Quý Chước chuẩn bị hai vali đựng hành lý, vốn là mỗi người một cái. Y xếp hành lý vào va li của mình, chưa nhét được hai cái đã phát hiện nó bị đầy, quay lại đã thấy Cố Xước đang lén lút nhét quần lót vào vali của mình, hai cái móng vuốt vẫn chưa rời khỏi vali, bị bắt dính ngay tại trận.
Quý Chước nhìn hắn.
Hai móng vuốt của Cố Xước chuyển đến cái vali khác đang đặt trên đất, chống đẩy một hơi năm mươi lần, làm liền một mạch không hề ngưng nghỉ.
Quý Chước tiếp tục nhìn hắn.
Cố Xước chỉ đành nói: “Bảo bối, vali của anh không xếp vô được nữa.”
Vali của hắn đang để bên cạnh, vẫn chưa được mở ra, hơn nữa còn là loại size lớn hơn cả cái của Quý Chước.
Quý Chước không vạch trần hắn.
Cố Xước vui sướng nghĩ, vợ mình chiều mình ghê.
Cố Xước vào phòng lấy một đống quần áo của mình, sau đó đặt vali trước mặt Quý Chước, còn hắn thì ngồi khảnh như ông lớn. Trước đây lúc đi công tác đều là mình hắn lặng lẽ thu xếp hành lý, giờ đã có vợ bận trước bận sau giùm…
Cố Xước âm thầm vui vẻ.
Từ từ… Nụ cười trên mặt Cố Xước đột nhiên cứng lại, chỉ thấy Quý Chước lấy đồ mình lén đặt vào trong vali ra bỏ vào vali to.
Đột nhiên Cố Xước không vui, rũ đầu xuống ngồi đó.
Mấy cái trò vặt kia của hắn nào trốn được ánh mắt của Quý Chước, Quý Chước cảm thấy như mình đang trêu chó ấy.
Quý Chước lấy ra một cái túi nhỏ để quần lót của hai người vào, sau đó lại đặt hai hộp bao cao su vào vali Cố Xước. Cố Xước lén nhìn, nỗi chán chường liền bị quét sạch sẽ. Hắn bước lại ôm chầm lấy Quý Chước, liếm liếm mặt y.
“Bảo bối, hai hộp làm sao đủ? Em để nhiều thêm đi.”
“Vậy để 20 hộp nhé?”
Cố Xước cẩn thận tính toán một chút, họ đi công tác bảy ngày, 200 chia 7, tuy rằng hắn rất muốn dùng hết, nhưng mà —-
Cố Xước khổ sở nói: “Vợ ơi, 20 hộp thì có hơi khó…”
“Anh dùng không hết thì cho người khác dùng.”
Cố Xước đột nhiên bối rối, lòng chua lè, còn khổ sở nữa. Cho người khác dùng? Vợ hắn muốn dùng với ai thế?
Cố Xước buông y ra không liếm nữa, dỗi rồi.
Cố Xước dỗi rất lâu, ấy thế mà Quý Chước làm như không thấy.
Cố Xước càng giận hơn: “Vợ, anh giận rồi.”
Quý Chước nhìn hắn: “Sau đó thì sao?”
Cố Xước bi phẫn nói: “Em phải dỗ anh đi chứ.”
Quý Chước giơ tay ra xoa xoa đầu hắn.
Hu hu qua loa quá.
Cố Xước lại sán tới: “Ừ, vậy anh miễn cưỡng tha thứ cho em.”
Buổi tối hai người không dám làm bậy quá vì ngày mai phải rời giường sớm.
Sau đó Cố Xước vẫn nghĩ đến chuyện kia, không ngủ được. Giữa lúc mơ màng Quý Chước mở mắt ra liền nhìn thấy mắt hắn sáng lập lòe nhìn mình chằm chằm, sợ hết vía.
Cố Xước hỏi cái câu đã hỏi mấy trăm lần trong lòng: “Vợ, em muốn dùng với ai?”
Quý Chước: “….”
“Chúng ta đi công tác chứ không phải đi nghỉ phép, anh đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện này.”
“Bảo bối, không cho phép em dùng với người khác.”
“Ừ, chỉ dùng với tên ngốc nhà anh thôi.”
Cố Xước lại vui vẻ, hài lòng đi ngủ.
Ngày hốm sau vừa rạng sáng, mặt trời vừa ló dạng, hai người họ đã rời giường rồi cùng nhau đánh răng rửa mặt cạo râu.
Quý Chước mặc một chiếc T-shirt màu trắng, Cố Xước rất vui, vì đây chính là cái lần trước họ mua lúc cùng đi shopping. Hắn biết Quý Chước thích xì tai thanh tân này, lần này đi công tác có lẽ sẽ mặc, liền lén mua hai cái.
