“Chim quái, chim quái!” Vương Bồi vừa hét toáng lên vừa hoảng sợ mở bừng mắt ra, túm chặt lấy người Lô Lâm, nước mắt vòng quanh, lại hét to: “Có chim, có con chim quái biết nói tiếng người”
“Ổn rồi Bồi Bồi, ổn rồi” Lô Lâm ôn nhu an ủi cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng nhỏ nhẹ bảo: “Đều là nằm mơ thôi, đừng sợ, đừng sợ”
Sao lại nằm mơ được! Cô rõ ràng là nhìn thấy con chim to kia nói chuyện với Ngao Du mà. Đúng rồi, Ngao Du – cô nghẹo đầu nhìn sang thấy Ngao Du đang yên lặng ngồi xuống bên cô nhìn cô trông vô cùng lo lắng lại xen lẫn nghi hoặc.
Vương Bồi bỗng ngồi bật dậy túm lấy cánh tay anh ta, hỏi dồn dập: “Anh…Vừa rồi anh có phải ngồi nói chuyện với con chim quái kia không? Có phải không hả, có phải không vậy?”
Chu Tích Quân và Lô Lâm đều nhìn cô cười khổ sở, còn Ngao Du thì bộ dạng mờ mịt làm như không hiểu cô đang hỏi cái gì. Người nào cũng như một tên ngốc nhìn cô vậy.
Vương Bồi buông tay ra, mắt đảo bốn phía xem. Cạnh cô là giá vẽ, cách đó không xa là thác nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia, cô đã ngồi trên tảng đá to ngốc nghếch mơ hồ nhìn họ. Nhưng mà cô nhớ rất rõ ở phía chỗ ngoặt dòng suối kia, có tiếng nước chảy róc rách và lá rừng che kín, nước suối trong vắt, thậm chí cô còn nhớ rõ trước lúc xỉu cảm giác cả người rất lạnh chắc là ngã vào suối rồi?
Cả người cô run rẩy, cúi đầu nhìn toàn thân, vẫn rất khô ráo, từ chiếc áo sát nách, đến chiếc quần cộc, nhìn cũng không thấy vết tích ngã xuống nước tý nào.
“Chắc là bị cảm nắng rồi” Chu Tích Quân nhỏ giọng giải thích, “Thỉnh thoảng sẽ có chút ảo giác”
Chả nhẽ là ảo giác sao? Vương Bồi nhớ rõ từng câu họ nói với nhau mà, họ còn bàn với nhau lúc nào thì trở về nữa. Chỗ đó không khí thực mát mẻ, nước trong vắt không sâu lắm chỉ đến bắp chân của cô, có hoa màu tím hình tôm hùm, có cá nhỏ bằng ngón tay. Cô còn nhớ rõ cảm giác con cá nhỏ đó luồn lách nhẹ nhàng qua kẽ ngón tay của cô – vậy sao lại là ảo giác được chứ?
Trời đã dần dần tối, Chu Tích Quân giúp thu dọn này nọ cho cô, còn Ngao Du thì đỡ cô đi nhìn bộ dạng không có vẻ gì là áy náy hay hoang mang cả, “Vương Bồi Bồi” anh ta nhìn vào mắt cô bảo: “Vương Bồi Bồi, tối cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng có làm ác mộng đấy” Lời anh ta rất khẩn thiết, ánh mắt cực chân thành, nhưng mà Vương Bồi lại có cảm giác lúc anh ta nói thế có chút không thành thật.
Lúc họ tới khách sạn, còn hai xe nữa chưa tới, Lão Trương đang nóng, cứ gọi điện giục liên tục.
Vương Bồi đã nản quyết không để cho mình nhớ tới con chim quái lạ kia nữa, Lô Lâm và Chu Tích Quân cũng không đề cập tới chuyện này, dù sao chuyện này nói cũng chẳng lợi gì.
