https://truyensachay.net

Legendary Moonlight Sculptor Con Đường Đế Vương

Chương 22: Hòn đá thu lôi

Trước Sau

đầu dòng
Paruvan.

Đó là nơi các du khách và những đoàn bộ hành nghỉ chân ở đó khi họ đi du lịch qua dãy núi Bar Khu. Ban đầu nó được những kiểm lâm của vương quốc Rosenheim dựng lên để họ dùng, vì vậy, nơi đó rất ít người lui tới.

“Chúng ta đã may mắn tìm được nơi này. Chúng ta chỉ có một đến hai ngày đường để tới nơi đó”.

“Chuyến đi khó khăn quá, tao nghĩ tao sẽ chết ở đây mất” - Halman cười.

“Tất cả chỉ tại mày đó, Margaux”.

"Mày không nên nói thẳng ra như vậy, Levi. Tất cả chuyện này bắt đầu từ lúc mày giết thằng chó đó".

Halman, Margaux, Levy, và Grant, bốn người bọn họ đã giết chết một người chơi nổi tiếng ở liên bang Britten. Họ tận hưởng niềm vui cuộc sống bằng cách giết những người chơi khác và cướp trang bị của họ. Bộ tứ nổi tiếng này được biết đến với cái tên “Dwichigi Quartet" (Bộ tứ móc lốp).

Tuy nhiên, khoảng một tháng trước, họ đã mắc phải một sai lầm khi dám động chạm đến guild Cloud. Đây không phải là guild bình thường mà là 1 guild rất lớn trong Liên bang Britten, nó thuộc top 10 guild lớn nhất trên toàn bộ lục địa. Họ tự hào về số lượng thành viên đông đảo, lên tới hơn 6.000 người chơi, và nếu tính cả các guild đồng minh, thì đó là một lực lượng có ảnh hưởng rất lớn đến thời cuộc. Guild có tầm ảnh hưởng rất lớn đến các đối thủ trong Liên bang Britten.

Chính vì điều đó, guild Cloud sẽ không dễ dàng bỏ qua cho “Bộ tứ móc lốp”. Trên thực tế, họ không xía vào hoạt động cũng như mục đích của guild Cloud. Trong một thời gian, bốn người bọn họ đã nằm trong danh sách đen cần phải thanh trừng nên họ quyết định chạy trốn, tập trung vào săn bắn để tăng lv. Nguyên nhân là trước đó một anh chàng tên là Brandy đã ngạo mạn nói:

"Cút! Bố cắm acc ở đây rồi!" Brandy hét lên.

"Huh, anh hùng bàn phím này là ai thế?"

"Mẹ kiếp!"

Đương nhiên, cơn thịnh nộ đã lên đến cao trào. Tại thời điểm này biểu tượng ngộ sát của họ đã biến mất, vì họ đã quyên góp rất nhiều tiền vào đền thờ và săn đuổi quái vật trong thời gian dài. Brandy đã gián đoạn cuộc đi train của họ và đã mạnh miệng tuyên bố rằng đây chính là địa bàn của anh, vì anh không biết rằng họ có tất cả 4 người.

Sau đó, Levi thực sự tức giận và nói, "Chúng ta phải giết tên khốn này!".

"Thằng này láo quá, dám cứng với trứng à!".

Cả bốn người luôn luôn xông vào chém giết cùng một lúc với một ý định rõ ràng, không có sự kiềm chế để một tên nào đó thoát khỏi cái án về thành. Brandy đã bị giết chết ngay lập tức. Theo cách hoạt động của băng móc lốp khét tiếng, thì 4 người sẽ nấp và lén lút tấn công sau lưng người chơi. Lv của Brandy thấp hơn so với 3 hoặc 4 thành viên, do đó, một pha combat 4 chọi 1 thì không chết mới lạ.

Sau đó, họ nhặt được một tấm bản đồ.

