“Ngươi thắng hay thua?” Thấy Giang Dĩ Bác vừa lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần, Vân Tại Viễn cảm thấy tò mò không thôi, liền lên tiếng hỏi. Hắn muốn biết Thủy Băng Tuyền thật sự có thể thắng Dĩ Bác?
“Thua” Trên đời có một nữ nhân như nàng? Cũng làm cho hắn thấy kinh sợ. (kinh ngạc+khiếp sợ)
“Thật sự thua?” Thua sao? Thật như vậy sao? Vân Tại Viễn nhìn Giang Dĩ Bác chằm chằm, muốn nhìn xem trong mắt hắn có ý bỡn cợt gì không!
“Viễn…Ngươi nói rất đúng, ta thực sự đã động tâm.” Ánh mắt hắn bắn ra thứ ánh sáng khiến người khác thấy chói mắt, thần sắc vô cùng chăm chú, lòng thầm nghĩ, nàng không như những nữ tử bình thường khác, đoạn đường đi vào lòng nàng, có lẽ sẽ là đoạn đường cam go nhất trong đời hắn.
Ánh mắt Vân Tại Viễn lóe lên tia sáng: “Ngươi muốn cầu hôn sao?” Giang Dĩ Bác cầu hôn Thủy Băng Tuyền, đây quả là một tin tức kinh thiên động địa? E là không chỉ kinh thành mà cả thiên hạ đều bị chấn động!
Khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Dĩ Bác hiện lên ý cười trầm tư, nếu hắn thật sự tới cửa cầu hôn, nàng sẽ đáp ứng sao?
“Nếu như ngươi cầu hôn, Thủy lão gia chắc sẽ vui mừng tới nỗi không nói nên lời ấy chứ. Ta cũng thật sự chờ mong tình huống đó nha!” Có thể kết thông gia với Giang phủ, người trong thiên hạ e là mơ cũng không dám mơ tới.
“Trong mắt nàng, Thủy lão gia không là gì cả.” Hắn không muốn làm nàng chán ghét, hắn muốn nỗ lực thu phục trái tim nàng. Mà việc này không thể nóng vội được.
“Thủy Băng Tuyền sẽ cự tuyệt ư?” Thủy Băng Tuyền không phải nữ nhân bình thường, hắn hiểu điều đó, hắn cũng tin nàng có khả năng khiến Dĩ Bác động tâm, hắn chỉ là không tin nàng sẽ cự tuyệt,
Giang Dĩ Bác không đáp lời, khóe môi hơi nhếch lên, nàng sẽ không cự tuyệt, nhưng sẽ đưa ra điều kiện mà hắn không thể làm được. Trừ khi bức nàng gả cho hắn, nhưng nếu hắn làm vậy, tin chắc là sẽ không đạt được kết quả gì cả, lại còn khiến nàng nổi giận.
“Viễn, nếu đã biết tâm ý của ta, như vậy…Cái gì nên làm? Cái gì không nên làm? Ta nghĩ Vân gia nên cân nhắc kỹ càng”
Vân Tại Viễn sắc mặt cứng đờ, nhãn thần phức tạp nhìn Giang Dĩ Bác. Dĩ bác là đang cảnh báo hắn? Cũng là cảnh báo với Vân gia sao?
“Chỉ cần không chạm vào nàng, Vân gia làm gì, ta cũng không có ý kiến.” Thanh âm của Giang Dĩ Bác nhàn nhạt nhưng mang ý cảnh cáo khiến Vân Tại Viễn cười khổ. Vân gia đứng hàng thứ hai trong ngũ đại thế gia, nhưng so với nhất đại thế gia của Giang Dĩ Bác còn cách một khoảng rất xa, có thể nói là có Giang gia mới có Vân gia, vì vậy Vân gia hiển nhiên không thể đối địch với Giang gia.
