Tại sao vậy chứ? Rõ ràng cậu đã cố gắng như vậy, dường như kết quả thế nào thì cũng không có tác dụng gì.
Năm lớp 11 cậu thi được vào lớp thực nghiệm dựa vào bản thân, bố mẹ không khen cậu, nhìn thấy thành tích vượt xa phát huy bình thường của cậu cũng chỉ cau mày.
Đối với cậu mà nói, đó đã là sự tiến bộ to lớn rồi, nhưng so với tiêu chuẩn của Dương Mai thì vẫn là một kết quả khó coi, thiếu điều làm người ta giận sôi người. Mẹ lắc đầu, bố thì lại không hề che giấu mà vứt phiếu điểm về, vẻ mặt hết sức thiếu kiên nhẫn.
"Chỉ thế thôi à?" Ông nói: "Chỉ thế thôi mà mày nói với bố là có thể chứng minh được bản thân mày?"
Liên quan tới thành tích học tập, bọn họ đã cãi nhau quá nhiều lần, ầm ĩ từ nhỏ đến lớn.
Chương trình tiểu học có gì khó đâu, chỉ vậy thôi nhưng khi Dương Trúc học tiểu học đã xếp hạng đếm ngược của lớp, cùng là không biết gì cả được dạy từ đầu, nhưng cậu phải nghe giảng nhiều hơn người khác mấy lần mới có thể hiểu được. Giáo viên luôn không nói gì, trẻ con lên đến cấp hai thì thường đã hiểu biết hơn, có lần Dương Trúc ở nhà trốn sau tường nghe lén thì lại nghe thấy giáo viên kiến nghị bố mẹ đưa cậu đến bệnh viện làm kiểm tra.
Đương nhiên là không đến bệnh viện, bố miễn cưỡng nhẫn nhịn đến năm cậu học cấp hai.
Mỗi lần cậu có kết quả thi là sắc mặt bố cậu luôn nhăn nhó, mức độ nhẫn nại với cậu cũng giảm đi hết lần này tới lần khác.
Đỉnh điểm nhất là vào năm lớp 8. Dương Mai nhỏ hơn cậu hai tuổi, thế nhưng thông minh hơn cậu nhiều, được nhảy thẳng lên lớp 7. Dương Mai vừa lên lớp 7 mà tổng điểm đã cao gấp hai lần cậu.
Hai tờ phiếu điểm khác nhau một trời một vực bày ra trước mặt, một đứa xuất sắc tới mức khiến người ta hâm mộ, một đứa thì kém cỏi tới nỗi bài thi và chuyện cười không khác gì nhau.
Dương Trúc là anh trai, là con trai trưởng, bình thường chẳng phải nên đón nhận sự giáo dục tinh anh rồi lớn lên xuất chúng thành công, tương lai tiếp quản sự nghiệp gia đình sao? Sao con trai nhà ông lúc nào cũng ngu ngốc thế này?
Chẳng những đầu óc không tốt, tính cách cũng phản nghịch nóng nảy, chưa một lần nghe lời, chưa một lần khiến người ta không thất vọng.
Bố Dương sầm mặt, cuối cùng sự nhẫn nại đã cạn kiệt, nghiêm nghị hỏi vì sao con không tiến bộ chút nào? Sao con có thể tệ hại đến nhường này!
Ông làm sao biết được, thi cử không phải chuyện cậu muốn thi bao nhiêu điểm là được bấy nhiêu điểm! Dương Trúc lớn tiếng tranh luận, giờ ngủ trưa hôm nào con cũng đọc sách, hôm nào cũng làm bài tập, người khác ra ngoài chơi cùng bạn bè nhưng con có đi đâu? Cậu muốn nói con đã rất cố gắng, thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng thì bố đã bật cười thành tiếng, nói: "Bất hòa với bạn bè, chẳng phải mày không có nổi người bạn nào đi chơi cùng sao?"
Bây giờ hồi tưởng lại, cậu cũng không nhớ nổi rốt cuộc sau đó cãi nhau tới mức nào, chỉ nhớ khi đó cả cái bàn bị đập vỡ, phòng khách bừa bãi ngổn ngang. Mẹ ra sức khuyên can, bị cậu đẩy mạnh ra. Cậu gào to với bố, còn bố nhìn cậu từ trên cao xuống bằng biểu cảm tức giận đến nỗi không thể nào chịu được nữa.
"Cũng may biết sớm là không trông cậy được vào mày." Bố nói: "Mày là thằng ăn hại!"
"Mày xem thử mày đi, ngoại trừ chỉ chơi bời ra thì còn biết gì nữa? Học tập, con người, quan hệ, tất cả đều tệ hại! Sao tao có thể sinh ra đứa con như mày, vừa không có ích vừa không lễ phép, ngoài việc ngang ngược với người nhà ra thì không biết cái gì nữa!"
Dương Mai trốn sau bức tường giao giữa phòng khách và hành lang quan sát, mẹ đứng bên cạnh cô, nhìn ra xa bằng ánh mắt thất vọng.
Cậu và bố giằng co trong phòng khách tan hoang, bố mở to miệng thở hồng hộc, cuối cùng bật cười.
"May mà nhà chúng ta không chỉ sinh được một mình mày." Bố đi qua cậu, tới xoa đầu Dương Mai. Ba người họ đứng chung một chỗ, chỉ còn một mình cậu ở lại phòng khách, "Mày cũng không cần lúc nào cũng tỏ ra bị tao ép học tập, thích thế nào thì cứ thế đi, tùy mày, dù sao gia nghiệp tương lai giao cho em gái mày là đủ rồi."
Dù sao thì quan hệ giữa cậu và người nhà luôn không dễ chịu, với ai cũng cãi nhau, mãi mãi bất hòa.
Là vậy đấy! Không thừa nhận cậu thì sao? Cậu chỉ muốn chứng minh mình giỏi hơn một chút thôi mà, không liên quan gì đến họ!
Dương Trúc đeo cặp sách về phòng rồi cũng không ra nữa, tắt đèn lên giường sớm. Thi cử đã xong, cậu cũng không cần phải cố gắng thâu đêm, vui vẻ ngủ sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao? Chơi game rồi ngủ quên lại càng vui.
Game trên điện thoại đã đổi hai, ba trò, cậu chợt nhớ ra trước khi về mình đã hẹn với Nghiêm Duệ, tối nay phải làm lại những câu sai trong bài thi, soạn những câu mình không biết làm để sang mai đưa cho Nghiêm Duệ.
Dương Trúc đổi hướng nằm nghiêng trong chăn, không nằm yên được, lại đổi sang hướng khác.
Không dậy! Ông đây đã quyết tâm đêm nay tuyệt đối không xem bài thi!
Cậu cuộn mình trong chăn thật chặt, ép bản thân nhắm mắt lại, nói tóm lại là tuyệt đối không rời giường!
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy soi gương, quầng thâm mắt vừa mới biến mất chưa được bao lâu lại hiện lên lần nữa.
Dương Trúc nhìn vào gương mà tá hỏa, kêu to ôi một tiếng, bỗng nhiên điên cuồng vò đầu.
Điên rồi! Cuối cùng mới xem được một nửa trang bài thi, đề cũng chưa sắp xếp xong, ngủ muộn quá! Mình làm gì vậy? Mình làm gì vậy?
Tâm trạng ủ dột kéo dài từ ngày hôm trước sang ngày hôm sau, cứ dây dưa bám cậu dai như đỉa. Hôm trước Nghiêm Duệ giảng kỹ như thế cậu vẫn chưa làm xong, một câu đơn giản vậy mà cậu cũng không làm được, Dương Trúc không còn mặt mũi đi tìm anh nữa.
Rõ ràng Nghiêm Duệ sẽ giảng bài thi giúp cậu, sao ngay cả việc hỗ trợ Nghiêm Duệ mà cậu cũng không chuẩn bị xong?
Dương Trúc vội vàng lên lớp, tranh thủ thời gian xem bài thi hết lần này tới lần khác, nhưng đang giờ tiếng Anh, bày cả đống bài thi Toán lên mặt bàn như thế, quả thực như đang gây hấn với giáo viên. Giáo viên tiếng Anh đi tới trước mặt cậu, cậu vẫn còn đang sốt sắng xem đề.
