩnh Vương hồi kinh, sắp tới, Hoàng Thượng sẽ tổ chức buổi yến tiệc tròn năm cho Diễm Nhi. Ở yến tiệc hai đứa sẽ rất dễ chạm mặt… bản thân con phải phân định rõ ràng, đừng để tiểu Lục nghĩ ngợi lung tung!”
Trái tim Nguỵ Vân La lỡ nhịp, nàng hỏi lại: “Thế tử hồi kinh?”
“Suỵt!” Ngụy phu nhân vội che miệng nàng lại: “Nhỏ giọng một chút, đừng để tiểu Lục nghe thấy!”
Nguỵ Vân La bĩu môi, vốn nàng đang muốn mạnh miệng nói “hắn nghe được thì làm sao?”, nhưng bất chợt nàng nhớ đến người kia tàn nhẫn với nàng thế nào trên giường, những lời muốn nói lập tức nuốt xuống hết.
Cung thế tử không phải ai xa lạ, hắn là cháu của đương kim thánh thượng, tên là Cung Đình Chất.
Nguỵ Vân La có tiếng là thích đùa giỡn các công tử ở kinh thành, mọi người gần như đã quên cái danh này từ đâu mà có. Nhưng, Nguỵ Vân La và các tỷ muội của nàng thì nhớ rất rõ.
Lúc trước, Nguỵ Vân La ở tửu lâu liếc mắt nhìn trúng Lục Thừa đang giặt đồ bên bờ sông, bọn người Ôn tỷ, Thẩm Chi Như trêu đùa: “Ngươi lại nhìn trúng công tử nhà nào rồi?”
“Công tử nhà nào” rõ ràng là đang ám chỉ công tử thế gia chân chính, chứ không phải là tiểu quan tầm thường hay tiểu bạch kiểm chốn thanh lâu.
Năm đó “công tử” mà Nguỵ Vân La để mắt đến chính là Cung Đình Chất. Chỉ là khi đó nàng chưa cập kê, tỷ tỷ vào cung còn chưa được thăng lên làm quý phi, vả lại thân phận của Cung Đình Chất rất phức tạp. Nguỵ Thừa tướng suy xét đến nhiều vấn đề, cho nên bỏ mặc yêu cầu của Nguỵ Vân La, không thể an bài giống như hôn sự với Lục Thừa.
Trước mặt Hoàng đế, Ngụy Thừa tướng luôn biểu lộ mình tận trung, giữ vững lập trường, tuyệt đối không trở thành thông gia với Vĩnh Vương. Đến độ Nguỵ Vân La gây rối ở bên ngoài thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ xem đó là trò đùa của trẻ con, không đáng để bận tâm tới.
Vì vậy, Ngụy thừa tướng mắt nhắm mắt mở cưng chiều nàng, mặc kệ nàng trở thành cái đuôi của Cung Đình Chất, bám theo Cung thế tử khắp nơi, dâng vàng bạc châu báu đến dưới chân hắn. Cũng may, chưa đầy một năm, Cung Đình Chất đã theo phụ vương hắn về đất phong, nhiệt huyết của Ngụy Vân La khó khăn lắm mới dừng lại.
Nhưng nàng thật sự thích các công tử tuấn tú, cho nên cái danh đó truyền đến tận ngày hôm nay.
Nhiều năm trôi qua, Nguỵ Vân La sớm đã vứt người này lên chín tầng mây. Tuy nhiên, bất chợt nghe thấy tin tức của hắn, nàng nhịn không được có chút hồi hộp. Song, điều này không nghĩa là nàng muốn phản bội Lục Thừa, mà là nàng đang tò mò tình trạng hiện giờ của người khiến nàng lần đầu động tâm thôi.
Nguỵ Vân La nâng tay áo che miệng mình lại, tựa như không muốn người khác nghe thấy: “Mẫu thân, hiện tại Cung thế tử thế nào rồi?”
Nguỵ phu nhân trừng mắt liếc nàng: “Con hỏi điều này để làm gì?”
Nguỵ Vân La nũng nịu nói: “Con chỉ hỏi một chút thôi mà!”
Ngụy phu nhân nói: “Việc triều đình ta không biết nhiều, chỉ nghe là hắn đã cưới hai vị trắc phi, con cũng có vài đứa, nhưng vị trí chính phi vẫn còn bỏ trống, e là hắn đang muốn chọn “nơi kiên cố” một chút!”
Không đợi Nguỵ Vân La mở miệng, Nguỵ phu nhân quay đầu nhìn nữ nhi nhà mình, khẽ véo khuôn mặt trắng mịn của nàng: “Ở cung yến, con an phận một chút cho ta, phải ra dáng một phu nhân cao môn, đừng đưa mắt ngó đông ngó tây …con hiện giờ không còn là Ngụy thiên kim của phủ Thừa tướng nữa, mà đã là thê tử của Lục Thừa, nếu như xảy ra chuyện gì…con tự mà chịu trách nhiệm! Nha đầu ngốc!”
“Úi!” Nguỵ Vân La vội né tránh “móng vuốt” của mẫu thân mình, xoa xoa mặt: “Con biết rồi!”