Đi qua một giờ, đoàn Thu Dĩnh bắt đầu đi đến 1 nơi cây cối rậm rạp, có vài ánh nắng thoáng chiếu xuống, sương mù vẫn không giảm đi
“Aiz --” Thu Dĩnh thở dài 1 hơi, nhìn ánh nắng chiếu trên người mình, đến bây giờ mới biết cảm ơn ông mặt trời, cho dù không có nhiều độ ấm, nhưng ở sâu trong rừng tối thế này, bấy nhiêu cũng đủ ấm áp rồi, giống như tìm được hy vọng đã mất đi vậy
“Cứ ở chỗ ẩm thấp này, tôi thật nghi ngờ không biết nấm có mọc từ quần áo ra không!” Tự Nhất Mi vừa nói vừa nhìn sương mù bám đầy trên áo mình
Phi Ngư cởi áo ngoài ra, nhìn vẫn còn vài giọt nước nhỏ, nói:“Ha ha, như vậy càng tốt, không sợ đói bụng, A Kì, anh nói phải không?"
Thất Hàn gật gật đầu, cầm lấy chiếc khăn tay lau hết nước đọng trên mặt Phi Ngư
Thu Dĩnh đến trước mặt bé, ngồi xổm xuống, lau khô khuôn mặt ẩm ướt của bé, nói với Diệp Lạc đằng sau: “Diệp Lạc, quần áo của con ướt hết rồi, có đem quần áo cho con không?” Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Diệp Lạc lấy một bộ quần áo màu lam ra từ người mình
Lưu loát cởi hết quần áo trên người bé, lau khô làn da trắng nõn, cô nhận lấy quần áo từ tay Diệp Lạc
Diệp Lạc nhìn quần áo vây kín đường cong lung linh của Thu Dĩnh, nói: “Em cũng thay quần áo đi.”
Thu Dĩnh nhìn quần áo dính sát vào người mình, thầm nghĩ, may mắn là màu đỏ, không nhìn ra. [...= =] nhìn lại quần áo người nào đó cũng đang ướt sũng, tự tại đứng, mái tóc ẩm ướt rối rắm, quần áo màu trắng hơi mỏng, ẩn ẩn có thể thấy được, tuy rằng chật vật nhưng cũng có một loại mĩ cảm.... Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động...
Diệp Lạc đi lên, cầm lấy tay Thu Dĩnh tránh xa mấy người kia, chọn một góc cây khuất, nói: “Nơi này được không?”
Thu Dĩnh nhìn quanh bốn phía, cảm thấy có thể che được, vì thế gật gật đầu: “Uh.”
Vì thế, sau đó Thu Dĩnh cởi quần áo, quần áo được thay xong cảm thấy thật thoải mái sạch sẽ, đương nhiên, trong quá trình đó, Diệp Lạc thân sĩ của chúng ta cũng không có nhìn lén, giữa hai người cũng không xuất hiện kịch tình thường thấy, cái gì nữ chính đang thay quần áo xảy ra chuyện ngoài ý muốn kêu nam chính vào, sau đó nam chính khống chế không được, v.v...
“Được rồi" Thu Dĩnh thay quần áo xong nói
Diệp Lạc xoay người, nhìn thấy ánh mắt vừa lòng nói, nói: “Em chờ anh một chút.” Nói xong, không đợi Thu Dĩnh trả lời, anh bắt đầu cởi quần áo trên người mình
Này này, cho dù anh là con trai nhưng cũng nên giữ ý một chút a! Bất quá, anh cũng không để ý, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh, không nhìn không ngắm thôi!
Diệp Lạc bình tĩnh thay quần áo dưới ánh mắt của Thu Dĩnh
Mọi người thả lỏng tinh thần, không nhận thấy được từ trong bóng đêm, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, cực kì hung ác
Thu Dĩnh nghe thấy không khí có mùi, nhíu mày nói: “Diệp Lạc, anh có ngửi được mùi gì kì quái không a? Ô, giống như đồ ăn bị thiêu vậy.”
“Huh?” Diệp Lạc nghe vậy cũng quay qua quay lại ngửi thử, sau đó nói: “Không có.”
“Càng ngày càng nặng.” Thu Dĩnh lấy tay che mũi nói.
“ Anh cũng ngửi thấy được.” Diệp Lạc nhăn mày
Bọn Tự Nhất Mi cũng la lên, “Rất thối rất thối”
“Mama, thối, thối.” Cục cưng cau mày, dùng 2 ngón tay giữ chặt mũi mình lại nói
Sói bạc nằm dưới bé cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm nhẹ. Mọi người cũng rút vũ khí của mình ra, chăm chú nhìn xung quanh
Đứng sau bụi cây rậm rạp biết địch nhân đã cảnh giác, nhưng nó đã một ngày chưa ăn, hiện tại rất đói bụng, không muốn buông tha cho những thứ này, vì thế nhanh chóng tiếp cận bọn họ, Thu Dĩnh ngửi được mùi vị càng ngày càng thối
Thu Dĩnh nhìn thấy thân ảnh đằng sau bụi cây, là một sói đen cường tráng, ánh mắt đỏ tươi, khoé miệng mang dấu răng bén nọn, còn có nước miếng hôi thối, bộ lông rối loạn nhìn không chịu nổi
Tự Nhất Mi nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là con Sói Tật Phong cấp 80 a, tuy rằng lớn hơn bọn họ 10 cấp, nhưng cũng không có khả năng tiêu diệt bọn họ, một mình hắn cũng có thể đuổi nó về nhà... Nhưng hiển nhiên, Tự Nhất Mi đã quên một kĩ năng của sói đen này, đó là trước khi chết sẽ kêu lên 1 tiếng - kêu, kêu đồng bọn đến báo thù cho mình
Dưới không khí khẩn trương, một thanh âm truyền “Cô -- cô --” truyền ra từ bụng sói đen
Đoàn người Thu Dĩnh ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ gặp tình huống này, cười to ra tiếng, thậm chí, Tự Nhất Mi còn cười đến nỗi chảy cả nước mắt
Sói Tật Phong nhìn thấy bộ dáng bọn họ cười to, cảm thấy chính mình bị vũ nhục, nổi giận gầm lên một tiếng, đi đến Tự Nhất Mi đang đứng gần nó nhất, Tự Nhất Mi đang chật vật vô cùng thấy phong lang có biến chuyển, lau đi nước mắt, rút cây đao ra, tiến về phía trước. Vẫn là Tự Nhất Mi lợi hại, xoát xoát mấy đao liền đánh thắng Sói Tật Phong
Sói Tật Phong không cam lòng nhìn Tự Nhất Mi, chợt ngửa đầu lên trời kêu to: “Ngao --”
“Không được rồi, nó đang gọi đồng bọn.”
Diệp Lạc nhắc nhở mới giúp Tự Nhất Mi nhớ được kĩ năng trước khi chết của Phong Lan -- kêu gọi, vội vàng giơ tay chém xuống, Sói Tật Phong không còn gầm rú được nữa, nhưng đã quá muộn. Bốn phía truyền đến tiếng “tất tất tác tác” xuyên qua lá cây, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã bị một bầy sói vây quanh
Con Sói Tật Phong cầm đầu nhìn con Sói Tật Phong kia đã bị chém chết nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời rống, những con còn lại như nghe được mệnh lệnh, cũng gầm rú đi đến trước mặt bọn họ
Lúc đầu thì bọn Thu Dĩnh chiếm thế thượng phong, nhưng bọn Sói Tật Phong này dường như không bị thương vậy, thời gian càng dài chiến đấu càng hăng say, lúc này, trên người bọn họ ít nhiều cũng xuất hiện vết thương.
Bọn họ dựa vào nhau tạo thành một vòng tròn, che chở cho cục cưng ở giữa, thở hổn hển công kích lại
Nhưng, bọn Sói Tật Phong này bỗng giống như người say rượu, đổ rập xuống.
Lúc này, một thanh âm kiêu ngạo vang lên: “Ha ha ha, tiểu dạng, say đi!”
Bọn họ nhìn qua nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một bóng người ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Sói Tật Phong lão đại, vừa cười lớn.
