Lớp học nuôi dạy con có một học sinh đặc biệt. Hắn rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, ở giữa một tốp phụ nữ có vẻ hoàn toàn không hợp. Nhưng dường như hắn không nhận ra được sự khác thường này, vẫn là một học sinh ngoan, chăm chỉ hiếu học nghiêm túc ghi bài, đồng thời cũng tích cực đưa ra câu hỏi.
Các cô giáo trẻ tuổi đều rất thích anh học sinh này, còn việc thích hắn chăm chỉ hiếu học hay thích cái gì khác thì cũng chỉ có mình cảm thụ được.
Ngày đó, các cô em đẩy chị chị đẩy em, rốt cuộc sau giờ học cũng chặn anh học sinh kia lại.
“Anh đẹp trai, anh lên lớp là muốn theo nghề này, hay là….” Nhìn bộ âu phục quý giá trên người và chiếc đồng hồ của hắn thì khả năng này rất nhỏ, nhưng các cô chỉ muốn có một lý do để đến gần thôi.
Người đàn ông tuấn lãng ngời ngời đột nhiên có chút thẹn thùng: “Vợ tôi… Sắp sinh rồi.”
Các cô giáo hơi thất vọng, nhưng càng hâm mộ vợ của người này: “Bình thường đến chỗ chúng tôi học đều là người kia, anh đẹp trai anh…”
Trong mắt người đàn ông phơi phới nhu tình: “Em ấy phụ trách sinh, tôi phụ trách nuôi.”
Các cô giáo nghe vậy, rồi nhìn người đàn ông thẹn thùng và hưng phấn như một chàng trai mới lớn, chỉ cảm thấy nhất định hai người này rất yêu nhau.
Em ấy phụ trách sinh, tôi phụ trách nuôi.
Bao nhiêu người đàn ông có thể thực hiện được lời hứa như vậy?
Quý Chước nghỉ việc, bắt đầu ở nhà trồng hoa nuôi cỏ, tu sinh dưỡng tính, dần dần sở thích càng lúc càng giống lão gia tử Cố gia. Hai người vốn là “tình địch” bởi vì sở thích này mà quan hệ càng thân cận hơn.
Trước đây lúc mẹ Cố đến chỗ Quý Chước, cha Cố nhất định phải phùng mang trợn mắt một phen, nhưng sau đó khi mẹ Cố đến, lão gia tử lại nói một câu “Đưa tôi đi nữa.” Ông sẽ đưa cây mình mới trồng đến khoe khoang, lúc về sẽ thuận tay cầm luôn một hai thứ mà Quý Chước rất tâm đắc đi.
“Già mà không đứng đắn!” Mỗi lần như thế mẹ Cố đều sẽ hung hăng phỉ nhổ cha Cố.
“Gì mà “Già mà không đứng đắn” chứ, cái này gọi là giao lưu bà hiểu không? Lại nói vợ của con trai tôi vốn đã cực khổ rồi, tôi giúp nó nuôi hoa trồng cỏ thì đã sao?”
Mẹ Cố: “….”
Lão gia tử đang nói năng hùng hồn, ngữ điệu đột nhiên thay đổi: “…Bà lấy chổi lông gà làm chi?!”
Cố Xước sợ Quý Chước buồn nên mỗi ngày chuyện đầu tiên sau khi tan làm là lập tức về nhà. Tình cờ công ty có xã giao, Cố Xước đều trưng ra gương mặt ngoài xin lỗi mà trong đắc ý: “Vợ tôi có bầu, một người ở nhà sẽ buồn lắm.”
Trên thực tế sự thật là vậy sao?
Quý Chước đã trồng một ban công hoa cỏ, trong thư phòng bày đầy sách, những thứ này đủ để tiêu hao hết thời gian của y rồi. Lúc y đọc sách trong thư phòng, Cố Xước sẽ tiến đến hôn y một cái rồi sờ một tí, ý tứ chính là “Vợ ơi nhìn anh đi mòa ~”
Rốt cuộc Quý Chước cùng dời tầm mắt nhìn hắn rồi xoa xoa đầu hắn. Cố Xước như một chú cún bự được động viên, bắt đầu vẫy đuôi.
Thân thể Quý Chước hơi phù nề, Cố Xước bèn đi học mát xa, tuy bàn tay hắn thô ráp, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.
Ai nói tình yêu sẽ trôi đi theo thời gian? Cố Xước cảm giác tình yêu mình dành cho Quý Chước càng ngày càng đậm sâu, nhiều đến mức trong đầu mình không chứa nổi cái khác. Lúc trước khi tết đến xuân về Cố Chước sẽ đi chơi với một đám bạn hồ bằng cẩu hữu, thế nhưng mùa xuân này, hắn lại cùng người mình yêu nhất vùi trong sô pha xem gala cuối năm. TV đang chiếu, thế nhưng tâm tư của hai người không biết đã lạc trôi đến đâu rồi. Cố Xước ôm lấy Quý Chước, ngửi khí tức tươi mát trên người y.
Quý Chước không chịu được mà đi ngủ trước, Cố Xước thì ráng đợi đến lúc đếm ngược, nằm bên giường thấp giọng nói: “Vợ ơi, chúc mừng năm mới.”
