Cô thở gấp nói, Em... vừa nãy.. vừa trừng trị được một kẻ vũ phu.
Tạ Đạo Niên tỉ mỉ kiểm tra người cô, giọng nói lo lắng, Em có bị thương ở đâu không?
Lục Yên xua tay, cô mặt mày hớn hở, Em mua ba chuỗi pháo đốt ném vào anh ta.
Tạ Đạo Niên không nhịn được cười, trò này mà cũng nghĩ ra được.
Nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, em liền chạy.
Nói xong, cô cảm thấy khó chịu ở bàn chân, cô xoay xoay chân, ngồi xuống cạnh cửa, cởi giày, Đau quá ~, đi giày da chạy một mạch.
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho cô, Nếu có chuyện như này, thì em phải nói cho anh biết, anh làm cùng với em.
Lục Yên nhướn mày, ánh mắt như đang muốn nói, anh mà cũng làm loại chuyện này sao?
Về sau nếu có chuyện như vậy, em chắc chắn sẽ nói cho anh biết. Cô nhíu nhíu mày, lắc đầu, Miệng quạ đen, phải nói chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.
Tạ Đạo Niên cười nhẹ, chuyên tâm xoa bóp chân cho cô, cách một lớp tất da chân mỏng, nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân đỏ lên vì chạy lâu.
Lực tay không mạnh không nhẹ, vừa vặn, rất thoải mái.
Lông mi của anh rất dài, ánh mắt chuyên chú xoa bóp cho cô, cô nhịn không được trêu đùa anh.
Môĩ lần anh nghiêm túc, cô đều sẽ trêu chọc anh.
Một cái chân còn lại giẫm hờ lên vai anh, chậm rãi đi xuống, trượt qua lồng ngực của anh, rồi qua bụng của anh, xuống đến đũng quần anh, nhẹ nhàng đè lên.
Trường Canh ~ ~ ~. Chỉ nói nửa trừng.
Tạ Đạo Niên ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, lấy tay đè cái chân đang làm loạn của cô lại, nhẹ nhàng cù lòng bàn chân của cô.
Ha... cô co cổ lại, muốn rút chân về, không ngờ rằng anh càng cù mạnh hơn.
Cô ngã vào cánh cửa, cười không thể kiềm chế được, Tạ Đạo Niên cù cả hai chân cô, Lục Yên cười run rẩy cả người.
Tạ Đạo Niên cười nói, Không phải em rất giỏi sao?
Em sai rồi, em sai rồi. Cô muốn thu chân về, không muốn bị anh cù tiếp, hai chân Lục Yên vòng qua eo anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, thân dưới vì bị cô cọ mà nóng bừng bừng.
Anh và cô đều hiểu điều đó.
Ánh trăng trên trời chiếu xuống cơ thể hai người, khiến họ tỏa sáng trong đêm tối.
Đêm nay chắc là không thể ở đây được.
Anh tưởng cô xảy ra chuyện gì, nên đã nói với bố mẹ là đi ra ngoài chơi với bạn cùng lớp, nếu bây giờ anh quay về, thì đúng là giấu đầu hở đuôi.
Lục Yên lấy tay đâm nhẹ ngực anh, Vậy giờ đi đâu?
Anh tới gần tai cô, thổi nhẹ một hơi, ngứa từ tai lan khắp toàn thân.
Hay là --? Anh dán sát vào tai cô, nói hai từ.
Cô vùi đầu vào cổ anh không nói gì.
Ôm chặt lại, Tạ Đạo Niên nói bên tai cô, Anh biết một chỗ, em có muốn đi không?
Má ơi, không nên nói chuyện ở bên tai cô, vì như vậy quá câu người.
Cô véo eo anh, Tạ Đạo Niên vỗ vỗ cái mông căng tròn của cô, Nào, nằm lên lưng anh.
Lục Yên từ trong ngực anh đi ra sau leo lên lưng của anh.
Còn A Bảo? Bây giờ cô mới nhớ tới con mèo màu cam của nhà mình.
Vừa nãy nó đã chạy đi rồi.
Nó vốn là một con mèo nuôi thả, hơn nữa lúc nãy Lục Yên đã cởi dây buộc ở cổ ra, giờ đã sớm không thấy bóng dáng của nó ở đâu.
Kế tiếp là thời gian của hai người họ.
...
Trong một nhà nghỉ dành cho các đôi lứa, tầng 2, phòng giường lớn.
Một cái váy màu đỏ rơi xuống cái ghế cạnh giường, và bên cạnh nó có một cái áo sơ mi trắng.
Cô gái Một tay nắm ga trải giường màu vàng, vặn vẹo cơ thể, thể hiện sự mong muốn của mình.
Đôi chân trắng nõn cọ cọ xuống ga trải giường, hình xăm hồ điệp trên mu bàn chân càng thêm sinh động. Tóc đen xõa tung trên giường, giống như thác nước.
Ưm ~~~. Đôi môi đỏ mọng rên rỉ thành tiếng, lông mi của Lục Yên run rẩy, lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.
Bàn tay giữ lấy cái đầu của người đàn ông đang ở giữa hai chân mình, nhẹ nhàng nắm chặt mái tóc đen của anh.
Trên trần nhà có một cái bóng đèn ánh vàng, vừa mập mờ vừa ám muội.
Hai người đã tắm, cả người tỏa ra hương thơm, chân của cô thỉnh thoảng cọ cọ lưng anh một cái, thắt lưng của cô cong lên như nàng tiên cá.