Loạn Mã Tiên Sinh cảm thấy hắn đời trước nhất định là đắc tội với thần nấm mốc.
Mọi ngày hắn như bình thường đăng nhập vào trò chơi, nhưng vừa mới online còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đã nghe đến 1 trận tiếng cười trên đỉnh đầu. Cái thanh âm này… rất quen thuộc…
Cái nụ cười mang theo vài phần châm trọc quen thuộc đâm vào trung ương thần kinh của Loạn Mã Tiên Sinh làm cho hắn cả người chấn động, trong lòng nảy lên một loại dự cảm xấu. Hắn mang tâm tình thấp thỏm bất an, tầm mắt chậm rãi theo hướng thanh âm kia đưa mắt tới, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, miệng há thật to, thân thể đột nhiên giống như bị băng tuyết làm cho cứng đờ!
Bên cạnh trên mái hiên, cô gái ôm trong ngực cổ cầm hướng hắn cười ngọt ngào, nàng ngồi ở mái hiên tùy ý như thế nhưng áo lụa màu xanh ngọc mang thoe nhưng sợi tơ giống như tua cờ rũ xuống mái hiên. Kiến trúc cổ kính lại có cô gái sáng rỡ động lòng người trên màn hình hết thảy là tốt đẹp như vậy, nhưng là cảnh tượng như vậy lại làm cho Loạn Mã Tiên Sinh kinh hồn lắm rồi!
“Tiểu Loạn Mã, đã lâu không gặp.” Trên mái hiên cô gái cười hì hì nói, một đôi con ngươi thủy linh giảo hoạt liếc liếc giống như là nghĩ ra cái chủ ý gì đó
“Chuyện lần trước, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Người đàn bà kia rõ ràng là…
Này… Cái mụ đàn bà điên này làm sao lại như âm hồn bất tán thế chứ? !
“Cô…cô… Dạ…” Loạn Mã Tiên Sinh lui về phía sau một bước, cả người không thể tự chủ thấy run rẩy, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh Dạ Thanh Hàn, hướng hắn ném 1 ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Dạ Thanh Hàn là ai? đây là tổng kết mấy đặc điểm Loạn Mã Tiên Sinh nêu ra: kẻ không có tim không có phổi, phúc hắc, vô sỉ… Bởi vậy có thể thấy được Dạ Thanh Hàn tuyệt đối là 200% sẽ không cứu hắn thoát khỏi bể khổ !
Quả nhiên, Dạ Thanh Hàn hết sức vô tình hướng hắn ném đi một ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng nói một câu:
“Chuyện của mình tự mình giải quyết.” Tiếp theo triệu hồi ra thần thú Chu Tước, không thèm liếc hắn một cái đã bay đi không chút lưu luyến nào…
Chu Tước vỗ cánh từng đợt gió cuồn cuộn nổi lên, trên đường phố chỉ còn lại 1 mình Loạn Mã Tiên Sinh với khuôn mặt rơi lệ… T___T
Mỉm Cười Đau Đớn thấy tình thế như vậy, nụ cười lại càng ngọt lịm. Nàng linh hoạt tung mình từ trên mái hiên nhảy xuống, vững vàng hạ xuống đến trên đường phố, sau đó mỉm cười từng bước tiến tới gần Loạn Mã Tiên Sinh dáng thương.
“Tiểu Loạn Mã? Làm sao cả người lại run? Tôi rất đáng sợ sao?” Mỉm Cười Đau Đớn tựa hồ rất hài lòng phản ứng như vậy của Loạn Mã Tiên Sinh, nhưng nàng cũng lộ ra một bộ dạng kinh ngạc thanh thuần vô hại
“Tôi chỉ thỉnh cầu anh giúp một chuyện, anh sao lại đối với tôi như vậy?”
Mỉm Cười Đau Đớn vẻ ủy khuất làm cho Loạn Mã Tiên Sinh thiếu chút nữa hộc máu! Nữ nhân này khả năng diễn xuất cũng thật tốt ghê nhỉ? Nếu như không phải là sớm biết bộ mặt thật của nàng ta, nhất định sẽ bị nàng ta lừa !
“Cô… Cô cô muốn làm gì? Đừng… Đừng tới đây!” Loạn Mã Tiên Sinh nhìn Mỉm Cười Đau Đớn ánh mắt trợn to, kích động lời nói không có mạch lạc
“Tôi… Tôi cảnh cáo cô! Cô đừng tới đây… Tới nữa… tôi liền… Tôi liền…” Loạn Mã Tiên Sinh liều mạng dùng câu nói uy hiếp, nhưng phát hiện mình trầm tư suy nghĩ hồi lâu, lời gì cũng nói không ra chỉ có thể trừng tròng mắt lo lắng suông!
Mỉm Cười Đau Đớn cười đến mặt mày cong cong, không bức nổi Loạn Mã Tiên Sinh thề không bỏ qua:
“Anh sẽ như thế nào?”
“Tôi liền… Tôi liền … trốn! ! !” Loạn Mã Tiên Sinh vừa dứt lời, đã mở ra kĩ năng nhanh như gió hướng 1 phương hướng để tìm cách chạy trốn!
“Mỗi lần đều như vậy, anh không cảm thấy thế rất không có dinh dưỡng sao?” Nhìn lên trước mặt vì Loạn Mã Tiên Sinh kia thật nhanh chạy trốn mà quét lên bụi đất lả tả, Mỉm Cười Đau Đớn thấp giọng nhẹ lẩm bẩm, khóe miệng nổi lên 1 nụ cười không rõ
“Bất quá, anh đã muốn chơi như vậy tôi liền phụng thôi…”
Cho nên, ở thành Thanh Long sẽ trình diễn 1 màn kinh điển như này.
Thành chủ Thanh Long thành Loạn Mã Tiên Sinh mắt lộ ra tơ máu, cắn chặc hàm răng ở trong Thanh Long thành liều mạng chạy nhanh, tốc độ kia quả thực so sánh nhanh hơn thiên lí mã!
Mà 1 cô gái ôm trong ngực cây cổ cầm đuổi theo sau đó, vẻ đáng thương hướng hắn khóc :
“Tướng công, chàng không quan tâm thiếp rồi sao? Thiếp đã làm sai cái gì? Hu hu… chàng đối với thiếp có cái gì không hài lòng, thiếp sẽ sửa lại, chàng tha thứ cho thiếp được không?”
Một màn này quả nhiên đưa tới 1 trận oanh động. Người chơi ven đường rối rít nhình cô gái kia với ánh mắt đồng tình, mà Loạn Mã Tiên Sinh đáng thương thì nhận lấy ánh mắt nặng nề xem thường cùng như bị lăng trì! Còn có nhiều người đồng tình chụp đuợc một màn này post lên diễn đàn, tức giận lên án tội của hắn.
Cứ như vậy, Loạn Mã Tiên Sinh đang thương đã lưu danh sử sách như vậy đấy…
Bất quá, trong trận trò khôi hài này cũng xuất hiện không ít người bị hại.
Theo như 1 người chơi lúc ấy tại chỗ miêu tả: “Lúc ấy tôi nhìn thấy một trận gió xanh ở trước mặt làm thấy cuồng quá, đầu óc bị choáng váng, máu rơi 1 nửa. Mới vừa uống thuốc xong đem máu bổ trở lại, không nghĩ tới tiếp theo lại một trận gió thổi qua, trực tiếp đem tôi về nơi hồi sinh! Thật TMD xui xẻo!”
Có thể nghĩ rằng “Tình hình chiến đấu” truy đuổi đó là kịch liệt cỡ nào! ╮ (╯▽╰ )╭
Nữ nhân này rốt cuộc có trang bị cực phẩm gì tăng gia tốc thế nhỉ? Chẳng lẽ nàng ta cứ kiên nhẫn đuổi theo hắn chạy mà không thấy mệt ư? !
Loạn Mã Tiên Sinh vừa liều mạng chạy như điên, vừa tức giận nghĩ. Cho đến khi Mỉm Cười Đau Đớn đuổi theo hắn ở trong thành chạy nhiều qua lại, hắn mới rõ ràng nhớ lại hắn bây giờ là thành chỉ Thanh Long thành có thể tùy tiện đá người ra khỏi thành mà!
Vui mừng quá đỗi cũng có chút ít buồn bực, tại sao hắn không có sớm một chút nhớ ra? Như vậy hắn cũng không cần lâm vào tình trạng cực khổ chạy trối chết thé này! Quyết định thật nhanh, Loạn Mã Tiên Sinh vội vàng mở ra bảng điều chỉnh của thành chủ, không có nửa giây chần chừ đem Mỉm Cười Đau Đớn kéo vào sổ đen của Thanh Long thành!