Item: Ngôi mộ người lùn

Độ bền: 1/1

Nơi an nghỉ cuối cùng của một người lùn

Nằm ở giữa hẻm núi, dưới cây cổ thụ

Ầm ầm!, ào ào!

Một con đường hẹp.

Sức mạnh nguyên thủy không thể truyền lại mà không có sự hy sinh.

Trong số những tiếng động ầm ầm, tìm kiếm những âm thanh không rung động.

Tác giả: Reinige R. Hansberg

“Cờ lờ gờ tờ…!”

Bốn người cùng cười và bỏ qua tấm bản đồ. Họ cứ tưởng nó là một tấm bản đồ kho báu nằm ở xung quanh đây. Kể từ lúc đó, họ liên tục bị guild Cloud truy sát. Họ mới ngộ ra rằng, họ đã giết chết một thành viên trong guild Cloud.

"Định mệnh! Thằng điên đó. Nếu hắn nói: hắn là thành viên của guild Cloud, thì tao đã không tiễn hắn xuống địa ngục!".

"Chúng ta đã giết hắn mà không cho hắn một cơ hội mở mồm".

“Đó đâu phải là lỗi của chúng ta!".

"Dù sao thì, từ bây giờ chúng ta nên ít lộ diện hơn".

Từ đó về sau, bốn người bọn họ ẩn giấu hành tung trong suốt 2 tuần. Tuy nhiên, guild Cloud vẫn truy lùng gắt gao. Để tránh cái chết, họ đã vượt qua rất nhiều khó khăn để lẩn trốn.

Lv của bọn họ khoảng 220, nhưng họ không có kinh nghiệm PK, do đó họ sẽ không có khả năng thoát khỏi một cuộc chiến đẫm máu.

Halman cuối cùng đã mở lời, "Điều này thật kỳ lạ".

"Tao cũng nghĩ vậy, chúng mày có nghĩ thế không?".

"Toàn bộ guild sẽ không thể đuổi theo chúng ta chỉ vì một thành viên bị giết".

"Yeah, họ thực sự nghiêm túc muốn giết hết chúng ta”.

"Chờ một phút, mọi người có nhớ nội dung trong tấm bản đồ chúng ta nhặt được từ hắn không?"

"Tao nghĩ rằng hình như đó là "ngôi mộ của một người chân ngắn”... ".

"Có lẽ nào, bản đồ đó không phải là thứ bình thường. Những tên kia đuổi theo chúng ta chính là vì nó".

“Hehe!”

"Chúng ta nên cố gắng tìm thấy kho báu từ tấm bản đồ này".

Kể từ đó, bốn người này bắt đầu khám phá những bí mật của bản đồ. Họ đi tới một vương quốc lạ, đến thư viện và tìm những thông tin về tấm bản đồ. Họ đã giải mã được ý nghĩa những câu nói trong đó. Kết quả là, họ đã đi đến dãy núi Bar Khu.

"Bây giờ tất cả những gì chúng ta cần làm là đột nhập vào ngôi mộ ..."

"Yeah, nhưng những gì chúng ta cần làm là làm cái gì? Chúng ta không có ai thuộc class Adventurer (nhà thám hiểm) cả, vì vậy ai sẽ tháo dỡ những cái bẫy trong hầm ngục".

“Đó là…”

"Cơ thể chúng ta có thể mắc vào một vài cái bẫy".

"Thậm chí nếu chúng ta vượt qua được những cạm bẫy một cách suôn sẻ, thì vẫn sẽ có một người bị sét đánh trúng. Vì vậy, một người trong số chúng ta sẽ phải chết?".

Rõ ràng, chẳng ai muốn chết. Bộ tứ chỉ thích giết người chứ không thích hy sinh, do đó, họ nhìn nhau chằm chằm. Sau đó Gran nở một nụ cười rạng rỡ.

"Tao đã quyết định".

“Ai?”

"Chắc nó trừ tao ra?".

Gran chỉ tay, nhưng hắn không chỉ vào bất cứ ai và cũng không chỉ vào hắn. Gran chỉ tay về phía chân núi. Ở chỗ đó, Weed và Mapan đang ngồi trên chiếc xe hàng ọp ẹp.

"Wow! Tôi không nghĩ là mình lại được gặp nhiều người ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này. Xin chào, tôi tên là Mapan".

"Tôi tên Gran, còn đây là Levi, Halman, và Margaux".

"Rất vui được gặp các bạn".

Bộ tứ cười tươi rói, chào đón Weed và Mapan.

"Thật hiếm khi thấy có người đi du lịch ở dãy núi Bar Khu này, lý do gì mà các bạn lại tới đây?".

"Ah, chúng tôi đến để kinh doanh" Mapan mở lời.

"Kinh doanh? Hai người là thương gia à?".

"Uhm, tôi là một thương gia, còn Weed-nim đây là một nhà điêu khắc".

"Oh tôi hiểu rồi".

Gran cười rạng rỡ. Còn Halman, Margaux và Levi thì đang cố gắng gượng cười.

‘Hắn nói hắn ta là một nhà điêu khắc!’.

‘Cũng có người chọn class đó sao?’.

Tuy nhiên, họ vẫn cư xử lịch sự với Weed và Mapan. Bởi vì họ muốn hoàn thành nhiệm vụ. Gran – người thận trọng nhất trong 4 người, mở lời hỏi thăm. Kể từ khi họ dính vào vụ việc của Brandy, họ đã cẩn thận hơn trong việc ứng xử với những người lạ.

"Nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm. Làm thế nào mà một thương gia và một nhà điêu khắc lại có thể vượt qua được dãy núi Bar Khu đầy rẫy quái vật? Các bạn đối phó với chúng như thế nào?".

"À, đó là nhờ Weed đã ...".

Mapan định giải thích, nhưng Weed đã huých khuỷu tay vào anh.

“Weed-nim?”

Mapan định nói nhưng đành im lặng. Anh nhận thấy rằng Weed muốn che giấu điều gì đó. Gran nghe xong, nhíu mày rồi cười.

"Oh, có vẻ như đó là điều hơi khó nói?".

Sự thật thì, Weed có cảm giác rằng bộ tứ này đang che giấu điều gì đó. Trên lục địa Versailles rộng lớn này, ngoại trừ trường hợp một tốp người chơi tụ tập, thì ở những nơi được gọi là “thiên đường quái vật” lại xuất hiện 4 người thì thật là hiếm.

Thông thường, khi bạn gặp những người lạ ở một nơi đồng không mông quạnh như rừng núi, thì bạn sẽ chào đón họ, thậm chí bạn có thể cho họ thức ăn. Nếu 2 người có chung một điểm đến, bạn sẽ đi cùng người đó trên đoạn đường còn lại. Những người như thế quả thật họ quá may mắn.

Bốn người đang vui mừng vì họ biết class của 2 người. Weed liếc nhìn bốn người, chếch-in. Gran đứng phía trước nói chuyện với Weed và Mapan, trong khi đó 3 người khác thì lại đứng ở hai bên và phía sau.

‘Có thể họ là cướp’.

Nếu bạn nghĩ rằng trên lục địa Versailles này, rủi ro duy nhất là gặp lũ quái vật thì bạn đã nhầm! Người chơi có thể gặp những tình huống nguy hiểm hơn nhiều. Weed hành động một cách tự nhiên và nói:

"Tôi là một nhà điêu khắc, nhưng tôi có một kỹ thuật độc nhất".

"Kỹ thuật gì?".

"Đó là tiếng gầm. Khi những con quái vật nghe thấy âm thanh này, chúng sẽ bỏ chạy. Tôi sẽ chứng minh cho các bạn thấy?".

"Oh, tôi thấy tò mò ghê".

Weed hít một hơi thật dài, tập trung hết khí vào phổi và dùng skill, Lion’s Roar.

“Roooooaaaaar!”

