Bên ngoài mưa to gió lớn, sao anh ta lại tới đây được?
“Anh không mang ô sao?” Vương Bồi đưa tay ra sờ quần áo của anh ta thấy đều ướt đẫm cả. Tên nhóc này cũng thật là, chẳng biết chăm sóc mình gì cả.
Ngao Du cười hắc hắc, xoa xoa đầu, cởi nhanh áo khoác xuống, “Có mang theo chứ, nhưng bên ngoài mưa to quá, gió lớn quá ướt hết cả người”
“Thế ô đâu rồi?”
“Ở dưới lầu ha” Anh ta nhún nhún vai, lấy tay vắt quần áo ướt, chẳng coi ra gì cả: “Đâu đâu cũng toàn nước hết. À, Vương Bồi Bồi, cô thấy khó chịu sao? Sao sắc mặt lại nhìn khó coi thế?” Lúc nói thì tay đã thò ra cầm lấy tay Vương Bồi, lông mày nhíu lại, “Sao tay vẫn còn lạnh thế?’
Tay Ngao Du thon dài lại ấm ấp, nắm chặt lại tựa như toàn bộ hơi ấm từ từ chảy dần vào tim làm cho Vương Bồi không nỡ nào rút ra. “Chuyện đó…”Cô lảng tránh ánh mắt anh ta, cố sức nói loanh quanh, “Hay cứ mang ô tới đi, nếu không tý nữa tan học người ta mặc kệ đó”
Ngao Du cười hì hì xoay người đi xuống lầu, khoảng mười giây sau lại “lọt tọt” chạy tới, ra sức vuốt nước, trên mặt vẫn tươi như hoa, “Vương Bồi Bồi à, cô không mang ô theo, tôi chờ cô tan lớp được không. Tý nữa chúng ta cùng về”
“Được rồi” Vương Bồi chớp chớp mắt, nghĩ ngợi bảo “Hay là anh theo tôi đi vào lớp học vậy” Văn phòng bên kia chính cô còn không muốn vào nữa, lần trước Ngao Du gây ra chuyện xấu làm Trần Cương gẫy chân, nếu thực đưa anh ta tới chỗ đó e rằng sẽ xảy ra tai nạn chết người cũng không chừng.
Ngao Du cũng vui mừng đứng dậy, hớn ha hớn hở đi sau Vương Bồi, lại còn hỏi rất nhiều câu vừa ngây thơ vừa buồn cười nữa, nào là “Vương Bồi Bồi à, trên tường này vẽ cái gì thế?” “Vương Bồi Bồi à, cô đang vẽ gì vậy?” “Vương Bồi Bồi à…”
“Tý nữa vào lớp học thì bớt nói chút đi nhé!” Vừa vào đến trước cửa Vương Bồi cẩn thận dặn dò anh ta, chỉ cần anh ta không nói lời nào, không cười ngốc nghếch là tốt rồi, nhìn tổng thể vẫn còn trông có vẻ thành thục. Nhớ cái ngày lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngao Du kia, không phải cô đã bị doạ bởi cái vẻ nghiêm túc của anh ta đấy sao.
Ngao Du nghiêm nghị gật đầu, nét cười trên mặt thu lại, ho nhẹ hai tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc vô cùng, bỗng dưng lúc đó nhìn trông chững chạc thêm mười tuổi.
Trong phòng học, học trò đang cặm cụi vẽ, vì thế lúc vừa bước vào lớp họ cũng không chú ý cho lắm, nhưng chẳng bao lâu phòng học bắt đầu có người chụm đầu ghé tai, hóng mắt ngóng nhìn Ngao Du. Nửa tiếng sau Vương Bồi đã không làm chủ được cục diện nữa rồi, thậm chí có nữ sinh còn nhịn không được hì hì cười hỏi cô: “Cô giáo Vương, đây là bạn trai của cô phải không ạ? Có thể mời anh ấy làm người mẫu cho chúng em được không?”