[Hệ thống]: Người chơi Mỉm Cười Đau Đớn bị liệt vào sổ đen của Thanh Long thành trở thành kẻ địch của Thanh Long thành không được phép đi lại trong thành
Mà bên kia Mỉm Cười Đau Đớn đột nhiên phát hiện Loạn Mã Tiên Sinh trước chạy nhanh như điên đột nhiên dừng bước, cho nên vội vàng bước nhanh hơn … mắt thấy sắp bắt đến được hắn đang mừng thầm, đột nhiên nghe được hệ thống có thông báo như vậy! Mà người nàng lập tức bị một trận truyền tống đá đi!
Mỉm Cười Đau Đớn tức giận tiếng thét toàn bộ lớn chìm ngập không gian: “Loạn Mã tiểu thụ, anh nhớ kỹ cho tôi! ! !”
“Haiz ~” Loạn Mã Tiên Sinh mang tay áo lau đi trên mồ hôi lạnh toát ra trên trán, thở phào ra một hơi
“Nguy hiểm thật.” Nhưng khi hắn nhìn chỗ Mỉm Cười Đau Đớn biến mất vẫn cảm thấy một trận tim đập nhanh.
Chỉ chốc lát sau, một cô gái áo lam theo một trận ánh sáng xuất hiện ở ngoài Thanh Long thành. Nàng căm giận dậm chân bước đi khỏi hướng Thanh Long thành vừa đi vài bước, vừa không cam lòng quay đầu lại nhìn thành tường cao lớn kia hừ một tiếng, khóe miệng vung lên cười lạnh:
“Anh cho rằng đem tôi liệt vào sổ đen thì tôi không vào được Thanh Long thành sao? Lâm Vụ…”
Mộ Khinh Hàn sau khi thấy được thông báo của hệ thống nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, có chút im lặng nhìn về Dạ Thanh Hàn:
“Thì ra là có chuyện như vậy.. là nợ phong lưu của cậu ta…”
“Cho nên cũng đừng có để ý đến cậu ta.” Dạ Thanh Hàn nói nhẹ như gió thổi mây bay dễ dàng đem sự chú ý của nàng vào Loạn Mã Tiên Sinh dời đi.
Một bên tiểu hồ ly ôm cái đuôi, không ngừng lăn lộn, ý đồ muốn cho hai người chú ý.
Nhưng là Mộ Khinh Hàn hoàn toàn không nhìn 1 cái bóng tuyết không ngừng quay cuồng nàng gật đầu suy nghĩ một lát, lại hỏi:
“Đúng rồi, chúng ta phải đi làm, là nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ liên hoàn lần trước, nàng hãy mở ra nhiệm vụ xem một chút.”
Mộ Khinh Hàn theo lời hắn mở ra bảng nhiệm vụ, quả nhiên thấy nhiệm vụ theo lời của Dạ Thanh Hàn
Nhiệm vụ: Nhiệm vụ liên hoàn 3 “Trộm bảo vật Chu Tước thành”
Phần thưởng: ngẫu nhiên
Gợi ý nhiệm vụ: Người chơi hãy lẻn vào Chu Tước thành, từ trong tay thần trộm lấy được 1 vật phẩm bên trong có 1 khối đó chính là ngọc tỷ của Chu Tước thành? Phía trên khắc 3 chữ “… Được thiên hạ” . Đây là chuyện gì nhỉ? Kêu mình lẻn vào Chu Tước thành, lấy ngọc tỷ, biết được bí ẩn chưa trong ngọc tỷ.
Tiến độ hoàn thành: chưa hoàn thành
“… Lẻn vào Chu Tước thành? Này là muốn làm gian tế vào trộm đồ sao? Nếu bị phát hiện có phải hay không vô cùng… nguy hiểm?” Mộ Khinh Hàn vốn là muốn nói liệu có thể bị hộ vệ thành chủ tóm hay không, bởi vì cứ nghe nói đám hộ vệ đó đều lv 100 trở lên. Nhưng do dự một hồi từ bị bắt đổi thành nói 2 chữ “nguy hiểm” .
Dạ Thanh Hàn lạnh nhạt mỉm cười: “Yên tâm, rất đơn giản.”
“…” Một câu nói, làm cho Mộ Khinh Hàn đột nhiên im lặng, yên lặng nhìn lên bầu trời…. Dạ này, đối với anh mà nói đương nhiên là vô cùng đơn giản. Nhưng đối với nàng mà nói 1 người đứng hàng thứ năm có lẽ là vô cùng khó khăn!
