“Không phải ảo giác chứ? Từ lúc nào ta có thêm một mỹ nam mà ta không biết hả?”
Lang Vương cũng bất ngờ khi Thiên Tuyết đến phòng của mình. Anh nhìn hai má hồng hồng của nàng là biết nàng đã say lắm rồi. Thiên Tuyết rất có thiên phú trong việc học võ công hay y học. Nhưng tửu lượng thì không được tốt như vậy. Thiên Tuyết không nghĩ đến nam sủng của cô lại có thể kiêu ngạo như vậy. Cô bước tới gần người đó:
“Ngươi là ai? Nam sủng của ta không có người nào như ngươi nha.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến đám nam sủng này Lang Vương lại bực mình. Anh chỉ đi ra khỏi Ma Cung để huấn luyện đệ tử mới vài ngày thôi. Trong Ma Cung lại xuất hiện một đám nam sủng không biết từ đâu tới.
Đầu tiên, anh nghe nói khi Thiên Tuyết đi đến bờ sông chơi. Vớt được một người nam nhân rất xinh đẹp. Phải nói là cực kỳ đẹp. Nếu nhìn không kỹ sẽ nghĩ là một mỹ nhân nha. Trên người người đó mang một xiêm y rất kỳ lạ. Phải nói Thiên Tuyết rất có duyên với sông nước. Mỗi lần đến đó lại vác về một người. Người này hôn mê bất tỉnh cả tháng trời. Trong lúc hôn mê luôn gọi tên một cô nương. Hình như anh ta gọi:
“Ngọc Nhi.”
Anh ta chỉ có gọi một tên đó thôi. Khi anh ta được Thiên Tuyết cứu và chữa trị. Anh ta bảo:
“Tôi không phải đến từ cổ đại. Tôi đến từ tương lai..”
Anh ta nói cái gì chẳng ai hiểu. Anh ta tên là Ngọc Minh Đoàn. Đang đi tìm một cô gái tên Ngọc Nhi thì vô tình rơi xuống sông. Tỉnh lại đã thấy mình ở đây. Anh ta không có nhà cửa hay người thân gì đó. Thiên Tuyết lại hay than phiền Ma Cung này không có ai chơi với cô nên muốn giữ người này ở lại.
Lang Vương đang chìm trong suy nghĩ thì một bàn tay trắng xinh nâng cầm anh lên. Anh có thể cảm nhận những vết chai do luyện kiếm cọ sát vào cầm của anh khiến anh ngứa ngáy. Người nào đó không an phận nói:
“Người nói đi. Ngươi tên gì?”
Lang Vương thật sự muốn băm tên nào đã cho cô uống rượu thành tương. Đem đi nấu cho chó ăn.
Thiên Tuyết tiến đến sát gần Lang Vương. Hai chân nhưng không chịu nghe lời vướng vào bàn chân của anh. Cả người như bổ nhào lên anh khiến anh cũng không kịp phòng bị liền ôm ấy. Một mùi hơi nhẹ từ thảo dược bay đến mũi của anh. Phải nói là Thiên Tuyết rất hay luyện dược nên trên người cô luôn có một mùi thảo dược đặc trưng. Không có mùi son phấn khiến anh ác cảm. Cô không yên mà nhúc nhích trong lòng của Lang Vương khiến y phục của hai người rối tinh lên. Ánh mắt sắc bén nhưng quyến rũ khác với ánh mắt đầy sát khí bình thường khiến tim anh động lòng. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng sợ cô từ chối. Thiên Tuyết hét lên:
“Tránh ra.”
Lang Vương bịt lỗ tai lại:
“Đừng nhúc nhích nữa.”
Anh có thính giác nhạy cảm hơn người chưa kể khoảng cách lại gần nàng, làm sao không đau tai cho được.
Kéo Thiên Tuyết ngồi vững trên giường anh đi đến bàn trà rót cho mình một ly nước hạ hỏa.
Thiên Tuyết nhớ đến nhiệm vụ mà ở đã đặt ra trong hôm nay, là phải sủng hạnh một mỹ nam trong số nam sủng của mình. Cô ngồi cười đắc ý. Ra vẻ như không có chuyện gì sắp xảy ra. Cô nghĩ nam sủng của cô ai mà chẳng đẹp. Hôm nay sủng một người mai lại sủng người khác. Nếu Lang Vương có thể đọc được suy nghĩ lúc này của cô thì đã chém chết những nam sủng ở Ma Cung rồi.
Cô giả đi đến bàn trà định bỏ một gói thuốc xuân dược bình thường vào nhưng không biết mình lộn với loại cực phẩm xuân dược. Mắt cô mờ ảo chỉ thấy mỗi chữ xuân dược liền nhân lúc Lang Vương quay đi thả vào. Cô muốn cường hào cưỡng đoạt nam nhân nha. Cô vội rót một ly trà đưa cho nam sủng đó. Cô bịa đại một lý do:
“Uống một ly cho hạ hỏa nha.”
“Đầu óc ta đúng là lẩm cẩm mà. Ta biết ngươi là ai rồi. Nãy giờ ta chỉ giỡn thôi. Uống đi.”
Lang Vương đang bực bội nên cầm uống luôn. Anh luôn tin tưởng Thiên Tuyết sẽ không bao giờ hại anh. Vừa uống xong anh bắt đầu thấy hối hận. Cả người nóng rang. Chết tiệt. Nàng không biết đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Nàng là đang muốn chết sao? Đầu óc anh bắt đầu không tỉnh táo.
Thiên Tuyết nhìn chăm chú nam sủng đã uống xong ly trà. Cô nghĩ kế hoạch của mình đã thành công. Bèn vui mừng ngồi xuống chờ đợi.
Trên giường có một nam nhân đang vật lộn với thứ xuân dược cực phẩm đến đổ cả mồ hôi. Nếu là người khác thì đã lao đến làm thịt Thiên Tuyết rồi. Nhưng không, anh phải ráng nhịn. Càng nhịn xuân dược lại càng phát tán nhanh hơn. Đến khi áo quần anh tán loạn thì Thiên Tuyết chậm rãi đi tới: