https://truyensachay.net

Linh Thứu Phi Long

Chương 30: chương 30

Trước Sau

đầu dòng
Sau một tiếng niệm Phật hiệu, âm thanh chém giết bên ngoài bỗng im bặt, tiếp đó là tiếng chân rời đi mau lẹ. Triệu Tiêu cười ha hả: “Thứ lỗi, chúng ta không tiễn!”

Nhất Linh cao hứng đến nỗi lăn đi lộn lại trên giường, bắt chước giọng đạo gia: “Tức chết đi được!” Ba cô nương cùng phá lên cười.

Ngày hôm sau, các Đường chủ Thiết Huyết đến bẩm báo, đêm trước do trời tối nên cả hai bên đều không toàn lực giao chiến. Đệ tử Phương gia chết trận không nhiều, bị thương có lẽ khoảng chừng một trăm. Phía Thiết Huyết Minh không có tử vong, thương tích mất mất bảy tám mươi người.

Nhất Linh mừng rỡ: “Ta không phạm người, nhưng cũng không cho phép người phạm ta. Hãy thông báo cho các huynh đệ biết, không được gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, đao đến đao đánh, kiếm đến kiếm đỡ!”.

Sự chuyển biến trong thái độ của Nhất Linh khiến Cổ Uy mấy người hết sức phấn chấn, nhưng điều làm mấy lão phấn chấn nhất là đêm qua Ngũ đại trưởng môn liên thủ cuối cùng cũng phải ôm hận mà rút. Ngũ đại trưởng môn của Hiệp Nghĩa Đạo đều là những nhân vật bất khả nhất thế, vậy mà cả năm liên thủ tấn công tư phòng Nhất Linh vẫn bị thua thiệt. Những chuyện thế này, thời đại của Thiên Long đã từng có, nhưng suốt bốn mươi năm nay lại chưa từng nghe qua, làm sao không khiến Cổ Uy, Tân Vô Ảnh mấy người hứng khởi?

Nhất Linh lại gọi nhà hàng cầm bút mực đến, lấy một trang thiếp, viết: “Mời Ngũ đại trưởng môn vào giờ ngọ ở Thái Bạch lầu gặp mặt nói chuyện. Chú danh: Cô gia Vạn gia, tế tử Kim gia, Minh chủ Thiết Huyết Minh, Vương Nhất Linh”.

Cả ngũ lão và mấy đầu não Thiết Huyết Minh đồng thanh khen hay. Triệu Tiêu nói: “Càng ngông cuồng càng tốt, át bớt cái thói hống hách của mấy lão quỷ đó đi!”.

Trương Bá Đương phụng lệnh đi gửi thiếp, lúc trở về bẩm báo: Tử Long chân nhân năm người nhận được thiệp mời, tức muốn nổ mũi.

Mọi người ai nấy cùng phá lên cười.

Ngũ đại phái của Hiệp Nghĩa Đạo gồm Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn, Nga Mi, Không Động, trong đó Thiếu Lâm, Nga Mi là Phật gia; Võ Đang, Côn Lôn, Không Động là Đạo gia.

Trong ngũ đại phái, Thiếu Lâm là mạnh nhất, sở hữu bảy mươi hai tuyệt nghệ danh trấn thiên hạ. Võ Đang tuổi đời tuy ngắn song lại có pháp môn độc đáo lấy nhu chế cương, xếp hàng thứ hai, gần như có thể sánh cùng Thiếu Lâm. Ba phái còn lại mỗi phái đều có tuyệt học trấn sơn. Truy phong kiếm của Côn Lôn lừng danh bởi là kiếm pháp tấn công nhanh nhất, Phật quang kiếm của Nga Mi lại nổi tiếng bởi phòng thủ vững chãi nhất, còn Hỗn nguyên kiếm của Không Động thì dũng mãnh tuyệt luân, nếu luyện đến cực điểm, chỉ cần dựa vào kiếm khí là có thể chém đổ nhà, chặt đứt cây.

Phương trượng Trưởng môn của Thiếu Lâm hiện tại là Ngộ Bản Thiền sư, tôn đồ của sư đệ Đại Ngu La hán, cao tăng danh tiếng lẫy lừng võ lâm khi xưa, công phu đương nhiên hết sức cao cường.

Đương kim Trưởng môn của Võ Đang là Tử Long chân nhân, sư huynh của Phương Kiếm Thi. Người này vốn cao ngạo nóng tính, nhưng nghe nói có tâm pháp hộ hỏa cực mạnh, một chiêu Vô cực kiếm đánh ra là khiến người không còn chút nóng giận nào nữa.

Trưởng môn Côn Lôn phái là Thiên Phong Tử, ngoài kiếm pháp cao siêu, khinh công còn đường coi là thiên hạ đệ nhất.

Trưởng môn Nga Mi, Pháp Tính Thiền ni, là phụ nữ duy nhất trong Ngũ đại trưởng môn, tính tình cũng dịu dàng hiền hòa nhất.

Trái lại, người đứng đầu Không Động là Cực Hóa Chân nhân lại là người nóng tính nhất trong Ngũ đại trưởng môn, còn nóng tính hơn Tử Long chân nhân rất nhiều. Nhưng nói cho công bằng, có lẽ tính tình nóng nảy của Cực Hóa Chân nhân có liên quan đến nội công mà ông ta tu luyện. Nội công Không Động là Hỗn Nguyên cương khí, chí cương chí cường, khi thi triển phải làm cho trời long đất lở mới là tốt nhất.

Thái Bạch lầu bày tiệc rượu, Nhất Linh nhàn rỗi ngồi nghe Tân Vô Ảnh giới thiệu bản lĩnh của Ngũ đại trưởng môn. Tân Vô Ảnh mồm miệng linh lợi, rất có duyên kể chuyện, không những phân tích võ công, còn thêm thắt vào những câu chuyện lý thú về lai lịch năm vị trưởng môn, khiến cho Nhất Linh và ba thê tử lắng nghe vô cùng hào hứng.

o0O

Đã đến giờ ngọ.

