Phong Thanh Dương từ đâu đi đến, thần thái có chút cao ngạo, đi theo phía sau anh còn có Lục Nhã Hân, mọi người sau khi thấy anh đi vào bắt đầu im lặng không dám bàn tán thêm, ai nấy cũng cúi đầu đồng thanh nói.
"Chào tổng giám đốc"
Trần Anh Thư cũng vậy, cảm giác lúc anh đi qua cô có chút hồi hộp. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến cái tin tức chết tiệt trên mạng kia viết về mình, không biết giải quyết bằng cách nào. Liệu có ai tin cô.
Tuy trong bức ảnh không thấy được mặt của người đàn ông kia nhưng trong đầu cô cũng ngầm nghĩ ra đó chính là Phong Thanh Dương, tổng giám đốc của cô.
Cô nghĩ, nếu như bọn người kia mà biết người đàn ông trong bức ảnh kia là tổng giám đốc của bọn họ thì sẽ như thế nào, cô chẳng dám nghĩ đến những gì sảy ra tiếp theo sau đó.
Đang trong lúc suy nghĩ thì bước chân của anh đã dừng lại trước mặt cô, đôi giày bóng loáng màu đen cũng đủ để biết thân phận của người sở hữu nó thật sự không tầm thường.
Trần Anh Thư ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn anh, anh không đi mà đứng nhìn cô, ánh mắt của anh như một con ác ma, lạnh lẽo thâm sâu. Cô khẽ nói nhỏ.
"Tổng giám đốc"
Có vài ánh mắt gen tị nhìn lại phía cô, đã dính phải drama nóng hổi trên mạng vậy mà còn được tổng giám đốc nhìn chúng. Anh nhìn như đoán được những gì cô đang nghĩ, lạnh lùng nói.
"Cô chào tổng giám đốc mà không có chút thành ý nào...Tí nữa lên phòng làm việc của tôi"
Câu nói của anh không to cũng không nhỏ, chỉ đủ cho mọi người đứng xung quanh nghe được.
Nói xong anh liền bước đi trong đôi chân dài thẳng tắp. Nhìn theo thân hình hoàn hảo của anh cô có chút đau lòng. Hết chuyện này đến chuyện khác sảy đến khiến cô có khóc cũng không ra nước mắt.
Sau khi anh rời đi, mọi người cũng đứng thẳng dậy, cô chỉ lén nhìn ánh mắt của mọi người. Bây giờ bản thân lại là tâm điểm như vậy thật sự rất khó xử, những hành động vô ý thôi cũng là một chủ đề bàn tán của bọn họ rồi.
"Lần này cô ta bị đuổi việc là cái chắc, tổng giám đốc đã nói như vậy rồi tôi nghĩ cô ta sẽ không có cửa ở lại công ty"
"Đúng đấy, gái hư như cô ta ở lại công ty chỉ tổ làm giảm uy tín công ty của chúng ta thôi"
Lần này có khi là cả sự nghiệp lẫn danh dự đều không còn thật rồi. Trần Anh Thư thở dài, khẽ cúi đầu xuống đi qua đám người kia.
Những tiếng bàn tán về bản thân cứ vang lên văng vẳng trong đầu, nghĩ đến việc tối hôm đó là anh đã ăn sạch cô, được quyền đòi cô bồi thường, đã thế cái tin tức kia vẫn cứ nổi lên như cồn, trong khi đó anh vẫn ung dung là một vị tổng giám đốc cao thượng, có thể quyết định cô sẽ thất nghiệp hay là không.
Đến giờ làm, mọi người cũng bắt đầu đi làm việc. Như lời anh đã nói, cô đi lên phòng làm việc của anh. Thấy cửa không khoá cô đi thẳng vào trong.
Vẫn là cái cảm giác như lần đầu tiên cô bước chân vào, phòng anh bật máy lạnh ở nhiệt độ thấp, nhiệt độ lạnh đột ngột khiến đôi vài nhỏ có chút run. Từng bước chân cô bước trên sàn nhà cũng nhẹ nhàng hơn.
Vì đã đến đây trước đó nên rất nhanh biết được vị trí bàn làm việc của anh.
Thân hình cao lớn anh ngồi quay lưng lại, nhìn ra hướng cửa sổ. Thoáng nhìn ra lớp kính mỏng trong suốt của cửa sổ ở dưới là khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố.
"Vào trong không biết gõ cửa sao?"
Giọng nói bất ngờ của anh khiến cô không thể nghĩ ra ngay câu trả lời. Hồi nãy vì cửa phòng của anh không đóng nên cô cứ nghĩ không cần gõ cửa cũng không sao.
"Tôi...tôi..cửa không đóng nên tôi tưởng"
Phong Thanh Dương vẫn ngồi trên chiếc ghế giám đốc của mình, lấy chân đẩy nhẹ thì chiếc ghế liền xoay lại. Không cảm xúc, anh lạnh nhạt nói.
"Vậy sao? Cô nghĩ phòng của tổng giám đốc muốn đến là đến đi là đi sao. Cô là đang muốn nghỉ việc?"
"Tổng giám đốc, tôi không có. Tôi..."
Đứng trước anh như đang đứng trước con ác ma, chỉ cần đắc tội một chút là cuộc sống sẽ bị đe doạ. Cô hơi cúi đầu xuống, bờ môi căng mọng hơi run.
"Cô lại đây"
"Hả" Nhận được câu nói ấy của anh cô ngước đầu lên.
"Cô không nghe sao?"
Trần Anh Thư chỉ đành bước đến chỗ anh trước câu nói đó. Cô bước rất chậm nhưng cảm giác bản thân đang đi rất nhanh.
Phong Thanh Dương cầm một tờ giấy đưa cho cô.
"Đây là giấy nợ, cô kí đi"
Vừa bất ngờ cô vừa nhận tờ giấy từ tay tên ác ma kia. Vốn tưởng chỉ nói bằng lời không thôi ai mà biết được anh còn ghi hẳn giấy nợ cho cô kí nữa. Cô hơi tò mò về cái lí do bồi thường kia thì dòng chữ in đậm đã đập ngay vào mắt.
*Khoản nợ: 2 tỉ
Nguyên nhân: Vì Trần Anh Thư đã cướp đời trai của Phong Thanh Dương*.
Cái lí do vậy mà cũng được hay sao? Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên.