Một chiếc lều cỏ đơn sơ dựng ven lối đi, tấm cờ hiệu đã phai màu tung bay trong gió lạnh. Chủ nhân của chiếc lều bán rượu này là ông lão gầy gò, tóc đã hoa râm. Lão run rẩy mang một vò Thiêu Đao Tử đã được hâm nóng đến chiếc bàn gỗ ở phía tây.
Một chưởng đánh xuống, bầu rượu suýt bị lật đổ!
“Ha ha, Liệt Hỏa sơn trang con mẹ chúng nó, lần này đúng là bẽ mặt lớn rồi! Đường đường là trang chủ mà lại mất tích hơn nửa tháng trời, toàn bộ đệ tử trong trang cũng không tìm ra tung tích!” Một gã chột mắt xổ tung chiếc áo mặc trước ngực cười gằn. “Mẹ nó chứ, nếu chúng ta có thể tìm được Liệt Như Ca, không biết Liệt Hỏa sơn trang sẽ ra giá bao nhiêu nữa?”
Một gã trung niên hói đầu liếc mắt nhìn hắn. “Sư đệ, kẻ mà Duệ Lãng còn không tìm ra, ngươi có thể chắc ăn được bao nhiêu?”
“Ha ha! Duệ Lãng chỉ là một thằng ngốc!” Gã chột mắt nói với giọng khinh thường. “Không phải chỉ là một con ranh thôi sao, chẳng lẽ ả biết mọc cánh bay chắc?”
Gã trẻ tuổi, gương mặt trắng trẻo nhìn hai vị sư huynh. “Có thể Liệt Như Ca đã cải trang, cho nên bọn họ mới không tìm thấy.”
“Cải trang ư?” Gã chột mắt cười lạnh. “Đám vô lại, cường đạo trong Lục Phiến môn của chúng ta chẳng biết đã cải trang bao nhiêu lần rồi. Phàm việc gì cũng có dấu vết riêng, ví như dựa vào vóc người, tư thế đi lại, mùi vị cơ thể, nơi có thể đến, cử chỉ thường ngày thì đều có thể lần ra manh mối của ả.”
“Nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, sao có thể quan sát tỉ mỉ từng người được?”
Gã chột mắt lại cười lạnh. “Thế mới nói, Liệt Như Ca muốn đi đến đâu mới là điểm mấu chốt để tìm. Chỉ cần có phương hướng, mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.”
Gã hói đầu trầm ngâm. “Hình như Duệ Lãng đã có cách rồi.”
“Hả?”
“Y vốn tìm kiếm Liệt Như Ca trong phạm vi mười hai tỉnh, nhưng mấy ngày gần đây lại thấy tập trung đến khu vực lân cận này.”
“Mẹ nó chứ! Duệ Lãng sao lại đột nhiên thông minh như vậy? Chẳng ngờ y lại cùng…” Gã chột mắt chợt thấy mình đã nói quá nhiều, nghi hoặc liếc nhìn hai huynh đệ. Sớm biết đã không thể cho bọn họ đi theo, lỡ như tìm được Liệt Như Ca…
Gã trẻ tuổi thấy khó hiểu, lại hỏi: “Vì sao Liệt Hỏa sơn trang lại gấp gáp muốn tìm Liệt Như Ca như vậy? Là sợ ả trên đường gặp nguy hiểm sao?”.
Nghe vậy, gã chột mắt liền bị sặc rượu, phun cả ra ngoài.
Rượu phun ra rất mạnh.
Những giọt rượu suýt nữa đã bắn tới mấy vị khách ngồi ở bàn gỗ bên cạnh.
Trên chiếc bàn đó cũng có ba người, họ lẳng lặng ăn cơm, dường như không để ý người khác nói chuyện. Chỉ là bọn họ có vẻ đã bôn ba lâu ngày, sự mỏi mệt hiện rõ qua từng cử chỉ.
Một người mình vận áo đen, mắt nhỏ mày nhạt.
Một người áo quần đỏ sậm, mặt mày hồng hào.
Người còn lại mặc áo vải màu xanh, vầng trán phẳng lặng như dãy núi phía xa. Y lẳng lặng uống trà, bộ đồ pha trà trong lều tầm thường như vậy nhưng trong tay y nó lại có vẻ cao quý kỳ lạ.
Ở chiếc bàn gỗ phía tây.
“Ha ha, nếu đúng là Liệt Như Ca đã chết, bọn họ ngược lại còn không gặp nguy hiểm là đằng khác. Chỉ sợ ả còn sống sờ sờ ra, lại chẳng chịu làm một kẻ câm điếc, thế thì bọn Duệ Lãng nhất định gặp phiền phức lớn rồi.” Gã chột mắt cười lạnh nhạt.
Gã trẻ tuổi vẫn chưa hiểu hết. “Ồ…vậy…vì sao bọn họ lại cho rằng Liệt Như Ca sẽ đến đây?”
Gã chột mắt chẳng buồn trả lời.
Tên hói đầu nhấc bầu rượu lên rót đầy chén, nói với tiểu sư đệ mặt mày đang nghệt ra: “Nghe đồn Ngọc Tự Hàn từng xuất hiện ở gần đây”.
“Ngọc Tự Hàn?” Gã mặt trắng, trẻ tuổi trợn tròn hai mắt. “Liệt Như Ca và Ngọc Tự Hàn có quan hệ gì với nhau?”
“Ha ha!” Gã chột mắt lại nổi hứng nói tiếp: “Nghe nói Liệt Như Ca và sư huynh của ả có quan hệ mật thiết, hôn ước giữa Chiến Phong và ả cũng vì Ngọc Tự Hàn vung kiếm đoạt tình mà bị hủy mất. Con mẹ nó, lần này nếu Liệt Như Ca lại bị Ngọc Tự Hàn quyến rũ rồi ở cùng nhau, Chiến Phong có thể sẽ…”.
Đột ngột, một cơn lạnh quỷ dị…
Luồng hơi lạnh thấu xương bỗng nhiên sượt qua mắt phải của gã chột!
Máu tươi túa ra!
Tên hói đầu và gã trẻ tuổi đều kêu thất thanh!
Gã chột đau đớn thét lớn, tay che mắt phải, máu tươi tuôn trào qua kẽ tay!
Tên hói cùng gã trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, nhìn ngó dáo dát. Ai mà có công lực ghê gớm như vậy? Chỉ một chiếc đũa trúc lại có thể nhanh tới mức khiến cho ba người bọn chúng không hề hay biết mà ném sượt qua con mắt của gã chột!
Người mặc áo đen bàn bên cạnh chợt vẫy tay ra hiệu. “Ông chủ, mang cho ta một chiếc đũa khác.”
Gã trẻ tuổi tức giận sát tới gần, chỉ đao vào y, quát: “Thằng giặc kia, dám đâm mù mắt nhị sư huynh của ta! Mau theo ta tới nha môn phân giải!”.
Vị trung niên mặc áo đỏ sậm nghiêng đầu liếc gã, hai ngón tay chụp lấy thanh đao. Gã trẻ tuổi muốn vùng ra nhưng hai ngón tay của y như dính chặt trên thân đao keng một tiếng, đao rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn!