Vương Bồi trừng mắt nhìn cô bé, nhưng do thường ngày cô vẫn hay đùa giỡn với họ nên không có ai sợ cô cả, ngược lại đều cười ầm ĩ, có học trò lại còn mạnh dạn kêu la: “Cô giáo Vương ơi, cô đừng nhỏ mọn thế có được không?” “Nếu không phải là bạn trai của cô đẹp trai như thế, cô cũng đừng có giấu kín chứ. Chúng em chỉ xem nhiều hơn tý thôi mà, cũng có sứt mẻ miếng thịt nào của anh ấy đâu” “..”
Họ cứ mồm năm miệng mười nói cười ồn ào làm cho mặt Vương Bồi đều đỏ lựng lên không biết nói lại ra sao. Cũng may Ngao Du giải vây cho cô, nheo nheo mắt nhìn lũ học trò một lượt, cái loại ánh mắt lợi hại đó đã làm cho tất cả mọi người đều sững sờ – trên người anh ta toát ra một loại khí chất cao ngạo đáng sợ, điều đó đã đủ doạ cho lũ trò sợ hãi.
Mãi cho tới 11 rưỡi thì mới tan học, bên ngoài mưa vẫn không ngừng, cả hành lang chật ních học trò, dường như họ đều túa ra từ các lớp học về. Học trò lớp Vương Bồi cũng không đi vội vàng, lại có trò nữ không sợ chết đến gần cô cười hì hì bàn tán quan hệ của cô với Ngao Du, len lén đánh giá anh ta, có trò còn lấy cả di động ra chụp ảnh anh ta nữa.
“Tôi đã bảo Tiểu Vũ lái xe đến đây đón rồi” Ngao Du lại gần cô thì thầm bên tai: “Ngoài trời mưa to thế, tý nữa về chắc chắn là ướt hết” Tiểu Vũ là học trò của Vương Bồi, sau khi tốt nghiệp đến làm tại quán sách của Ngao Du. Gặp được ông chủ Ngao Du tính tình thoải mái, mọi chuyện trong ngoài đều giao cho cậu làm, trở thành người quản lý nhà sách.
Vì vậy Vương Bồi tạm thời đưa anh ta đi đến cuối hành lang.
Nhóm giáo viên phụ đạo đã sớm đi rồi, lúc này trong văn phòng không có bóng người nào, cũng bớt đi được rất nhiều chuyện, nếu không thì chuyện Vương Bồi đơn độc dẫn một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện cũng là tin tức trọng đại vô cùng.
Tuy đã mặc thêm áo lông nhưng cuộc sống là vậy, tay chân Vương Bồi vẫn lạnh như trước, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt hơn. Ngao Du rất lo lắng cứ hỏi han liên hồi, càng hỏi nhiều chuyện đến cùng. Điều này làm Vương Bồi vô cùng khó xử, đồng thời lại cảm thấy rất kỳ quặc, coi Ngao Du kia – một thân bách chiến, nhiều bạn gái không kể xiết, vậy mà cả chuyện như thế cũng đoán không ra – loại chuyện này sao cô lại dám không biết xấu hổ nói ra chứ.
Nhưng cô càng ấp úng thì Ngao Du lại càng thêm lo lắng không yên, trông còn rất ngạc nhiên nữa, hơn thế nhìn tư thế của anh ta lúc này nếu như Vương Bồi mà không nói ra thì chắc chắn anh ta sẽ buộc cô phải tới bệnh viện cũng chưa biết chừng.
“Tôi đã nói rồi, sao anh lại thế chứ – thật đáng ghét” Vương Bồi vừa tức vừa xấu hổ, tim đập bùm bùm, cũng cố nén ngượng ngùng bảo, “Anh….không phải anh có rất nhiều bạn gái sao, chẳng nhẽ lại không biết chuyện con gái hàng tháng lúc nào cũng có vài ngày như vậy sao!”
Ngao Du trợn tròn hai mắt, sau đó mặt bắt đầu đỏ bừng lên, đầu cúi thấp xuống, trông vô cùng ngượng ngùng – ô anh ta cũng biết ngượng sao?
Cả hai người đang xấu hổ thì điện thoại bỗng vang lên, Ngao Du như được cứu mạng vội vàng lấy điện thoại ra, “Đã tới đây chưa? Cái gì cơ? Cửa trường bị ngập á…..không mở được…vậy phải làm sao bây giờ..”
