Vùng núi hoang phía đông trấn Miêu Hà tối tăm như mực.
Dưới chân núi, một căn nhà gỗ như lâu lắm không có người ở, trên song cửa mạng nhện giăng đầy, bụi bám dày trên cửa.
Nhưng bên trong lại có ánh đèn.
Nếu có người đẩy cửa vào, nhất định sẽ rất bất ngờ. Bởi bên trong không có lấy một hạt bụi, bàn gỗ tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ đến mức như được lau chùi nhiều lần.
Vầng sáng quanh bấc đèn chập chờn.
Soi sáng lên một vật màu đen có hình thù kỳ lạ trên bàn gỗ.
“Đây chính là Kỳ Lân Hỏa Lôi!”
“Ồ?” Như Ca hơi cúi người về phía trước để quan sát nó. Hoàng Tông đứng bên cạnh nàng, cẩn thận lưu ý mọi hành động bất thường của bọn Giang Nam Phích Lịch môn ở bên ngoài. Lần này Như Ca bí mật đến đây gặp Lôi Kinh Hồng . Cô vốn không tán thành vì sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm nhưng vì thấy Như Ca kiên quyết nên cũng không nhiều lời thêm nữa.
“Cẩn thận một chút, nếu ngươi kéo động đến ngòi nổ của nó, tất cả chúng ta sẽ tan xác”, Lôi Kinh Hồng gác hai chân lên bàn, thản nhiên nói.
Như Ca chầm chậm nâng nó lên, quả nhiên có một cái chốt lèn chặt vào nó, hẳn là khi kích nổ sẽ phải kéo cái chốt này. Nàng chầm chậm đặt lại Kỳ Lân Hỏa Lôi lên bàn, ngẩn đầu nói: “Ta tưởng nó phải được ném đi chứ”.
Lôi Kinh Hồng tủm tỉm cười. “Kỳ Lân Hỏa Lôi uy lực vô cùng lớn, tuy nhiên nó có một khuyết điểm trí mạng. mỗi lần sử dụng đều phải dùng dây buộc vào chốt của nó, đợi người đi đủ xa rồi mới kéo dây bùm một cái!”
“Thế chẳng phải rất phiền phức sao?”
“Không sai, vì thế chúng ta cũng tuyệt không chế tạo nhiều, cho nên…” Lôi Kinh Hồng cười lạnh. “Không hiểu vì sao các ngươi lại ngu xuẩn đến mức lựa chọn đúng Kỳ Lân Hỏa Lôi để hãm hại Phích Lịch môn!”
Như Ca nhìn y.
Hoàng Tông nghe y nói tiếp.
Lôi Kinh Hồng giễu cợt: “Sáu quả Kỳ Lân Hỏa Lôi, đồng thời dẫn nổ ở những chỗ khác nhau, có nghĩa là phải cần sáu người cùng giật chốt nổ. Thiên hạ đệ nhất Liệt Hỏa sơn trang, cạnh mật thất luyện công của Liệt Minh Kính không ngờ lại có thể cho phép đến sáu kẻ đồng thời giật dây kích nổ, chẳng phải hài hước lắm hay sao?”
Hoàng Tông nhíu mày nói: “Là do sơ hở thì sao?”
“Ha ha!” Lôi Kinh Hồng liếc xéo cô. “Cho dù có sơ hở, dựa vào lực phát nổ của Kỳ Lân Hỏa Lôi cũng không thể nào giết chết Liệt Minh Kính.”
Thân thể Như Ca chấn động. “Vì sao?”
Lôi Kinh Hồng lại cười lạnh lùng. “Nghe nói Kỳ Lân Hỏa Lôi được kích nổ bên ngoài mật thất phải không?”
“Không sai.”
“Trong vách mật thất của Liệt Minh Kính hẳn phải có tấm kim loại bao bọc…”
Như Ca đột nhiên không thốt nên lời.
Trong bức tường mật thất của cha không những có tấm kim loại, mà còn là kim loại dày đến ba tấc.
“Hừ, nếu như hỏa khí của Phích Lịch môn đủ sức xuyên qua tấm kim loại làm tan xác người, vậy thì danh hiệu thiên hạ đệ nhất còn xứng thuộc về Liệt Hỏa sơn trang các ngươi hay sao?”
Như Ca kinh ngạc nhìn y, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng chầm chậm ngoảnh mặt đi, một chuỗi những lo âu lóe lên trong đáy mắt.
Lôi Kinh Hồng cười có chút tàn nhẫn. “Muốn làm cho thi thể của Liệt Minh Kính tan thành tro bụi, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân…”
Hắn dừng lại, hệt như đang chơi trò mèo vờn chuột với kẻ đang run rẩy là Như Ca.
