Tần Lạc Y nghe được lời nói của Da Luật Ngạn Thác, trên mặt giống như đóa bạch liên dần trở nên càng mê người, khuôn mặt hồng hồng mỹ lệ như ánh hoàng hôn cuối chân trời càng làm cho hắn khó nhịn nổi.
Hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết đến tranh đấu quyền thế, tranh đấu trên chiến trường, tuy bên cạnh có vô số nữ tử nhưng không có ai có thể sánh được với Tần Lạc Y.
Đặc biệt là lúc ngự y lo sợ nói với hắn Y nhi đang mang thai, lòng hắn vô cùng kích động, hắn yêu nàng nên tất nhiên muốn nàng mang thai con của hắn.
Thác... Tần Lạc Y cúi thấp đầu nhìn bàn tay to lớn đang phủ lên bụng mình, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc không nói thành lời.
Gì vậy? Da Luật Ngạn Thác nhẹ giọng đáp lại, bàn tay còn lại cũng nhàn nhã di chuyển trên mái tóc của nàng, khí thế mạnh mẽ được phần nhu tình này che đậy.
Tần Lạc Y dần ngẩng đầu lên nhìn cặp mắt thâm sâu như biển kia, trong mắt lóe lên sự đau đớn: Ngày đó ta rất sợ, sợ không ngưng tụ được chân khí trong người chàng, lúc đó ta nghĩ đây là ông trời trừng phạt ta vì vi phạm lời thề.
Nàng cười nhẹ, tuy bây giờ mọi chuyện đã qua nhưng tình cảnh ngày ấy vẫn rõ ràng trước mắt.
Da Luật Ngạn Thác cũng mỉm cười, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve gò má nàng: Ta với nàng chính là ông trời tác hợp, coi như ông trời cũng không thể tách chúng ta ra được.
Tần Lạc Y khẽ nở nụ cười tươi, không nói gì.
Y nhi... Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt nàng.
Tần Lạc Y bị hắn nhìn như thế thì khuôn mặt càng trở lên hồng.
Nói yêu ta. Ngữ khí của hắn tuy nhẹ nhưng mang theo sự kiên định khó chống cự.
Ta... Tần Lạc Y có chút khó mở miệng, nàng luôn quen không biểu hiện cảm xúc lên mặt, nay bị Da Luật Ngạn Thác yêu cầu như vậy thì không biết làm sao. Tuy rằng nàng đã nói lời này trên chiến trường nhưng bây giờ nói nàng vẫn thấy ngượng ngùng.
Da Luật Ngạn Thác thu hết tâm tư của nàng vào đáy mắt, không khỏi nở nụ cười: Y nhi thẹn thùng sao?
Mặt nàng đỏ hồng lườm hắn một cái, biết rõ còn hỏi!
Tiếng cười của Da Luật Ngạn Thác làm lồng ngực khẽ rung, hắn thích nhìn bộ dạng này của nàng, giống như một cô bé con làm hắn yêu thương vô cùng.
Cười xong, hắn nói nhỏ: Y nhi, ta thích nàng cười, thích sự lạnh lùng của nàng, thích sự thông tuệ của nàng, tất cả của nàng đều làm ta cực kỳ yêu thích...
Thác... Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn hắn, mãi không chớp mắt.
Da Luật Ngạn Thác cảm thấy như hòa tan trong tình cảm dịu dàng của nàng, hắn cúi xuống, đôi môi cực nóng nhẹ nhàng như bướm bướm khẽ hôn lên gáy nàng: Y nhi, khắp thân thể của nàng chỗ nào cũng thơm ngát làm ta khó mà nhịn được.
Tần Lạc Y hơi ngẩn ra, hô hấp cũng bắt đầu trở nên mất tự nhiên.
Y nhi, nàng sao vậy? Da Luật Ngạn Thác ngẩng đầu lên, bắt gặp sự bi thương trong mắt nàng, hắn đau lòng hỏi.
Tần Lạc Y hơi nhếch môi lên, trên mặt lại không được tự nhiên, nàng khẽ lẩm bẩm nói: Ta cảm thấy... Mình bây giờ... Thật bẩn.
Thật vất vả nàng mới nói được câu này.
Nàng nhớ đến hành động đêm đó của Hách Lạp Vương, mặc dù không tạo thành sai lầm lớn nhưng làm nàng mỗi khi nhớ đến sẽ sợ hãi vô cùng, chuyện này đã trở thành cơn ác mộng khó quên đối với nàng.
Da Luật Ngạn Thác tất nhiên đã biết việc này, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương của nàng thì lập tức ôm chặt lấy nàng.
Y nhi, tất cả đã qua rồi, ở trong mắt ta không ai có thể tinh khiết như nàng, nàng yên tâm, ta tuyệt đối không tha cho kẻ nào đã tổn thương nàng, cho dù chỉ là tính toán tổn thương nàng ta cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Con ngươi thâm thúy của hắn bỗng dưng tối sầm lại, ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng chứa đựng tâm tư quỷ quyệt ẩn giấu sâu trong con ngươi của hắn.
Tần Lạc Y nhìn đôi mắt dần lộ vẻ khát máu của hắn, trong lòng run lên, nàng nhẹ giọng nói: Thác, chàng định làm gì bọn họ?
Da Luật Ngạn Thác khẽ mỉm cười: Đối với kẻ địch và kẻ dám làm hại người của ta, ta luôn luôn không mềm lòng, ta sẽ bắt chúng trả giá thật đắt.
Tần Lạc Y kinh ngạc nhìn gương mặt cương nghị của Da Luật Ngạn Thác, nàng cố gắng đè lại nội tâm bất an, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt.
Thác, chàng muốn làm gì?
Trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nam tử trước mắt rõ ràng là một con sư tử nguy hiểm, vì sao nàng lại nghĩ rằng hắn hoàn toàn vô hại chưa.
Y nhi, cái nàng quan tâm bây giờ không phải những kẻ này mà là cái thai trong bụng, còn có...chuẩn bị làm vương phi của ta, biết không? Da Luật Ngạn Thác nhẫn nại, nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng.
Hắn biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, nàng luôn luôn thiện lương như vậy, sẽ không thể chịu được cảnh máu tanh, thế nhưng đối với việc tranh giành quyền thế cùng đạo sinh tồn thì đây là những việc phải làm.
Đáy mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng: Vậy Cầm Cơ đâu? Dù sao nàng ta với chàng cũng đã từng là phu thê.
Ta hận không thể chém ả thành nghìn mảnh, ả hận vì ta không đặt tâm lên ả, nhưng ả lại tổn thương nàng, ta tuyệt đối sẽ không cho ả được dễ chịu, ta muốn cho ả nếm trải cảm giác bị vạn người dẫm đạp, làm cho ả mỗi ngày sống không bằng chết.
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lạnh lẽo như ma quỷ, ngữ khí cũng tràn ngập sự tàn nhẫn.