Mapan đã dùng tay bịt tai của mình lại trước khi Weed dùng skill, nhưng bốn người kia đã không chuẩn bị từ trước nên lảo đảo bởi âm thanh quá sốc.

“Định mệnh”

"Thế éo nào mà hắn gầm được như vậy ...!"

Gran bình tĩnh lại, Margaux và Levi nháy mắt, nhìn Weed rồi cười ngoác miệng.

"Thật là một tiếng gầm lớn. Hình như tôi đã nghe thấy tiếng gầm đó nhiều lần. Nó có tác dụng xua đuổi quái vật à?".

Đó là skill Lion’s Roar.

Weed chưa tạo tổ đội với Gran, nên chỉ số leadership (lãnh đạo) của anh không tăng lên, và các hiệu ứng bổ sung không có hiệu lực. Điều duy nhất họ trải qua là những tiếng ồn lớn.

"Uhm, những con quái vật đã e dè khi nghe thấy âm thanh này, và trong khoảnh khắc đó, tôi trốn thoát".

Bộ tứ bật cười sau khi nghe Weed nói.

"Đó thật sự là một chiến thuật tuyệt vời”.

"Những con quái vật đó đã mắc một cái bẫy hoàn hảo?”.

‘Chúng ta cần một người đến nơi đó làm bia đỡ đạn’

‘Chúng ta chỉ cần 1 ...’

‘Cái gì, đó mới là vấn đề? Chúng ta cùng vào hầm mộ với họ, và vì họ là các thương gia nên lũ quái vật sẽ rơi ra rất nhiều chiến lợi phẩm’.

‘Tốt thôi, cứ thế mà làm’.

Cả bốn bọn họ nhanh chóng đi đến một kết luận mà không cần nói, chỉ giao tiếp bằng ánh mắt. Gran nghiêm túc quay sang Mapan và Weed: "Đến thời điểm này, thủ thuật này đã giúp các bạn đi đến đây một cách an toàn, nhưng dãy núi Bar Khu là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Bạn có thể gọi đây là duyên số, vì từ giờ trở đi chúng tôi sẽ hộ tống các bạn. Vì chúng ta đang đi chung một con đường, chúng tôi đưa ra ý định này chỉ vì thiện chí của chúng tôi chứ không có bất cứ lý do nào khác. Haha ... "

"Haha! Nếu là như thế thật, thì chúng tôi thực sự cảm ơn các bạn".

Mapan cố cười thật to. Là một thương gia yếu ớt, nếu đi cùng với một nhóm 4 người mạnh mẽ thì đó là điều tốt đối vs anh ta

"Chúng tôi sẽ chăm sóc các bạn".

Weed nhận thấy có cái gì đó mờ ám từ trong đôi mắt của họ, nhưng anh quyết định theo họ. Vì vậy, Weed lặng lẽ gật đầu, để mặc họ phục vụ và hộ tống. Anh thấy rằng, tình hình ngày càng xấu hơn, nhưng anh không thể làm gì khác được khi nhìn vào mắt họ, thôi kệ ... đến đâu hay đến đấy.

Những cuộc phiêu lưu, những chuyến đi du lịch lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, khám phá ra những nơi mới và gặp các đồng đội đồng chí. Những đồng đội đáng tin cậy có thể trở thành bạn bè. Rồi đi săn cùng nhau để xây dựng sự thân mật và gần gũi.

Đấy là niềm vui khi chơi Royal Road. Đôi khi, Weed thích đi train với những người khác. Nhưng kể từ khi anh dành rất nhiều thời gian để chơi, thì anh không được hưởng cảm giác ấy, nhưng đôi khi, anh vẫn ở bên những người bạn, điều đó thật tốt. Tuy nhiên, ở trong trường hợp cùng đồng đội với bộ tứ này thì anh không thấy như vậy. Bọn họ ngồi xung quanh thùng xe, với vai trò chiến đấu với những con quái vật, nhưng họ vẫn không quên để mắt đến Mapan và Weed.

‘Uhm, hắn ta không có gì bất thường cả’.

‘Tao nghĩ hắn đang điêu khắc?’.

‘Có vẻ như hắn chính là một nhà điêu khắc’.

Bộ tứ hoàn toàn thoải mái. Tuy nhiên, họ vẫn nghi ngờ một nhà điêu khắc kể từ khi họ dính vào vụ tai tiếng đó vào tháng trước. Ngay sau đó, Weed lấy ra một viên đá quý. Bộ tứ liền chuyển sự chú ý sang viên đá, và một trong số họ hỏi.

"Huh? Đó có phải một viên ngọc không?".

Margaux tò mò hỏi. Mapan cười và trả lời.

"Chuẩn như Lê Duẩn, nó là đá quý".

"Oh, đá quý?".

“Yup”

"Đá quý ... tuyệt vời!" Đôi mắt Margaux hiện lên chữ tiền to phạc.

‘Mình đã trúng độc đắc’

‘Mình muốn nó ...’

Weed nắm chặt con dao điêu khắc Zahab để khắc, nhưng bốn người kia vẫn chưa có động tĩnh gì.

‘Họ nhìn thấy viên ngọc quý mà không thèm tấn công, chắc họ muốn một thứ khác từ mình’.

Trong tâm trí của bộ tứ, Weed và Mapan đang bị mắc kẹt như những con chuột, không có cơ hội trốn thoát, nên họ cứ lựa theo tình thế. Những kẻ lừa dối và bị lừa dối! Và những kẻ lừa gạt là những kẻ giả vờ!

"Hãy ăn trước khi tiếp tục. Chúng tôi sẽ chuẩn bị thức ăn".

"Chúng tôi rất biết ơn vì các bạn đã hộ tống ... vì vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn".

"Haha, không, hãy chờ một chút".

Bộ tứ đưa cho Weed và Mapan những item rơi ra từ những con quái vật.

"Chỗ này không được nhiều lắm, nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ nhận nó".

"Kể từ khi chúng ta đi chung một con đường, chúng ta đã là đồng đội? Nên chúng tôi sẽ chia sẻ các chiến lợi phẩm cho các bạn một cách công bằng".

"Xin vui lòng nhận lấy chúng" Bộ tứ dễ dàng đánh gục ý chí của Mapan.

"Anh chàng vô liêm sỉ này ..."

Mapan cười rạng rỡ rồi nhận chúng, nhưng Weed nghi ngờ có ý đồ đằng sau việc đó.

' Bọn họ chia sẻ lợi ích mà không có một lý do ... trên đời làm gì có khái niệm nào như vậy. Nếu bọn họ không có kế hoạch cướp bóc, thì lý do gì mà bọn họ lại làm thế?'.

Một người bình thường, họ sẽ biết ơn khi được người khác tặng quà, hoặc những người khác đối đãi tốt với họ, nhưng đối với Weed, anh cảm thấy nghi ngờ về điều đó. Trong tình huống này, họ không cần thiết phải chia sẻ các item. Họ đang cố gắng tạo mối quan hệ tốt đẹp. Tuy nhiên, Weed vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Mapan đã tin tưởng bộ tứ, còn Weed, anh đã che giấu một thực tế rằng anh đếch tin tưởng họ. Một ngày êm ả trôi qua, và họ đến một hẻm núi. Hẻm núi chỉ rộng chừng 20m, nhưng nó khá sâu, bên dưới thung lũng, sương mù giăng dày đặc. Có một cây cầu để đi qua hẻm núi nên không có vẻ gì là quá khó khăn.

"Ở đây có một cây cầu. Nhìn nó có vẻ chắc chắn ... Chúng ta có thể vượt qua cây cầu này".

Mapan định đánh xe qua, nhưng Gran đã mỉm cười và cản anh lại.

"Thưa các quý ông, các bạn hiểu thế nào là phiêu lưu?".

“Cái gì?”