Tên hói thất kinh, trong đầu chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Người áo đen mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Y sẽ rất đau nhưng mắt thì không mù đâu”.
Vị trung niên áo đỏ sậm cười nhạo: “Sao? Còn chưa chịu đi ư? Chẳng lẽ mắt của hai ngươi cũng cảm thấy ngứa ngáy?”
Tên hói vội vàng kéo gã trẻ tuổi lại, khom người cung kính. “Chúng tôi thật có mắt như mù, chẳng ngờ đã mạo phạm đến Huyền…”
Vị trung niên áo đỏ sậm khoát tay. “Đi đi! Nếu còn dám nói năng bừa bãi, đám ưng hói, diều chột, ranh con của Giang Nam Danh Bộ các ngươi sẽ chẳng còn được như lời đồn thổi đâu.”
Tên hói cả người run rẩy, dìu gã chột mắt vẫn không ngớt kêu gào thảm thiết, rảo bước rời khỏi lều rượu. Gã trẻ tuổi dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng đành phải bỏ đi theo hai sư huynh.
Trên con đường giao liên.
Gió lạnh cắt da cắt thịt, cỏ cây tiêu điều.
Ba bóng người trong chớp mắt đã biến thành ba điểm đen.
Trong lều rượu.
Nam tử áo xanh vẫn trầm tĩnh như cũ, hơi trà bốc lên mờ ảo làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú như ngọc. Y ngồi trong cỗ xe lăn, tựa như bao nhiêu sự hỗn loạn trên trần gian đều không thể quấy rầy thế giới yên tĩnh của y.
Nam tử áo đen cung kính nói: “Vương gia, ngài hãy ăn thêm đi. Bôn ba suốt mấy ngày nay rồi, thân thể ngài sợ không thể chịu nổi nữa đâu”.
Nam tử áo đỏ sậm cũng tiếp lời: “Phải đấy, sắp gặp được Liệt tiểu thư rồi, ngài gầy đi nhiều như vậy, chẳng lẽ không sợ Liệt tiểu thư lo lắng hay sao?”.
Nam tử áo xanh mỉm cười.
Nụ cười đó giống như một kẻ lặn lội khắp trăm núi ngàn sông, cuối cùng cũng có thể trở về với gia đình mà trong lòng luôn mong nhớ.
Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Duệ Lãng dường như đã phát hiện ra hướng đi của nàng, bóng dáng của Liệt Hỏa đệ tử dọc đường đi có thể dễ dàng trông thấy.
Hai ngày, chỉ còn hai ngày đường nữa thôi là có thể gặp được nàng rồi…
Bộ y phục màu xanh bị làn gió đông thổi thốc lên.
Y khẽ nhíu mày.
Vì sao cảm giác lo lắng luôn khiến y phải hàng đêm thao thức, càng tới gần nàng, cảm giác bất an này lại càng thêm mãnh liệt?...
o0o
Ngày đông giá, núi Vũ Di vẫn um tùm tươi tốt, khắp nơi phủ ngập một màu xanh.
Trong trảng rừng lớn rậm rạp nơi lưng đồi, từng cành cây chắc khỏe uốn lượn, tán lá rợp bóng phản chiếu nền trời xanh thẫm, nhẹ run rẫy theo làn gió cuốn.
Khu rừng nhá nhem.
Cành lá đã che phủ ánh sáng mặt trời.
Trong rừng yên tĩnh lạ thường.
Không có tiếng chim muông, cũng không có âm thanh của thú vật, chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng cơn gió thổi rì rào.
Trong khu rừng có một gốc cây lớn, gốc cây phân ra sáu nhánh rất to, trên một cành cây cao vút dường như đang treo một vật thon dài.
Nhìn kỹ lại…
Không ngờ đó lại là con người!
Hơn nữa còn là một thiếu nữ!
Hai tay, hai chân cô bị trói chặt, ánh mắt nhắm nghiền, ngũ quan dịu dàng, thanh tú. Khuôn mặt cô tái nhợt, làn môi khô nứt, hơi thở yếu ớt. Thân thể cô tựa như đang đau đớn cùng cực nhưng cô không hề rên một tiếng.
Cô bị treo trên cây như vậy đã ba ngày, không thức ăn, không nước uống.
Trong lòng cô hiểu rõ, dưới con mắt những kẻ kia, cô không phải là con người mà chỉ là thứ mồi nhử.
Một ánh mắt tĩnh lặng như nước giếng.
Hắc Dực đứng dưới bóng râm của tán cây, trông giống như âm hồn. “Có lẽ ả không hề biết rằng ngươi đã trói a hoàn của ả.”
Lụa đen khẽ bay phất phơ.
Dưới màn lụa đen chấp chới như sương khói ấy là một người con gái có vóc dáng mỹ miều. Đôi đồng tử của cô ta xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại như địa ngục sôi sục, ngập tràn hận ý. Khuôn mặt cô ta bị tấm lụa đen che khuất, nhưng thiết nghĩ, cô ắt hẳn phải sở hữu một dung nhan như hoa như ngọc.
“Hừ.” Nữ tử áo đen cười lạnh. “Ta đã loan tin, ả nhất định sẽ biết. Cho dù mọi người trong thiên hạ đều không hay Huân Y đang nằm trong tay ta thì Liệt Như Ca chắc chắn cũng sẽ biết.”
Hắc Dực liếc mắt nhìn cô. “Người cho rằng ả sẽ đến ư?” Chỉ vì cứu một tỳ nữ mà dấn thân vào cạm bẫy đã biết trước, trên đời này làm gì có ai ngốc nghếch như vậy?
Mắt nữ tử áo đen ánh lên sự tàn nhẫn. “Nếu ả không tới, sau hai canh giờ nữa Huân Y sẽ chết rất thê thảm.”
Thân thể Hắc Dực khẽ run lên.
Nữ tử trùm lụa đen đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. “Ha ha, Liệt Như Ca ơi là Liệt Như Ca, cần chi phải đi tìm tung tích của ngươi, chỉ cần một ả a hoàn là có thể bắt ngươi ngoan ngoãn hiện thân rồi! Ha ha ha ha…” Tiếng cười vang vọng trong khu rừng rậm rạp, tàn nhẫn như một loài rắn độc.
Hai cổ tay Huân Y sớm đã loang lổ vết máu, gương mặt cô trắng bệch như giấy, đôi môi cũng tím tái nhợt nhạt.
Cô bị treo lơ lửng trên không như bù nhìn bằng giấy bị rút cạn sinh mệnh.
Thời gian trôi qua trong tiếng lá cây xào xạc…
Chiếc xe ngựa phủ rèm lao vun vút trên con đường núi, vó ngựa phi nhanh như gió, trên thân ngựa lớp nhớp mồ hôi túa ra, nhễ nhại.
Gió núi thổi khiến mảnh rèm xe tung bay.
“Còn hai canh giờ nữa.” Một giọng nói kính cẩn truyền ra từ kiệu xe tròng trành.
Cặp lông mày tuấn tú khẽ cau lại, ngón tay siết chặt, đường gân nổi chút trắng xanh, vài tiếng ho khan bật ra từ lồng ngực, bộ y phục xanh cũng run nhè nhẹ theo cơn ho.
Y ngồi tựa bên trong xe, dáng vẻ có chút tiều tụy nhưng vẫn sáng trong như một viên ngọc. Tay cầm bút, viết lên trang giấy. “Nhanh thêm nữa.”
“Tuân lệnh!” Huyền Hoàng đáp lời, vén rèm lên, nói với Xích Chương đang đánh xe: “Vương gia ra lệnh, tăng tốc hơn đi”.
“Rõ!” Xích Chương dùng tay áo lau mồ hôi tuôn khắp mặt, ra sức thúc roi, quát gọi Hãn Huyết Bảo Mã phi với tất cả sức lực.
Ngựa phi như bay.
Cây cối hai bên đường tan dần như biến, những bóng mây lùi về phía sau xe ngựa.
Chỉ còn hai canh giờ nữa thôi.
Ngọc Tự Hàn nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng chạm vào chuỗi chuông ngọc. Qua hai canh giờ nữa là có thể gặp nàng rồi sao?
Nàng có khỏe không? Có bị thương không? Có gầy đi không? Đã lâu không ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, để nàng phải chịu đựng nhiều đau khổ, dẫu biết nàng kiên cường nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười bảy tuổi.
Biến cố xảy ra đột ngột như vậy, có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không mỉm cười. Đáng lẽ y phải ở bên cạnh nàng, lần ấy ở trong rừng nên đưa nàng đi cùng. Không thể ở bên nàng, cũng không thể giúp sức cho nàng, lòng y tựa như bị ngàn vạn bánh xe nghiền nát.
Trái tim nhói buốt vô cùng.
Y lại bật ho, bờ vai gầy yếu run rẩy như lá rụng mùa thu.
Huyền Hoàng lôi từ túi hành lý ra một tấm áo khoác, choàng lên vai Ngọc Tự Hàn, giọng lo lắng: “Vương gia, cẩn thận kẻo mắc chứng phong hàn”.
Ngọc Tự Hàn mỉm cười xua tay, định bảo không cần, nhưng chợt nhận ra chiếc áo này là do tự tay nàng khâu, bèn thoáng ngẩn ra rồi như cảm nhận một làn hơi ấm áp bao phủ lấy toàn thân.
Đột nhiên…
Híiiii…
Tiếng ngựa sợ hãi hí vang!
Kiệu xe rung lên dữ dội, suýt nữa lật nghiêng!
Ngọc Tự Hàn sắc mặt nghiêm trọng.
Huyền Hoàng lập tức vén màn xe nhìn ra ngoài.
Trên con đường núi, xe ngựa của bọn họ đã bị bao vây!
Hơn hai mươi gã bịt mặt áo đen, tay cầm đủ loại binh khí, huyệt Thái dương tên nào cũng nhô cao, đôi mắt sáng rực, hiển nhiên đều là cao thủ hạng nhất.
Huyền Hoàng thoáng suy nghĩ rồi nắm chặt tay, nghiêm mặt nói: “Các vị huynh đệ, nếu cần ngân lượng xin cứ ra giá, nếu có thể đáp ứng chúng ta nhất định không từ chối”.
Gió núi rét căm căm.
Đám bịt mặt áo đen, ánh mặt lộ sát khí, tựa như không thèm để tâm đến lời y.
Tên cầm đâu vung đao lên…
“Giết!!”
Đám người bịt mặt lao tới, tiếng binh khí xé gió vang vọng giữa núi rừng!
Huyền Hoàng, Xích Chương đưa mắt nhìn nhau. Lần này bọn họ đi cùng Vương gia, để đề phòng người ngoài hay biết, Bạch Hổ đã giả trang thành Tĩnh Uyên Vương ở miết trong doanh trại, che mắt mọi người, dọc đường đi bọn họ cũng vô cùng cẩn thận.
Thế nhưng rốt cuộc bọn họ cũng bị phát hiện.
Cuối cùng một trận huyết chiến cũng không thể tránh khỏi!
Trên con đường núi, đao kiếm vung máu, máu văng tứ tung.
Chim chóc kinh hãi bay hỗn loạn!
Muông thú lẫn tránh!
Mùi máu tươi tanh nồng đến mức cả cỏ cây ven đường cũng muốn nghẹt thở.
Trên đỉnh núi phía xa xa.
Lưu Thượng thư mặt mày hớn hở.
Quả nhiên đã tìm được Tĩnh Uyên Vương! Vốn cho rằng y đang ở trong quân doanh, khó có thể xuống tay. Nào ngờ mấy ngày trước chợt có mật thư truyền báo, Tĩnh Uyên Vương sẽ đi ngang con đường ấy vào giờ này. Lúc đó, hắn còn bán tín bán nghi, song Cảnh Hiến Vương lại như bắt được vàng, bảo rằng tin tức đến từ “nơi ấy” tuyệt đối không sai.
“Nơi ấy” là nơi đâu?
Hắn cũng không biết.
Nhưng hiện tại xem ra, Cảnh Hiến Vương tin tưởng “nơi ấy” như thế cũng có lý do của nó.
Ha ha, Tĩnh Uyên Vương chỉ có hai kẻ hầu bên cạnh, lần này ắt chết chắc rồi!
o0o
trong rừng cây tĩnh lặng.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, lá cây xào xạt như sắp có mưa lớn!
Mùa đông ở Vũ Di Sơn chưa bao giờ lạnh như vậy.
Trong đợt gió lạnh thấu xương thổi tới, Huân Y bị treo lơ lửng giữa không trung như một xác chết.
Giữa hai hàng lông mi của nũ tử áo đen dần dần nổi lên một vầng hắc khí.
Cô hất tay, dải lụa đen như con rắn giận dữ quấn gãy gốc cây to! Tiếng cây đổ mạnh khiến cho đám thị nữ phía sau vô cùng run sợ! Lá cây cùng tro bụi bốc lên làm cho rừng cây thêm phần u ám!
Thời hạn ba ngày đã qua!
Mà Liệt Như Ca vẫn chưa xuất hiện!
Ánh mắt thâm độc của cô ta trừng trừng nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Huân Y, cô ta căm hận nói: “Tiện nữ vô dụng, Liệt Như Ca đã không thèm để ý đến ngươi, vậy giữ ngươi lại đây còn có tác dụng gì nữa?!”
“Không giết chẳng lẽ thả ả đi?” Ám Dạ Tuyệt cười nham hiểm. “Chẳng những ta muốn giết ả, ta còn muốn ả chết thật bi thảm! Liệt Như Ca, ngươi không tới cứu ả, ta sẽ cho ả biến thành ác quỷ đến tìm ngươi báo thù!”
Một dòng máu tươi trào ra từ khóe môi đã khô tái của Huân Y.
Thân thể cô khẽ run lên.
Một giọt nước mắt lăn theo gò má chảy xuống, trong chớp mắt đã bị gió hong khô.
Miệng cô nở nụ cười kỳ lạ, vừa thống khổ vừa thư thái.