Đệ tử Phương gia lặng lẽ tụ tập trước Thái Bạch lầu, xếp thành hai hàng, kéo dài có lẽ phải đến tận cửa nhà họ Phương, người nào người ấy mặc áo thanh xa, lưng đeo bảo kiếm, tay áo quấn dải băng đen, vẻ mặt bi phẫn, khí thế khiếp người.

Kim Phụng Kiều hỏi Nhất Linh: “Khi Ngũ đại trưởng môn đến đây, có lẽ chúng ta phải ra ngoài nghênh đón chứ?” Nhất Linh lắc đầu: “Nàng trông dáng vẻ của đệ tử Phương gia mà xem, Ngũ đại trưởng môn chắc chắn là càng hống hách hơn. Chúng ta càng khiêm tốn, bọn họ càng lấn tới.”

“Nhưng suy cho cùng thì vẫn là chúng ta cần họ cơ mà?” Thủy Liên Nhu áy náy: “Chàng phải để cho họ tin là chàng bị oan chứ, nếu mới bắt đầu mà đã làm cho họ phản cảm rồi thì…”

“Nếu không có chuyện tối qua, ta cũng phải khiêm tốn một chút. Nhưng việc đã xảy ra như vậy, lúc này khiêm tốn đã không còn tác dụng gì nữa rồi! Chân tướng cứ thế mà trình bày, tin hay không tin là tùy ở họ, còn về khí thế thì chúng ta không được thua kém dù chỉ một ly. Trương Bá Đương, hãy sai người bày một bàn tiệc rượu tại khán lầu!”

Trương Bá Đương lớn tiếng ứng lệnh. Tiệc rượu bày ra, Nhất Linh đưa ba thê tử lên lầu, lại sai treo một chiếc đèn gần đường. Ngũ đại trưởng môn mà đến, chỉ thoáng mắt là trông thấy.

Trong ba thê tử của Nhất Linh, Vạn Tiểu Hà đã quen với các cuộc đại thương nghị, thần sắc vì thế vẫn giữ được tự nhiên, nhưng Kim, Thủy hai người thì khác. Thủy Liên Nhu không nói làm gì, còn Kim Phụng Kiều tuy xuất thân danh môn thế gia, nhưng Kim gia trong Hiệp Nghĩa Đạo cũng chỉ xếp hàng bậc trung. Trong đẳng cấp vô hình của Hiệp Nghĩa Đạo thì Ngũ đại phái lúc nào cũng cao cao tại thượng, vì thế Ngũ đại trưởng môn cũng ngất ngưởng ở tận trên cùng. Phụ thân Kim Phụng Kiều còn sống mà có gặp một người trong Ngũ đại trưởng môn cũng nhất định phải khúm núm thận trọng, cung kính có lễ. Hôm nay, cả năm đại trưởng môn cùng đến, Kim Phụng Kiều lại nghênh ngang lầu thượng uống rượu, cái tư thái ấy rõ ràng có năm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến. Nàng đã không dám thì Thủy Liên Nhu càng không, vì thế thần sắc hai người đều vô cùng căng thẳng.

Nhất Linh nhìn sang hai người một hồi rất lâu mới nói: “Hai nàng thật chẳng giống thê tử của Nhất Linh ta chút nào, thoải mái một chút đi có được không? Cứ bình thản mà uống rượu, Ngũ đại trưởng môn thì có gì ghê gớm chứ? Nói cho các nàng biết, trong mắt của phu quân các nàng, những cái mặt già, mũi già trong Ngũ đại phái gộp lại cũng không bằng một đầu ngón chân của bất cứ ai trong số ba nàng đây. Ngón chân các nàng thật là mỹ miều, còn mấy cái mũi già ấy trông mới kinh khủng làm sao!”

Ba người cùng cười lăn ra, Thủy Liên Nhu vừa nói vừa lau nước mắt: “Nhất Linh chàng thật là, sao lại có thể so sánh như vậy được!” Kim Phụng Kiều cũng nói: “Nhất Linh rõ ràng là nói bừa, thể diện của Ngũ đại trưởng môn, bất cứ ai cũng đều đáng giá vạn kim. Vậy mà chàng lại nói không bằng một ngón chân của bọn thiếp?”

Nhất Linh không cười, ôm lấy Vạn Tiểu Hà thản nhiên: “Dù các nàng thấy thế nào đi chăng nữa, nếu có người hỏi ta thích nhìn mấy bộ mặt già của Ngũ đại trưởng môn hay thích nhìn ngón chân Tiểu Hà ngoan ngoãn của ta, ta nhất định chọn cái thứ hai!”.

Vạn Tiểu Hà gục vào lòng Nhất Linh, cười đến rung cả hai vai: “Đại ca thật là thú vị!”

Phu thê đang tương đắc, tiếng chuông điểm giờ khẽ vang lên, từ góc đường hiện ra một hàng hòa thượng áo vàng, một hàng đạo sĩ áo xanh, tuổi đều chừng mười sáu mười bảy, mặt mày thanh tú, tay người nào cũng cầm lễ khí.

Nhất Linh cười: “Xếp hàng dở ẹt!”

Nhưng đột nhiên, cái miệng đang há ra chợt ngắc lại, mắt trợn tròn lên, chân tay cứng đờ, tim dường như cũng ngừng đập.

Phía sau tám hòa thượng và tám đạo sĩ hóa ra là một nữ nhân rất trẻ.

Nữ nhân mặt bộ váy áo màu trắng tinh khôi, đầu chải ba chỏm, trên người không đeo bất kỳ một đồ trang sức nào.

Nhìn không thấy bước đi của nàng, hệt như không phải nàng đang đi mà đang bay trên mặt đất, phía dưới nàng không phải nền đá mà là nước biển xanh màu ngọc bích, nàng đang đứng trên một đài hoa sen trắng, từ từ lướt lại.