Nơi núi hoang.
Trong ngôi nhà gỗ hoang phế hắt ra ánh đèn leo lét.
Đệ tử của Giang Nam Phích Lịch môn ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi mệnh lệnh của thiếu chủ.
Hoàng Tông cuối cùng cũng sốt ruột hỏi: “Là nguyên nhân gì?”
Lôi Kinh Hồng liếc nhìn cô nương áo vàng vừa ngắt lời mình, lạnh lùng cười bảo: “Nguyên nhân chính là, sợ vết sẹo đao trên người Liệt Minh Kính bị nhận ra”.
“Đao ư?” Hoàng Tông thất kinh.
“Liệt Hỏa sơn trang chỉ có đao của một kẻ hung ác tàn nhẫn nhất.”
“Ngươi nói Chiến Phong?” Hoàng Tông kinh hãi nói.
Lôi Kinh Hồng ghé sát vào khuôn mặt tái nhợt của Như Ca nói: “Như Ca muội muội, sao muội lại đột nhiên câm nín như vậy?”
Y khẽ lay lay vai nàng, nụ cười ẩn chứa ác ý. “Không phải ngươi muốn biết chân tướng ư? Thế nào? Sau khi biết rồi lại không chịu nổi à?”
Một luồng chân khí nóng rực như lửa đỏ từ cơ thể Như Ca tuôn ra.
Tay của Lôi Kinh Hồng lập tức bị hất văng khỏi vai nàng.
Lôi Kinh Hồng giật mình, cười to: “Không ngờ công lực của Như Ca muội muội lại mạnh như vậy, làm ta giật thót cả mình!” Đáng ghét, y âm thầm căm tức, chẳng ngờ lại bị một tiểu nha đầu như thế chấn cho văng tay, thật là quá mất mặt.
Như Ca đưa mắt nhìn lên, trắng đen phân rõ, trong sáng, quật cường. Nàng chăm chú nhìn y, lạnh nhạt nói: “Cảm tạ, cho dù lời ngươi nói là thật hay giả”.
Lôi Kinh Hồng bực bội gắt: “Thiếu gia ta lại đi nói dối hay sao?”
Như Ca đứng phắt dậy. “Ta sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nếu quả không phải do Phích Lịch môn gây nên, tất sẽ trả lại công đạo cho Phích Lịch môn.”
“Dựa vào ngươi ư?” Lôi Kinh Hồng khinh khỉnh nói.
“Dựa vào ta.” Như Ca lẳng lặng nhìn y. “Ta là trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang.”
Lôi Kinh Hồng ngây ra một hồi. Sau đó, y ngoái lỗ tai bên này, rồi lại ngoái lỗ tai bên kia, ánh mắt lơ đãng hỏi: “Ngươi là trang chủ ư? Vậy sao người trong thiên hạ ai cũng bảo Chiến Phong mới là trang chủ?”
Hoàng Tông cả giận bảo: “Chớ có suồng sã như vậy!”
Lôi Kinh Hồng cười to. “Cứ cho ngươi là trang chủ đi, thì cũng là trang chủ bất lực nhất thiên hạ.”
Như Ca quay sang Lôi Kinh Hồng, mỉm cười nói: “Ngươi khích bác ta như vậy, nói nhiều với ta đến thế, rốt cuộc cũng chẳng phải vì ta chỉ là một tiểu nha đầu làm bánh nướng”. Nàng lại mỉm cười, nụ cười thật đáng yêu. “Ta tự có cách hành sự của ta. Hiện tại ta chỉ muốn biết rằng, uy lực hỏa khí của Phích Lịch môn rốt cuộc là lớn đến mức nào.”
Nàng mỉm cười liếc nhìn Lôi Kinh Hồng.
Lôi Kinh Hồng quệt quệt mũi, cầm lấy Kỳ Lân Hỏa Lôi trên bàn bảo: “Chúng ta ra ngoài thử xem”.
Như Ca theo y bước ra.
Ngày hôm sau.
Thiên hạ quần hùng đều tề tựu về Liệt Hỏa sơn trang.
Thiếu Lâm, Võ Đang, Thiên Hạ Vô Đao thành, Tung Sơn, Thanh Thành, Không Động, Nga Mi… Các đại môn phái đó đều có chưởng môn hoặc trưởng lão đến tham dự.
Bầu không khí trong sảnh đường vô cùng căng thẳng.