Cố Xước cố nhịn cười, nghiêm túc nói: “Bảo bối, khéo quá, anh cũng muốn mặc chiếc này.” Hắn nói xong liền mặc chiếc kia lên người.
Chiếc T-shirt rộng rãi mặc trên người Quý Chước khi Cố Xước mặc vào lại thành áo bó căng chặt trên người, hoàn toàn phô ra cơ ngực cơ bụng. Cố Xước lấy hơi, cái áo kia vẫn dính sát vào người hắn, nhìn chẳng khác gì một tên ngốc bự.
Hắn mặc thế này ra ngoài, ân ái chưa kịp khoe đã bị người cười thối mũi.
Áo tình nhân mặc không thành, cuối cùng chỉ có thể mặc quần lót tình nhân. Có lẽ chỉ có thể khoe ân ái lúc ở phòng thay quần áo ở bể bơi.
Không thể mặc trang phục tình nhân thì ta khoe trên miệng, gọi thêm mấy tiếng “Vợ yêu”, “Bảo bối”, tất nhiên người khác sẽ biết đến quan hệ giữa hai người.
“Trước mặt người ta đừng có kêu “Bảo bối” hay “Vợ” gì hết.” Da mặt Quý Chước mỏng, luôn cảm thấy play như vậy rất xấu hổ.
Cố Xước: “…”
Sân bay quốc tế thành phố A.
Lúc mọi người đến, Cố Xước và Quý Chước đã đến rồi.
Quý Chước mặc đồ thoải mái, T-shirt trắng quần capri đội mũ lưỡi trai, đeo khuyên tai, nhìn vừa cool vừa thời thượng.
Cố Xước đứng bên cạnh y, hắn cũng mặc thoải mái, cao hơn Quý Chước đến tận một cái đầu, gương mặt thâm thúy góc cạnh, ngũ quan sắc nét, đẹp trai theo kiểu men lỳ, trong tay hắn đang cầm hai chiếc vali.
Quý Chước đang đứng tựa cột chơi điện thoại, Cố Xước thì đứng một bên nhìn y chơi điện thoại. Hai người đứng chung một chỗ tạo ra hình ảnh vô cùng đẹp mắt, rất có sức hút.
“Ha ha, nhìn Cố tổng chúng ta đứng bên cạnh thầy Quý trông có giống một chú cún bự không?”
Trong công ty phần lớn mọi người đều biết Cố Xước và Quý Chước đang ở bên nhau, trong đó bao gồm Vương Minh đã bị khoe ân ái một lần.
Cũng có một ít người không thích tám chuyện, giao lưu khá ít với người trong công ty, ví dụ như Khúc Tuấn.
Khúc Tuấn: “Không giống, có đuôi đâu.”
Đùa giỡn thế mà lại nhận được một câu trả lời nghiêm túc, chuyện cười kể không nổi nữa. Cũng có người tưởng tượng ra dáng vẻ Cố tổng mọc đuôi, moe quá trời!
Đoàn người đến phòng chờ.
Quý Chước đi ở đằng trước, Cố Xước liền cầm hai cái vali đi sát phía sau y.
Khúc Tuấn nhìn, luôn cảm thấy Cố Xước như mọc ra một cái đuôi, nhất định là ảo giác. Cầm hành lý thì có làm sao, Cố tổng là sếp, yêu quý nhân viên không phải là chuyện bình thường à?
Chờ đến khi lên máy bay, Quý Chước, Cố Xước và Khúc Tuấn cùng ngồi một chỗ.
Quý Chước ở ghế trong cùng, Cố Xước ở chính giữa.
Cố Xước lấy áo khoác của mình từ chỗ hành lý không ký gửi của Quý Chước.
Khúc Tuấn nhìn hắn.
Cố Xước chờ cậu ta hỏi tại sao áo của mình lại ở trong hành lý của Quý Chước, vậy thì hắn có thể tự nhiên nói ra chuyện mình và Quý Chước đang ở chung.
Khúc Tuấn quay đầu lại nhìn về phía trước.
“….” Cố Xước có chút tiếc nuối.
Máy bay khởi hành, trong cabin hơi lạnh. Khúc Tuấn lấy ba tấm thảm rồi đưa cho Cố Xước hai tấm.
Hai tấm đó Cố Xước đắp hết lên người mình, còn khoác áo com lê lên người Quý Chước.
Khúc Tuấn: “….”
Cậu ta cứ nhắm mắt lai là thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngợi của thầy Quý lúc nhìn thấy ở sân bay.
Khúc Tuấn quay đầu lại chỉ nhìn thấy đầu của Cố Xước. Cậu quay về, có chút khổ sở.
