Dạ Khinh Ưu cũng không cần khúc dạo đầu nhẹ nhàng làm gì, dù sao hắn cũng không hề thích nữ nhân này. Hắn nhanh chóng đã lột bỏ y trang trên người, lộ ra nhục côn dữ tợn, khều khều chơi đùa trước cửa âm hộ, mà hạ thể nữ nhân vẫn còn chưa kịp thích ứng vừa tiếp xúc với vật thể lạ liền sinh ra bài xích.
Tần Lưu Tử không thể tin dời mắt nhìn vào vật to lớn của nam nhân, hạ thân không ngừng tránh né nhưng chỉ càng làm nhục kích của nam nhân thêm điên cuồng ma sát càng thêm dữ dội.
Dạ Khinh Ưu đong đưa hạ thân, lại để cho côn thịt đang sung huyết đỉnh tại giữa háng của vị hoàng hậu Tần Lưu Tử, thân côn thịt bị hai chân mềm mỏng của Tần Lưu Tử ôm chặt, hạ thể ma sát không ngừng cùng dương căn.
Hoàng hậu Tần Lưu Tử toàn thân run lên, hai tay nắm trên cánh tay hắn dùng móng tay dài nhọn sắc bén cào cấu da hắn như lột da thịt, bất quá không chút tác dụng, lại để hắn cúi đầu ngậm mút hai khỏa cầu ngực. Mà theo động tác tiếp xúc bên dưới, nữ hậu bắt đầu thở hổn hển cấp tốc, mặt sát hồng, nàng nhắm mắt lại, dường như say mê trong đó, một loại cảm xúc mới lạ làm cơ thể nàng không sinh ra bài xích.
Dạ Khinh Ưu thấy Tần Lưu Tử đã bắt đầu lạc mê liền mỉm cười, đem bờ môi của mình hướng về môi nhỏ khêu gợi của nàng đè xuống, hai người bốn môi vén cùng một chỗ, đầu lưỡi hắn động tác thành thạo, giải khai hàm răng đại môn, xâm nhập đến hàm miệng thơm tho, hết cuốn trái rồi cuốn phải, đón lấy thế công quấn cùng cái lưỡi đinh hương, bắt đầu điên cuồng cướp đoạt.
Lần này Tần Lưu Tử đã không chống cự nữa tùy thích để hắn quấy phá chính nàng.
Mà dưới hạ thân côn thịt của Dạ Khinh Ưu đã ngày càng cứng cỏi, đã không còn kiên dè mà tiếp đỉnh âm động, nơi đó của Tần Lưu Tử thật sự vô cùng chật hẹp còn hơn cả xử nữ, hắn phải dùng tay điều chỉnh mới để đầu quy chui vào trước cửa động đi vào, từng thớ thịt ép sát cọ cọ cùng huyệt động ấm áp mà bó như thun.
Cuối cùng đỉnh đầu dương căn cũng đi vào một đoạn, và chạm vào một lớp màng mỏng đang ngăn cản dị vật tiến sâu vào.
Lúc này Dạ Khinh Ưu nhận ra, thế mà hoàng thiên quốc mẫu bệ nghi thiên hạ lại là xử nữ, chưa từng có một ai khai phá nơi bí ẩn của nàng.
Dù hắn đã sớm mơ hồ nhận ra nhưng khi sự thật bày ra hắn mới chính thức tin tưởng, khóe môi mỉm cười, miệng tách môi đi tới cạnh tai nàng ngậm chặt.
"Nàng vậy mà còn là nữ nhân trinh trắng. Không ngờ bản lĩnh lừa dối của nàng cũng thật tốt."
"Hừ... Bổn hậu bố thí ngươi."
Tần Lưu Tử cắn răng trừng to mắt, lần đầu phá thân có cảm giác đau đớn không dễ chịu, với lời chế nhạo của hắn nàng cũng là bỏ ngoài tai. Thật ra ngay cả nụ hôn đầu của nàng, thậm chí người đầu tiên nhìn thấy nàng trần trụi thế này tất cả đều thuộc về nam nhân này. Nàng đã bắt đầu hối hận, không nghĩ tới bản thân còn quá cao ngạo để rồi dễ dàng bị một nam nhân xa lạ tóm vào tay.
Nói ra nàng cũng không có quá nhiều ủy khuất, vì nam nhân lấy đi tất cả lần đầu của nàng là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, lại mang nét yêu dị thu hút, tu vi cảnh giới càng là cao không dò được, ít ra về mọi mặt nam nhân này đều là đệ nhất.
"A... Ân... Đau... nhẹ nhàng... cho bổn hậu..."
Cảm giác nhục căn càng tiến sâu vào cơ thể mình, phá bỏ lớp màng xử nữ, Tần Lưu Tử đã không còn đủ cứng rắn mà đối chọi sức lực, chỉ cầu cho hắn có thể sớm làm cho xong.