Hắc Dực dõi mắt nhìn Huân Y đang bị treo lơ lửng trên cành cây, khẽ nói: “Có thể Liệt Như Ca đang trên đường đến đây, nếu giờ người giết cô ta, chẳng phải sẽ công cốc hay sao?”
Ám Dạ Tuyệt nhìn y, ánh mắt bỗng trở nên quái dị. “Được, vậy thì đợi thêm một nén nhang nữa.”
o0o
Ánh lửa đỏ rực như pháo hoa nở rộ trên bầu trời màu lam sậm!
Từ khi pháo hiệu trong xe được phóng ra, Lưu Thượng thư đứng trên đỉnh núi bắt đầu ngờ vực.
Tĩnh Uyên Vương tuy thân thể tàn tật nhưng từ trước tới giờ luôn luôn chín chắn, nhìn xa trông rộng, gặp chuyện cũng điềm tĩnh như không. Trong triều đình, Cảnh Hiến Vương ít khi nắm được thế thượng phong trước mặt y.
Khó khăn lắm mới có dịp Tĩnh Uyên Vương sơ suất như vậy, quả là cơ hội ám sát hiếm có, thắng lợi dường như đã nằm chắc trong tay…
Pháo hiệu này không rõ là có bí ẩn gì đây.
Trên con đường núi, Xích Chương và Huyền Hoàng bảo vệ hai bên xe ngựa.
Đao ảnh bay múa.
Máu tươi vung vãi.
Xích Chương, Huyền Hoàng bình tĩnh đối địch, trong vòng vây của bọn sát thủ vẫn không để cho một giọt máu nào vấy bẩn lên tấm rèm xanh, che phủ kiệu xe ngựa kia.
Cả hai không hề hoảng loạn.
Họ đã theo Tĩnh Uyên Vương mười mấy năm trời, biết rõ y nhất định sẽ có sự chuẩn bị. Vương gia tuyệt đối không phải người hấp tấp, lỗ mảng.
Lần này ra ngoài, Vương gia nhất định đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa rồi.
Ánh lửa đỏ rực vẫn còn chưa tan nơi chân trời.
Nơi sườn núi bỗng đâu xuất hiện một tiều phu!
Tiều phu ném bỏ cùi trên lưng, vung búa sắt lên, hướng về phía bọn sát thủ che mặt kia mà bổ tới!
Nơi sườn núi lại bất chợt lại xuất hiện một thư sinh cùng một thư đồng, bọn họ buông giỏ sách, thư sinh dùng quạt giấy, thư đồng dùng đòn gánh, cả hai cùng xông về bọn sát thủ che mặt!
Tiếp đó, sườn núi kia như có ma lực, bỗng đâu đổ ra muôn vạn người như kẻ bán hàng rong, thợ rèn, thầy tướng số, tiểu thư con quan, thíêu nữ chăn dê, hòa thượng, hành khất… khiến cho người ta hoa cả mắt.
Thân phận ai nấy đều kỳ quặc.
Binh khí vô cùng đa dạng.
Nhưng bọn họ chỉ có một mục tiêu là giết đám sát thủ áo đen bịt mặt kia!
Ở đỉnh núi đằng xa, Lưu Thượng thư không dám tin vào mắt mình.
Tĩnh Uyên Vương kiếm ở đâu ra nhiều người đến thế, lại có thể ập đến trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa bài binh bổ trần đều rất bài bản. Chỉ trong nháy mắt, tình thế cuộc chiến đã xoay chiều!
Hắn bỗng thấy có chút hối hận.
Vì sao ban đầu hắn lại chọn Cảnh Hiến Vương chứ?
Trên con đường núi.
Tấm rèn xanh được vén lên.
Nụ cười điềm đạm thanh nhã như hàm chứa linh khí của trời đất, tuy đôi mắt ấy vương chút mệt mỏi, bờ môi ấy có phần nhợt nhạt, nhưng nụ cười lại phảng phất như đem chiến trường đầy rẫy đao kiếm kia ngưng kết lại thành một buổi tối tuyệt vời, có trăng có sao, có hương hoa, có gió nhẹ, có tiếng chuông du dương thánh thót.
Nụ cười thâm trầm, lặng lẽ.
Mọi người có mặt đều rùng mình.
Họ chợt cảm thấy nụ cười thâm trầm ấy như làm xúc động cả cõi lòng mềm yếu, trong lúc nhất thời liền quên mất mình phải làm gì.
Chỉ có Ngọc Tự Hàn mới hiểu được nỗi đau trong nụ cười ấy.
Tay y siết thặt chặt.
Ngực tức nghẹn đến mức muốn ho ra máu.
Sắp không kịp nữa rồi.
Vậy mà lại bị cầm chân tại đây.
Giờ phút này, y vô cùng căm hận bản thân vì y chỉ là một kẻ tàn tật. Nếu y có một đôi chân khỏe mạnh, nếu y không phải nương nhờ vào cái xe lăn chết tiệt này, thì y đã có thể chạy nhanh về hướng rừng cây kia rồi!
Vì sao y lại là một kẻ tàn phế cơ chứ?
Khu rừng tuy không quá xa đằng kia nhưng đối với y như có một khoảng cách lớn, đau đớn khôn cùng!
Khu rừng kia…
Ngực y như có lửa nóng cuộn trào.
Khu rừng, y muốn chạy đến khu rừng!
Trong rừng.
Nén nhang đã lụi tắt.
Liệt Như Ca vẫn không xuất hiện.
Con ngươi tăm tối như bóng cây, dải lụa đen phần phật tung bay như một con rắn độc đang cơn tức giận cùng cực, Ám Dạ Tuyệt nghiến răng, giọng nói rin rít như độc xà: “Được lắm! Liệt Như Ca! Ta không ngờ đã nhìn lầm ngươi! Hừ, không sai, đây mới đúng là con gái của Liệt Minh Kính! Một con a hoàn ngay từ đầu đã chẳng bằng rơm rác, làm sao đáng cho ngươi mạo hiểm tới cứu chứ?”
Đáng ghét!
Hóa ra kẻ buồn cười nhất lại chính là bản thân ả!
Ả vốn cho rằng Liệt Như Ca sẽ tới cứu Huân Y, nên mới như con ngốc chục chờ tại đây ba ngày ba đêm! Kết quả, Liệt Như Ca lại bỡn cợt ả! Liệt Như Ca không hề tiếc thương gì đến nha đầu ấy! Ả ôm cây đợi thỏ ở đây ba ngày, Liệt Như Ca thì sớm đã chẳng biết lẩn đi đằng nào rồi!
“A…!!!” Ám Dạ Tuyệt phẫn nộ thét lớn, tiếng vọng theo gió vang khắp khu rừng! Lá cây hoảng hốt rơi rớt như mưa. Bọn thị nữ phía sau ả mặt tím tái như không còn giọt máu, trong lòng họ đều hiểu rõ một khi tam cung chủ đại phát cuồng tính, mục tiêu bị ả chọn để trút hận sẽ thê thảm vô cùng.
Đôi mắt của Hắc Dực cũng bắt đầu thâm trầm.
Hai tay y siết chặt thanh kiếm.
