Mùa xuân năm 20xx, hai năm trước. Bầu trời đêm ấy sao sáng chiếu rọi rộng khắp một vùng, trong cái bóng tối đang lan tràn, vạn vật ngoài kia tĩnh lặng bất động. Bên trong căn phòng rộng lớn, đèn ngủ vàng ngà êm ái chiếu rọi lên hai thân ảnh đang âu yếm trên giường. Gió đêm đánh vào cửa sổ, tán cây ngoài kia đung đưa theo chiều gió mà ngả nghiêng tứ phía. Hơi men nồng đượm của hai người hòa lẫn cùng với hương nước hoa nhàn nhạt dễ chịu vô cùng, trong không gian hư ảo những nụ hôn vụn vặt cứ như thế rơi trên gương mặt đối phương. Môi lưỡi nóng bỏng ướt át dây dưa hồi lâu, cả hai quấn quýt như thân như quen vô cùng phối hợp. Bàn tay mười ngón tay đan chặt lấy nhau, cơ thể nóng rực dán thành một khối tựa như không thể nào tách rời được. Ánh mắt của Lăng Tử Quân không mang theo chút do dự nào dừng lại trên cơ thể của người phụ nữ đang nằm dưới thân mình. Đôi con ngươi kia đỏ rực lên tràn đầy dục niệm tâm tối, đường nhìn nóng bỏng không bỏ sót lại chút gì mà tường tận thưởng thức mĩ cảnh trước mắt. Ánh mắt của Lăng Tử Quân không mang theo chút do dự nào dừng lại trên cơ thể của người phụ nữ đang nằm dưới thân mình. Đôi con ngươi kia đỏ rực lên tràn đầy dục niệm tâm tối, đường nhìn nóng bỏng không bỏ sót lại chút gì mà tường tận thưởng thức mĩ cảnh trước mắt. Trước ngực cô gái nọ trần trụi không có lấy một mảnh vải che thân, đôi gò bồng đảo xinh đẹp phập phồng theo nhịp thở. Eo lưng thon thả, đường cong mãn nhãn. Trông cô lúc này giống như là một món đồ ngọt tinh xảo thơm ngon đang chờ người tới thưởng thức vậy, khiến anh không thể che giấu được sự si mê cuồng dã trong ánh mắt, mất hết khống chế chẳng kìm lòng được mà muốn cùng người con gái này loạn say một đêm không cần tính tới ngày mai. Phải, không tính tới ngày mai… Lăng Tử Quân quả thực rất muốn có được một đêm tuyệt hảo như thế! Muốn cùng người con gái mà anh yêu đến điên cuồng này hoà vào làm một, hơi thở sánh đôi, biến cô trở thành một phần thân thể của anh, đem cô bên người mãi mãi cũng không rời xa anh nửa bước! Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, hàn mắt của Lăng Tử Quân lúc này đã đen đặc lại vì dục vọng. Yết hầu người đàn ông nọ trượt xuống, anh chăm chú ngắm nhìn từng đường nét cơ thể của cô, bàn tay không nhàn rỗi chu du xoa nắn từng tấc da thịt mịn màng trắng sáng tựa như nhung lụa, bên tai nghe rõ từng tiếng ngâm nga ngọt ngào của Nhan Lam. Yết hầu người đàn ông nọ trượt xuống, anh chăm chú ngắm nhìn từng đường nét cơ thể của cô, bàn tay không nhàn rỗi chu du xoa nắn từng tấc da thịt mịn màng trắng sáng tựa như nhung lụa, bên tai nghe rõ từng tiếng ngâm nga ngọt ngào của Nhan Lam. Quen biết cô đã lâu, thế nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Lăng Tử Quân có thể tường tận cảm nhận được cảm xúc của cô mãnh liệt đến thế. Tiếng rên rỉ bất giác bật thốt khỏi đôi môi anh đào kia thật sự quá mức mê người, giống như là lời mời gọi kéo anh chìm sâu vào trong bể tình dạt dào không có điểm kết vậy! Đệm gường màu đen tôn lên nước da trắng sứ của cô ấy, hơi thở mỏng manh phả lên sườn mặt anh, bàn tay mảnh khảnh như rắn nước tinh nghịch sờ loạn lên cơ bụng của Lăng Tử Quân. Người đàn ông nọ không kiềm được lòng mình mà hít sâu một hơi, bật chợt anh nắm lấy tay Nhan Lam. Cô giương đôi mắt bất ngờ lên nhìn anh, rồi lại nũng nịu vặn vẹo cơ thể trước ánh mắt đang đỏ lên của người đàn ông đó. Anh thở hắt một hơi nặng nề, rồi lại trầm mê hôn lên mu bàn tay cô, chất giọng khàn đặc nhuốm màu dục vọng: “Em cuối cùng có cái gì mà khiến tôi hết lần này đến lần khác si mê đến vậy?” Trong cơn say, cả hai người đều không màn tính đến tương lai, chỉ mê man trong cái gọi là tình yêu mãnh liệt của chính mình hiện tại. Câu hỏi kia của Lăng Tử Quân, Nhan Lam căn bản không thể trả lời được. Ngay cả chính anh cũng không hiểu rốt cuộc cô gái nọ có gì đặc biệt thu hút khiến anh yêu đến điên cuồng say đắm như vậy. Dây dưa qua lại không hề nao núng, những cái hôn, những lần đụng chạm thân mật đến ngại ngùng. Họ dùng cơn say để thổ lộ tình cảm của chính mình, để bỏ mặc mọi thứ chẳng cần quan tâm đến, lúc này Lăng Tử Quân và Nhan Lam đều chỉ muốn sống một lần thật tâm không hối tiếc mà thôi. Họ bỏ ra nhiều năm sống trong thầm lặng như vậy, hèn nhát không dám lên tiếng, giờ khắc này có lẽ phải nên đổi khác rồi! Không phải là lý trí không thể ngăn nổi họ, mà là chính trái tim họ muốn sống trọn vẹn một lần không gian dối. Người trong lòng rốt cuộc là ai, nhìn ánh mắt nhau có lẽ đã rõ. Hai người lại hôn môi, nhưng tiết tấu càng lúc càng vồ vập vội vã. Lăng Tử Quân cong gối quỳ xuống bên giường, đặt cô gái nhỏ ở dưới thân mình, từng chút từng chút vừa hôn vừa kích thích cơ thể mẫn cảm của cô. Đặt hai chân mảnh khảnh trắng nõn của Nhan Lam trên vai mình, bàn tay thon dài tinh tế của người đàn ông nọ không ngừng khiêu khích nơi bí ẩn đang dầm dề chất dịch ngọt ngào kia. “Tiểu Lam, Tiểu Lam à…” Thanh âm người đàn ông nọ trầm thấp quyến rũ vô cùng gọi tên cô, hòa vào đó chính là tiếng rên rỉ ấm ách phát ra từ thanh quảng của cô gái nhỏ. Cơ thể cường tráng đè áp lên mình hạt sương mai không ngờ lại vô cùng tương xứng hợp mắt, màu da có chút khác biệt càng tạo nên khung cảnh thơ mộng đêm xuân. Thân thể vừa xa lạ vừa quen thuộc, hơi ấm mà bọn họ luôn khao khát bấy lâu này… Ánh mắt Nhan Lam mông lung ánh nước nhìn đôi con ngươi đen sẫm màu đầy thâm tình của người đàn ông kia. Lăng Tử Quân gạt nhẹ lọn tóc của cô, hôn lên vầng tráng ẩm ướt mồ hôi của cô gái nhỏ. Nơi bụng dưới cứng rắn trướng đau khiến anh không thể nhẫn nhịn được thêm nữa. “Tôi vào nhé?” Trong căn phòng mờ tối, giọng nói của Lăng Tử Quân như có ma lực khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng không thể nào chối từ được. Nhan Lam có chút hoảng sợ vì kích thích quá độ lúc này, thế nhưng trái tim cô lại không ngừng khao khát cảm giác được hòa vào làm một với Lăng Tử Quân. Lăng Tử Quân - người đàn ông mà cô đơn phương yêu suốt bao nhiêu năm nay, cuối cùng lúc này cô cũng có thể nhân cơ hội vì say mà làm loạn rồi! Cho dù đêm nay xảy ra bất kỳ chuyện gì, Nhan Lam cũng không hối tiếc. “Ừm!” Mái đầu nhỏ gật gù trong vô thức, cô bấu chặt lấy vai anh không buông, vùi đầu vào hõm cổ của Lăng Tử Quân, thút thít một hồi tỏ rõ sự nguyện ý. Bên tai là tiếng thở nặng nề của anh, nghe có chút thỏa mãn, lại có chút vui mừng. Lông mi của Nhan Lam khẽ rung, đuôi mắt đỏ ửng, bắt đùi căng cứng, ngay tại khoảnh khắc ấy vật cứng rắn nóng bỏng khác thường như là căn hung khí của người đàn ông kia đang cọ sát miệng thịt mềm mại khiến cô không kìm được run rẩy. Lông mi của Nhan Lam khẽ rung, đuôi mắt đỏ ửng, bắt đùi căng cứng, ngay tại khoảnh