Vị trí chủ tọa trong sảnh là một chiếc ghế bằng gỗ giáng hương, chổ dựa được phủ một tấm da bạch hổ tráng lệ. Như Ca trong bộ y phục trắng muốt, lông chồn trên viền áo choàng giúp cho làn da nàng bóng ngời sáng mịn, một đôi tay ngọc giấu trong ống tay áo trước ngực. Mắt nàng trong suốt, bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ đăm chiêu.
Bên tay phải của nàng là Chiến Phong.
Chiến Phong vận áo vải lam thẫm, ánh mắt u ám, tuy đang ngồi trên ghế nhưng vẫn lộ ra làn hơi lạnh lùng, chết chóc.
Trên hàng ghế giáng hương khắc hoa, phân hai bên trái phải sảnh đường là chưởng môn, trưởng lão của các đại môn phái và đường chủ của Liệt Hỏa sơn trang.
Duệ Lãng cả người khoác áo xám, sắc mặt nghiêm trọng, y đứng ở giữa sảnh, kể lại sự việc xảy ra đêm hôm trước.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Con ngươi màu tro của Duệ Lãng co lại nhỏ như đầu mũi kim. “Canh ba đêm qua, phía đông trấn Miêu Hà phát nổ, tổng cộng chết mười lăm người, bị thương ba mươi chín người, góc bắc của Liệt Hỏa sơn trang cũng đồng thời phát nổ, đường chủ của U Hỏa đường là Chung Ly Vô Lệ không may tử nạn, đệ tử trong sơn trang chúng ta tổng cộng có mười hai người bị trọng thương.”
Trong sảnh tức thì xôn xao.
Đao Vô Hạ gấp quạt lại, khẽ thở dài.
Phương trượng Phổ Quang của Thiếu Lâm tay lần phật châu, hàng mi trắng chau lại. “A di đà phật!”
Trưởng lão Vô Phong Tử của Côn Lôn giận dữ nói: “Có biết là ai gây ra hay không? Không ngờ lại làm ra những chuyện tàn hại bách tính như vậy!”
Trong đám người, bang chủ Thiết Đại Hồng của Thủy Thuyền bang đột nhiên đập mạnh thiết côn trong tay xuống nền nhà, rầm một tiếng, lửa tóe khắp nơi. “Chuyện này còn phải hỏi sao? Nhất định là do đám giặc Giang Nam Phích Lịch môn gây nên! Liệt Hỏa sơn trang canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, bọn chúng không tấn công được vào chỗ yếu mới trút giận lên những thường dân tay không tấc sắt! Con bà nó chứ, không tiêu diệt Phích Lịch môn trừ hại cho võ lâm thì chúng ta không còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ nữa!”
“Đúng!”
Trong lúc nhất thời, tinh thần quần hào sôi sục, đám hào kiệt giang hồ nhao nhao lăng nhục Phích Lịch môn. Nghĩ tới bọn Phích Lịch môn ấy ỷ vào hỏa khí của mình mà độc bá thiên hạ, thu gom vô số tiền tài, không coi các môn phái khác ra gì, hống hách ngang tàng, kiêu căng đến mức khiến người ta muốn tiêu diệt. Không ngờ lần này bọn chúng lại thâm độc đến mức xuống tay với cả dân thường, tập kích Liệt Hỏa sơn trang, đây chính là thời điểm quần hào cần ra tay thảo phạt.
Nhìn quần hào dưới sảnh đang phẫn nộ ầm trời, hai tay Như Ca trong bộ găng lông chồn cũng dần siết chặt lại.
Chung Ly Vô Lệ…
Gã trai trẻ ấy khi nói chuyện thi thoảng lại đỏ mặt.
Chẳng ngờ đã bỏ mạng đêm qua.
Ngực nàng lạnh buốt.
Giữa lúc nhốn nháo, trưởng lão Võ Đang là Hồ Minh Tử quay sang Duệ Lãng, trần giọng nói: “Duệ đường chủ, quý trang có thể chứng minh sự việc lần này là do ai gây ra hay không?”
Tức thì, cả sảnh đường yên tĩnh trở lại.
Duệ Lãng lạnh lùng mỉm cười, như dã thú nổi giận đến cực điểm. “Thiếu chủ Lôi Kinh Hồng của Phích Lịch môn đã đến trấn Miêu Hà hai hôm trước, đệ tử đi theo tổng cộng có mười tám người, mang theo rất nhiều hỏa khí.”
“Ồ…”
Cả sảnh chấn động.
Tuy mọi người sớm đã ngờ là do Phích Lịch môn gây ra, nhưng khi chính Liệt Hỏa sơn trang xác nhận thì ai nấy đều kinh ngạc.
“Hơn nữa, đêm qua, khi Lôi Kinh Hồng đánh lén sơn trang chúng ta, y đã từng giao thủ với Chiến phó trang chủ”, Duệ Lãng nói tiếp.
Lập tức, tất cả ánh mắt đều hướng vào Chiến Phong lạnh lùng, cao ngạo.
Đáy mắt Chiến Phong hiện lên màu lam u ám.
Viên bảo thạch đeo bên tai phải lóe lên ánh lam quỷ dị.
Như Ca nghiêng đầu, chăm chú nhìn y. “Ồ? Sư huynh từng động thủ với Lôi Kinh Hồng đêm qua sao?”
Chiến Phong chậm rãi nhìn về phía nàng. “Phải!”
“Sư huynh có nhìn rõ hay không? Chính là Lôi Kinh Hồng à?”
“Chính là Lôi Kinh Hồng.”
Như Ca lại hỏi tiếp: “Đêm qua không trăng ít sao, sao sư huynh lại đoan chắc như vậy?”
“Lửa lớn ngút trời, sáng như ban ngày.”
Ánh mắt Chiến Phong dần nheo lại.
Trong bộ găng lông chồn, đôi tay của Như Ca cứng lạnh như băng, ngón tay trắng nhợt.
Quần hào trong sảnh có phần khó hiểu.
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, dường như Liệt Như Ca đang nghi ngờ Chiến Phong.
Đao Vô Hạ khẽ nhướng lông mày, cánh quạt thanh nhã phe phẩy, ánh mắt lại hướng về phía Duệ Lãng trong bộ y phục xám tro đang nghiến chặt môi.
Duệ Lãng lạnh lùng gắt: “Dẫn Lôi Kinh Hồng lên đây!”
Lôi Kinh Hồng?!
Lẽ nào Lôi Kinh Hồng đã bị Liệt Hỏa sơn trang bắt?
Mọi người kinh ngạc, cùng nhau hướng về phía cửa đại đường.
Hai cánh cửa màu đỏ chầm chậm mở ra.
Ánh mặt trời mùa đông có vẻ gì đó lạnh lùng và xa vắng, chênh chếch rọi vào trong sảnh, trong không khí có chút bụi trần, lãng đảng như thất hồn lạc phách.
Hai đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang, lôi một gã áo vải nhuộm đầy máu trên người vào trong sảnh.
Áo của gã thiếu niên đó bị xé rách tả tơi, trên mặt tụ máu tím bầm, nhìn không phân biệt nổi là người hay quỷ, khóe môi y còn vương một vệt máu đen, môi khô nứt nẻ hệt như quýt sấy. vai của gã bị móc vào hai sợi xích sắt loang lổ vết máu, kéo lê trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng.
Mắt của gã sưng phù lên đến mức, không mở ra được, nhưng cái nhìn hung ác vẫn như một mũi tên độc bắn về phía Như Ca!
Hắn muốn xông về phía Như Ca!
Nhưng sợi xích sắt xuyên qua xương bả vai lại khiến cho y yếu ớt chẳng bằng một đứa trẻ lên ba.
Một tên đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang bay lên tung cước đạp y ngã lăn ra đất.
“Tiện nhân! Có thành quỷ ta cũng sẽ giết ngươi!” Lôi Kinh Hồng rống lên khản đặc, lộ ra hận ý không gì sánh được!
Như Ca kinh ngạc đến ngây người!
Nhất thời, nàng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao trong một đêm mà Lôi Kinh Hồng lại có bộ dạng như vậy, vì sao Lôi Kinh Hồng bỗng nhiên như có hận ý khắc cốt ghi tâm với nàng?
Ngồi trên ghế giáng hương lót da hổ , Như Ca cố ép bản thân phải bình tĩnh lại, nàng cố nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt của nàng dần trắng bệch. Nàng nhìn về phía Chiến Phong như có nét gì đó lạnh lùng. Nàng lại nhìn về phía Duệ Lãng trong con ngươi màu tro của y ẩn chứa vẻ tàn nhẫn.
Hơi lạnh thấu xương!
Như Ca bất chợt hiểu rõ mọi thứ!
Thì ra cuộc gặp giữa nàng và Lôi Kinh Hồng tại ngọn núi hoang nọ đã bị người khác theo dõi.
Ngay sau khi nàng rời khỏi, Lôi Kinh Hồng lập tức bị bắt giữ. Ôi, cho nên Lôi Kinh Hồng mới cho rằng gã bị nàng bán đứng, Chiến Phong và Duệ Lãng mới có thể nói dối mà không sợ bại lộ. Ngoại trừ nàng thì chẳng ai biết Lôi Kinh Hồng khi đó không thể xuất hiện ở Liệt Hỏa sơn trang!
Còn nàng không có khả năng vạch trần lời xằng bậy của bọn họ!
Như Ca toàn thân lạnh buốt.
Nàng không thể kềm chế được cơn run rẩy.
Nếu như lần này Giang Nam Phích Lịch môn bị hãm hại, vậy trước đây thì sao?
Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào?
Bụi trần phất phơ trong ánh mặt trời lạnh lẽo của ngày đông.
Cánh cửa màu đỏ của đại sảnh bị gió đóng mở kèn kẹt.
Trên sảnh đường, đám hào kiệt các môn, các phái đều lớn tiếng lăng nhục hành vi đê tiện của Phích Lịch môn. Lúc trước Liệt Hỏa sơn trang buộc tội Phích Lịch môn ám sát Liệt Minh Kính, bọn họ nửa tin nửa ngờ, nhưng lần này chứng cớ xác thực, Phích Lịch môn khó mà biện bạch được nữa.
“Đúng là một Liệt Hỏa sơn trang vô liêm sĩ!” Lôi Kinh Hồng, mặt đầy vết máu bầm, bị đè sấp ra đất, nhưng vẫn ngẩng đầu gào lên tức nghẹn: “Ha ha! Chỉ dám dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để đối phó với chúng ta hay sao? Con bà ngươi! Có bản lĩnh thì dùng đao thương đánh với thiếu gia một trận đi!”
Y phun một ngụm nược bọt về phía Như Ca thóa mạ: “Con đàn bà đê tiện! Thiếu gia không ngờ lại chết dưới tay ngươi! Thực sự là mắt mù rồi!”
Nước bọt phun thẳng vào mặt Như Ca!
Nhanh như chớp giật!
Trên ghế giáng hương, Như Ca đang tái mặt sững sờ, không chút cảnh giác.
Một thanh đao.
Một thanh đao xanh thẵm như màu nước.
Ngăn ngụm nước bọt ấy lại.
Đó chính là Thiên Mệnh đao của Chiến Phong.
Mọi người ngây ra.
Quạt giấy của Đao Vô Hạ cũng ngừng phe phẩy.
Thiên hạ võ lâm ai ai cũng biết Chiến Phong xem “Thiên Mệnh đao” như tính mạng, trừ phi giết người, bằng không y quyết không dùng đến.
Nhưng lúc này, y chẳng ngờ lại dùng thanh đao ấy chỉ để đỡ một ngụm nước bọt ô uế cho một người con gái!
Bang chủ Thiết Đại Hồng của Thủy Thuyền bang giữa đám người gầm lên giận dữ: Thằng giặc kia, không ngờ ngươi không dám thừa nhận chuyện ác đêm qua! Phì, ta nhổ cho! Dám làm dám chịu mới xứng là nam tử hán đại trượng phu, ngươi như vậy chỉ khiến cho ta thêm kinh tởm mà thôi!”
Lôi Kinh Hồng tức giận muốn mắng lại, nhưng bị gã đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang bên cạnh đánh cho một quyền, răng văng ra mấy chiếc, lập tức đau đớn hộc máu, không nói thêm được lời nào nữa.
Phương trượng Phổ Quang của Thiếu Lâm lần tràng hạt, từ tốn nói: “A di đà phật, Lôi thí chủ, hỏa khí đêm qua đúng là do ngài phóng sao?”
Đao Vô Hạ lắc quạt cười. “Phương trượng đại sư, loại ác ôn như vậy làm sao dám thừa nhận chuyện ác mình đã làm chứ? Có điều chứng cứ rõ ràng, cho dù thế nào y cũng không chối cãi được đâu.”
“Đúng!”
“Tiêu diệt Phích Lịch môn!”
“Nhất định phải trừ mối họa lớn này cho võ lâm!”
Không khí đám đông sục sôi, hận ngay lúc này không thể nhổ tận gốc Phích Lịch môn.
“Không phải y.”
Hệt như bụi trần phiêu lãng trong bầu không khí lạnh lẽo.
Thanh âm rất khẽ.
Nhưng lại xuyên thấu cả đại sảnh đường to lớn.
Từng người nơi ấy đều nghe thấy rõ ràng.
Ánh mắt Như Ca bình tĩnh, nàng nói với tất cả mọi người: “Kẻ phóng hỏa khí đêm qua không phải Lôi Kinh Hồng, bởi vì khi phát nổ ta đang ở bên cạnh y”.
“Lúc ấy cô có biết hậu quả khi làm vậy hay không?” Sau này Hoàng Tông đã hỏi Như Ca như vậy.
“Biết chứ!” Như Ca khẽ thở dài.