Cửa trường học ở đằng kia rất thấp, cứ lúc nào mưa to, đặc biệt là vào mùa hè thì lần đó đều ngập cả, vì thế trường học đôi lúc phải nghỉ dạy mất một ngày.
“Hay là…” Vương Bồi nhỏ giọng đề nghị, “Chúng ta cứ lội qua đi, dù sao thì…cũng không lạnh lắm đâu..” Nói đến đây giọng của cô bỗng nhỏ lại một chút lo lắng cũng không thấy. Không thể cứ vậy bị nhốt trong trường đi, lúc này cô vừa lạnh vừa mệt rồi, cứ nghĩ thầm muốn tìm chỗ nào đấy tốt tốt một chút để nghỉ ngơi, cũng thực sự không muốn đứng đợi một chỗ nữa.
“Về thôi…” Ngao Du vung tay lên bảo, “Tôi sẽ cõng cô về”
……
“Lên đi nào!” Ngao Du kêu to, xoay người lại nhìn cô, thái độ rất tích cực, không phải nói đùa, “Vương Bồi Bồi à, cô đừng ngượng nhé, nếu không tý nữa mà về, cô lại thấy càng khó chịu hơn. Hơn nữa….”Anh ta chỉ chỉ từng đôi tình nhân trên đường, “Cũng không phải chỉ có một mình cô đâu, tý nữa cô che ô cho tôi là được chứ sao”
Nhưng cô đâu phải là bạn gái của anh ta chứ, cô vẫn là cô giáo mà, nếu…..làm như thế…có phải rất mất mặt hay không?
“Chẳng nhẽ cô muốn tôi bế cô sao?”
Vương Bồi thấy vậy lập tức ngoan ngoãn leo lên lưng anh ta.
Bờ vai Ngao Du thật rộng, cơ bắp trên lưng thật cứng rắn, hơi thở từ thân thể anh ta thật ấm áp, cứ không ngừng truyền vào người Vương Bồi làm cho cả người cô trở nên ấm áp lạ thường.
Thật ra thì đôi lúc Ngao Du vẫn làm cho người ta có cảm giác rất an toàn. Ít nhất chỉ cần có anh ta Vương Bồi sẽ không bao giờ thấy sợ hãi, bất kể ở chỗ nào đều như thế. Tuy miệng anh ta thỉnh thoảng nói những lời ngây thơ, tuy đôi lúc thoạt trông anh ta rất ngốc nghếch, nhưng nếu nghĩ kỹ ra thì kỳ thực anh ta chưa từng bao giờ làm tổn thương cô, ngược lại lúc nào, ở đâu cũng luôn bảo vệ cô, giúp đỡ cô…
“Cảm động rồi sao” Người dưới thân cô ngốc ngốc hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý, nhưng bước đi thì thực trầm ổn, hai tay ôm chặt lấy chân cô, hỏi: “Vương Bồi Bồi à, hiện giờ có phải cô….thích tôi hơn rồi không?”
Vương Bồi mới lộ chút cảm động bị lời nói thế thì biến mất không còn gì.
Anh ta lúc nào cũng thế, vất vả lắm mới có chút thâm trầm, sau đó thì vứt hết toàn bộ, trở lại nguyên dạng, điều này quả thực là cho người ta nghẹn họng, đúng là dở khóc dở cười.
Ánh mắt Vương Bồi nhìn lên trời không biết nói gì, tên ngốc kia lại tiếp tục lải nhải: “Vương Bồi Bồi à, cô có đau bụng không? Tôi nghe nói, con gái….bị thế….lúc nào cũng đau bụng…”
“Vương Bồi Bồi à, cô có thích tôi cõng cô như vậy không? Trước kia có ai đã từng cõng cô như thế chưa?”
Có hay không đây?