Hoặc cũng có thể hình dung, nàng chính là một đóa sen trắng muốt, thanh khiết tao nhã và cao quý vô ngần.

Vẻ đẹp của nàng quả là không thể dùng lời mà hình dung hết được!

Hoặc cũng có thể dùng viên ngọc đen để hình dung đôi mắt, ngà voi để so với làn da, và hoa tươi để ví von khuôn mặt của nàng.

Nhưng dùng cái gì để hình dung cả con người nàng đây?

Sự cao quý của ngọc đen, sắc thanh tao của ngà voi, vẻ kiều diễm của hoa tươi, ai có thể dung hòa ba thứ này vào trong một vật thì mới có thể dùng để so sánh với nàng.

Trên thế gian liệu tìm đâu ra một vật gì như thế!

Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ ánh mắt Nhất Linh đờ ra, tất cả mọi con mắt trên dưới trong ngoài đều cùng ngây dại, mọi âm thanh đều dừng cả lại, chỉ còn tiếng đập thình thịch của những trái tim.

“Cheng!”

Cốc rượu trong tay Nhất Linh rơi xuống sàn lầu.

Âm thanh không lớn nhưng lại giống tiếng chuông đánh thức tất cả mọi người. Nhất thời sắc mặt chúng nhân tại đó đều đỏ bừng cả lên bởi dáng vẻ bất thường của mình khi nãy, nhất là một số đại lão gia đã có tuổi, vốn nghĩ mình không thể bị rung động trước bất kỳ bóng dáng nữ nhân nào nữa.

Chỉ có Nhất Linh là mặt không đỏ, tim không đập, nhưng đầu óc lại quay cuồng, khoát tay thốt lên: “Các huynh đệ Thiết Huyết Minh, xuống lầu xếp hàng, đại lễ nghênh khách!” Rồi nói với ba thê tử: “Ba nàng, chúng ta cũng xuống lầu đi!”

Vạn Tiểu Hà không hiểu: “Đại ca chẳng phải nói Ngũ đại trưởng môn chẳng là cái gì, không cần xuống lầu nghênh tiếp đó sao?”

“Ngũ đại trưởng môn à?” Nhất Linh mơ hồ thốt lên, rời mắt khỏi mặt mỹ nhân kia, nhìn về phía sau nàng.

Ngũ đại trưởng môn quả thật đang đi sau nàng, xếp thành một hàng ngang.

“Ai thèm nghênh tiếp họ, là ta đón vị tỉ tỉ đẹp như tiên tử kia chứ!” Nhất Linh cự lại.

Kim Phụng Kiều trề miệng ra: “Tên háo sắc này, ta biết ngay mà!”

Thủy Liên Nhu lại nói: “Cô ấy thật đẹp, thiếp bằng lòng đi đón!”

Vạn Tiểu Hà nói: “Thiếp cũng đi!”

Nhất Linh chớp mắt, hầm hứ: “Nếu ta lấy được nàng ấy về làm bạn với các nàng, các nàng có bằng lòng không?”

Vạn Tiểu Hà lớn tiếng đồng ý: “Hay quá, đại ca nói lời nhất định phải giữ lời đó, thiếp quả thật rất thích vị tỉ tỉ này”.

Kim Phụng Kiều cấm cảu: “Đừng có nằm mơ, người ta đẹp như thần tiên như thế, liệu sẽ chịu lấy chàng sao? Cũng chỉ có bọn thiếp mới coi chàng là bảo bối thôi!”

Thủy Liên Nhu cũng than dài: “Phải đấy, Nhất Linh! Người ta như tiên tử vậy, làm sao lại ấm ức chịu làm vợ thứ tư của chàng chứ?”

“Đâu có lý ấy, các nàng dám coi thường ta hả?” Nhất Linh phẫn uất, ngửa cổ gọi lớn: “Trời xanh trên đầu, Vương Nhất Linh ta thề nhất định sẽ phải lấy được vị tiên tử tỉ tỉ này làm vợ! Nếu vi phạm lời thề, cả đời này sẽ bị ba vị thê tử coi khinh!”

Ba cô nương cười rộ lên, cùng bước xuống lầu.

Dưới lầu, Cổ Uy, Tân Vô Ảnh năm người xếp thành một hàng chữ nhất. Nhất Linh dẫn ba thê tử tiến lên trước, từ xa đã khom lưng thi lễ: “Mười vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh cung nghênh tiên tử”.

Mười sáu tiểu hòa thượng và đạo sĩ trước lui ra, cô gái kia cũng chắp tay kiếm hồi lễ: “Không dám, các hạ là minh chủ Thiết Huyết Minh, Vương Nhất Linh?” Tuy đáp lễ nhưng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt.

Nhất Linh đâu có để ý nhiều như vậy, trái lại càng vui mừng hớn hở, bước lên trước hai bước, nói: “Tiện danh không dám treo nơi miệng ngọc, tiên tử tỉ tỉ lại biết trước tên ta, Nhất Linh này quả là ba đời có phúc”.

Hai mặt vẫn dính chặt trên khuôn mặt cô gái. Khoảng cách gần lại, vẻ đẹp của nàng lại càng không thể hình dung, dường như ánh trăng thanh cao, cũng giống ánh mặt trời làm chói mắt. Nhất Linh thầm reo lên: “Trời ạ, chỉ cần nàng chịu cười với ta một cái, ta chết cũng được rồi!” Rồi bỗng thốt lên: “Ta biết rồi, tỉ nhất định là Quảng Hàn tiên tử Hàn Nguyệt Thanh!” Vừa nói vừa bước lên trước hai bước.

Cô gái khẽ chau mày, miễn cưỡng đáp lại: “Ta chính là Hàn Nguyệt Thanh”.