Tới lúc ăn cơm tối, Vương Bồi cũng vẫn chưa xuống lầu, cô hỏi Lô Lâm, “Các người phát hiện thấy mình như thế nào?”
“Mình mót quá mới đi tìm chỗ để giải quyết, vừa quay đầu đi thì thấy cậu nằm trên mặt đất, gọi thế nào cũng không tỉnh” Lô Lâm rót chén nước lạnh đưa cho cô, nhỏ nhẹ bảo: “Có thể cậu mệt quá, lúc chiều cậu ngồi trên xe suốt hai tiếng rồi. Thời tiết bên ngoài cũng nóng nữa, rất dễ bị say nắng”
“Thế Ngao Du đâu?” Vương Bồi uống một ngụm lớn, lại hỏi: “Anh ấy đến lúc nào?”
“Anh ấy và Chu Tích Quân cùng nhau đến”
Vương Bồi không hỏi lại nữa. Có lẽ cô thực sự đã nằm mơ thật.
Tới tối cô ngủ rất sớm, uống một viên thuốc do Lô Lâm đưa, nằm xuống chẳng bao lâu thì ngủ say, đến cả mộng cũng không mơ nữa. Nhưng ngủ cũng không được yên, lúc nào cũng cảm giác có người ở bên nói chuyện, thật sự rất gần, hình như là ngay bên tai cô vậy, giọng trầm thấp, không biết là nói gì đó cô nghe không rõ lắm.
Lại còn có người vuốt ve trán của cô, miệng có gì đó mềm mềm áp sát, lại còn có gì đó ghê tởm cứ đảo trong miệng cô làm họng cô thấy lành lạnh, rồi có gì đó ấm áp trượt dần từ họng cô xuống. Chỉ một lát sau cô càng mơ màng không rõ.
Sáng sau lúc tỉnh dậy, Vương Bồi cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, rửa mặt, đánh răng xong còn ra phía sau khách sạn chạy vài vòng, lúc trở lại phòng tinh thần sáng láng hào hứng gội Lô Lâm rời giường.
“Cô không sao chứ?” Lô Lâm kinh ngạc nhìn cô, trông có vẻ lo lắng.
“Gì cơ?” Vương Bồi vung vẩy hộp sữa, bộ mặt khó hiểu nhìn cô nàng, “Chuyện gì vậy? À, cô uống sữa chua không? ngon lắm”
Lô Lâm lắc lắc đầu, hoảng hồn đi vào nhà vệ sinh, không nói gì. Vương Bồi tuy cảm thấy cô nàng có chút là lạ nhưng cũng không dám hỏi. Ai cũng đều có bí mật cả, không phải thế sao?
Hôm nay đích đến của họ là thành cổ Phượng Hoàng, thực ra thì cũng cách không xa lắm, nhưng nhóm họ những người này có chút lười, cả tý kỷ luật đều không có, cứ ăn sáng xong Lão Trương bắt đầu lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Lúc bắt đầu xuất phát, Lão Trương thân béo lại vất vả một hồi, mãi tới trưa cả nhóm mới tập trung ở thành cổ ăn cơm, để lâu thì sẽ qua cơn đói mất.
Nhóm họ ở lại thành cổ hai ngày, sau đó lại hướng phía Tây đi Đức Kháng và một số dân tộc thiểu số chưa được tìm ra sinh sống. Những nơi đó Vương Bồi chưa lần nào đến, nhưng với Lô Lâm thì lại quá quen thuộc, Chu Tích Quân thì nói lúc còn học đại học cũng có tới du lịch một lần, đến cả Ngao Du lúc nhìn thấy trang phục rất đẹp của cô gái Miêu (cô gái Mèo) thì cũng coi như chuyện bình thường.
Vậy chỉ có mỗi mình cô là tỏ thái độ chưa nhìn thấy bao giờ cả! Vương Bồi lặng im suy tưởng.