Trong nháy mắt, Chu Tước đã bay đến chính điện của Chu Tước thành.
Người nào cũng không chú ý tới, có một con chim lửa chở hai người bất tri bất giác xâm nhập vào chính điện và ở một góc hẻo lánh lặng lẽ hạ xuống.
Nơi này là một góc vắng vẻ, không thấy có thân ảnh thị vệ mà trên mặt đất đầy là lá rụng cùng bụi đất, vườn hoa bởi vì chưa có người xử lý mà nơi nơi đầy cỏ dại.
Tiểu hồ ly vừa ngồi trên lưng Chu Tước mới vừa hạ xuống, dùng sức đạp một cái nhảy tới trên đỉnh đầu Mộ Khinh Hàn, biết điều ngoan ngoãn ngồi vững để không bị rơi xuống.
Mộ Khinh Hàn bất đắc dĩ địa lắc đầu cũng mang theo nó đi. Nàng đi vào trên mặt đất đầy lá còn không thể tránh được phát ra tiếng “Răng rắc, răng rắc”.
Đối mặt với biệt viện không có một bóng người nàng có chút khốn quẫn quay đầu lại, nhìn về phía phu quân nhà nàng rất bình tĩnh tĩnh táo: “Dạ, chúng ta bây giờ phải hạ đi từ nơi nào?” Cái chỗ vắng vẻ này không có gì cả… Căn bản chả có gì để hạ thủ! Nàng vừa đi phía trước đi vài bước vừa nói
“Đừng nói phải đến hẳn tẩm điện của thành chủ nhé? Hay là kho chứa bảo tàng, hay là…”
“Đợi một chút.” Dạ Thanh Hàn một phen giữ lại tay của nàng, mắt đen nhìn chăm chú vào phía trước ý vị thâm trường.
“Hả?”
Dạ Thanh Hàn thanh âm đột nhiên nói nhỏ:
“Nhìn về phía trước…”
Mộ Khinh Hàn liền giật mình theo tầm mắt Dạ Thanh Hàn nhìn ra nhưng lại nhìn thấy một cái bao to đùng trên mặt đất đang được kéo rất buồn cười…
Không! Phải nói là… một cô bé chừng 5, tuổi kéo theo một cái bao to đùng, trên mặt đất cố gắng hướng lên nóc nhà. Bởi vì bao quá lớn mà thân thể cô bé quá nhỏ nên bị cái bao che kín, cho nên mới nhìn như là ” cái bao tự biết chạy”…
A?
Cô bé kia… nhìn có vẻ quen mắt…
Đúng rồi! Cô bé này không phải là một lần trước cố ý đụng vào nàng trộm sủng vật của nàng đó sao? Ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo bởi vì Dạ Thanh Hàn uy hiếp cho nên không những không trộm được gì còn khóc oa oa…
Nàng cùng Dạ nhẹ bước tiến vào. Bất quá nàng bây giờ là đang làm gì nhỉ?
Giờ phút này thần trộm nhỉ bé kia đang kéo cái bao lớn, cố gắng muốn hướng lên mái hiên nhưng vô luận cô bé có nhảy như thế cũng không lên được mái hiên.
Cho nên cô bé nhìn về những bức tường cao lớn với ánh mắt bi ai, cô bé không muốn buông tha cho đến đám đồ vừa trộm được, lại muốn phải nhanh một chút nhảy ra khỏi cái tường rào kia… A a, nên làm như thế nào làm cho phải?
Đang đau khổ suy tư nên làm thế nào thì được thì Tri Liễu thần trộm phát hiện chỗ mình đứng không biết lúc nào bị một bóng đen lớn bao trùm…
“Mang 1 cái bao lớn, chạy tới, chạy lui chơi rất vui vẻ ư?” Bên tai ngay sau đó vang lên một thanh âm mang vẻ hài hước trầm thấp mị hoặc nhưng làm cho lòng người cả kinh.
Tri Liễu ngẩn ra, tim đột nhiên nhảy một chút, sau đó cô bé run rẩy từ từ quay đầu.
Oành!
Cái ba trong tay bỗng dưng từ tay cô bé trợt xuống rơi trên mặt đất phát ra 1 tiếng vang!
Nó không cách nào tin trợn tròn cặp mắt nhìn lên 2 người trước mặt, đột nhiên miệng la to “Oa” một tiếng gào khóc nói:
“Hu hu Oa ——! Làm sao lại là hai người xấu các ngươi!”