Ánh mắt Nhất Linh trước sau không rời khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh. Tình Ma đối với phụ nữ vô cùng tinh minh, ý nghĩa từ thần sắc trên mặt và vẻ lãnh đạm trong lời nói của Hàn Nguyệt Thanh, Nhất Linh đương nhiên hiểu rõ.

Luồng nhiệt huyết trong người bỗng trở nên lạnh tanh, Nhất Linh thầm than: “Nàng ấy ghét ta, nàng ấy đang miễn cưỡng đối phó với ta. Vì sao chứ? Vì sao?”.

“Ta biết rồi, tỉ ghét ta bởi cho rằng ta giết Phương Kiếm Thi, đúng không?” Nhất Linh thốt lên.

Hàn Nguyệt Thanh chớp mắt, đôi mắt đen lánh như bắn ra một luồng ánh sáng lạnh, nói: “Ngươi tại sao lại hại Phương đại hiệp?”

Ngữ điệu không cao, nhưng vẻ căm hận trong lời nói ấy, Nhất Linh đều cảm nhận thấy rõ ràng, trong lòng đau đến thắt lại.

“Phương Kiếm Thi không phải do ta giết, là Thất phu nhân hãm hại ta!” Nhất Linh hét lên.

Hàn Nguyệt Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt càng lạnh hơn.

Trong lòng Nhất Linh đau như ngàn dao cữa, nghĩ thầm: “Nàng ấy căm hận ta như vậy, chi bằng chết đi cho xong!” Bèn hít một hơi, gắng gượng giữ bình tĩnh: “Tiên tử tỉ tỉ, nàng hãy nghe ta nói…”. Rồi kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm trước.

Nhất Linh kể xong, lên giọng khẩn thiết: “Tiên tử tỉ tỉ, hãy tin ta, những gì ta nó đều là sự thật!”

“Khốn kiếp!” Tử Long chân nhân nộ quát: “Ngươi hãm hại Phương sư đệ, bao nhiêu người trông thấy, còn dám ngụy ngôn giảo biện!” Hai mắt Chân nhân như muốn rạn ra, tay nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị xông lên, song lại bị Ngộ Bản Thiền sư lôi lại.

Ngũ lão và Cố đại nương trên Thái Bạch lầu luôn chú ý mọi động tĩnh ở dưới. Tử Long chân nhân toan động thủ, ngũ lão và Cố đại nương lập tức lao xuống, mới đến nửa chừng , Triệu Tiêu nói lớn: “Quả nhiên có kẻ đang chọc phân, thối không chịu được!”

Tử Long chân nhân càng nộ tiết: “Lão thất phu, ta chém chết ngươi!” lại định xông lên, Ngộ Bản Đại sư lần nữa dùng sức kéo lại, cùng lúc ấy Hàn Nguyệt Thanh cũng quay ra sau, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn ông ta.

Trong khoảnh khắc ấy, Nhất Linh chợt hiểu: “Thì ra nàng miễn cưỡng đối phó với ta là vì lấy đại cục làm trọng, sợ Hiệp Nghĩa Đạo và thuộc hạ cũ của Thiên Long xảy ra đấu đá”. Tiếp đó lại nghĩ: “Nếu như không phải vì ngại thuộc hạ cũ của Thiên Long, nàng ấy sẽ thế nào nhỉ? Liệu có rút kiếm sống mái với ta không?” tự hỏi mình, nhưng bản thân cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

o0o

Quả đúng như Nhất Linh dự đoán, Hàn Nguyệt Thanh đến Lạc Dương vào sáng sớm, vừa đến đã thương nghị với Ngũ đại trưởng môn, cho rằng dù thế nào cũng không nên xung đột với thuộc hạ cũ của Thiên Long, bằng không thiên hạ sẽ không biết có bao nhiêu người vong mạng. Tử Long chân nhân và Cực Hóa Chân nhân là hai người tính khí nóng nảy nhất trong Ngũ đại trưởng môn, Phương Kiếm Thi lại là công thần của phái Võ Đang, Tử Long chân nhân càng quyết thề báo thù, nhưng Ngộ Bản Thiền sư và hai người kia lại ủng hộ Hàn Nguyệt Thanh. Hơn nữa Hàn Nguyệt Thanh thân phận đặc biệt, là đệ tử đích truyền của Đại Ngu La hán, gánh vác trách nhiệm nặng nề đối phó với Thiên Long, Linh Phụng vào ngày Hai tháng Hai sang năm, Tử Long chân nhân không thể không nể mặt nàng.

Vì thế sáu người cuối cùng mới thỏa hiệp, không đến nước vạn bất đắc dĩ thì quyết không dụng võ với thuộc hạ cũ của Thiên Long.

Nộ hỏa của Tử Long chân nhân dần dần giảm đi. Hàn Nguyệt Thanh quay lại, lần này không thèm để ý đến Nhất Linh nữa, nhìn sang ngũ lão nói: “Năm vị hẳn là thuộc hạ cũ của Thiên Long?”

Triệu Tiêu gật đầu: “Lão hủ Triệu Tiêu, năm huynh đệ chúng tôi đều là Hương chủ dưới quyền của Thiên Long Giáo chủ. Còn cô nương là đệ tử của Đại Ngu La hán?”

Hàn Nguyệt Thanh gật đầu: “Đúng thế!”

Những người có mặt ở đó hầu như đều đã biết Hàn Nguyệt Thanh là đệ tử của Đại Ngu La hán, nhưng khi nghe nàng chính miệng thừa nhận thì người nào người ấy đều vẫn không khỏi cảm thấy thảng thốt.

Nam sư nữ đồ, võ lâm không gặp nhiều, nhưng không phải là không có, thế nhưng hòa thượng nhận nữ đệ tử thì quả là chuyện chưa từng nghe thấy. Đại Ngu La hán với tư cách là một tuyệt thế kỳ tăng, bao nhiêu năm đi lại võ lâm chưa hề làm việc gì bất thường trừ việc nhận nữ đệ tử này, vì thế mà cả võ lâm đều tràn đầy tính hiếu kỳ đối với Hàn Nguyệt Thanh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng gây rung chấn thiên hạ khi Hàn Nguyệt Thanh phô xuất giang hồ.