Đến gần hắn, mọi người đều thấy, quần áo bụi bậm, giống như cả người đều có tro bụi vậy, tro bụi nổi lên bốn phía, trên lưng giắt rất nhiều bình nhỏ, trên đường đi đến cứ “đinh đinh đang đang”, giống như sợ làm rớt mấy cái lọ vậy.
Mọi người rời khỏi bọn Sói Tật Phong kia, người nọ mới giơ 1 ngón tay lên, nói: “100 lượng.”
“Cái gì 100 lượng?” Tự Nhất Mi nghi hoặc hỏi.
Người nọ nhìn Tự Nhất Mi ngây ngốc, không kiên nhẫn nói: “Bạc a! Vừa rồi tôi cứu mấy người dùng 1 lọ tuý tiên, đó là phương thuộc độc môn của tôi a!Một lọ, 100 lượng.”
“100 lượng! Ông chết đi a!” Phi Ngư giận dữ nói.
“50.” Diệp Lạc nhìn người nọ thản nhiên nói.
“100.”
“40.”
“100.”
“30.”
Mắt thấy giá càng ngày càng thấp, sợ đến cuối cùng 2 đồng bạc cũng không có, người nọ nóng nảy, “Được được được, 50, không được thấp hơn nựa.”
Diệp Lạc mỉm cười lấy ra 50 lượng bạc, người nọ cầm lấy, mắng nhỏ: “Gian thương.”
Tự Nhất Mi cùng Phi Ngư nhìn 50 bạc cứ như vậy ra đi, dùng ánh mắt “đứa con phá sản” nhìn Diệp Lạc
“Hòa Mạt, quản tốt chồng em nha, bạc nhiều như thế cũng đừng nên phung phí a!” Tự Nhất Mi
“Đúng vậy, nhiều bạc bao nhiêu cũng bị cậu dùng hết, đến lúc đó bị Tiếu Lăng Phong vắt cổ ra nước biết được thì đừng kêu.” Phi ngư.
Thu Dĩnh: “...”
Diệp Lạc nhìn sang Thất Hàn ý bảo: Quản tốt Ngư Ngư nhà ông nhà, còn cái khác, ha ha...
Thất Hàn cười cười, mang theo Ngư nhà mình đi đến 1 chỗ chữa thương, thuận tiện ăn đậu hũ luôn
“Mama, baby thổi giúp mama, đau đau sẽ bay hết.” Bé vù vù thổi lên vết thương của Thu Dĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có nước mắt cố gắng cầm cự trong hốc mắt, giống như mình bị thương vậy
“Con đừng khóc, nói cho mama, vừa rồi con có sợ không?”
“Không sợ, con không sợ, sau này con lớn lên nhất định sẽ bảo vệ mama cùng baba.”
“Ha ha, con ngoan lắm.”
“Con yêu, đưa tay mẹ cho ba.”
Diệp Lạc nhìn vết thương sâu trên mu bàn tay Thu Dĩnh, kỳ thật vết thương không sâu lắm, hơn nữa máu cũng ngừng chảy rồi, mu bàn tay trắng nõn bị máu ứ đọng lại trở thành màu đỏ thẫm, anh nhìn thật sâu vào, sau đó lấy khăn tay ra lau lau, dùng thuốc tốt nhất, lát sau đã khôi phục lại bình thường.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Lạc, Thu Dĩnh đổ thuốc vào khăn tay, sau đó đặt lên nơi bị thương trên tay anh, lau xong cười nói: “Được rồi.”
Thu Dĩnh dùng nút thắt lọ lại, ngẩng đầu liền nhìn thây Diệp Lạc đang nhìn cô, nhưng khi cô nhìn anh thì anh liền dời tầm mắt đi
Ánh mắt của Diệp Lạc làm cô nghĩ anh sẽ hôn cô, nhưng ngẫm lại lại thấy không có khả năng, vì thế quăng ý niệm vô lí này ra khỏi đầu, sau đó chợt nghe Diệp Lạc nói: “Mọi người đi ăn cơm trưa trước, ăn xong chúng ta mới đi tiếp đi.”
Mọi người chào nhau rồi tự đi ăn trưa, không chú ý đến người đàn ông kia đi từ lúc nào.