Đối với yêu cầu của nàng, Dạ Khinh Ưu lại không thèm để tâm, nhục côn càng cứng rắn mà thọt sâu vào trong cùng, ép chặt bắt hắn phải dùng lực càng thêm mạnh, mà từng giọt hoa huyết nhuyễn kỳ chảy ra nhỏ trên phượng uyển.
"Đau... Ta nói... nhẹ... cãi ta... ư... Ta sẽ... tru di cửu tộc... A... tru di ngươi..."
Tần Lưu Tử dù hạ thân bị đâm chọc đến đau nhức nhưng vẫn không quên thể hiện sự cao ngạo của nữ tử hoàng tộc. Dạ Khinh Ưu hai tay dò xét chơi đùa cặp gò đào, miệng hôn lên cổ trắng của vị hoàng hậu khi liếm khi cắn để lại vô số vết răng cùng dấu hôn.
"Ân... Dừng lại... tên khốn nhà ngươi..."
Động tác nam tử càng mạnh mẽ, huyệt động của nữ nhân càng ép bóp thêm chặt, âm huyệt của nàng đã nhỏ nay lại càng ép đến chặt khít khiến hành động phập phập của nam nhân càng phải ra sức. Như vậy thì cơn đau từ hạ thể càng khiến Tần Lưu Tử đau nhức thêm, dù có vài phần khoái cảm kéo tới dần dần nhưng hoàn toàn cảm giác là không dễ chịu.
Dạ Khinh Ưu bóp nát hai khỏa ngực cầu đến chuyển hồng, dương căn vẫn chưa ngừng động tác, mà nó càng thêm suồng sã mãnh liệt vì hạ thể nữ nhân đã bắt đầu tiết ra dịch thủy.
Dạ Khinh Ưu vòng tay ôm lấy lưng trắng mềm mượt của nàng, kéo thân hình của vị hoàng hậu dán chặt lên thân thể hắn, hai khỏa cầu ngực ép sát cọ cọ cùng bờ ngực rắn chắc của hắn, mà hai núm vú hồng của nàng đã cứng lên liên tục đâm chọc ngực hắn khiến hắn có cảm giác vừa nhột vừa kích thích.
"Ân... Ưm... Đừng có động..."
Tần Lưu Tử hai tay vòng qua cổ hắn ôm chặt, cố kìm nén rên ra lời, hàm răng trắng bạch di dời lên bả vai nam nhân cắn mạnh xuống vừa như phát tiết.
Đỉnh côn thịt liên tục đánh sâu vào đáy hoa tâm, chạm tới khu vực tử cung bịt lấy lối vào của dương căn, khoái cảm từng đợt mãnh liệt tăng lên qua thời gian khiến mỹ nhân bắt đầu thích ứng, đã chấp nhận sự hiện diện của dị vật xâm nhập.
Đợt khoái cảm mạnh mẽ đầu tiên ập tới, khiến tâm linh cùng thể xác của hoàng hậu Tần Lưu Tử đạt tới đỉnh cao, hạ thể nàng co nhún đeo nhịp dập của hắn, miệng cắn mạnh lên bờ vai nam nhân, một luồng âm tinh phun rãi lên đầu khấc dương căn, càng góp phần trơn tuột cho côn thịt trượt vào.
"Ân... Dừng lại... Bổn hậu ra rồi... ưm... a..."
Tần Lưu Tử lần đầu tiết thân trong đời mới biết hóa ra việc này lại thoải mái như vậy, cũng không biết vì sao không có đối với Dạ Khinh Ưu sinh ra nhiều chán ghét. Có lẽ là do quá lâu rồi nàng đã quên mất thế nào là ái nhục.
"Ngươi thỏa mãn rồi, còn ta thì chưa."
Dạ Khinh Ưu không cho nàng nghỉ ngơi, đẩy ngã nàng lên sàn nhà được đệm thảm đỏ, để bờ mông trắng phau của nàng hướng lên, hạ thể ướt át hiện rõ mồn một trong mắt hắn, huyệt hoa hồng hào chảy ra ít tiên huyết lẫn theo thủy dịch trắng đục.
Hắn tiếp tục di động hạ căn, nâng lên bờ eo mềm mại thon gọn, chọc hạ căn tiếp tục ra vào, lần này càng gia tăng tốc độ sức lực, đánh áp tới tấp để côn thịt chui sâu hết từng đợt vào vùng tử cấm. Hạ eo của hắn di động mãnh liệt va chạm cùng bờ mông căng đét gây nên hình ảnh dâm lệ trong thư phòng.
"Dám để bổn hậu... dùng tư thế này... ta phải giết ngươi... a..."
"Lại dám có ý nghĩ giết ta. Hừ."
Đét...
Dạ Khinh Ưu tét mạnh vào mông của hoàng hậu để lại lằn tay đỏ vằn, tay còn lại vẫn tiếp tục đánh bên mông còn lại của nàng dần khiến cho cặp mông trắng trẻo cong vểnh trở nên đỏ huyết, sự đau đớn tủi nhục làm Tần Lưu Tử không ngừng lắc mông tránh né dù biết là vô ích, như vậy chỉ càng góp phần làm nam nhân thêm phấn khích.
"Dám đánh ta... Dừng lại... Ta phải dùng 1080... cách tra... tấn... ngươi..."
Đét...
Hắn lại vỗ mạnh một cái.
"A... Ta muốn... phanh thây ngươi..."
Đét...
"Khốn nạn... ta bảo dừng lại..."
Đét...
Đét...
"Ta sai rồi... dừng lại... a... Ô... ô... khốn kiếp..."
Lần này hoàn toàn biến hai bờ mông của vị hoàng hậu trở thành màu đỏ lòm, mà hạ thể của nàng vẫn liên tục chảy ra nước dâm bôi trơn, dường như càng đánh mạnh nàng càng thêm khoái cảm vậy. Dạ Khinh Ưu thật nghi ngờ nữ nhân này có khi là một nữ nhân khổ dâm, thích bị bạo hành a.
Dạ Khinh Ưu lại bắt đầu bế nàng đè lên bàn, hạ thân vẫn cắm rút, miệng dữ dội mà mút hai núm vú đã cứng nhọn, hút mạnh đến muốn hút ra nãi thủy.
Cũng đến lúc Dạ Khinh Ưu không thể kìm nén nổi nữa, nhục côn đã trương đến dữ dội ép tới nhục huyệt Tần Lưu Tử trương phồng đau nhức, nàng bắt đầu cảm nhận quy đầu bành trướng, biết chuyện gì sắp xảy ra, cũng chỉ biết bất lực.
Từng luồng tinh dịch bị hắn bắn phá ra ngoài, dương dịch tràn ngập âm động, mà âm huyệt của nàng cũng co giật dữ dội tiết thân không biết đây là lần thứ mấy. Côn thịt nam nhân vẫn bắn ra mạnh mẽ không chỉ bịt kín huyệt động còn bắn ra nhiễu trên mặt mỹ xinh đẹp lan xuống dưới ngực nàng. Dường như toàn thân nàng đã bị tinh dịch hắn bao phủ, nhớt nháp khiến nàng vừa khó chịu, tức giận mà không tiện có cách phát tát.
Dạ Khinh Ưu giải tỏa được vài phần áp bức kìm nén 15 năm có chút thỏa mãn, dọn dẹp sạch sẽ thân thể, mặc lại y phục.
Tần Lưu Tử khó khăn ngồi dậy, nàng nhìn hạ thân đã tấy đỏ mà kìm nén thịnh nộ, lau sạch thật kỹ mọi thứ bẩn trên người, mất tới tầm nửa canh giờ mới mặc lại y phục. Mà thời gian này Dạ Khinh Ưu không chút ngăn cản nàng, tùy ý để nàng tẩy rửa một lần.
"Giờ nói đi. Vật kia ở đâu."
Dạ Khinh Ưu nhận được ưu đãi đã bắt đầu đi vào chính đề, lần này Tần Lưu Tử không muốn che giấu nữa, nàng biết không có cách nào chơi lại nam nhân này, thậm chí chỉ có chịu thiệt. Lúc này nàng mới hối hận lúc đầu nên sớm giao vật kia ra thì nàng cũng đâu có mất đi trinh tiết.
"Vật đó tạm thời không ở hoàng cung. Phải đợi ta ra ngoài mới có thể lấy được."
"Nếu vậy thì ngươi mau chóng chỉ chỗ."
Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt nói tiếp lời không cho nàng chút cơ hội phản biện, Tần Lưu Tử nghĩ ngợi cuối cùng cũng lấy giấy vẽ ra một bức địa đồ, bút lực nàng còn rất tốt, nhanh sau đó nàng đã hoàn tất một tấm địa đồ không chần chờ đưa cho hắn.
"Vật đó ta giấu ở Long Uyên Mạch, chỉ có nơi đó mới có thể cất giấu vật này."
"Hi vọng ngươi không nói dối lần nữa. Nếu không ta quay lại sẽ lập tức "sủng hạnh" ngươi thêm lần nữa."
Dạ Khinh Ưu nhận lấy tấm địa đồ trong tay Tần Lưu Tử, không quên răn đe nàng một chút, vừa nghĩ tới tình cảnh vừa nãy mặt của Tần Lưu Tử đã nóng lên, tức giận, xấu hổ đan xen, chỉ im lặng không nói.
Đến khi Dạ Khinh Ưu đứng dậy định rời đi, Tần Lưu Tử mới vội vàng nói.
"Ngươi mau khai giải toàn thân tu vi cho ta."
"Khỏi lo, đợi hai canh giờ nữa ngươi sẽ hồi phục. Cả hai nữ hộ vệ của ngươi cũng sẽ sớm tỉnh thôi."
Dạ Khinh Ưu bước tới cửa nhìn hai người nằm trên đất mà nói, sau một giây không còn chút lưu luyến liền rời đi để lại sau lưng một món nợ tình.