Triệu Tiêu nhìn Hàn Nguyệt Thanh, vẻ mặt ưu trầm, trang trọng: “Ta thấy cô nương phong vong nội hiển, thần bất ngoại lộ, võ học tu thành hẳn đã đạt đến cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, có thể trở về dạng nguyên sơ nhất. Đại Ngu La hán thật là cao thâm, sau bốn mươi năm lại có thể tạo cho bổn Giáo một đối thủ lợi hại như thế”.

Hàn Nguyệt Thanh chắp kiếm nói: “Không dám, Triệu lão quá khen, nhưng tiểu nữ lại càng khâm phục Thiên Long hơn. Bốn mươi năm trước, Thiên Long tay nắm trăm vạn đệ tử, vốn hoàn toàn có thể dựa vào võ lực nhất thống giang hồ, nhưng với hào khí xung thiên của mình, Người đã chấp nhận lời thách đố của tiên sư, thậm chí còn cam kết, nếu không thắng được tiên sư và Linh Phụng thì sẽ tự động giải tán Thiên Long Giáo, quả nhiên nói lời đã giữ được lời. Một hào khí can vân với một danh dự ngàn vàng như vậy, hôm nay nghĩ đến thật vẫn khiến cho người ta phải bội phục”.

Triệu Tiêu mỉm cười: “Cô nương minh thán ám trách, ý muốn nói chúng tôi không tôn trọng lời hứa chứ gì?”

Hàn Nguyệt Thanh không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, Quý Giáo chủ bốn mươi năm trước đã từng có cam kết với tiên sư, đệ tử của Thiên Long thoái xuất giang hồ, không còn tranh đấu với võ lâm nữa, tiểu nữ nghĩ chắc Triệu lão vẫn nhớ?”

Triệu Tiêu gật đầu: “Đương nhiên chúng ta vẫn nhớ! Nhưng không biết cô nương đã nghĩ qua chưa, chuyện của ngày hôm nay không phải chuyện của võ lâm, mà là các người muốn giết cô gia của Vạn đàn chủ chúng ta. Nếu như nói có người muốn giết người thân của chúng ta, chúng ta lại nhất định phải khoanh tay đứng nhìn, đạo lý như vậy, cho dù tôn sư ở đây cũng không tán đồng!”

“Triệu lão có vẻ hơi giảo biện rồi đó!” Hàn Nguyệt Thanh nói thẳng: “Vạn sự đều có căn nguyên, có nhân quả. Căn nguyên của xung đột hôm nay là Vương Nhất Linh đã hại chết Phương đại hiệp, vì thế chúng tôi mới tìm hắn tính nợ. Nếu Triệu lão không hỏi nguyên nhân mà chỉ xem kết quả, cách xét đoán như vậy cho dù quý Giáo chủ có ở đây cũng phải chau mày rồi!”

Triệu Tiêu cười: “Không hổ là cao đồ của Đại Ngu La hán, quả nhiên là có đi có lại. Nhưng cô nương cũng phải rõ rằng, hại chết Phương Kiếm Thi là người của cô nương nói, cô gia nhà tôi không hề thừa nhận”.

“Lão thất phu, ngươi đừng có mạnh lời đọat lý!” Tử Long chân nhân nổi giận đùng đùng.

Triệu Tiêu cũng quát: “Mũi trâu kia, lão phu mạnh lời đoạt lý đấy, ngươi làm gì được ta nào?”.

Lưu Sương cười: “Hắn dám làm gì chứ, nhiều nhất thì cũng chỉ cụp đuôi chạy mất như đêm qua thôi!”

Tử Long chân nhân càng điên tiết, hai mắt như bắn ra lửa, chằm chằm nhìn vào Hàn Nguyệt Thanh, nói: “Hàn cô nương, nếu cô nương còn kiên trì ý kiến của mình, phái Võ Đang chúng ta chỉ còn cách duy nhất là rút khỏi liên minh Hiệp Nghĩa Đạo, một mình liều một trận cá chết phá lưới với mấy lão thất phu này!”.

Triệu Tiêu cười khẩy: “Đừng có manh động như thế! Ngươi cho rằng cá chết rồi, lưới nhất định sẽ rách sao? Năm phái liên thủ may ra còn có thể đấu với chúng ta, chỉ một mình phái Võ Đang ngươi, chúng ta tru diệt thậm chí còn dễ hơn giẫm một con kiến!”

Từ ngày Võ Đang ra đời, chưa từng có ai dám coi thường họ như thế. Tử Long chân nhân rõ ràng là chịu hết nổi, hét lên điên cuồng: “Ta băm nát lão thất phu nhà ngươi!” Ngộ Bản, Thiên Phong Tử lấy đại thể làm trọng, hết sức giữ Tử Long lại, Thiên Phong Tử khẩn khoản: “Tử Long đạo huynh, chúng ta hãy nghe theo Hàn cô nương đi!”.

Năm cặp mắt của Ngũ đại trưởng môn đều nhìn về phía Hàn Nguyệt Thanh. Ánh mắt của Tử Long và Cực Hóa như muốn nổ tung vì giận dữ. Ngộ Bản, Pháp Tính ba người kia thì vừa phẫn nộ vừa lo lắng, trong cái nhìn còn mang cả sự mong mỏi, hy vọng nàng có thể giống Đại Ngu La hán năm nào, thể hiện được trí tuệ tuyệt đỉnh, giải quyết vấn đề khó khăn này.

Trong nháy mắt, gánh nặng vạn cân đã đặt lên vai Hàn Nguyệt Thanh.