“Ta biết rồi” Ai có thể nghĩ ra chứ, nữ nhân ngu ngốc đệ nhất kinh thành lại có thể khiến cho Giang Dĩ Bác động tâm? Sợ rằng không ai có thể đoán nổi? Truyền ra ngoài cũng chưa chắc có người tin.
Thủy Băng Tuyền, ngươi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào đây? Ngươi có biết mình đã ảnh hưởng tới toàn cục như thế nào không? Vân Tại Viễn thầm nghĩ.
Vừa hồi phủ, Trữ Thiên Kỳ lập tức đi đến thư phòng, sắc mặt vô cùng tồi tệ, theo sau còn có Đông quản gia.
Nhìn sắc mặt Lục hoàng tử, Đông quản gia liếc mắt qua bọn hạ nhân bên ngoài, ý bảo lui xuống hết, xem ra trong cung đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không, Lục hoàng tử bình thường trầm lặng sẽ không tỏa hàn khí bức người đến như vậy.
Trữ Thiên Kỳ đứng giữa thư phòng, đưa lưng về phía cửa, bóng dáng âm u, tĩnh mịch.
“Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao? Lục hoàng tử?” Đông quản gia cẩn thận hỏi.
“Đông sư phụ, thì ra bản cung không phải là tân đế trong lòng phụ hoàng .” Trữ Thiên Kỳ quay người lại, ánh mắt u ám nhìn người đối diện.
Người được xưng là Đông sư phụ, thân thể gầy gò, nếp nhăn trên mặt sâu hoắm như vết đao khắc, nhưng đôi mắt lại phát ra tia sắc bén không phải của một lão nhân bình thường.
Nghe Trữ Thiên Kỳ nói, Đông quản gia không hề tỏ ra khẩn trương, mà ngược lại, bình tĩnh nhìn Trữ Thiên Kỳ: “Tại hạ to gan, nếu Lục hoàng tử đã không phải là tân đế trong lòng hoàng thượng, chẳng lẽ ngài chịu ngồi yên chờ chết sao?” Ông ta từ đầu đã thấy dã tâm làm hoàng đế của Trữ Thiên Kỳ mới quyết định đi theo hắn. Ở cạnh Trữ Thiên Kỳ lâu như thế, ông ta đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tư của hắn.
Trữ Thiên Kỳ trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Bản cung đã quá sơ suất, bây giờ quan trọng nhất là điều tra xem ai mới là người mà phụ hoàng lựa chọn! Thất đệ trước giờ đều không ra khỏi phủ, Bác đệ tính tình nông nổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Phụ hoàng là muốn truyền ngôi cho ai trong hai người họ? Hay là trong số ba vị vương gia, có người phụ hoàng vừa ý?”
“Lục hoàng tử, tam vương đã đến đất phong, theo lý mà nói sẽ không có khả năng trở lại.” Thất hoàng tử và bát hoàng tử đều bị người của bọn hắn giám sát gắt gao, nhưng không hề có tin tức gì đáng ngờ cả? Xem ra hắn phải dùng tới con át sau cùng rồi, trong mắt hắn hiện lên một tia tính toán tàn nhẫn.
“Vậy…cũng chỉ có thể là hai người thất hoàng đệ và bát hoàng đệ thôi?” Trữ Thiên Kỳ nhíu chặt mi, dáng vẻ trầm tư…Hắn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được là chỗ nào?
“Đông sư phụ, người hãy dặn dò bên dưới giám sát chặt phủ thất hoàng tử và phủ bát hoàng tử, còn có Tam vương khi nào đến kinh thành? Có tin tức gì phải lập tức báo cho bản cung.” Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu rốt cuộc là cái gì?
“Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt” Xem ra hắn cũng nên hành động sớm rồi. Lục hoàng tử không phải là hoàng đế được chọn sao? Như vậy…đến lúc đó sẽ càng…
Một âm mưu được dựng lên như thế…Sẽ làm thay đổi số phận của bao nhiêu người? Và làm thay đổi bao mối lương duyên?
Màn đêm dần buông xuống, ngàn vì sao trên bầu trời lấp lánh. Mặt trăng vòi vọi lơ lửng trên cao lặng lẽ chiếu sáng xuống thế gian, cũng lặng lẽ ngắm nhìn những số phận của những con người đang dần trôi theo dòng chảy. Dòng sông lấp lánh ánh trăng tựa con rồng bạc đang cuộn mình ngủ giữa kinh thành…Bên sông là con phố Đông tấp nập nhất kinh thành, nào là thanh lâu, sòng bạc, tửu lâu….Ăn uống, chơi gái hay đánh bài loại nào cũng có…Dòng người náo nhiệt qua lại trên đường, khắp các thanh lâu, nhà trọ đâu đâu cũng thắp đèn sáng rực.
Kinh thành có hai thanh lâu lớn nhất, xứng với danh xưng “hố hút bạc”, đứng đầu chính là Mỹ Nhân viện, giống với tên goi, bên trong toàn là mỹ nhân, là nơi mà nam nhân thích đến nhất.
Đứng thứ hai là Ỷ lệ lâu, tuy không thể sánh với Mỹ Nhân viện, nhưng việc làm ăn cũng không hề kém, đêm đêm khách đến chật ních.
Hai đại thanh lâu đều nằm trên con đường cái. Cũng góp phần làm tăng vẻ phồn hoa của phố Đông, đêm đến, tiếng cười đùa, í ới vô cùng náo nhiệt… Ngoài cửa của cả hai thanh lâu này đều có các cô nương xinh đẹp đứng gọi khách qua đường…
Bên trong một sương phòng bí mật của Ỷ Lệ lâu.
“Chủ nhân…” Đôi mắt quyến rũ của Ỷ Hồng hiện lên tia lo lắng nhìn nam nhân đang nằm trên nhuyễn tháp. Rõ ràng tao nhã tựa tiên nhân, nhưng tính tình lại khó nắm bắt, vô tình đến mức làm người khác sợ hãi.
“Ỷ Hồng, ngươi lui ra trước đi, nơi này có chúng ta hầu hạ rồi.” Chiến Nhất nhìn vẻ mặt Ỷ Hồng vội lên tiếng kêu Ỷ Hồng ra ngoài, hắn đương nhiên biết Ỷ Hồng muốn nói cái gì, chủ nhân chủ động chọc vào Giang Dĩ Bác cũng làm hắn rất bất ngờ, nhưng mà chuyện chủ nhân đã quyết định từ trước đến nay bọn họ không có quyền hỏi. Điểm ấy hẳn Ỷ Hồng nên sớm rõ ràng chứ?
“Dạ” Ỷ Hồng cắn răng đi ra ngoài. Nàng cũng biết Chiến Nhất là muốn cản không cho nàng nói.
Nam nhân nằm trên nhuyễn tháp, trung y màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen dài đến thắt lưng xõa tung ra. Hắn đột ngột đứng lên, ngón tay thon dài thắt lại đai lưng bị nới lỏng. Rồi cầm lấy cẩm y tinh xảo trong tay của Chiến Tam mặc vào.
“Chủ nhân, người có muốn búi tóc lên không ạ?” Vừa nói, Chiến Tam vừa cung kính giơ cây trâm bạch ngọc ra trước mặt Phong Cô Tình. Cây tram này vừa nhìn đã biết là một cây trâm thượng đẳng.
“Chủ nhân muốn ra ngoài ạ?” Thấy động tác của Phong Cô Tình, Chiến Nhất vội vàng định đi theo.
Phong Cô Tình cầm lấy cây trâm, nhanh chóng búi mái tóc dài lên, sau đó liếc mắt nhìn Chiến Nhất, Chiến Tam khiến hai người giật mình, vội dừng lại, chủ tử không muốn bọn hắn đi theo?