Xe họ chạy rất nhanh, trước mười hai giờ thì đã đến chỗ định trước. Trừ Lão Trương và một vài người ra, những người khác còn chưa tới, nhóm Vương Bồi cứ đi dạo vòng quanh trong thành trước.
Trấn Phù Dung và Trấn Dao Lý tuy chỉ là những trấn nhỏ nhưng phong cách lại khác nhau hoàn toàn. Trấn Dao Lý là điển hình của phong cách Thuỷ mặc kiểu Trung Quốc, tường trắng cây xanh, xa xa có bờ tường xây cao, còn có chiếc cầu gỗ kiểu cổ xưa vắt qua sông, hai bên có cột chống đỡ. Còn trấn Phù Dung thì màu sắc rực rỡ hơn chút, nhìn giống như tiên cảnh. Sông Đà chảy qua trấn, hai bên bờ sông là nhà sàn san sát, màu sắc đỏ sậm, cửa sổ nhỏ có cô bé xinh sắn ngồi …
Lúc còn trẻ Vương Bồi đã đọc qua cuốn Biên Thành, khi đó cũng đã tưởng tượng ra cảnh thế ngoại đào nguyên, lối văn tả cảnh yên tĩnh trở thành chốn đẹp mê hồn, vì vậy cô nhịn không được đã vẽ phác thảo trong lòng cảnh nơi đó, có nhiều núi, có nhiều suối, lại có những cô gái trong sáng, ngây thơ nữa. Lúc tới nơi này, mới biết được thì ra nó là như thế, nguyên bản nó phải như thế này.
Lúc tối, đèn đường đã bật sáng, phía dưới tiếng nước róc rách chảy, nhìn cảnh đêm vô cùng tuyệt đẹp.
Hôm sau ăn cơm trưa xong, Vương Bồi đến gần bờ sông dựng giá vẽ lên bắt đầu vẽ phong cảnh, Lô Lâm thì không biết đã đi chỗ nào, Chu Tích Quân nói là muốn đi thăm một số nơi một chút, chỉ còn Ngao Du là lặng yên ngồi bên Vương Bồi. Điều này làm cho Vương Bồi có chút ngạc nhiên.
“Sao anh không đi một chút đi?” Cô hỏi anh ta, bây giờ thái độ của anh ta vớiChuTích Quân đã đỡ hơn rất nhiều, trên đường đi hai người còn nói chuyện với nhau nữa.
“Không muốn đi tý nào, tôi chỉ muốn ngồi bên cô thôi” Ngao Du lấy từ trong khách sạn ra một chiếc ghế, đặt cạnh Vương Bồi rồi ngồi xuống, chống tay lên má, bộ dáng trông cực kỳ ngoan ngoãn. Nếu anh ta cứ ngoan như thế thì tốt quá, Vương Bồi nghĩ, nếu vậy cô cũng sẽ bớt việc, cũng sẽ không phải tức giận đến độ nổi trận lôi đình với anh ta nữa. Gần một tháng nay, tính tình của cô đã nóng lên rất nhiều.
Vương Bồi vẽ được một lúc mà anh ta thì vẫn ngồi bên im lặng không nói câu nào. Thỉnh thoảng Vương Bồi lén nhìn mặt anh ta nhưng anh ta cũng không biết chỉ thấy ánh mắt anh ta đang lạc đi nơi nào, hình như lâm vào trầm tư – điều này cũng không giống anh ta lắm.
Vương Bồi định mở miệng hỏi xem anh ta có chuyện gì không thì di dộng trong túi reo lên. Cô luống cuống thò tay lấy di động ra, vừa mở máy thì thấy một dãy số lạ. Nghi ngờ tan nhanh, tiếng giáo sư Vương hiền lành hoà ái truyền tới, ánh mắt của cô nóng lên sắp khóc.