Nàng dường như nghe lại lời của sư phụ trước lúc lâm chung: “Đoàn kết Hiệp Nghĩa Đạo, nhất là Ngũ đại trưởng môn, hết sức tránh xung đột với thuộc hạ cũ của Thiên Long. Thuộc hạ cũ của Thiên Long tuy đã không còn như trước, nhưng tiềm lực vẫn còn to lớn vô cùng. Chỉ có thể để cho Thiên Long tự ràng buộc họ trong đại hội Thái Sơn, chứ không thể hy vọng dựa vào võ lực để trấn áp họ. Nếu đối đầu, tất sẽ gây nên thảm họa!”.

Thế nhưng hiện giờ đã không còn cách gì lưỡng toàn nữa, Tử Long chân nhân đe dọa rút khỏi Hiệp Nghĩa Đạo, một mình liều sống chết với phe Nhất Linh, các thuộc hạ cũ của Thiên Long lại không chịu nhường nửa bước.

Hàn Nguyệt Thanh chắc chắn có một trí tuệ mà người thường khó có thể theo kịp, bằng không Đại Ngu La hán làm sao có thể chọn nàng, càng không bao giờ tạo ra cái tiền lệ cổ kim chưa hề có rằng hòa thượng thu nhận nữ đệ tử.

Nhưng hiện giờ nàng phải làm gì đây? Nếu quyết đánh, một trận mưa máu gió tanh trong võ lâm sẽ lại bắt đầu, như thế có khác gì khổ tâm bốn mươi năm trước của Đại Ngu La hán coi như thành tro bụi. Còn như không đánh, Hiệp Nghĩa Đạo sẽ tan đàn xẻ nghé.

Thuyền ra giữa dòng, ngựa gặp đường hẹp. Hàn Nguyệt Thanh không chịu được thầm kêu than trong lòng: “Sư phụ, hãy cho con biết, con phải làm gì đây?”.

o0o

Ánh mắt Nhất Linh luôn dán chặt trên khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh, hiểu rõ tâm trạng lúc này của nàng, bỗng nghĩ ra một cách, vội reo lên: “Tiên tử tỉ tỉ, ta có chủ ý này, chúng ta đi tìm Thất phu nhân. Ta biết Nhiếp hồn đại pháp, có thể khiến bà ta nói ra chân tướng…”

Nhất Linh chưa dứt lời, Hàn Nguyệt Thanh đã quay phắt lại nhìn, ánh mắt đầy giận dữ thống hận. Nhất Linh thiếu chút là nhảy dựng lên, cất tiếng run rẩy: “Sao thế?”

“Thật vô liêm sỉ!” giọng Hàn Nguyệt Thanh lạnh tưởng không thể lạnh hơn được nữa: “Ngươi giết Phương đại hiệp rồi lại giết Thất phu nhân, bây giờ còn nói ra những lời như vậy sao?”

“Thất phu nhân chết rồi ư?” Nhất Linh kinh hãi: “Sao có thể như vậy được? Không phải ta, thực sự là không phải ta mà!”

Hàn Nguyệt Thanh quay đi, không thèm nhìn Nhất Linh, nói với Triệu Tiêu: “Triệu lão, lẽ nào thuộc hạ cũ của Thiên Long nhất quyết phải đánh một trận với Hiệp Nghĩa Đạo hay sao?” Giọng của nàng trầm xuống, trái tim nghẹn lại như bị đè bởi ba quả núi.

Để cho một cô nương thanh nhã, đẹp như thiên tiên lâm vào cảnh khó khăn, bất cứ ai cũng không thể cảm thấy dễ chịu. Triệu Tiêu nhìn Hàn Nguyệt Thanh, giọng thành khẩn: “Hàn cô nương, không phải lão hủ muốn làm khó cô nương, quả thật là sự việc không có cách nào khác. Vương công tử là cô gia của chúng tôi! Nói thực, cho dù cô gia có giết hay không giết người, chúng tôi cũng không để cho bất cứ ai làm hại cô gia”.

Hàn Nguyệt Thanh gật đầu: “Triệu lão, có câu nói này của ông, bất luận hậu quả thế nào, tiểu nữ nghĩ sư phụ cũng sẽ không trách tiểu nữ nữa”. Nàng mỉm cười, hít một hơi sâu, ánh mắt sực lên nhìn Triệu Tiêu, nói: “Triệu lão, bốn mươi năm trước, tiên sư và quý Giáo chủ đã có giao hẹn trên đỉnh Thái Sơn, thiên cổ truyền danh. Hôm nay tiểu nữ cũng muốn cá cược một phen với Triệu lão, một mình tiểu nữ đấu với bất cứ ba người bên phía ngài. Nếu tiểu nữ thua, cái chết của Phương đại hiệp và Thất phu nhân đều do tiểu nữ chịu trách nhiệm. Nếu tiểu nữ thắng, Vương Nhất Linh sẽ giao cho tiểu nữ, ý Triệu lão thế nào?”.

Lời nói vừa dứt, tất cả những người có mặt ở đó đều giật mình.

Võ công của năm người Triệu Tiêu ai ai cũng biết, đã vượt qua cả mức hảo thủ hàng đầu. Ba người trong họ nếu liên thủ với nhau, trừ phi Đại Ngu La hán sống lại mới có thể thắng được, nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi. Võ công của Hàn Nguyệt Thanh tuy mạnh nhưng chưa hẳn đã vượt qua được sư phụ, làm sao có thể cầm cự nổi với tam lão?

Nhưng sự thật có đơn giản như vậy không?

Năm người Triệu Tiêu lại không ai dám khẳng định!

Cuộc đánh cược bốn mươi năm trước đã khiến một Thiên Long Giáo đang chói sáng như mặt trời giữa trưa phải tan tác giải thể, nguyên nhân là bởi sự tự tin thái quả của Thiên Long và các đệ tử thân cận, bao gồm cả năm người Triệu Tiêu.

Ai biết được, kết cục hôm nay sẽ như thế nào?