Có chứ…
Hồi bé thân thể cô không khoẻ lắm, cứ hai ba ngày lại phải vào viện, có đợt ngày nào cũng phải tiêm, mông đều cứng đơ hết, đi đường cứ khập khà khập khiễng. Mà lúc ấy giáo sư Vương và Thái Hậu cũng không có ở đó, ông bà nội tuổi thì đã cao, ngày nào cô cũng phải đi mất hai dặm để đi học. Lúc đó, chính là tiểu thúc thúc ngày nào cũng cõng cô đi học…
Lúc đó tiểu thúc thúc tuổi cũng còn nhỏ, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thôi, người cao gầy, thoạt nhìn trông như cây sào yếu ớt vậy. Thế mà chú ấy ngày nào cũng rất kiên trì, cho dù thắt lưng mỏi rã rời, vẫn rất ôn hoà cười đùa với cô, hỏi cô rằng hôm nay học gì, có cãi nhau với bạn bè hay không…
“Vương Bồi Bồi à, Vương Bồi Bồi…” Hình như Ngao Du cũng không nhận ra cô không trả lời cứ lải nhải nói, anh ta chính là nghĩ đơn giản…..muốn cùng nói chuyện với cô mà thôi.
Hai người họ không về Viện Thái Dương Mùa xuân, Ngao Du cõng cô trở về nhà sách, lên lầu, ở đó có chỗ nghỉ của anh ta, có giường có sofa, Vương Bồi đắp chăn xong thì ngủ.
Rèm cửa sổ trên lầu kín, cả tầng lầu rất yên lặng, lúc này vừa cảm giác tỉnh ngủ, Vương Bồi không phân biệt được là trời tối hay sáng nữa. Duỗi cả người ra ngồi dậy, cô chợt nghe thấy tiếng Ngao Du, “Cô tỉnh rồi”
Đèn bên giường sáng rõ lên, mặt Ngao Du hiện ra rõ ràng.
Anh ta vẫn luôn bên cô canh giữ.
Cả tầng lầu im lặng còn nghe thấy cả tiếng dương cầm vang lên dưới tầng, ngọn đèn màu cam chiếu xuống, sắc mặt cả hai người cứ hồng rực lên. Lông mi của anh ta sẫm, mắt sâu thăm thẳm, ánh mắt cứ thâm tình nhìn, mũi cao, miệng tươi cười, vừa mềm mại vừa sáng bóng.
Vương Bồi mơ màng thấy trong lòng có chút giật thột, điều này làm cho cô cảm giác có chút sợ hãi – cô thực không thích cảm giác này tý nào, loại cảm giác này làm cho cô không kiểm soát được.
“Điền Tri Vịnh có gọi điện đến” Ngao Du nhìn vào mắt cô nói nhỏ: “Tôi bảo là cô đang ngủ”
Vương Bồi cuối cùng cũng tìm được cơ hội mắng anh ta, cuối cùng cô cũng có thể vứt bỏ được cảm giác kỳ quái ấy đi rồi, vì thế liền lập tức nhăn mặt nhìn anh ta: “Ngao Du anh hơi quá đáng đấy, ai cho anh trả lời điện thoại của tôi? Sao anh không gọi tôi? Sao anh lại làm như thế chứ…”
Cô đem toàn bộ cảm xúc lẫn lộn của mình bộc phát ra. Ngao Du tên này…thật là một tên nhóc vô liêm sỉ, thật là ghét quá, sao anh ta lại đối xử tốt với cô thế cơ chứ? Sao anh ta lại nhìn cô như thế, lại còn cõng cả cô về nữa, thật sự là…thực ghét quá đi!
Cứ mắng mỏ lòng cô lại càng cảm thấy rất khó chịu. Hiện giờ cô thực sự thấy ghét bản thân mình, cô cảm thấy Vương Bồi cô mới thực sự là kẻ vô liêm sỉ, trước đây cô rất ghét kiểu con gái như thế, ra vẻ đạo đức làm gì, cứ xa cứ gần như thế làm gì, một người như thế đến cả một chút đạo đức cũng không có nữa!
Nhưng mà hiện giờ chính cô lại có vẻ giống người như vậy….Rõ ràng người trong lòng cô là tiểu thúc thúc, nhưng sao còn suốt ngày ở cùng Ngao Du mà cô lại cảm thấy vui sướng chứ. Cô thực sự là không có cảm giác, đạo đức gì rồi sao?
“Vương Bồi Bồi”, Ngao Du nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng dưng mỉm cười, anh ta còn hỏi thêm, “Vương Bồi Bồi à, cô đang sợ gì chứ?”