“Chiến Phong nói rằng y đã giao thủ cùng Lôi Kinh Hồng”
“Y nói dối.”
“Đương nhiên ta biết Chiến Phong nói dối”, Hoàng Tông bất đắc dĩ nói. “Khi ấy Lôi Kinh Hồng đang đứng cạnh chúng ta, căn bản là không có khả năng gây ra vụ nổ đó.”
“Đúng vậy!”
“Nhưng cô vạch trần việc Chiến Phong nói dối thì hoàn cảnh của Liệt Hỏa sơn trang sẽ trở nên rất khó xử.”
Như Ca cười nhạt. “Mọi người hẳn sẽ nghĩ vụ nổ có phải là Liệt Hỏa sơn trang phao tin, sau đó giá họa cho Giang Nam Phích Lịch môn hay không?”
“Đúng vậy!” Hoàng Tông khó hiểu hỏi tiếp: “Dù sao cô cũng là trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang, sao lại đi giúp cho Lôi Kinh Hồng chứ?”
Như Ca ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú. “Bởi vì y là người vô tội!”
“Y đến trấn Miêu Hà, có thể cũng là vì muốn tập kích Liệt Hỏa sơn trang.”
“Ừ. Có lẽ chỉ là y chưa kịp làm.” Như Ca cười khổ.
“Vậy cô…”
“Nhưng vụ nổ đó, Lôi Kinh Hồng vô tội”. Như Ca than thở. “Hơn nữa y cũng không chắc sẽ gây tổn thưong cho bách tính ở trấn Miêu Hà.”
“Bọn họ nhất định không ngờ được cô lại nói giúp cho Lôi Kinh Hồng.”
“Nếu như có nghĩ đến thì bọn họ chắc sẽ không để ta tham gia đại hội hôm đó.”
“Bọn họ không lường được sự tốt bụng của cô.”
“Không phải tốt bụng.”
“…?”
“Là phẫn nộ!”
“Phẫn nộ ư?”
“Thủ đoạn đê tiện như vậy, chẳng ngờ lại tàn nhẫn đến mức hủy đi cả nhà cửa của những bá tính thường dân.” Như Ca nhắm mắt lại.
“Cho nên cô cũng mặc kệ Liệt Hỏa sơn trang?”
“Nếu như Liệt Hỏa sơn trang tàn nhẫn, hung ác, thế thì tốt hơn là nó nên biến mất.”
Trầm mặc một lúc lâu.
Hoàng Tông lại hỏi: “Vậy tóm lại là do Chiến Phong hay là Duệ Lãng làm?”
Như Ca cười nhạt. “Bất luận là ai làm cũng tuyệt đối không phải Lôi Kinh Hồng.”
o0o
Liệt Hỏa sơn trang.
Đại sảnh đường.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Bụi trần như khói chầm chậm phiêu diêu trong ánh mặt trời lành lạnh.
Mọi người kinh ngạc nhìn Như Ca.
Tựa như những lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng ban nãy là điều khó lý giải và khó tin nhất trên đời này.
Quạt giấy của Đao Vô Hạ khựng lại trên tay.
Phương trượng Phổ Quang ngừng lần tràng hạt.
Thiết Đại Hồng như bị người ta bất chợt giáng cho một cái tát , gương mặt đỏ bừng, nhưng vì nể nang thân phận của Như Ca nên cũng không dám nói ra những lời khó nghe, mồm miệng cứ há hốc cả ra.
Bộ áo xám của Duệ Lãng tỏa ra làn hơi như dã thú.
Chiến Phong căng mắt nhìn Như Ca.
Y ở rất gần nàng, có thể nhận ra mặc dù nàng đang mỉm cười nhưng thân thể lại khẽ run rẩy. Viền áo lông trắng tôn lên khuôn mặt trong sáng của nàng , tròng mắt đen trắng rõ ràng ánh lên vẻ sắc sảo, quật cường như đóa mai trắng duy nhất giữa trời đông.
Đôi mắt của y dần dần biến thành màu xanh thẫm.
Bất chợt y nhận ra bản thân rất muốn ôm nhẹ nàng vào lòng.
Lôi Kinh Hồng ngửa mặt cười to, giữa tràng cười khản đặc không ngừng hộc ra máu tươi.
“Ha ha ha ha, có nghe thấy không?... Ha ha ha ha, còn không phải là thông đồng với nhau hay sao? Vu cáo bổn thiếu gia đến mức lộ ra trăm ngàn sơ hở kia kìa!... Ha ha ha ha…” Y thóa mạ. “Lại đang diễn trò gì chứ! Thiếu gia đã bị mắc lừa một lần rồi, chẳng lẽ còn mắc lừa thêm lần nữa hay sao? Xì!”
Như Ca đềim nhiên nói: “Thả Lôi Kinh Hồng ra”.
Hai tên đệ tử phụ trách việc trông giữ Lôi Kinh Hồng tức thì ngớ người không biết phải làm gì. Liệt Như Ca là trang chủ, theo lý thì lời của nàng không thể không nghe. Nhưng công việc trong sơn trang luôn do Chiến phó trang chủ và Duệ đường chủ xử lý, Liệt Như Ca chỉ hơn đồ trang trí một tí mà thôi.
Đúng lúc này, Duệ Lãng cung kính nói: “Tiểu thư, người nói là tối hôm qua người ở cạnh Lôi Kinh Hồng à?”.
Từ trong đám đông bật ra mấy tiếng cười khúc khích.
Lời của Duệ Lãng dường như khiến người ta liên tưởng đến một số việc mờ ám.
Như Ca nhìn Duệ Lãng, giọng rất bình tĩnh: “Đêm qua, ở núi hoang bên ngoài trấn Miêu Hà, ta nhờ Lôi thiếu gia chỉ dạy cho cách sử dụng Kỳ Lân Hỏa Lôi”.
Duệ Lãng nhíu mày nói: “Có phải tiểu thư nhớ nhầm thời gian rồi không?”.
“Ta nhớ rất rõ.”
“Thật sao?” Duệ Lãng vỗ nhẹ tay, chỉ thấy cửa đại đường lại bị đẩy ra, một a hoàn mặc trang phục tím rụt rè bước vào.
Như Ca nhận ra cô.
Cô chính là a hoàn Bình Y trong trang của mình.
Duệ Lãng hỏi: “Thường ngày ngươi làm việc gì?”.
Bình Y thì thào nói: “Tôi là a hoàn của tiểu thư, hằng ngày hầu hạ tiểu thư”.
“Đêm qua ngươi có hầu hạ tiểu thư không?”
“Có!”
“Lúc đó tiểu thư đang làm gì?”
“Đêm qua tiểu thư cứ tựa bên song cửa mà ngơ ngẩn, lại không ngừng thở dài.”
“Suốt cả đêm sao?”
“Dạ. Tiểu thư không ngủ, tôi cũng không dám ngủ”, Bình Y cúi đầu nói.
Mọi người ồ lên xôn xao.
Ánh mắt Như Ca dần hóa lạnh.
Dáng ngồi của nàng càng ngày càng vươn thẳng.
“Vì sao tiểu thư lại ngơ ngẩn cả đêm không ngủ?”
“Cái đó…” Bình Y ấp a ấp úng.
“Nói”, giọng nói của Duệ Lãng khiến người ta không lạnh mà phát run.
“Tiểu thư đang nhớ một người.”
“Ai?”
Bình Y co rúm lại, hé mắt nhìn Như Ca.
“Tiểu thư đang nhớ tới ai?” Duệ Lãng hỏi lại một lần.
“…Lôi thiếu gia”, hai chân Bình Y run rẩy, vầng trán đầy mồ hôi.
“Lôi thiếu gia nào?”
“Lôi Kinh Hồng… Lôi thiếu gia”
“Tại sao lại nhớ y?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Y tái nhợt đến sắp ngất.
“Nói!”
“Bởi vì tiểu thư thích y… Tiểu thư thường nói, vì Lôi thiếu gia, người có thể làm bất cứ việc gì… Chỉ cần trong lòng Lôi thiếu gia có người…” Bình Y thao thao một tràng, sau đó lảo đảo ngã vật ra đất.
Thiết Đại Hồng giáng mạnh thiết côn xuống đất, giận đến đỏ bừng mặt. “Chỉ vì tư tình nhi nữ tầm thường mà thờ ơ với cái chết của mấy chục mạng người hay sao? Con bà nó chứ! Lão phu tức chết mất thôi!”
Viên bảo thạch bên tai phải Chiến Phong liên tục lấp lóe sắc lam.
Y siết chặt Thiên Mệnh đao, trong mắt lóe lên vẻ thống khổ khó hiểu.
Như Ca mỉm cười.
Nụ cười đẹp như đóa mai trắng trong băng tuyết.
Nhất thời, mọi người như bị đoạt mất cả hồn phách.
Nàng vừa cười vừa vỗ tay. “Thật là xuất sắc tuyệt vời. Duệ đường chủ thấy bầu không khí nghiêm túc quá nên cố ý diễn trò hề để mọi người được vui vẻ, phải không?”