Ngũ lão nhìn nhau, không một ai lên tiếng đáp lại. Trong lòng không dám chắc, bởi bài học bốn mươi năm trước vẫn còn mới nguyên. Nhưng nếu không nhận lời, việc thuộc hạ thân tín của Thiên Long, ba người hợp sức cũng không dám ra mặt đấu với một cô nương mới hai mươi tuổi đầu sẽ làm thể diện của cả Thiên Long Giáo tan thành tro bụi.

Nhất Linh cũng im lặng không nói gì, trong lòng đầy mâu thuẫn, vừa hy vọng ngũ lão nhận lời, bởi bất luận là thắng hay thua, chí ít cũng có thể giải trừ sự khó xử trong lòng Hàn Nguyệt Thanh , trông thấy nàng bị sức ép mà Nhất Linh tưởng như tim mình vỡ ra thành trăm nghìn mảnh. Nhưng Nhất Linh cũng mong ngũ lão không nhận lời, bởi vì cho dù ai thắng ai thua cũng đều là điều mà cậu không muốn nhìn thấy. Ngũ lão thắng, người bị tổn thương là Hàn Nguyệt Thanh. Vạn nhất mà các lão thua, người bị tổn thương là tam vị ái thê, mà cả bốn cô nương này đều có vị trí như nhau trong trái tim cậu.

Người đầu tiên lên tiếng lại là Pháp Tính Thần ni.

“Không được, như thế không ổn, chí ít thì cũng không công bằng!”.

“Đúng thế, ba đấu một, lại là lớn đấu bé, như thế sao được?” Thiên Phong Tử phụ họa.

Ngộ Bản Thiền sư niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói: “Vạn nhất tiểu sư thúc có điều gì không hay, bảo ta làm sao ăn nói với thái sư thúc đây?”

Hàn Nguyệt Thanh khẽ cười: “Trước mặt sư phụ, tiểu nữ tự biết cách nói. Trước khi đánh cuộc, ai mà biết được thắng thua thế nào? Vì sao lại không thể thử một phen? Cho dù tiểu nữ có thua, cũng không nhất định phải bỏ mạng. Còn nếu khoanh tay rút lui, làm sao ăn nói với những đạo hữu Võ Đang đây?”

Tử Long chân nhân thở hổn hển, nói: “Ta xin ghi nhận. Nếu Hàn cô nương thua, phái Võ Đang ta xin lấy đại cục làm trọng, ra sức thúc đẩy sự đoàn kết của Hiệp Nghĩa Đạo”. Tử Long chân nhân tính cách tuy nóng nảy, song cũng không phải người không hiểu đạo lý. Ông ta biết Hàn Nguyệt Thanh khó xử, càng hiểu rằng hành sự cảm tính thì không thể đem lại kết quả. Hàn Nguyệt Thanh mạo hiểm như vậy, quả thật là đã quyết hy sinh tất cả cho phái Võ Đang, Tử Long không thể không đáp lại tấm thâm tình này.

Hàn Nguyệt Thanh mừng rỡ: “Tạ ơn đạo trưởng!” Rồi quay người sang nhìn ngũ lão, nói: “Ý kiến tiền bối thế nào, có dám đánh cược một phen không? Với danh vọng của các tiền bối, chắc không đến nỗi từ chối?” nàng lại có thể dụng kế khích tướng với năm lão.

Triệu Tiêu năm người đưa mắt nhìn nhau, vẫn không thể đưa ra quyết định. Đúng vào lúc ấy, Vạn Tiểu Hà đứng ra, nói: “Hàn tỉ tỉ, ta rất thích con người tỉ, không hy vọng tỉ bị tổn thương, nhưng ta cũng càng yêu phu quân của ta, tính mệnh của chàng nặng hơn tất cả, là cái không thể dùng để cá cược. Vì thế, ta lấy thân phận Thiếu đàn chủ Địa Nhân hai đàn hạ lệnh, không cho phép Triệu gia gia mấy người đánh cược với tỉ!” Nàng lấy từ trong người ra một tấm Kim Long lệnh bài, giơ cao.

Triệu Tiêu năm người khom lưng: “Tuân lệnh!”

“A!” Tử Long chân nhân ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, rút kiếm xông đến Vạn Tiểu Hà. Bên này năm lão nghe tiếng gió, lập tức cùng lao đến chắn trước mặt nàng, một đao, một thương, ba kiếm cùng chỉ về hướng Tử Long chân nhân.

Cổ Uy phía sau thấy sắp đại động can qua, liền giơ tay phóng vút hỏa tiễn lên không, cả thành Lạc Dương lập tức ầm vang tiếng hô chém giết.

Một trận đại chiến khó tránh sắp xảy ra.

o0o

Đúng vào lúc ấy, bỗng một tiếng hét vang lên: “Tất cả không được manh động!”

Quần hùng tất cả đều kinh ngạc, định thần nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trong y phục xanh đứng sau lưng Nhất Linh tự bao giờ, tay cầm một thanh trường kiếm ghé sát vào cổ cậu. Nhất Linh toàn thân cứng đờ, hiển nhiên đã bị điểm huyệt đạo.

Biết bao nhiêu người trước sau như vậy, trong lúc hỗn loạn lại không ai nhìn thấy cô ta đến rồi ra tay như thế nào.

Cô gái này cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, gần như có thể so sánh với Hàn Nguyệt Thanh, có điều khí sắc quá lạnh, chỉ cần nhìn một lần là sởn gai ốc. Hàn Nguyệt Thanh cũng lạnh, nhưng cái lạnh lùng của nàng là sự xuất trần thoát tục, khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ, yêu mà tôn kính không dám bỡn cợt. Còn cái lạnh lùng của vị cô nương này lại giống như một khối vạn cổ huyền băng, khiến người ta phải sợ mà tránh xa.

“Tất cả đứng im, không được động đậy!” lãnh diện cô nương đó gằn giọng: “Ngũ phái mà manh động, ta sẽ thả tên tiểu tử này, nếu thuộc hạ cũ của Thiên Long manh động, ta sẽ giết hắn ngay!”

Hàn Nguyệt Thanh mấy người đều không hiểu ra sao, im lặng chờ đợi. Thủy Liên Nhu thì vừa lo lắng vừa tức giận, Vạn Tiểu Hà hoảng kinh, khuôn mặt phút chốc đã tái nhợt như tờ giấy.

Kim Phụng Kiều đột nhiên reo lên: “Chu Tuyên, cô nương là Chu Tuyên tỉ tỉ của Chu gia!”.

Vị cô nương ấy hóa ra chính là một trong hai tỉ muội của Chu gia đứng đầu trong Giang Nam Tứ đại thế gia, đã từ lâu không lộ diện.

Chu Tuyên ngẩng mặt thản nhiên: “Phụng nha đầu trí nhớ không tồi, là ta!”

Kim Phụng Kiều thở phào một hơi, gọi lớn: “Tuyên tỉ tỉ đang đùa trò gì thế, huynh ấy là phu quân của Tiểu muội, tỉ mau thả chàng ra!” nói đoạn chuyển thân định đi đến.

“Đứng lại!” Chu Tuyên quát lớn.

Kim Phụng Kiều giật nảy người. Thủy Liên Nhu, Vạn Tiểu Hà vừa mới yên tâm phần nào lại thấp thỏm lo lắng.

“Tuyên tỉ tỉ rốt cuộc là có ý gì?” Kim Phụng Kiều vừa sợ vừa bực, cũng gằn giọng hỏi lại.

“Không có ý gì cả, mượn phu quân của muội dùng một lát!” Chu Tuyên lạnh lùng nhìn Kim Phụng Kiều, tiếp đó quay sang nhìn Hàn Nguyệt Thanh: “Ta với cô ngươi đánh cược một lần. Nếu ngươi thắng, tên tiểu tử này giao cho ngươi. Nếu ngươi thua, có hai điều kiện: thứ nhất, mối thù trước đây không truy cứu nữa; thứ hai, Ngũ đại môn phái phải tôn ta làm Minh chủ Hiệp Nghĩa Đạo”.

Hàn Nguyệt Thanh còn đang do dự, Kim Phụng Kiều đã hét: “Không được!” đoạn nói lớn: “Chu Tuyên, Tứ đại thế gia Giang Nam từ trước đến giờ cùng tiến cùng lùi, tỉ không giúp chúng ta cũng được, tại sao lại dùng tính mệnh phu quân muội để đánh cược với người ta?”

“Phụng nha đầu yên tâm đi, ta đang giúp muội đấy chứ! Muội chưa nghe thấy ta nêu ra hai điều kiện đó sao? Ta thắng rồi, bảo bối phu quân này của muội sẽ không có chuyện gì đâu”

“Ai biết tỉ thắng được nổi người ta hay không?” Kim Phụng Kiều càng hoảng loạn: “Thế nếu tỉ thua thì sao?”

“Vậy thì muội chỉ còn cách ở góa thôi!” Chu Tuyên cười gằn, bỗng cao giọng quát: “Tất cả lùi lên lầu cho ta, bằng không, chỉ cần một kiếm là hắn đi đời!”

Hàn khí lạnh băng trong lời nói khiến cho chúng nhân không khỏi rùng mình. Có người lớn tiếng la hét đòi chém người ta thành muôn mảnh cũng không ai tin, nhưng Chu Tuyên chỉ cần nhếch miệng bằng bằng vài câu, quan tài Nhất Linh như đã thấp thoáng trước mặt.

Triệu Tiêu đột nhiên hướng về Hàn Nguyệt Thanh nói: “Bất luận thắng thua thế nào, thuộc hạ cũ của Thiên Long cũng không đánh cược với cô nương. Nếu như cô gia nhà ta bị tổn thương, hàng nghìn hàng vạn người Hiệp Nghĩa Đạo sẽ chịu tai ương đó”.

Chu Tuyên hừm lên một tiếng, nhìn Vạn Tiểu Hà: “Bằng lòng để ta đánh cược với Hàn Nguyệt Thanh, chí ít các người còn vài phần hy vọng. Nếu cứ chấp nê bất ngộ, tên tiểu tử này lập tức đầu lìa khỏi cổ!”

Giọng nói quá lạnh lẽo khủng bố, Vạn Tiểu Hà bất giác rùng mình, vội nói: “Ta bằng lòng!” Rồi lại tiếp thêm một câu: “Ta đảm bảo thuộc hạ của Thiên Long sẽ không hối hận!”

Chu Tuyên hài lòng khẽ gật, nhìn Hàn Nguyệt Thanh và Ngũ đại trưởng môn: “Thế nào?”

Hàn Nguyệt Thanh lúc đầu không bằng lòng, chính là sợ phe Thiên Long nói lời rồi không giữ lời, khi thua cược sẽ tìm cách báo thù. Có lời của Vạn Tiểu Hà, nàng liền nhìn về phía Ngũ đại trưởng môn.

Cả năm trưởng môn cùng gật đầu, Tử Long chân nhân nói: “Nếu như cô nương thắng, Võ Đang chúng ta sẽ là người đầu tiên tiến cử cô nương làm Minh chủ Hiệp Nghĩa Đạo”

Chu Tuyên thoáng dịu nét mặt: “Được!” Rồi nhìn sang ba cô nương và ngũ lão ra lệnh: “Đều lên lầu cho ta!”

Cả tám người không làm gì hơn được, chỉ còn cách lùi lên Thái Bạch lầu.

Chu Tuyên lại nói với Ngũ đại trưởng môn: “Để đảm bảo công bằng, năm người cũng lùi ra ba mươi bước!”

Ngũ đại trưởng môn y lời lùi ra xa.

Mọi tiếng động đều im bặt, mọi ánh mắt đều tập trung lên hai nữ nhân đang ở thế đối đầu, hai mỹ nữ tuyệt thế.
alt
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc