Phi hành toàn lực ba ngày sau thì đến một dãy núi hoang vu, thiên địa linh khí mỏng manh không có một chút nào chú ý cả, từ trong núi bay ra bốn người đạp không mà đi, theo sau là mười tên Trúc Cơ chân đạp mây đen hoặc vũng máu.
"Bái kiến tông chủ."
Một người trong đó nói ra, họ là những Kết Đan trưởng lão rời đi tông môn hai mươi năm trước để đến nơi đây bảo vệ và trông chừng cái không gian này.
"Vậy Biên sư đệ, ngươi mau dẫn chúng ta đến nơi truyền tống vào không gian đi thôi."
Thắng Hồng thấy thế cũng không nhiều lời, gọi tên một vị Kết Đan trong bốn người dẫn đường. Vào sâu trong dãy núi, ở một lòng chảo, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, ở giữa có một cái hồ thật lớn, nướng trong xanh. Mà bao phủ cả cái hồ là một màn sáng màu vàng lưu chuyển.
"Cái hồ là cửa vào không gian?"
Hồng Hải vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, lúc trước người của chúng ta vô tình phát hiện đây là cửa vào không gian, cái vòng sáng bao phủ cái hồ để phòng hộ không cho sinh vật nào bước vào. Chúng ta cho đệ tử đi vào đi thôi."
"Còn các tán tu, mau chóng nộp linh thjạch đăng ký và để lại túi trữ vật ở bên ngoài, chúng ta sẽ phát ra cái mới, nếu ai dám tàng tư túi trữ vật, Hừ...."
Thắng Hồng quét mắt về đám tán tu hừ một tiếng, cả mấy tên tán tu Kết Đan cũng cúi đầu không dám nói gì. Lục tục có người đi đến chỗ trưởng lão Huyết Quỷ Tông nộp phí linh thạch và lấy túi trữ vật rồi tự động xếp hàng chờ các đệ tử tông môn và gia tộc đi vào trước.
"Cửa vào này tùy ý truyền tống nên việc không đi cùng nhau là chuyện bình thường."
Cuối cùng Thắng Hồng nói thêm một câu. Mà trận pháp phòng hộ cũng dừng lại. Đệ tử tông môn lần lượt nhảy vào bên trong hồ. Đầu tiên là Huyết Quỷ tông, thứ hai là Tử La Tông,v.v..
Mà những tên đệ tử nhảy vào trong hồ kêu "Tùm" "Tùm" rồi biến mất không thấy.
Du Vân chỉ thấy đầu váng mắt hoa, bên tai nghe tiếng "Vù vù" như đang di chuyển thật nhanh sau đó tầm mắt sáng lên, xuất hiện ở một bình nguyên bao la bát ngát, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì hoảng sợ phát hiện trên bầu trời có vô số khe hở thật lớn giống như những con mắt chỉ có tròng đen trông rất đáng sợ. Du Vân nhìn khắp nơi nhưng ngoại trừ bình nguyên, cây cỏ cao bằng nửa người thì không thấy ai. Mấy ngàn người đi vào trong này nhưng lại không thấy một ai đủ để thấy không gian này lớn đến mức nào.
Du Vân hít sau một hơi, cảm nhận được độ nồng đậm linh khí trong này thì mừng rỡ, tùy tiện tìm một đường mà đi, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm một nơi bế quan trùng kích Long Dịch cảnh giới.
Nhưng vừa đi được một chút thì trước mặt xuất hiện một con yêu thú đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt hiện lên hung dữ và đói khát.