“Móc mắt ả ra cho ta!”
Mảnh lụa đen phất về phía Huân Y trong rừng! Tiện nữ đáng ghét, từ khi treo ả ở đây, ả chẳng thèm để mắt tới tỳ nữ đó. Ám Dạ Tuyệt bừng bừng lửa giận! Người mà Liệt Như Ca chẳng thèm đoái hoài tới, ả có giữ lại cũng chẳng tác dụng gì!
Phía sau vẫn im phăng phắc.
Bọn thị nữ nín thinh, lẩy bẩy phát run, chẳng người nào dám bước ra.
Ám Dạ Tuyệt chậm rãi xoay người lại.
Ánh mắt lạnh lùng của ả hung ác quan sát đám thị nữ che lụa đen.
“Sao thế, các ngươi điếc cả rồi à?” Giọng nói thâm hiểm như chất độc của loài rắn.
Đám thị nữ sợ muốn ngất xỉu, cuối cùng một thị nữ dáng vóc nhanh nhẹn bước ra, run rẩy nói: “Dạ, nô tỳ tuân lệnh!”
Thị nữ kia rút ra một con dao nhỏ sáng loáng, chậm rãi tới bên tàng cây có treo Huân Y.
Nàng ta càng lúc càng bước đến gần.
Bọn thị nữ lặng lẽ quay mặt đi, nhắm chặt mắt lại.
Nàng ta bước tới gần hơn.
Hắc Dực nắm chặt kiếm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Ám Dạ Tuyệt cười nhẹ,ghé sát tai hắn, tiếng nói nhẹ ru khiến cho vành tai hắn như ngập vào hố băng: “Đừng làm chuyện ngu ngốc. Ngươi có biết hậu quả nếu chọc giận ta không?”.
Nàng ta đã bước đến gần.
Hàng mi của Huân Y run run trên khuôn mặt trắng bệch, tia máu rỉ ra dưới làn môi nứt nẻ.
Thị nữ áo đen đã đứng trước mặt Huân Y.
Nàng ta giơ con dao lên.
Đôi tròng mắt như châu ngọc của Huân Y khẽ xao động.
Ám Dạ Tuyệt cười lạnh, nhìn trừng trừng vào thân thể đã cứng đờ của Hắc Dực.
“Móc mắt phải trước!”
Thị nữ áo đen run giọng thưa: “Vâng.”
Một cơn gió xoáy thổi cuốn đám lá rụng rơi đầy mặt đất.
Tro bụi khắp trời che phủ khiến cho rừng cây âm u như chốn địa ngục.
Lưỡi dao phát ra ánh sáng lành lạnh.
Ánh mắt Huân Y cảm nhận được hơi lạnh từ lưỡi dao.
Lạnh tới mức buốt giá tâm can.
Hai hàng nước mắt chầm chậm lăn dài trên gương mặt cô.
Có lẽ, cô chỉ còn mỗi cơ hội này để khóc mà thôi.
Một kẻ đã không con đôi mắt làm sao có thể rơi lệ đây?
Thời khắc này…
Vào lúc lưỡi dao sắp sửa vung ra…
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Ánh lửa bùng cháy, rít gài như mãnh thú trong rừng!
Gió thổi mãnh liệt!
Ngọn lửa thét gào!
Gió trợ thế lửa…
Một quả cầu lửa khổng lồ phừng phừng cháy sáng, lăn mạnh về phía Ám Dạ Tuyệt!
Ánh lửa thiêu đốt cả khu rừng!
Khói tỏa mù mịt!
Khu rừng bị vùi lấp trong biển lửa trông như cảnh địa ngục.
o0o
Trên sơn đạo.
Chiếc xe lăn bằng gỗ phóng nhanh như chớp.
Không ai có thể tưởng tượng được tốc độ của một chiếc xe lăn lại có thể nhanh đến vậy.
Hãn Huyết Bão mã đã chết.
Y muốn xe lăn của mình còn phải nhanh hơn mười con Hãn Huyết Bảo mả cộng lại.
Bởi vì…
Y muốn tiến vào khu rừng kia!
Bàn tay vốn thon dài, sạch sẽ.
Lúc này lại bầy nhầy máu thịt!
Móng tay đau đớn rách toạc giữa những vòng quay của bánh sắt.
Da thịt nơi lòng bàn tay cũng đã nát nhừ!
Máu tươi chảy xuống, ướt đẫm cả bánh xe!
Đằng sau cỗ xe là hai hàng máu tươi loang lổ…
Chẳng ai có thể đuổi kịp xe lăn của y.
Tà áo xanh của y bị cơn gió rát mặt thổi tung phần phật!
Một chút cảm giác đau đớn từ đôi tay cũng không cảm nhận được!
Trong lòng y chỉ có duy nhất một âm thanh…
Nàng đang ở trong khu rừng kia!
o0o
Khu rừng đó giờ là một biển lửa! Lửa cháy rừng rực, khói tỏa mịt mờ, lá cây bị thiêu rụi, tro bay khắp nơi, bầu trời màu xanh sẫm kia cũng bị ánh lửa ngùn ngụt nhuộm cho đỏ rực!
Vụ nổ xảy ra trong nháy mắt!
Bọn thị nữa hoảng hốt lo sợ, tiếng thét gào, tiếng trốn chạy, tiếng kêu đau đớn nổi lên loạn xạ, từng quả cầu lửa thi nhau bay đến thiêu đốt xiêm y và đầu tóc bọn họ.
Huân Y đột nhiên có cảm giác mình đang rơi xuống!
Hệt như cô đang ngã khỏi vách đá cao vạn trượng!
Tiếng lưỡi dao xé gió vang lên!
Hai tay bị trói chặt ba ngày ba đêm bỗng nhiên được giải thoát, cơn đau tê dại khiến cho Huân Y suýt lịm đi trong lúc ngã xuống, cảm giác toàn thân như được sống lại!
Gió vi vu thổi bên tai cô!
Cô…
Ngã vào một vòng tay ấm áp quen thuộc…
Trong vòng tay ấm áp ấy…
Huân Y mở mắt ra.
Đó là một gương mặt bị mảnh lụa đen che khuất.
Thế nhưng…
Cô vẫn nhận ra ánh mắt bên ngoài mảnh lụa đen kia!
Trên đời này, chỉ có ánh mắt của một người mới chứa đựng nhiều tình cảm như vậy, chỉ có ánh mắt của một người mới có thể mỉm cười với cô cả trong lúc nguy hiểm như thế, cũng chỉ có ánh mắt của một người mới có thể khiến cho nước mắt cô chảy dài…
Mặc dù, nàng là tiểu thư còn cô chỉ là a hoàn.
Trong màn lủa dữ dội.
Khói dày phủ trùm lấy Ám Dạ Tuyệt, mảnh lụa đen phấp phới đã bị lửa thiêu rụi, vô cùng thê thảm!
Trong khoảnh khắc!
Mắt Ám Dạ Tuyệt trợn lên như muốn nứt toạc!
Thì ra, Liệt Như Ca vẫn luôn bên cạnh cô!
Thị nữ che mạng đen ấy chính là Liệt Như Ca!