“Ba à, con rất nhớ ba, sao mãi đến giờ ba mới gọi điện cho con vậy” Vương Bồi hít hít mũi, cũng nén nước mắt vào không dám khóc. Trước đây cô lúc nào cũng gọi ông là Vương Giáo sư, lúc giận thì gọi ông là Vương Lão thủ lĩnh, nhưng mà lâu không thấy ông, thì cảm thấy gọi ông một tiếng “ba” lại rất hợp.
Vương giáo sư cười ha ha, “Bồi Bồi à, nghe mẹ con nói con đi vùng Tương Tây rồi, giờ đang ở đâu thế? Đã quen chưa? Trên đường đi phải cẩn thận đó…” Ông lại dông dài dặn dò cô một tràng, Vương Bồi cảm thấy giọng ông thật sự dễ nghe, rất lọt tai, lại rất an tâm.
“Ba ba, khi nào thì ba về vậy, con nhớ ba quá hà”
“Vài ngày nữa, à, lúc con từ Tương Tây về đại để là có thể gặp được cha đó” Ông dừng chút, lại nhỏ giọng bảo: “Ngày mai nhóm của cha lại đi Tân Cương, chắc gọi điện cũng không liên lạc được đâu. Khi nào quay về cha sẽ gọi điện cho con nhé. À, đúng rồi..” Ông bỗng như nhớ ra điều gì lại nói thêm: “Chú nhỏ của con cũng sắp về rồi đó”
Tiểu thúc thúc….Chú ấy…Sắp về rồi ư.
Chỉ có vài giây thôi mà Vương Bồi cứ nắm chặt điện thoại trong tay ngây người, đến một câu cũng nói không nên lời. Tiểu thúc thúc của cô, sắp về rồi! Chú ấy sao giờ mới quay về, sao giờ mới quay về?
“Bồi Bồi, Bồi Bồi à..” Vương giáo sư hỏi, “Con còn nhớ rõ chú nhỏ của con không?”
“Con đương nhiên là nhớ rõ chứ!” Vương Bồi phản ứng mạnh, lớn tiếng trả lời. Nhưng thái độ của cô quá nghiêm túc nên giọng bỗng cao vút lên, làm cho Ngao Du hoài nghi nhìn về phía cô.
“Tiểu thúc thúc, chú….khi nào thì trở về?” Vương Bồi cảm thấy cô thật đúng là bình tĩnh, cô đã đợi mất mười năm thì người kia mới trở về, cô lại còn bình tĩnh đến mức hỏi như vậy, giọng cũng không run, nói năng cũng không có lộn xộn.
“Có thể là tháng 9, hoặc tháng 10, không rõ nữa” Nói xong Vương giáo sư không muốn nói tiếp đề tài này nên lại tiếp tục dặn dò Vương Bồi phải đi đường cẩn thận, cố ăn uống nhiều chút. Cha và con gái nói chuyện với nhau phải mất hơn mười phút mới dừng.
Sau đó Vương Bồi trầm tĩnh hẳn, tâm tư hiện giờ của cô cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng là hưng phấn và kích động như thế nhưng cô lại từ từ bình tĩnh quyết tâm cấm lấy bút vẽ chầm chậm, một chút cũng không để hở tý giấy vẽ nào.
Lát sau cô ngẩng đầu lên thì thấy Ngao Du đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó của anh ta tự dưng lại có chút thâm sâu mang nhiều ý tứ hàm súc – lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, Ngao Du cũng giống vậy, chỉ tiếc giả bộ cũng toàn lòi đuôi.
“Ngao Du..” Vương Bồi hứng thú nhìn anh ta, “Anh làm người mẫu cho tôi nhé”
Ngao Du không thèm nhìn cô, quay người đi vào khách sạn,
Vương Bồi, “Hứ..” một tiếng rồi lại tiếp tục vẽ.
Sông Đà chảy chầm chậm, nhà sàn cổ xưa, thiếu nữ trên sông…thật đẹp.
Cô không cần Ngao Du đến phá nát hình ảnh đó của cô đâu, mặc kệ anh ta có đẹp trai đến cỡ nào đi chăng nữa!