"Tối hôm trước chưa làm xong bài tập Toán à?" Giáo viên vừa cười vừa nói với cậu với vẻ rất đáng sợ, "Lại còn đặc biệt bổ sung trong tiết của tôi? Thích viết như thế thì tôi cho đứng viết."
Ánh mắt của cả lớp đều tập trung vào đây, mỗi khi cậu gặp chuyện xấu hổ thì đều vang lên tiếng cười, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa kính, Nghiêm Duệ cũng đang nhìn về phía cậu.
Dương Trúc nghiến răng nhìn chòng chọc vào một nơi, cũng đâu phải lần đầu tiên bị đứng phạt nhưng cậu lại thấy xấu hổ không ngóc đầu lên được, lồng ngực như bị một bàn tay vô hình chặn lại, hít thở không thông.
Vất vả chịu đựng đến khi hết tiết, cậu không đi tìm Nghiêm Duệ mà chạy thẳng ra ngoài, đợi khi nào chuông vào tiết vang lên mới quay về. Tiết thứ hai cũng thế, tiết thứ ba cũng thế.
Một buổi sáng trôi qua, từ đầu đến cuối cậu vẫn không dám nhìn ra phía sau.
Đệt!
Dương Trúc khó chịu nghĩ, sao chuyện gì cũng chống đối ông đây vậy?
Sau khi tan học Dương Trúc cũng không đi ăn cơm, một mình trốn ở cầu thang tầng cao nhất ít người qua lại, còn trốn tận gần mười phút mới lảo đảo đi ra. Cậu không muốn về lớp, toàn phải nhìn thấy những gương mặt đáng ghét, vậy chỉ có thể đi dạo xung quanh trường.
Nhiệt độ đã giảm, thời tiết mùa này thay đổi rất nhanh. Tay áo đồng phục của Dương Trúc hơi dài, cậu rụt nắm tay vào giống như chơi đùa, vẫy vẫy tay áo, rồi lại thò tay ra, phần tay áo thừa dồn lại ở cổ tay.
Lúc đi ngang qua tầng bốn, cậu chán nản cúi đầu nhìn xuống, tình cờ thế nào mà bóng dáng Nghiêm Duệ lọt vào tầm mắt cậu.
Dương Trúc né sang bên cạnh để trốn.
Ngay chính giữa khoảng trống của hành lang, từ chỗ cậu đi xuống trùng hợp có thể nhìn thấy, Nghiêm Duệ bê một chồng sách ra khỏi văn phòng giáo viên, bên cạnh có một cô gái nhỏ đi theo. Khoảng cách hơi xa, thật ra cậu không nhìn thấy rõ dáng vẻ của đối phương, nhưng không cần nhìn rõ cậu cũng có thể biết là ai.
Hình như Dương Mai cũng đang bê sách, vừa đi vừa nghiêng đầu nói chuyện với Nghiêm Duệ. Nói được một lúc, cô còn nhoẻn miệng cười, Nghiêm Duệ cũng gật đầu như nể mặt.
Đến cửa lớp của Dương Mai, anh đi vào rồi ra ngoài, sách cũng không thấy nữa.
Dương Mai lại nói vài câu với anh, vỗ vai anh, thoạt nhìn rất thân thiết.
Quen biết nhau từ bao giờ vậy, sao lại thân nhau thế?!
Dương Trúc nằm nhoài lên lan can, lồng ngực vốn dĩ đã khó chịu giờ càng ngày càng tệ hơn. Bỗng dưng cậu nảy sinh cảm giác phẫn nộ, cậu biết lý do là gì, lý do là vì hai người kia quen nhau, đã thế trong tình hình cậu không rõ hình như quan hệ cũng không tệ!
Nhưng cậu có tư cách gì để nổi giận chứ?
Cậu không quản được Dương Mai, Nghiêm Duệ cũng không phải mình cậu độc chiếm. Dương Trúc quay đầu, không hiểu sao bả vai phát run lên, cuối cùng cậu đá mạnh một cước lên gạch men sứ, giận đùng đùng bỏ đi.