khắc ấy vật cứng rắn nóng bỏng khác thường như là căn hung khí của người đàn ông kia đang cọ sát miệng thịt mềm mại khiến cô không kìm được run rẩy. Nhan Lam hơi sợ, nước mắt lã chã chảy xuống, cũng không rõ là vui hay là lo nên mới khóc nữa, chỉ biết vùi mặt vào trước ngực của Lăng Tử Quân ấm ách khóc như con mèo nhỏ nũng nịu. Lăng Tử Quân xoa xoa tóc cô, “Đừng sợ, tôi sẽ thật nhẹ nhàng.” “…” “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa. Tôi sẽ đau lòng lắm…” Vừa nói Lăng Tử Quân liền bưng mặt cô lên, hôn hôn khắp nơi như là đang trấn an dỗ dành. Đúng lúc thấy Nhan Lam đã thả lỏng được tâm tình, anh không chần chờ nữa cứ thế mà ưỡn lưng đâm sâu vào huyệt nguyệt ướt đẫm ngọt ngào của cô gái. “A…!” Tiếng thét như xé lụa của cô gái nọ bật thốt khỏi đôi môi anh đào, cô đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, bàn tay cào loạn lấy tấm lưng trần của người đàn ông kia. Tiếng thét như xé lụa của cô gái nọ bật thốt khỏi đôi môi anh đào, cô đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, bàn tay cào loạn lấy tấm lưng trần của người đàn ông kia. Hai mắt Nhan Lam đẫm lệ mông lung nhìn anh, vì đây là lần đầu của cô nên Nhan Lam không nhịn được đau đớn mà khóc. Lăng Tử Quân đau lòng vô cùng. “Cố chịu một chút, được không?” Anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn Nhan Lam, tuy đã tận lực điểu chỉnh nhịp độ, thế nhưng kích thước quá lớn Nhan Lam vẫn là không thể dễ dàng tiếp nhận được. Tính khí nóng bỏng càng lúc càng căng cứng, Lăng Tử Quân không nỡ động thêm đành phải chờ Nhan Lam chầm chậm thích ứng. Thế nhưng trên trán anh đã không nhịn được lấm tấm mồ hôi. Anh đè nén dục vọng không tiến thêm bước nữa, lúc này chỉ biết gục đầu vào hõm cổ cô thở ra từng hơi nặng nề. Nhan Lam đau lắm chứ, cô đau đến không nói nổi thành lời, thế nhưng so với đau thì cô lúc này hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thấy cô khóc, Lăng Tử Quân càng thêm không nỡ muốn lui ra. Nhan Lam dường như phát giác, cô nhấc hong kẹp chặt lấy Lăng Tử Quân, mông trắng mềm mịn quấn quýt hạ thể của anh, thanh âm mang theo sự si mê: “Không sao hết, anh- anh cứ tiếp tục đi, em không sao…” Hơi thở của Lăng Tử Quân lập tức trở nên nặng nề, yết hầu người đàn ông nọ trơn trượt, anh cố gắng điều chỉnh tiết tấu, nhưng rồi càng lúc càng không thể khống chế chính mình. Căn hung khí dữ tợn như muốn cắm rễ vào trong cơ thể non mịn của cô gái, Lăng Tử Quân cúi đầu ôm chặt lấy Nhan Lam không buông, chậm rãi lui thân rồi dần dần mạnh mẽ đâm sâu vào nơi ấm ướt yết ớt nhất. “Xin lỗi, xin lỗi em.” “A… ưm…” “Tôi không muốn làm em đau đâu. Thả lỏng một chút được không, ngoan nào… Tiểu Lam, Tiểu Lam à… chặt quá-” “…” Hơi thở của Lăng Tử Quân phả lên trên gương mặt ướt đẫm nước mắt của Nhan Lam, vành mắt cô đỏ ửng khóc nức nở, hai chân lúc này vô lực nhũn ra được anh đặt trên vai, ép chặt trước ngực. Nơi mẫn cảm kia không ngừng tiết ra dịch trắng, theo nhịp độ ra vào của người đàn ông mà cánh hoa không ngừng run rẩy. “Tử Quân… ưm, Tử Quân à…” Tiếng rên rỉ kích tình kéo dài suốt một đêm không ngừng, đôi môi của người đàn ông nọ dáng chặt lấy cánh môi cô, hai người vừa hôn vừa say đắm trong cơn mê man. Đêm xuân phơi phới trôi qua, rõ ràng thân thể thân quen quấn lấy nhau không rời, lại không thể thấu nỗi tấm lòng đối phương.