Cố Dung rất giỏi nấu ăn. Dương Thanh Hà đứng im ở một bên như khúc gỗ, tác dụng duy nhất là nếm thử đồ ăn, sau đó nói với bà một cách nghiêm túc rằng nó rất ngon.
Cố Dung cho rau ngâm với thịt bò đóng gói vào hộp bảo quản tươi.
“Con biết nấu ăn không?”
Dương Thanh Hà lắc đầu.
Khóe mắt Cố Dung cong cong, “Tay nghề nấu nướng của A Húc rất tốt, sau này có cơ hội con có thể thử xem.”
“Anh ấy biết nấu ăn sao ạ?”
“Thằng bé này hình như cái gì cũng biết một ít.” Cố Dung cười: “Dì cũng không phải bà Vương bán dưa, thích khoe khoang đâu.”
“Con cũng nghĩ anh ấy có thể làm được mọi thứ.”
Nói đúng ra, Dương Thanh Hà cảm thấy “Anh hùng tái thế” chính là từ đúng nhất để hình dung anh.
Cố Dung dọn dẹp xong phòng bếp thì trời đã ngả về chiều, ánh chiều tà chiếu rọi, những áng mây ở đằng Tây trông thật tráng lệ, ráng đỏ trải dài cả ngàn dặm. Nắng chiều xuyên qua khung cửa, nhuộm màu đỏ thẫm khắp cả căn bếp.
Dương Thanh Hà giúp bà cất bát đũa vào trong tủ, tiếng bát sứ va vào nhau giòn tan, trên tay còn ướt đẫm nước.
Cô giơ hai tay, ráng chiều chiếu vào lòng bàn tay, lấp lánh nước.
Ở Mỹ, cô không phải làm việc nhà, ngón tay không chạm vào nước, an nhàn và thoải mái như bây giờ cô chưa từng được trải nghiệm.
Điện thoại của Cố Dung vang lên, bà lau tay, bước ra phòng khách trả lời.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, đến đây ngay.”
“Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến.”
Cố Dung quay lại nhà bếp và nói: “Dì có một vài học sinh gần đây đang làm nghiên cứu, luận văn có chút vấn đề. Dì phải đến trường một lúc, chắc phải muộn mới về. Làm phiền con đưa thức ăn sang bên kia giúp dì được không?”
Dương Thanh Hà tự nhiên rất vui.
Cố Dung viết địa chỉ và mật mã cửa vào giấy rồi nhét cho cô: “Con cứ trực tiếp vào và đặt bát đĩa ở tầng trên của tủ lạnh là được.”
“Vâng ạ.”
Trường học và nơi ở của anh ở hai hướng ngược nhau, Cố Dung vội vàng lái xe rời đi, Dương Thanh Hà ra cổng chung cư gọi một chiếc xe, vòng đi vòng lại, khi đến căn hộ Triệu Liệt Húc ở thì phố cũng đã lên đèn.
Thành phố phồn hoa, đi đến đâu cũng sáng đèn, trên bầu trời chẳng có vì sao, thậm chí màn đêm còn có màu xanh thẫm.
Có thể là ảo giác, Dương Thanh Hà luôn cảm thấy Cố Dung luôn cố ý đẩy cô về phía anh.
Nơi Triệu Liệt Húc ở không phải nằm ở trung tâm, là một khu nhà khá lâu năm. Ngay cả đèn đường cũng ít đến đáng thương. Khu này tối đen như mực, trái ngược hoàn toàn với những dãy phố rực rỡ đèn neon bên ngoài dọc đường.
Xung quanh tiểu khu có người dắt chó, người đi bộ, người khiêu vũ, đa phần đều là người lớn tuổi, tự nhiên khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, thư thái đến lạ.
Hai bên lối đi trồng cây ngô đồng, cành lá xum xuê, đèn đường chen chúc một mình ở giữa, đêm hè rất mát mẻ bởi những cụm cây ngô đồng này.
Một tòa nhà có 12 căn.
Dương Thanh Hà vừa đi vừa tìm ký hiệu trên hành lang.
Bộp —— Cô ấy không chú ý va vào ai đó, túi đồ ăn rơi xuống đất.
“Xin lỗi.” Dương Thanh Hà xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt đồ, đồ ăn được đóng gói rất kín nên không bị đổ ra ngoài.