Mà chính tay cô lại giao Huân Y vào tay Liệt Như Ca!
Khu rừng ngùn ngụt lửa cháy.
Khói mù mịt khắp nơi.
Khuôn mặt xinh xắn mà kiên nghị.
Khóe môi nở nụ cười đáng yêu.
Đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng.
Người con gái oai phong lẫm liệt ấy chính là Liệt Như Ca!
“Tiểu thư, người mau đi đi…” Huân Y yếu ớt muốn vùng ra khỏi lòng nàng.
Như Ca nhẹ nhàng đặt cô xuống, choàng cánh tay phải của cô qua cổ mình, dùng sức đỡ cô đứng dậy rồi cười bảo: “Nếu muốn trốn, ta đã không đến đây làm gì”.
Thân thể bị hành hạ suốt ba ngày khiến cho Huân Y không thể nói thêm lời nào nữa.
Như Ca đỡ lấy cô, mũi chân đểm nhẹ, phi thân bay về phía nhánh cây.
Nàng chỉ có duy nhất một cơ hội!
Nhân lúc đám thị nữ của Ám Dạ Tuyệt ra khỏi rừng lấy nước, nàng liền trà trộn vào trong, sau đó lựa thời điếm Ám Dạ Tuyệt bất cẩn nhất, dùng mấy khối hỏa khí mà Lôi Kinh Hồng giao cho nàng ngăn cản kẻ địch.
Đây là cơ hội duy nhất của nàng!
Bằng không, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Ám Dạ Tuyệt
o0o
Khu rừng đã ngay trước mặt rồi!
Nhưng, vì sao khu rừng lại bừng bừng ánh lửa, khói đen mù mịt thế kia?!
Đã xảy ra chuyện gì?
Bàn tay đẫm vết máu của y nắm chặt vào bánh xe!
Y nhìn về phía khu rừng đang chìm trong biển lửa…
Sững sờ…
“Hộc!”
Một ngụm máu tươi trào ra!
Sắc mặt y tái nhợt, trái tim đau đớn như có ngàn vạn mũi dao đang băm nát!
Khu rừng đã ở ngay trước mặt, nhưng y lại không biết có nên tiến vào hay không! Cũng không biết phải tiến vào từ phương nào, hướng nào!
Bởi vì…
Y là một người điếc.
Y không nghe thấy bất cứ âm thanh nào!
Trong rừng đang có đánh nhau hay sao! Như Ca đang ở đâu! Kẻ địch ở đâu? Còn y, y nên vào từ phía nào chứ?
Vì sao…
Y chỉ là một kẻ tàn phế, vừa què lại vừa điếc?!
Y chạy đến nơi đây trước cả mọi người.
Rồi sau đó y mới phát hiện ra, vốn dĩ y chỉ là một người tàn phế!
o0o
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bao nhiêu sự việc có thể xảy ra?
Như Ca mang theo Huân Y yếu ớt đi lại như con thoi giữa cánh rừng rậm rạp.
Dưới chân nàng là một nhành cây lắc lư.
Lá xào xạc reo vang.
Khói dày bốc lên từ bên dưới.
Có nhành cây đã bắt đầu bốc cháy, mùi vị của lửa, của lá, của cành cây hòa quyện vào nhau, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một giấc mộng.
Như Ca chạy hướng ra bên ngoài cánh rừng!
Nơi ấy sẽ có người của Ngọc sư huynh ứng cứu!
Chỉ cần có thể gặp được Ngọc sư huynh, nàng sẽ không sợ hãi bất cứ chuyện gì nữa. cjỉ cần ở bên cạnh Ngọc sư huynh, cho dù có khó khăn hơn nữa nàng cũng không e ngại.
Sau khi cha ra đi.
Nàng cũng chỉ còn lại mỗi mình Ngọc sư huynh.
Cho nên, khi nàng đứng trên tán cây cao nhất, cành lá xanh mướt run lên nhè nhẹ dưới chân, cũng là lúc nàng trông thấy Ngọc Tự Hàn sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên cỗ xe lăn xa xa ngoài cánh rừng.
Hạnh phúc trong lòng như đóa hoa bừng hé nở.
Trong khoảnh khắc.
Đôi mắt nàng rực lên như vì sao sáng nhất giữa buổi đêm mùa hạ.
“Sư…huynh…’ Tiếng thét gọi ấy như một mũi sao băng vụt qua, xuyên qua tàng cây, xuyên qua khói dày, xuyên qua màn lửa, lớp lớp vọng âm vang khắp khu rừng…
“Sư…huynh…!!!” Nàng lớn tiếng thét gọi Ngọc Tự Hàn!
Phút giây ấy.
Tiếng gọi của Như Ca.
Ngọc Tự Hàn bên ngoài khu rừng lại chẳng thể nghe được.
Bởi vì, y vốn là kẻ điếc, không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Y cũng không hề trông thấy Như Ca.
Bởi y không ngẩng đầu lên, còn Như Ca trong màn sương khói dày đặc kia cũng chỉ là một bóng hình mờ ảo.
Thế nhưng, vào lúc đó y đã hạ quyết tâm.
Cho dù Như Ca ở đâu, y cũng phải vào trong tìm nàng.
Khoảnh khắc ấy.
Tiếng gọi của Như Ca đã bị Ám Dạ Tuyệt nghe thấy!
Dải lụa đen đột nhiên phất lên, hệt như ngàn vạn con linh xà lao về phía ngọn cây nơi Như Ca đứng!
Tấm mạng che của Ám Dạ Tuyệt trong cơn gió mạnh rơi xuống, lộ ra một gương mặt vừa hung ác vừa đáng sợ! Khuôn mặt đó giống như từng bị ngọn lửa nuốt chửng, móp méo ghê tởm đến mức trẻ con trông thấy cũng phải bật khóc!
Đó chính là khuôn mặt do Liệt Như Ca hủy đi!
Cô căm hận đến nỗi đêm đêm không thể ngủ được!
Ám Dạ Tuyệt như một bóng quỷ, nhảy phóc về phía Như Ca còn đang chăm chú gọi Ngọc Tự Hàn!
Như Ca chìm đắm trong nỗi hân hoan khi được gặp lại Ngọc Tự Hàn, dường như chẳng hề nhận ra Ám Dạ Tuyệt đang đánh lén!
Trong chớp mắt.
Dải lụa đen của Ám Dạ Tuyệt chỉ còn cách Như Ca nửa thước!
Siết cho cổ họng ấy đứt đoạn!
Cô-muốn-nàng-phải-chết!
Đúng lúc này…
Như Ca nhẹ nhàng quay đầu lại.
Mỉm cười với Ám Dạ Tuyệt.
Nụ cười rất khẽ, mang theo chút khinh miệt.
Tiếp đó…
Liệt hỏa quyền của nàng như một ngọn lửa, ném ra vật màu đen sẫm về phía ngực Ám Dạ Tuyệt!
Liệt Hỏa quyền – cương mãnh và bá đạo nhất thế gian!
Kỳ Lân Hỏa Lôi cùa Giang Nam Phích Lịch môn!
