Hoàng Kiều Vi gương mặt biến sắc, cô ta cười nhếch mép chỉ vào mặt cô nói tiếp.
"Trần Anh Thư, không ngờ ngay cả tổng giám đốc cô cũng không trừ thủ đoạn mà lên giường với anh ấy, đồ gái hư như cô chỉ có vậy"
"Hoàng Kiều Vi, chị đừng nghĩ ai cũng như chị. Lấy bụng ta suy bụng người thì cũng không bao giờ khá hơn đâu"
Tiếng vỗ tay châm biếm của Hoàng Kiều Vi vang lên dồn dập, tuy cô nhìn Hoàng Kiều Vi có xinh đẹp sắc sảo thật nhưng trung quy lại đều nhờ lớp phấn dày trên mặt.
"Tôi có nghe nhầm không đây. Tôi đang nghe một con kém mình ba tuổi dạy đời sao? Trần Anh Thư cô nói gì tôi nghe không rõ, cô có thể nói lại cho tôi nghe được không?"
"Chị Hoàng Kiều Vi, theo tôi thấy thì độ tuổi không nói lên nhân phẩm của một con người cao hay thấp hơn đâu, câu nói hồi nãy hình như chị không hiểu ý tôi thì phải"
"Cô"
Bị Trần Anh Thư nói vậy, Hoàng Kiều Vi tức giận không kìm chế được mà vung tay tát cô. Đứng trước nguy cơ bất lợi đến bản thân, cô phản ứng nhanh mà hất tay Hoàng Kiều Vi ra.
Trần Anh Thư đôi mắt kiên cường nhìn người trước mặt hết lần này đến lần khác muốn hại mình. Giọng cô khẽ nói nhỏ như ngân dài.
"Chị không muốn làm đồng nghiệp tốt với tôi sao? A, nhắc mới nhớ. Chuyện chị làm, tôi biết cả rồi"
Hoàng Kiều Vi nghe được câu đó có hơi mất bình tĩnh, quả nhiên là có tật giật mình. Tuy cô chẳng biết cái bí mật gì về cô ta nhưng nói thử như vậy cũng đủ hiểu.
"Cô được lắm, Trần Anh Thư"
Nói xong thì Hoàng Kiều Vi liền rời đi. Sau bao nhiêu việc sảy ra với bản thân cô lại cảm thấy đối phó với những người như vậy thật khiến cô thêm mệt mỏi.
Trần Anh Thư tiếp tục ngồi lại ghế, đợi giám đốc của cô Phong Thanh Dương họp tiếp.
Sau khoảng 2 tiếng cuộc họp kết thúc.
Vì đợi quá lâu nên Trần Anh Thư ngồi ở ghế trờ dựa lưng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nhiều người qua lại nên cũng đủ để đánh thức cô dạy. Khẽ mở mắt, anh đang đứng trước mặt nhìn cô, ánh mắt có chút khác lạ.
"Tổng giám đốc, anh họp xong rồi sao?"
"Ờm"
"Vậy..."
Phong Thanh Dương không nói gì chỉ cởi áo khoác ngoài ném lại cho cô.
"Đi thôi"
Cô nhanh chóng đi theo sau anh. Trên hành lang dài, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người, trông cô bây giờ chẳng khác nào như thỏ nhỏ bé đi theo sau tên đại ác ma kia.
Về đến phòng làm việc của anh. Trên tay cô vẫn còn ôm chặt áo khoác có phảng phất mùi hương nam tính, nghĩ đến bản báo cáo không thấy anh nói gì thì cũng yên tâm hơn là mình đã không làm sai sót gì.
Trần Anh Thư nhìn lại chiếc đồng hồ treo tường ở gần bàn làm việc của anh. Mới đó mà đã hơn 5 giờ chiều, cũng đã đến giờ tan làm nếu tính theo giờ của nhân viên, chỉ là cô không biết trợ lý của tổng giám đốc có về giống vậy không.
Phong Thanh Dương đứng ở phía bàn làm việc như bất động, hình như anh ta đang chăm chú làm gì đấy.
Trần Anh Thư tiến lại gần hơn để xem thì anh ngoảnh đầu lại. Hết hồn, cô làm rơi áo của anh xuống đất.
"...."
Cô vội nhặt áo anh lên, không cần đợi anh cho phép mà đem vắt lại ghế.
"Tổng giám đốc, tan làm rồi. Tôi có thể được không?"
Trần Anh Thư nhẩm câu hỏi trong lòng mãi mới dám cả gan hỏi anh. Phong Thanh Dương không nói gì chỉ lặng lẽ bước lại gần cô.
"Cô muốn về sao?"
Giọng nói của anh có chút tà mị.
"Hết giờ làm việc rồi, tôi định hỏi anh..."
Thoáng chút cô cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Chẳng lẽ cô nói sai gì sao?
Căn phòng anh vốn ở trên cao, nên cho dù trời ngả bóng chiều thì ánh sáng nhẹ vấn hắt vào trong phòng, mà lúc này mọi nơi trong căn phòng đều mờ ảo.
Anh vẫn tiếp tục tiến đến phía cô không có ý định dừng chân. Cô nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Từng bước, từng bước nhẹ. Lưng của cô từ khi nào đã áp vào tường.
Một tay anh trống vào tường, đứng trước mặt cô. Ánh mắt sắc bén nhìn vào đôi mắt long lanh như sao sáng của cô.
Thật là khiến cô phải căng thẳng đến khó thở, anh là đang muốn làm gì.
"Tổng giám đốc, anh muốn làm gì?"
Mới vậy mà cô đã hốt hoảng, đầu óc không để cô điều khiển mà toàn nghĩ đến những viễn cảnh sau đó.
Theo như bao kinh nghiệm xem phim tình cảm của cô, cảnh nam chính đứng trước nữ chính ép sát vào tường như vậy thì sẽ có một nụ hôn nóng bỏng xảy ra.
Mới nghĩ đến đó thôi, cô bịt miệng mình lại. Phong Thanh Dương nhìn thấy những hành đồng kì lạ của cô, nhíu mày khó hiểu nói.
"Cô đang làm trò gì vậy?"
"Chẳng phải anh đang định cưỡng hôn tôi sao?"
Cô ngây thơ trả lời thật lòng khiến anh cũng không nghĩ đến.
"Hôn cô sao? Vớ vẩn"
Anh đẩy cô ra. Nơi cô đang tựa lưng là công tắc điện, anh bật lên. Nhìn cô, anh nói tiếp.