Khi nhặt chiếc hộp cuối cùng lên, người đàn ông vẫn còn đứng trước mặt cô.
Hắn đi một đôi giày cũ nát, nước da ở cẳng chân có màu tương dầu, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Dương Thanh Hà chậm rãi đứng dậy, theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng người đó không di chuyển.
Cô dần dần đưa mắt nhìn lên trên.
Chỉ thấy hắn ta thình lình vén chiếc áo khoác bên ngoài giang rộng, cười toe toét.
Bên trong chẳng mặc gì.
Dương Thanh Hà sững sờ một giây, những mảnh vỡ kia loé qua như chiếc đèn kéo quân vụt đến, dạ dày bỗng nhiên cuộn trào dữ dội.
Cô lùi về phía sau hai bước, quay đầu bỏ chạy.
Gió thì thầm bên tai, như một tấm lưới dày đặc bao phủ lấy cô, vây cô lại, hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
Tiếng bước chân của gã đàn ông phía sau dồn dập rất gần.
Dương Thanh Hà nhìn lại, người đàn ông vẫn đang đuổi theo cô với một nụ cười toe toét.
Ở khu thiết bị tập thể hình phía trước có vài ông bà đang tập luyện, Dương Thanh Hà vội vàng chạy tới.
Ngoảnh lại, tên kia đã không thấy đâu nữa.
Thấy cô thở hổn hển, mặt mày tái mét, mấy ông bà ân cần hỏi: “Cô bé không sao chứ?”
Dương Thanh Hà thở hổn hển không nói được lời nào, chỉ lắc đầu.
Thân thể trần trụi của đàn ông lại hiện lên trong đầu, cổ họng như có sợi tơ đang chuyển động, Dương Thanh Hà che miệng, quay đầu về phía bãi cỏ nôn khan.
“Sao vậy cô gái? Có chỗ nào không khỏe ư?”
“Lão Trương, đưa cho tôi ít nước.”
Dương Thanh Hà không thể kiểm soát được bản thân, nôn đến mức hai chân mềm nhũn, không đứng nổi quỳ gối xuống bãi cỏ, bụi bẩn dính vào váy trắng của cô.
Bà lão tốt bụng đưa nước cho cô, bàn tay cô run rẩy nhận lấy chai nước, vừa uống được một ngụm lại lập tức nôn ra.
Làn nước mát lạnh chảy vào tay, móng tay bấu vào bùn, rất bẩn.
Cô chống hai tay xuống đất, cong người run rẩy, bà lão bên cạnh giúp cô thở đều.
Không biết qua bao lâu Dương Thanh Hà mới bình ổn lại, ánh mắt điềm tĩnh khác thường, như một thói quen.
Bà lão đỡ cô dậy: “Cô bé, cháu không…”
Dương Thanh Hà nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thường ngày: “Cho cháu hỏi căn 12 ở đâu ạ?”
Lão bà chỉ về phía Tây: “Phía trước chỗ có mấy cái xe ô tô đỗ chính là căn đấy.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.”
Dương Thanh Hà cầm túi đi về hướng Tây, trong lòng sợ hãi, vô thức bước nhanh hơn.
Một âm thanh sột soạt phát ra từ bụi cây.
Cô không dám ngoảnh lại.
“Meo méo——” Một con mèo chui ra từ đó.
Xung quanh im lặng, ngay cả tiếng meo meo cũng có vẻ kỳ lạ.
Cô gần như là chạy vào tòa nhà, tòa nhà là một chung cư năm tầng cũ không có thang máy, Dương Thanh Hà một hơi leo lên tầng cao nhất, tìm thấy phòng 501, lật ra mảnh giấy do Cố Dung đưa, nhập mật mã vào.
Rầm — khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô dựa vào phía sau cánh cửa, đứng im bất động, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.
Căn phòng tối mịt mờ, tĩnh lặng và chỉ có tiếng thở hổn hển của cô.
Dương Thanh Hà dần dần trượt xuống, vùi đầu vào gối, ngón tay tuyệt vọng siết chặt cánh tay, lòng bàn tay dính bùn làm cô dính bẩn.
Gió đêm từ cửa sổ ùa vào, thổi bay vài lọn tóc của cô.
Mùi hôi tanh của bùn dính trên người càng nồng nặc.
“Dương Thanh Hà, mày đúng là đồ vô dụng…” cô khẽ thì thào.
……
Vì đang nghỉ hè, các trường đều đang trong kỳ nghỉ nên Trần Ký đã liên lạc với giáo viên chủ nhiệm lớp của Quách Đình thông qua phía trường, giáo viên chủ nhiệm đã tìm được thông tin liên lạc của những người bạn cùng phòng của Quách Đình, họ đã đến thăm hai người nhưng không thu hoạch được gì.
Sống trong ký túc xá không có nghĩa là quan hệ hòa hợp, thân thiết. Họ lắc đầu nói không biết rõ. Họ nói rằng có một cô gái khác trong ký túc xá thân với Quách Đình hơn, nhưng người đó đã về quê, tạm thời không liên lạc được.
Công ty sửa chữa quy mô nhỏ và chỉ lắp đặt giám sát ở cổng, Triệu Liệt Húc đã dành cả buổi chiều để điều tra video giám sát của các công nhân làm ngày hôm đó.
Người quản lý của công ty trang trí cho biết, năm công nhân làm theo thời vụ đến hôm đó đều khoảng 40 tuổi trở lên, có lẽ vì họ thuộc tầng dưới xã hội, quanh năm làm việc vất vả nên diện mạo già nua, không có người nào quá đặc biệt.
Việc giám sát chỉ bắt được khoảnh khắc họ bước vào cửa, chỉ vài giây.
Người công nhân mặc đồng phục màu xanh lam, nói chuyện với nhau rất tự nhiên, ngoại trừ người đi sau cùng đội mũ rằn ri, mặc áo khoác dài tay, hoàn toàn không thấy mặt.
Cảnh sát đã kiểm tra, đối chiếu lại danh tính của họ một lần nữa và liên hệ lời khai cá nhân. Trong số đó, có một người tên Trần Quốc Phong nói rằng anh ta chưa từng đến công ty sửa chữa.
Triệu Liệt Húc dán bức ảnh người đàn ông đội mũ rằn ri lên bảng trắng: “Theo mô tả của giám đốc công ty sửa chữa và những công nhân khác, người này khoảng năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, trên mặt phải có một nốt ruồi lớn. Bộ phận kỹ thuật đang căn cứ theo miêu tả của người chứng kiến phục chế chân dung. Hãy xem lại đây, mũ rằn ri và áo khoác rằn ri mà người này mặc khá phổ biến trên thị trường, nhưng một người đàn ông gần 50 tuổi, liệu anh ta có tự mua quần áo như vậy không? “
Trần Ký sờ cằm: “Bộ quần áo này trông rất quen.”
Triệu Liệt Húc cười nhạt: “Các trường đại học và cao đẳng lớn của nước ta sẽ có huấn luyện quân sự vào đầu năm học và sinh viên sẽ mặc đồng phục, phổ biến nhất là quân phục màu xanh lá cây và xanh lam. Thông thường, học sinh sẽ bỏ quần áo của mình sau khi kì huấn luyện quân sự kết thúc. Những nhân viên vệ sinh và những nhân viên ở những vị trí tương tự sẽ nhặt những bộ quần áo này và mặc chúng ”.
Trần Ký vỗ bàn: “Thể nào, dì bán vằn thắn dưới nhà tôi cũng hay mặc cái này.”
Triệu Liệt Húc: “Người này tướng mạo tầm thường, chênh lệch tuổi tác với Quách Đình khá lớn, khả năng tài chính thấp, làm một số công việc tạm thời, ở gần Quách Đình, hiểu rõ về Quách Đình, có lẽ… ngày nào họ cũng gặp nhau.”
Anh viết ba chữ bên cạnh bức ảnh: Khuôn viên trường.
“Có thể là ở trong khuôn viên trường, có thể là ngoài khuôn viên trường, nhưng chắc chắn cách không xa.”
Tưởng Bình: “Đội trưởng Triệu, lúc sáng anh nói sẽ không dừng tay lại, nghĩa là…”
Triệu Liệt Húc thả bút dạ xuống, nghiêng nhìn người trong bức ảnh: “Như anh đã nói, nếu chỉ là một người bình thường, khi nhìn thấy xác chết sẽ hoảng sợ, nhưng hắn ta thì không.”
Có thể Quách Đình là mục tiêu mà hắn nhắm đến từ lâu, nhưng cái chết của Quách Đình bất ngờ nằm ngoài kế hoạch của hắn ta.
Triệu Liệt Húc quay đầu lại: “Ngày mai mấy người cùng tôi đến đại học Trung Tế, tan họp.”
Trần Ký vươn vai: “Có muốn cùng ăn cơm không? Đến nhà tôi ăn lẩu đi!”
Vài đồng nghiệp cũng lần lượt gật đầu.
Tưởng Bình: “Đội trưởng Triệu, anh cũng đi đi.”
Triệu Liệt Húc: “Thôi, tối hôm qua tôi chưa được nghỉ mấy, không tham gia náo nhiệt được.”
Trần Ký nhíu mày: “Tôi có nghe nói qua, phó phòng Lưu đã giới thiệu cho anh một người đẹp. Sáng sớm sau khi về, có phải hai người tiếp tục tìm hiểu nhau không?”
Người đẹp?
Trần Ký không nhắc tới chuyện này, suýt chút nữa anh đã quên mất tin nhắn Trương Uẩn gửi sáng nay.
Cô ấy cũng rất thẳng thắn, hỏi anh có muốn ăn tối cùng nhau không.
Một vài người cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát, Triệu Liệt Húc châm một điếu thuốc, anh có thói quen cau mày khi hút thuốc.
Trần Ký cũng hút một điếu, nói: “Tôi cũng đã từng vào sinh ra tử với cậu, anh em tốt với nhau, tôi thực sự phải nhắc nhở cậu rằng độc thân quá lâu không phải chuyện tốt. Cả ngày đối mặt với thi thể và các vụ án, tối còn có phụ nữ đợi cậu ở nhà. Trông thấy ánh đèn và thức ăn, lòng sẽ thấy ấm áp, dù có cay đắng mệt nhọc cũng có chỗ dựa. Cô gái mà phó phòng Lưu giới thiệu chắc chắn tốt, xử lý đẹp một chút, anh em đều muốn nhanh chóng được uống rượu mừng của cậu đấy. Nếu còn độc thân nữa tôi e là cậu sẽ phá kỷ lục là ế chổng vó của Đội trưởng đội cảnh sát”.
Triệu Liệt Húc cười nhạt: “Thà không có còn hơn không nên túng quá làm bừa.”
“Ôi, tôi đi đây, nổi hết cả da gà.”
Trần Ký và anh tốt nghiệp cùng khóa Học viện cảnh sát, tuy không học cùng lớp nhưng sau đó họ lại trùng hợp trở thành đồng nghiệp của nhau. Danh tiếng của Trần Liệt Húc ở trường, anh ta đã từng nghe, mọi hạng mục huấn luyện đều đứng nhất.
Lúc anh ta vừa vào đội, cấp trên phân cho một nhiệm vụ, có kẻ buôn lậu vũ khí, anh còn nhớ có tổng cộng 78 cảnh sát hình sự được điều động, truy quét từ Hoài Thành đến biên giới Vân Nam.
Trong trận chiến, Triệu Liệt Húc đã tóm gọn tên cầm đầu, sau khi bắt được người mới phát hiện ra anh bị trúng hai phát đạn, một phát vào cánh tay trái gần bả vai, một phát vào bắp chân.
Sự kiên trì và chịu đựng của người này thật phi thường.
Kể từ đó, Trần Ký thực sự ngưỡng mộ anh, tư duy phá án nhanh hơn người thường.
Lòng dạ người này cũng sâu hơn người thường.
Không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Không lạ khi nhiều cô gái trong cục chết mê chết mệt anh.
Trần Ký và nhóm người hát chiến ca vội vàng ra về.
Triệu Liệt Húc ngồi trong xe hút xong điếu thuốc.
Trương Uẩn đã gửi một tin nhắn khác, thời gian vừa lúc.
Cô ấy nói, có lẽ bản thân hơi đột ngột, nếu không tiện thì không sao.
Anh nhanh chóng gõ một dòng chữ và gửi đi.
“Gần đây tôi khá bận, thực sự xin lỗi.”
Vài giây sau Trương Uẩn trả lời: ‘Hãy chú ý đến sức khoẻ nhé. ‘