Ám Dạ Tuyệt vô cùng hoàng sợ, vội vàng lui lại, song Kỳ Lân Hỏa Lôi duới lực ném của Liệt Hỏa quyền bay theo cô như hình với bóng!
Như Ca khẽ mỉm cười.
Nàng nào có dễ dàng mất cảnh giác như vậy, chỉ là vào lúc Ám Dạ Tuyệt đang trong cơn kích động và đắc ý chính là thời điểm dễ dàng nhất để nàng tập kích thành công. Thế nên, nàng vì Ám Dạ Tuyệt mà diễn thật đạt một màn kịch.
“Á…!!”
Kỳ Lân Hỏa Lôi nổ tung trước ngực Ám Dạ Tuyệt!
Ngọn lửa bừng lên đỏ rực, mùi da thịt cháy khét bỗng chốc khiến khu rừng trở nên đáng sợ như địa ngục…
Vào phút giây ấy.
Ngọc Tự Hàn bỗng cảm thấy khác thường.
Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn cây cao nhất trong khu rừng.
Lớp khói đen đã bị gió thổi dần tan, cành lá vẫn đung đưa theo gió, trên ngọn cây là hai cô gái, một yếu ớt, một xinh đẹp.
Nàng mặc một bộ áo đen, da thịt trắng ngần nổi bật, phàng phất đến độ trong suốt. Nàng cắn nhẹ môi, khẽ nở nụ cười mãn nguyện, hệt như vừa làm một việc rất tốt. Gió nơi ngọn cây thổi bay những sợi tóc mai của nàng, thoạt trông cứ như cô bé bảy tám tuổi có nụ cười tinh nghịch đáng yêu…
Nàng không nhìn thấy y.
Còn y, chỉ nhìn thấy một bên mặt của nàng.
Nhưng y vẫn nở nụ cười.
Nàng, đang mỉm cười đó sao? Tốt rồi.
…
Có điều…
Y sao vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ thường?! Cảm giác không bình thường này kéo theo một sự bất an mãnh liệt!
Y chăm chú nhìn lại.
Trong màn sương khói mỏng như tở ấy, một ánh đao lóe lên lạnh buốt.
Trong chớp mắt.
Như Ca lại vui vẻ xoay người, nhìn về phía vị sư huynh đã lâu ngày không gặp.
Lần này, nàng rốt cuộc cũng trông thấy được ánh mắt của Ngọc Tự Hàn.
Khoảng cách thật xa, nàng trên ngọn cây, y ngoài bìa rừng, mùi cây cháy trong khu rừng hòa quyện cùng làn không khí mát rượi và màn sương mông lung…
Nàng nhìn y.
Y cũng nhìn nàng.
Nàng đứng trên ngọn cây, cố sức vẫy tay, lớn tiếng gọi: “Sư…huynh…! Muội đang ở đây!”.
Huân Y đã được nàng cứu thoát, Ám Dạ Tuyệt thì bị trọng thương, sư huynh cũng đã đến kịp. Ôi, mọi chuyện đều thật tốt đẹp.
Nàng điểm nhẹ mũi chân, ôm lấy Huân Y, bay về phía Ngọc Tự Hàn ở ngoài khu rừng như một chú chim nhỏ…
…
Gió trong khu rừng thổi phất phơ những sợi tóc của nàng, nụ cười trên môi nàng vẫn ngời sáng đáng yêu, tà áo đen phần phật tung bay, khói sương mờ mịt như mộng như ảo, nàng bay trong khu rừng xanh um tựa hồ một tinh linh hạnh phúc…
Núi Côn Lôn.
Lớp tuyết dày dưới ánh mặt trời đột nhiên tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt.
Băng động muôn đời lạnh giá.
Tại nơi sâu thẳm, thần bí nhất.
Mũi băng đau đớn điên cuồng lao vun vút trong lớp tinh thể trong suốt như ngọc lưu ly!
Truyền thuyết kể rằng, không ai có thể phá vỡ lớp tinh thể ấy ra.
Linh hồn bị phong ấn trong băng tuyết ngàn vạn năm, chỉ có trải qua nỗi giá lạnh thấm nhập xương cốt suốt ngần ấy năm mới có thể sống lại..
Dù có là tiên nhân cũng đành bất lực.
Linh hồn đó phải ngủ say ngàn năm trong băng tuyết!
Thế nhưng…
Có một nỗi đau khổ…
Có một niềm mong nhớ…
Có một thứ tình yêu đời đời kiếp kiếp không cách nào quên đi…
Từng lớp, từng tầng băng nứt ra…
Linh hồn tuyệt mỹ trong lớp tinh thể đau đớn vùng vẫy…
Vô số luồng sáng trắng trong lớp băng lấp lánh chói lòa!
Ánh sáng trắng lóa mắt!
Vết nứt trên lớp băng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lan rộng…
Luồng sáng trong động băng rống rít, gầm gừ, thét giận…
Ngàn vạn tia sáng đan xen vào nhau, lớp tinh thể hàn băng cũng rung động mãnh liệt, thế giới của ánh sáng, thế giới của băng, thế giới của tuyết, ngàn vạn kẽ nứt trên mặt băng kia như muốn phá tan tất cả!
Tuyết trên núi Côn Lôn xoáy tròn dưới ánh mặt trời!
Tuyết bay sáng rực khắp nơi!
Tuyết bay dày đặc che phủ cả vầng thái dương!
Tất cả như trở nên điên cuồng!
Đỉnh núi Côn Lôn ngàn đời tĩnh mịch.
Tiếng thét đau đớn vang vọng trong màn tuyết bay…
o0o
Mọi thứ đều trở nên chậm lại…
Như Ca từ trong khu rừng bay về phía Ngọc Tự Hàn đang ngồi trên chiếc xe ngoài bìa rừng.
Nàng đang rất vui.
Nàng muốn nhào vào lòng y, lặng lẽ nép lên đầu gối y, để cho y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình, rồi y sẽ nói với nàng rằng, sau này bọn họ mãi mãi không phân ly nữa.
Đã lâu như vậy, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.
Đang lúc đang bay về phía Ngọc Tự Hàn trên không trung, nàng nhắm mắt lại. Nàng không hề trông thấy vẻ mặt thất thần kinh hãi của Ngọc Tự Hàn, cũng không nghe thấy tiếng hét gấp gáp với giọng kỳ lạ của y…
“Cẩn…thận…!”
Sư huynh đang gọi gì vậy chứ? Là “gà con” sao? Hay là “suối nhỏ”? Phút giây ấy, Như Ca chợt phì cười, sau này nàng phải sửa lại cách phát âm cho sư huynh thôi, mặc dù tai của sư huynh không thể nghe thấy nhưng huynh ấy cần nói chuyện được như người bình thường chứ…
Nàng còn chưa kịp nghĩ tiếp…
Ngực…
Đã bị một thứ gì đó lạnh toát…
Xuyên – thấu – qua…!!
Một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ, lạnh đến mức không thể tin được, lòng nàng như bị cái lạnh ấy xé toạc! Cái lạnh của sự chết chóc! Cái lạnh làm nhói buốt cõi lòng nàng!!
Giữa lúc rơi nhanh trong không trung…
Đôi mắt Như Ca đột nhiên mở to!
Lưỡi dao kia chính là lưỡi dao nàng vừa dùng để cắt dây thừng cho Huân Y! Giờ đây nó lại nắm trong bàn tay của Huân Y, lấp lóe sắc lạnh, trên lưỡi dao còn nhỏ xuống một giọt máu đỏ thắm…
Ánh mắt Huân Y tăm tối, lạnh lùng…
Giọt máu như một vòng hoa đỏ thẫm của mùa xuân…
Từ trong khu rừng vương vất khói nhạt…
Rơi xuống đám lá sẫm màu vàng trên mặt đất…
Nếu để ý lắng nghe, còn có cả tiếng tí tách vang lên, tựa nụ cười thoang thoảng trên môi Như Ca mấy khắc trước đây…
Dải lụa đen vốn nhẹ nhàng phất phơ theo chiều gió đang hạ xuống giữa không trung…
Như một tinh linh thất hồn lạc phách…
Có tiếng nhạc văng vẳng khó mà nghe thấy…
Là tiếng đàn đây mà…
Đã từng có một kẻ áo trắng như tuyết, nụ cười như hoa…
Tiếng đàn của y có vẻ tĩnh mịch và đau thưong…
Còn nàng, mãi đến khi y biến mất rồi mới hiểu được nỗi đau sâu sắc ấy…
o0o
Ngọc Tự Hàn bên ngoài khu rừng tuyệt vọng mà thét gọi!
Gió lạnh rít gào!
Tiếng thét xé lòng của y bị những cơn gió cuồng điên kia nuốt trọn!
Hai bàn tay bầy nhầy máu thịt của y vận toàn bộ khí lực cả đời của mình để di chuyển tấm thân tàn phế, y muốn đỡ lấy Như Ca đang rơi nhanh xuống như kẻ mất hồn, không muốn để nàng ngã ra mặt đất giá lạnh kia!
Giờ phút này…
Y căm hận thân thể tàn tật của mình!
Vì sao y không có một đôi chân khỏe mạnh! Vì sao y không có một đôi tai để lắng nghe? Vì sao y chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi từ ngực nàng tuôn chảy ra?
Y muốn dùng khí lực cả đời mình để đỡ nàng!
Thế nhưng…
Đôi chân đứt gân hệt như khối đá ngàn cân khiến cho y nặng nề ngã xuống mặt đất!
Y…
Vì sao y chỉ là một kẻ tàn phế?
Ngực đau đớn như muốn nứt toạc ra!
“Hộc…” Một ngụm máu lớn từ miệng y trào ra!
Sương mù ngoài bìa rừng phủ cao.
Xe lăn đã đổ kềnh ra vệ đường.
Ngọc Tự Hàn trong tà áo xanh đau đớn thét gọi…
“Ca…Nhi…!”
“Ca…Nhi…!!”
“Ca…Nhi…!!!”
…
Rừng cây vẫn lặng ngắt
o0o
Tại góc tối tăm nhất trong khu rừng, một bóng người áo đỏ như máu từ lòng đất âm u hiện ra.
Đôi chân trần tái nhợt.
Bộ y phục màu máu phất phơ.
Chén rượu bằng hoàng kim.
Hạt chu sa mỏng manh, đa tình khảm giữa trán vừa xinh 9d5p vừa tà dị.
Y có vẻ vừa mới đến đây, lại như đã ở đây từ lâu lắm.
Nhìn Như Ca từ từ rơi xuống giữa không trung như con bướm gãy cánh.
Ám Dạ La giơ chén rượu lên.
Một cảnh tượng mới tuyệt đẹp làm sao…
Tất cả họa sĩ thiên tài trên đời này không ai có thể vẽ được cảnh tượng động lòng người như vậy…
Đột nhiên.
Hạt chu sa giữa trán y khẽ rung động.
Đó là gì vậy?
Tựa như có đóa hoa băng vỡ vụn trước ngực Như Ca!
Hào quang trên băng hoa lưu chuyển, giữa bầu trời xanh sẫm vỡ tan thành ngàn vạn mảnh…
Mảnh vụn của băng hoa bay tung khắp trời!!
Ánh sáng rực rỡ.
Là hoa tuyết.
Cả bầu trời núi Vũ Di bỗng nhiên lả tả tuyết rơi.
Cả mùa đông trước nay chưa hề đổ tuyết.
Dường như tuyết tích lũy trong suốt những mùa đông qua đều bung nở trong giờ phút này!
Ngàn vạn hoa tuyết tựa hồ có sinh mệnh, nhẹ nhàng nâng thân thể của Như Ca lên…
Chúng sung sướng nhảy nhót trên bờ mi, ngón tay, mũi chân của nàng…
Chầm chầm, dịu dàng, đám hoa tuyết ấy xuyên thấu qua cả thân thể nàng…
Bầu trời ngập đầy tuyết rơi…
Thân thể nàng như trở nên trong suốt…
Càng lúc càng trong suốt…
Dần dần…
Nàng trong suốt tựa một sợi không khí.
Không còn lưu lại chút dấu vết nào…
o0o
Trận tuyết đổ ấy thật lớn.
Vạn dặm khắp Thần Châu.
Tuyết rơi trắng xóa.
Tuyết rơi suốt năm ngày năm đêm.
Cả thế giới như bị lấp vùi trong tuyết.
Những người già bảo, đó là đợt tuyết lớn nhất trong đời mà họ từng gặp.
Mái hiên phủ ngập một lớp băng dày.
Dưới ánh mặt trời, những mũi băng dài ngắn xen kẽ nhau long lanh tỏa sáng.
Tuyết trong khoảng sân nhỏ vẫn chưa chịu tan đi.
Đám gà vịt con kiếm ăn dưới đất thi thỏang lại trượt chân.
Bên song cửa sổ dán đầy rèm giấy.
Đó là loại hoa văn “Bách Điểu Triều Phượng” màu đỏ rực, nổi bật trên song cửa trắng tinh vô cùng xinh đẹp.
Bên dưới song cửa là chiếc giường ấm áp.
Trên giường có một người đã hôn mê suốt năm ngày năm đêm, gương mặt gầy gò, nhợt nhạt.
Trong phòng đặt chiếc bếp lò đang rực hồng than củi.
Bên trên ngọn lửa là nồi cháo trắng, bọt nhỏ sôi lên sùng sục.
Hương vĩ thơm đậm đà…
Đột nhiên, người trên giường động đậy ngón tay, bụng phát ra những tiếng reo òng ọc.
Chậm rãi, bờ mi khó nhọc dần hé mở.
Ánh mắt mơ màng, lơ đãng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn lên xà nhà, đầu óc trống rỗng.
Một bóng người lọt vào mắt nàng.
Ánh mặt trời từ song cửa rọi vào, ngàn vạn tia sáng chiếu lên thân thể ấy.
Y phảng phất như sáng rực lên.
Toàn thân áo trắng chói lòa.
Y si ngốc ngắm nàng thật lâu, bất chợt nở một nụ cười tuyệt mỹ như trăm hoa đua nở trong màn tuyết xuân.