Bay thì thành phố A đến thành phố Y mất hai tiếng, Quý Chước cảm thấy buồn ngủ. Cố Xước cố ý ngồi thẳng vai lên để Quý Chước dựa vào vai mình ngủ thiếp đi. Mắt y nhắm lại, rèm mi rất dài, môi khẽ nhếch, khuôn mặt trắng nõn không tì vết. Cố Xước đã quên khoe ân ái, cả đoạn đường ánh mắt chỉ dính trên người Quý Chước.
Hắn lặng lẽ đưa tay ra khoát lên eo Quý Chước.
Máy bay xuyên qua tầng mây, ánh nắng rực rỡ tỏa ra trước mắt, lòng Cố Xước trở nên thật mềm mại. Hắn như thấy được quanh cảnh rất nhiều năm về sau, Quý Chước vẫn dựa vào ngực mình như vậy.
Sau hai tiếng rưỡi, máy bay đã hạ xuống đến nơi cần đến.
Thành phố Y còn có tên là thành phố ven biển, biển trời cùng một màu xanh ngắt.
Sau khi xuống máy bay mọi người liền đến khách sạn. Phòng đã sớm đặt. hai người một gian, tất nhiên Quý Chước ở cùng phòng với Cố Xước.
Phòng ở là phòng tiêu chuẩn, hai giường.
Hai người tiếp tục ngủ bù một giấc.
Quý Chước nằm xuống, Cố Xước không lên giường của mình mà chỉ muốn chen chúc trên một cái giường với y.
Quý Chước trừng mắt nhìn hắn, Cố Xước nói: “Giường cứng quá, vẫn là bảo bối mềm nhất.”
Quý Chước híp mắt nói: “Vì thế mà anh coi em là đệm giường à?
Cố Xước ôm y xoay một vòng, để Quý Chước nằm trên người mình.
“Để anh làm đệm giường cho bảo bối.”
Cái đệm này còn cứng hơn cả đệm gốc, còn biết tự động tỏa nhiệt, thế nhưng Quý Chước vẫn ngủ rất thoải mái.
Lúc xế chiều đạo diễn đưa mọi người đến nghiên cứu địa điểm, trong đó có một bãi đá ngầm. Ở phía sau bãi đá là một khoảng trời rất khác.
Mọi người chơi ở đó một lúc rồi lục tục rời đi. Ai nấy đều biết Quý Chước và Cố Xước đã biến mất, nhưng chẳng ai đề cập đến.
Cố Xước kéo tay Quý Chước đến sau bãi đá ngầm, ôm y ngồi trên tảng đá, sau đó lén hôn một cái lên môi y. Lúc chuẩn bị rời đi, Cố Xước liếc thấy một bóng người, bèn nắm cằm Quý Chước hôn thật sâu.
Thanh âm sóng biển vang lên rì rào bên tai, lại dần đi xa, cảnh tượng quanh người bắt đầu nhạt đi.
Ngày đầu tiên đúng là không có chuyện gì của hai người họ, nên Cố Xước và Quý Chước liền biến công tác thành hẹn hò.
Hai người trở lại khách sạn lúc chạng vạng. Phía dưới khách sạn có một bể bơi lớn.
Thời cấp ba Cố Xước ở trong đội bơi lội, bơi rất giỏi. Hắn nhìn thấy bể bơi đã muốn khoe mẽ một phen trước mặt Quý Chước.
Hai người đổi quần bơi, sau đó đi vào.
“Bảo bối, em nhìn anh đã này.”
Cố Xước làm động tác khởi động, sau đó dùng một tư thế đẹp đẽ nhảy xuống nước, như một chú cá tung tăng.
Cố Xước cảm giác Quý Chước đang nhìn mình liền ra sức bơi, bày ra tất cả các kỹ xảo, miễn cưỡng biểu diễn một buổi bơi lội.
Cố Xước bơi vài vòng sau đó quay về chỗ Quý Chước. Hắn đứng lên dùng một động tác đẹp trai bước ra khỏi bể bơi. Vóc người của hắn rất đẹp, vai rộng eo hẹp, da màu mật ong, đường cong sống lưng rất ưa nhìn, bờ mông căng mẩy mà săn chắc, từng giọt nước men theo đường cong cơ bắp lướt xuống.
Bên bờ đã sớm có một đám khán giả tụ tập lại, ai nấy đều vỗ tay, có người còn huýt sáo mấy tiếng. Khán giả nhìn cơ bắp trên người hắn không chút kiêng dè, ánh mắt đó như hận không thể lột quần bơi của hắn xuống.
Cố Xước có chút đắc ý. Tuy rằng hắn hát lệch tông, khiêu vũ thì giẫm chân bạn nhảy, nhưng mà cũng còn thứ khác đấy, bơi lội rất lợi hại! Trước đây hắn chính là tiểu vương tử bơi lội!