Đây là năm đầu tiên họ ở bên nhau, sau đó còn có thể có năm thứ hai, năm thứ ba….
_____________
Lần đầu tiên Cố Xước gặp mặt Quý Heo Nhỏ là ở phòng khám của Tần Thước. Bé con nằm trong tã lót nhắm chặt mắt, da mặt nhăn nheo.
Khá là xấu.
“Xấu vê lù.” Tần Thước chậc chậc nói.
Cố Xước quay lại tẩn cho Tần Thước một trận.
Lúc Tần Thước bế em bé đặt vào ngực Cố Xước, trong nháy mắt hắn đã quên sạch nội dung học được trong lớp hướng dẫn nuôi dạy con. Hắn ôm lấy con mình mà cả người cứng ngắc như một người gỗ, chỉ sợ mình mạnh quá làm tổn thương đến con trai.
Đây chính là con trai của hắn, huyết thống liên kết, cảm giác này thật kỳ diệu. Càng kỳ diệu hơn chính là cục cưng này chính do vợ hắn đưa cho hắn, là kết tinh tình ái của hai người.
Kết tinh tình ái, một câu nói trong sách trước đây, giờ hắn đã sâu sắc cảm nhận được.
Quý Heo Nhỏ hoàn toàn khắc ra một khuôn với Quý Chước, đôi mắt to tròn, hàng mi dài thật dài, chiếc mũi xinh xinh, làn da trắng nõn. Lúc bé cười lên thì đôi mắt ngập tràn ý cười, lúc giận dữ sẽ phồng má lên, chọc một cái là xẹp, bé cũng quên cơn giận, bắt đầu phì cười.
Quý Heo Nhỏ rất là ngoan, thói quen đi ngủ và tỉnh giấc gần như giống người lớn, tối thì tỉnh một hai lần, ngoan không biết gấp mấy lần so với những em bé mẫu ở lớp dạy con mà Cố Xước nhìn thấy. Những thứ mà Cố Xước học được chỉ có việc cho ăn và thay tã là hữu dụng.
Quý Heo Nhỏ rất là ngốc, Cố Xước dùng tay chọc má bé, bé liền cố gắng quay đầu ngậm lấy tay hắn. Mãi đến một ngày rốt cuộc bé cũng túm được tay bố mình nhét vào miệng cắn một cái, mới phát hiện nó chẳng phải món gì ngon cả, đột nhiên oa oa khóc tướng lên như bị lừa.
Lúc Quý Chước ôm Heo Nhỏ dỗ dành, Cố Xước liền chống cằm nhìn. Nhìn được một lúc hắn lại cười, như một tên ngốc.
Có vợ có con có giường ấm, Cố Xước cảm thấy cảm giác này quả thật vô cùng thoải mái.
Sau khi Quý Heo Nhỏ được sinh ra, ngoại trừ khoe vợ ở ngoài, Cố Xước còn có thêm một ham muốn đó là khoe con. Hắn rất thích bế Heo Nhỏ ra ngoài đi dạo, để bé ngồi trên cổ mình. Khi những người khác hỏi, hắn liền kiêu ngạo nói: “Đây là con trai của tôi!”
Hàng xóm đều biết quan hệ của hắn và Quý Chước, lại nhìn khuôn mặt bé xinh của Quý Heo Nhỏ, ánh mắt nhìn Cố Xước đột nhiên trở nên tế nhị.
Này, tui có con trai đáng yêu thế này, chẳng lẽ không thèm muốn à? Ánh mắt đồng tình kia là thế qué nào?!
Cố Xước rất bất mãn với thái độ của hàng xóm, có một lần hắn cùng Quý Chước dẫn Heo Nhỏ đi dạo rồi lại nhìn thấy ánh mắt hàng xóm gửi tới, Cố Xước bèn không nhịn được hỏi Quý Chước: “Em, em nói coi mấy bà đó có ý gì vậy?”
“Có lẽ họ cảm thấy Heo Nhỏ là con riêng của em. Anh bị cắm sừng mà không biết, còn cười hớn hở thế nữa.” Quý Chước nói.
Đặc biệt Cố Xước còn ngu ngốc khoe khoang như vậy nữa, lại càng đáng đồng tình hơn. Quý Heo Nhỏ giống Quý Chước lắm, mấy bà hàng xóm nghĩ như vậy cũng có thể thông cảm được. Nhưng Cố Xước vẫn cảm thấy uất ức, này rõ ràng là con trai hắn, mang nửa gen của hắn mà!!
Quý Heo Nhỏ càng ngày càng lớn lên. Bề ngoài của bé giống như Quý Chước, thế nhưng lại không kế thừa trí thông minh của y, ngược lại có hơi ngốc ngốc như Cố Xước.
Quý Heo Nhỏ ngồi thảm chơi với Cố Xước, hai người chơi trò bắn nhau, là trò dùng tay làm súng sau đó mô phỏng tiếng súng bắn, ai nhanh sẽ thắng.