"Tôi nghĩ rằng phiêu lưu là phải đi thưởng thức những cảnh đẹp. Hình như có một con đường dẫn xuống thung lũng, vì vậy chúng ta hãy đi con đường đó. Con đường này có vẻ thú vị hơn đó? Bạn nghĩ sao?".

Mapan đã do dự khi nghe Gran nói. Trong lục địa Versailles không có thứ gì được gọi là quy chuẩn cả. Bạn có thể đi xuyên qua khu rừng, hoặc trèo qua núi. Chứ không nhất thiết phải đi trên một con đường trải nhựa.

Tuy nhiên, nếu bạn nghĩ một cách hợp lý, thì ý nghĩ đi xuống hẻm núi quả thực điên rồ, khi bạn có thể đi qua cầu một cách thoải mái. Ngay cả Mapan, người chưa biết gì về tình hình hiện tại, cũng cảm nhận được có một cái bẫy đang giăng ra.

"Tốt thôi, có nhất thiết là phải đi theo con đường đó ...?"

Mapan cố gắng để lộ ý định từ chối của mình. Là một thương gia, anh muốn đi theo con đường an toàn. Vì vậy, anh đã từ chối lời đề nghị của bộ tứ.

*shiiiiing *

Halman, Margaux và Levi, tất cả bọn họ đã đặt tay lên vũ khí. Weed và Mapan thấy mình bị bao vây. Một thương gia và một nhà điêu khắc. Không có lý do gì để sinh sự cả, nhưng họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng phòng trường hợp chúng ta phản đối ý kiến của họ. Đó là lúc Mapan thẳng thừng từ chối họ!

"Chúng ta nên đi xuống dưới đó. Đó là ý kiến tuyệt vời" Weed đồng ý với lời đề nghị của Gran.

"Haha! Tôi biết bạn sẽ đồng ý mà. Bạn đúng là một người đàn ông có trách nhiệm".

Gran, Halman và những người còn lại bỏ tay ra khỏi vũ khí và mỉm cười.

Weed và Mapan tiếp tục đi xuống hẻm núi theo lời chỉ dẫn của họ.

Mặt dốc của hẻm núi rất nghiêng, nên bánh xe ngựa đã nhiều lần bị mắc kẹt. Nếu không có sự giúp đỡ của bộ tứ, họ sẽ không thể đi xuống. Gran và Halman kéo xe từ phía trước, còn Levi và Margaux lại đẩy từ phía sau.

"Tôi, xin lỗi về điều này".

"Haha! Không sao đâu Mapan-nim. Chuyện nhỏ như con thỏ ý mà!".

Gran và Halman xử lý việc này cứ như chiếc xe là của riêng họ vậy. Bộ tứ đã không tiếc chút sức lực nào vì họ cho rằng chiếc xe này sớm muộn gì cũng thuộc về họ.

"Oh, tôi nghĩ rằng đây là một con đường mòn ...".

Gran dẫn đường. Anh ta chạy xung quanh dò đường, rồi quay về hướng dẫn.

"Ah, phong cảnh ở đây thật là đẹp. Điều này tuyệt hơn so với khi chúng ta đi con đường cũ".

Gran chạy qua chạy lại nhiều lần trong khu vực hẻm núi. Và hiện tại, Weed là một trong những người được hưởng lợi nhiều nhất.

"Whoa! Ở đây có cây Sến đỏ (1). Đằng kia có cây Ceylon(2) màu xanh ..toàn thảo dược!".

Dãy núi Bar Khu là một khu bảo tồn phong phú với các loại thảo dược. Ở phía dưới hẻm núi, nơi mặt trời tỏa sáng rực rỡ khiến cho những loài thảo dược phát triển mạnh mẽ. Weed háo hức ngắt chúng rồi cho vào túi mình.

"Bạn đang làm gì thế?"

"Bạn nghĩ tôi đang làm gì? Tôi đang hái thảo dược".

Ngày đầu họ bị lạc đường, họ thậm chí còn bị trì hoãn giữa đường nhiều lần, bởi vì Weed.