Ánh mắt của Duệ Lãng dữ dội như dã thú. “Tiểu thư thích thiếu gia nhà ai vốn không liên quan đến chúng ta. Chỉ là sát hại mấy chục mạng người như thế, tuyệt không thể dễ dàng buông tha cho hung thủ được.”
Như Ca hít nhẹ một hơi, cao giọng nói: “Mộ Dung đường chủ”.
“Có thuộc hạ”, Mộ Dung Nhất Chiêu cúi người đáp lời.
“A hoàn thân cận của ta là ai? Như Ca hỏi.
Mộ Dung đường chủ trầm ngâm một chút rồi đáp” “Huân Y và Điệp Y”
Như Ca lại hỏi: “Ngươi từng thấy a hoàn kia bên cạnh ta bao giờ chưa?”.
Mộ Dung liếc mắt nhìn Duệ Lãng, cười ha hả đáp: “Lão phu không để ý”.
“Được!” Như Ca quay sang Duệ Lãng mỉm cười. “Nếu Duệ đường chủ cảm thấy hứng thú đối với chuyện riêng của ta như vậy, sao không gọi Huân Y và Điệp Y đến hỏi chứ?”
Quần hào trong sảnh đều cảm thấy có lý.
Con ngươi của Duệ Lãng phảng phất như tro nguội. “Chỉ sợ bọn họ là tâm phúc của tiểu thư, chuyện gì cũng không dám kể ra, mà có kể ra cũng chưa chắc là sự thật.”
Quần hào cũng cảm thấy có lý.
Như Ca mỉm cười gật đầu. “Nói như vậy, Bình Y này không phải là tâm phúc của ta, phải không?”
Con ngươi Duệ Lãng se lại.
Như Ca cười tiếp lời: “Bình Y chẳng qua là tiểu nha đầu quét dọn vệ sinh trong viện của ta, cũng chẳng phải thân thiết gì, tại sao ta lại tâm sự với cô ấy về chuyện ta thích hay không thích ai chứ?”
Như Ca cười khinh miệt. “Duệ đường chủ, lần sau đừng diễn trò như vậy nữa, xin hãy suy xét cẩn trọng một chút.”
Một tràng ồ vang lên.
Trong đại sảnh đường, quần hào đoán già đoán non, chẳng biết nên tin lời ai.
Như Ca hướng về phía gã đệ tử Liệt Hỏa sơn trang ở cửa sảnh nói: “Đi mời Hoàng cô nương tới đây”.
“Vâng!” Gã đệ tử liền xoay người bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Tông áo quần chỉnh tề xoải bước tiến vào, có mấy người trong sảnh nhận ra nàng, không khỏi kinh ngạc…
“Thị vệ bên cạnh Tĩnh Uyên Vương đấy sao?”
“Nữ bộ đầu mà triều đình ban kim bài đó ư?”
Hoàng Tông đã hiểu rõ tâm ý của Như Ca.
Cô lôi từ trong người một tấm kim bài khắc rồng sáng loáng, trầm giọng nói: “Đêm qua, ta cùng trang chủ Như Ca của Liệt Hỏa sơn trang đến ngọn núi hoang ở trấn Miêu Hà để điều tra về chuyện của Kỳ Lân Hỏa Lôi. Khi vụ nổ xảy ra, Lôi Kinh Hồng đang ở cạnh chúng ta, không thể cùng lúc giao thủ với Chiến Phong được.”
Như Ca từ ghế gỗ giáng hương đứng bật dậy, bước đến bên Duệ Lãng đang trầm mặc, chợt mỉm cười: “Duệ đưởng chủ, ta chỉnh giúp ông một đểm sai, được không? Sau này xin đừng gọi ta là tiểu thư nữa, ông phải gọi ta là trang chủ!”
Duệ Lãng đối mắt nhìn nàng, trong con ngươi màu xám tro dường như không còn chứa đựng tình cảm của con người.
Như Ca đưa tay lên.
Một tấm lệnh bài đỏ rực lóa mắt xuất hiện trong tay nàng.
Liệt Hỏa lệnh!
Quần hào ngạc nhiên hô lên.
Năm đó, Liệt Hỏa sơn trang cai quản võ lâm, hào kiệt thiên hạ tuyên thệ đi theo, dùng Liệt Hỏa lệnh làm tín vật.
Người nắm giữ Liệt Hỏa lệnh chính là người đứng đầu võ lâm.
Ánh mắt Như Ca quét qua quần hào một lượt, nàng cười nhạt bảo: “Chuyện của Phích Lịch môn, ta sẽ cho mọi người một câu trả lời công bằng. Cho dù là ai, chỉ cần đã gây ra chuyện trời không dung đất không tha ấy, Liệt Hỏa sơn trang tuyệt đối sẽ không bỏ qua”.