Hai người đụng tay nhau một cái, Quý Heo Nhỏ lập tức xòe bàn tay mũm mĩm ra, bi bô nói “Biu biu~”
Cố Xước ôm bụng “Á” một tiếng, gục trên mặt đất. Quý Heo nhỏ bò qua lay lay Cố Xước, thấy hắn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, lảo đảo chạy đến phòng khách: “Cha ơi cha ơi, Heo Nhỏ đánh chết cha lớn rồi.”
Quý Chước bị Quý Heo Nhỏ lôi đến phòng ngủ, Cố Xước đã ngồi dậy. Bé Heo Nhỏ mở to mắt nhìn Cố Xước chằm chằm, hình như chưa kịp phản ứng. Quý Chước lại kiên trì giải thích cho bé: “Con với bố con chơi game thôi, vì thế sẽ không đánh chết bố được đâu.”
Quý Heo Nhỏ ngẩn người một hồi lâu rồi mới phản ứng lại được. Bé như bị giật mình, ôm lấy Cố Xước thật chặt.
Cố Xước rất thích con trai thân thiết với mình như thế, nhưng nhìn bé con có chút thương tâm, hắn lại vô cùng đau lòng.
“Bố không sao đâu.” Hắn ôm bé con vào lòng thật chặt rồi hôn lên tóc bé.
Tổng giám đốc như Cố Minh cũng bị nhóc con làm tan chảy vì độ dễ thương của mình. Một bé con tròn tròn mập mập chớp chớp mắt nhìn Cố Minh, trong mắt của bé có một tia màu xanh lam rất nhạt, nhìn không kỹ sẽ không thấy.
Lần đầu tiên gặp mặt, Cố Minh đưa cho bé con một tờ nhân dân tệ màu hồng. Bá đạo tổng tài dùng tiền công lược ở chỗ khác thì rất thông thạo, nhưng dùng trên người nhóc con lại mất hiệu lực. Cố Minh đưa tiền đến trước mặt Quý Heo Nhỏ, bé lại dùng bàn tay bé xinh đẩy ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ xíu toàn là vẻ ghét bỏ.
Cố Minh giơ tay ra nhéo nhéo mặt bé: “Nòi Cố gia vẫn có người không ham tiền.”
Heo Nhỏ bắt đầu ôm tay hắn chơi đùa. Cố Minh và vợ mình vẫn không muốn có con. Hai người cảm thấy trẻ con rất phiền, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng sau lần này lại cố gắng để tạo nên sinh mệnh.
Mẹ Cố cũng vô cùng vui vẻ với đứa cháu đột nhiên xuất hiện này, đặc biệt là sau khi thấy cháu mình giống y như Quý Chước hồi bé. Mẹ Cố ôm tiểu Quý Chước vào lòng không muốn buông tay, lại còn muốn ở chỗ này lâu dài.
Cố Xước sợ ngây người.
Ông bô, không phải bố ghét nhất việc ở một chỗ với bọn con à?
Lão gia tử nhìn cháu trai moe moe và ban công đầy hoa cỏ, lập tức trở mặt, ngạo kiều nói: “Con đã muốn giữ bố mẹ lại như vậy thì bố mẹ cũng đành ở tạm một thời gian vậy.”
Cố Xước: …Nói muốn giữ bố lại bao giờ?
Có điều cũng được, đên tối mẹ Cố sẽ trông đứa bé, Cố Xước lại có thời gian thân thiết âu yếm với Quý Chước. Hai người củi khô lửa bốc, thiên lôi câu động địa hỏa, hạn lâu gặp trận mưa rào, bận rộn cả một buổi tối.
Ngày hôm sau, Quý Heo Nhỏ liền lo lắng nhìn hai người họ: “Tối qua hai người đánh nhau hả? Có chuyện gì sao không nói ra mà lại muốn động thủ chứ? Cha lớn bắt nạt cha nhỏ, cha nhỏ còn khóc nữa kìa.”
“……”
“……”
“......”
“......”
Trẻ nhỏ đồng ngôn vô kỵ*, nhưng bốn người lớn lại vô cùng lúng túng.
*Đồng ngôn vô kỵ ý chỉ những lời nói của trẻ con vốn rất ngây thơ, không cố kỵ gì hết, có gì nói nấy.
Tối hôm sau Quý Chước vẫn che miệng lại, thanh âm trầm thấp phát ra từ cổ họng kích thích đến mức Cố Xước suýt nữa thăng thiên.
Mẹ Cố và cha Cố ở mấy hôm, sau đó đột nhiên không ở lại được nữa. Còn tiếp tục như vậy, hai người họ cũng muốn cây già nở hoa mất.
Lúc hai người đi vẫn lưu luyến không rời Quý Heo Con. Quý Heo Con hôn hết người này sang người kia, cuối cùng cũng dỗ được hai ông bà đi.
“Không phải hai ngày nữa sẽ lại gặp sao? Sao ông bà nội lại thương tâm thế ạ?” Quý Heo Con rất khó hiểu.
Cố Xước nhìn khuôn mặt bé xinh ngây thơ không hiểu của con mình, đó là vì con không biết mình đáng yêu bao nhiêu đâu.