‘Định mệnh nó’

'Tao sẽ thông hắn với chai dầu ăn này!'

Trên trán bộ tứ đã nổi những gân xanh của sự giận dữ. Sau một vài giờ, Mapan đã kiệt sức, những người còn lại cũng vậy, đó là dấu hiệu tốt.

- Thoại nhóm -

- Eh Gran. Mày có nhớ vị trí không đấy?

- Chẳng nhẽ tao lại rút tấm bản đồ ra xem ngay trước mặt chúng?

- Chỉ cần đánh lạc hướng hai thằng ngốc đó là được. Thằng Weed thì như một thằng ngu nên không cần bận tâm, còn thằng Mapan, hắn ta luôn lia mắt quan sát tao, làm tao bực mình

- Được rồi. Nhanh nhanh cho bọn tao nhờ!

Margaux lại gần chiếc xe.

"Hey Mapan, tôi rất có hứng thú với điêu khắc. Bạn có thể hỏi Weed liệu anh ấy có cho phép tôi ngồi xem anh ấy làm việc được không?".

Đó là một cái cớ để Margaux che khuất tầm nhìn của Mapan nơi Gran và những người khác đang đứng. Trong khi đó, Gran trải ra một bản đồ để tra vị trí hiện tại và anh đã tìm thấy vị trí của ngôi mộ. Đôi mắt của Gran chợt long lanh rạng rỡ.

‘Tốt rồi, chúng ta sẽ đi sang con đường bên phải. Chỉ cần đi ngang qua đó một chút là tới!’.

"Bây giờ, chúng ta làm thế nào để đi sang đường bên đó?"

Gran và bộ tứ đi về phía chiếc xe và quay đầu sang nơi họ muốn đến. Sau khi tìm kiếm xung quanh các bụi cây, cuối cùng họ đã tìm thấy di tích và lăng mộ. Bên cạnh tượng đài là lối vào. Họ cười và nói một cái gì đó.

"Huh? Có thể đó là một hầm ngục?".

"Một ngôi mộ của người lùn?"

"Wow! Chúng ta thật may mắn. Chúng ta đã thành công. Không có lý do gì để chúng ta quay đầu nữa bởi vì bây giờ chúng ta đã ở đây".

"Mapan, Weed! Đương nhiên, họ sẽ vào cùng chúng ta phải không? ".

****

Chú thích

1: Cây Sến đỏ

Sến đỏ hay sến mủ, sến cát, cà chít, có tên khoa học là Shorea roxburghii C. Don (tên khác S. harmandii Pierre, S. cochinchinensis Pierre), là một loài cây thuộc họ Dầu (hay họ Sao dầu, Dipterocarpaceae).

Các bộ phận như hoa, vỏ cây có tác dụng chữa bệnh. Vỏ có vị chát; có tác dụng thu liễm trừ lỵ, cũng dùng để ăn trầu. Hoa được dùng làm thuốc hạ sốt, trợ tim.

2. Họ cây Ceylon

Họ cây Ceylon có nhiều loại, điển hình có 1 loại là thuốc đó là cây Ceylon Leadwort – hay Đuôi công. Là loại cây bụi thường xuân, thường là cây leo, phát triển cao đến 5m, lá nhọn, hình oval, hoa màu trắng có năm cánh mọc thành nhánh, quả có góc cạnh và chứa hạt.

Rễ của cây Ceylon Leadword có tính cay và kích thích đổ mồ hôi. Thông thường được dùng như một lớp bột nhão đắp lên da bị nhiễm trùng như bệnh nấm hay ghẻ. Bột nhão cũng được đắp lên da làm thuốc giảm sự khó chịu, giảm đau khớp và đau cơ. Ở Ấn Độ, chất chiết xuất từ lá và rễ được dùng chữa các bệnh về đường tiêu hóa như bệnh lỵ. Ở Nepal, thuốc sắc từ rễ được dùng để chữa các chứng hói đầu.

alt
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc